Nghe tiếng thanh niên quát, cả bọn đang cười cợt bỗng im bặt, Dương quay lại nhìn, kẻ vừa lên tiếng là một thanh niên khá đẹp trai, thân hình thư sinh nho nhã.
Kẻ này là thiên tài giả kim đại sư tuổi, Hồ Đào, có cha là người Hồ gia, mẹ là người Bành gia, hai nhánh quý tộc Long tộc, tài lực đều vượt xa Lâm gia, ông nội và ông ngoại Đào đều là thành viên cấp cao trong giả kim hội.
Hồ Đào bước lại vỗ vai Dương an ủi:
"Người anh em, đừng buồn, có ta ở đây không ai dám cười cợt ngươi!"
Rồi trước ánh mắt đầy biết ơn của Dương, Hồ Đào quay sang bọn thí sinh, tức giận quát:
"Các ngươi là cái thá gì?
Lâm gia thì đã sao?"
Uy danh của Hồ Đào khiến đám thí sinh cúi đầu không dám phản bác.
Hồ Đào mắng tiếp:
"Các ngươi có quyền gì mà mắng Lâm gia đần độn?
Ta nói cho các ngươi biết, mắng như thế là sỉ nhục người đần độn, bọn Lâm gia đến đần độn cũng không bằng!
Nghe rõ chưa!"
Bọn thí sinh đang cúi đầu chịu trận, chợt hiểu ra liền bật cười ồ lên, chỉ có mặt Dương là tối sầm lại.
Thì ra thằng Hồ Đào đê tiện này vờ nâng hắn lên rồi đạp hắn ngã thêm một cú còn đau hơn.
Lúc này có ồn ào nên toàn trường thi đều tập trung lại xem.
Dương âm u khều Hồ Đào, ra vẻ ngu ngơ hỏi:
"Anh này cho em hỏi...
kẻ thua cả đần độn thì gọi là gì ạ?"
Hồ Đào nhướng mày:
"Gọi là... óc đậu hủ đi!
Ha ha..."
"Vậy còn kẻ thua cả óc đậu hủ?
" Dương hỏi tiếp.
Hồ Đào đang hào hứng, không suy nghĩ đáp luôn:
"Có loại ngu tới vậy sao?
Vậy thì gọi là... óc chó đi!
" Lời này Hồ Đào cố ý hô rất to, cả trường thi từ giám khảo đến thí sinh đều nghe thấy.
Dương cũng bật cười, không phải giả vờ mà là cười thật, bởi vì Hồ Đào quên mất một chuyện, tên hắn là Hồ Đào, mà hồ đào là tên khác của quả óc chó.
Trong đám thí sinh cũng có người nhận ra, nhưng chỉ dám cười thầm chứ không muốn động chạm Hồ Đào.
Dương cũng không kịp nói gì thêm, bởi vì giám thị bắt đầu gọi thí sinh vào phòng thi.
Đề thi gồm câu về các lĩnh vực luyện kim, luyện bảo và luyện đan, gồm câu lý thuyết, mỗi câu điểm và câu trắc nghiệm, mỗi câu điểm, thời gian làm bài phút.
Dương thừa sức làm hết trong một nữa thời gian, nhưng đây là Long thành và hắn đang cải trang nên không ngu gì thể hiện quá kinh người.
Dương nhiều lần giả vờ vò đầu bứt tai, đến gần hết giờ lại ra vẻ gấp gáp viết vội như những thí sinh bình thường rồi đến khi hết giờ mới nộp bài.
Gần bài thi được vị tông sư chia nhau chấm điểm nên rất nhanh, sáng hôm sau đã công bố kết quả.
Dương dậy rửa mặt ăn sáng xong liền thong thả đến xem, không phải xem điểm, mà xem vẻ mặt của thằng Hồ Đào kia.
Kết quả vẫn chưa có, một đám đông đang tụ tập đợi thông báo kết quả, một thằng hôm qua thi chung phòng Dương, thấy hắn đến liền hò hét:
"Ủa óc đậu hủ đến kìa bây?"
"Nó đến làm gì?
Đến xem mình có bị ai đoạt mất hạng bét không à?"
"Nếu có tên nào để thua điểm hắn thì óc chó là đúng rồi!
Ha ha!"
Hồ Đào thì nhếch mép cười một tiếng, thứ ngu si như Dương hắn vốn chẳng thèm quan tâm.
Lát sau, một giám thị cầm ra cuộn giấy lớn ghi kết quả đem treo lên tường, phần đầu cuộn giấy là dòng tên màu đỏ chót, tên của thí sinh cao điểm nhất được vào vòng sau, còn lại dòng tên chữ đen nhỏ hơn, là những kẻ bị loại.
Những kẻ chiếm được hàng đầu háo hức xem cái tên đầu tiên, rồi chết trân như tượng.
Hạng : Lâm Tráng Dương - Lâm gia - điểm.
Dụi mắt mấy cái, cả bọn nhìn lướt xuống dưới, trong danh sách chỉ có cái tên của Lâm gia, và đang đứng hạng .
Hồ Đào cũng chen vào, đang háo hức xem hắn có đứng trong top hay không, thì ập vào mắt là cái tên Lâm Tráng Dương chiễm chệ ngôi đầu.
Dương đứng ngoài, hai tay ôm sau đầu huýt sáo vu vơ, rồi như tự hỏi mình:
"Thua cả óc đậu hủ thì gọi là gì nhỉ?"
Một câu hỏi bâng quơ nhưng tất cả thí sinh đều nghe được, bởi cả đám đang chết lặng, trong đầu cùng hiện ra một đáp án:
"Óc chó!"
Nhưng ai dám nói ra?
Hôm qua bọn hắn còn hả hê trêu chọc người ta, hôm nay toàn bộ đều thua điểm, khác nào cả đám hôm qua vui vẻ tự nhận mình là óc chó, khi đó còn cười rất khoái chí nha!
Hồ Đào vẫn còn chưa tin được chuyện một thằng Lâm gia lại vượt qua thiên tài đại sư như hắn, dù là hắn chỉ xếp hạng .
Hồ Đào lắc đầu nghi ngờ:
"Chắc chắn có gian lận!"
"Óc chó...
Óc chó gâu gâu chíu chíu..."
Dương trong mấy giây đã sáng tác ra một giai điệu trêu tức Hồ Đào, mà hiệu quả cũng thật là kinh người!
"Óc chó con mẹ mày!
" Hồ Đào tức giận gầm lên, chạy ra túm áo định đánh Dương.
"Dừng tay!
" Lúc này một tiếng quát uy nghiêm hô lên, toàn bộ ban giám thị đang họp trong phòng nghe tiếng gào của Hồ Đào đều kéo ra ngăn cản.
Một lão giám thị già bước đến, trầm giọng hỏi:
"Đây là chuyện gì?
Các cậu có biết đây là đâu không?"
"Thưa ngài, nó đánh con!
" Dương méc.
Lão già nhướng mày:
"Tôi chưa hỏi cậu!
Cậu Hồ Đào, nói tôi biết lý do!"
Hồ Đào buông áo Dương ra, kính cẩn cúi chào lão già rồi đáp:
"Thưa ông, hắn ỷ mình điểm cao rồi chửi bọn con là óc chó, con tức thay cho các bạn nên..."
Lão già gật gù, quay sang Dương trừng mắt:
"Cậu kia, dù cậu có chút tài giỏi nhưng không có nghĩa là được quyền sỉ nhục người khác!
Cậu còn gì để thanh minh?"
"Con..."
Dương chưa kịp nói, lão già đã ngắt lời:
"Được rồi!
Trừ cậu Dương điểm, còn điểm, xếp hạng , lần sau còn tái phạm là loại luôn, chúng ta không cần loại nhân tài thiếu đạo đức!"
Dương tức muốn hộc máu, lão già khốn nạn này rõ ràng là thiên vị công khai, nhờ có Google nên Dương biết lão chính là ông ngoại của thằng Hồ Đào, Bành Chân tông sư, lại còn ra vẻ như công bằng liêm chính lắm, hôm qua thằng Hồ Đào sỉ nhục hắn ai cũng biết nhưng không ai thèm lên tiếng, hôm nay thằng Hồ Đào định đánh hắn mà hắn còn bị kết tội, đúng là một bọn thối nát tận gốc rễ.
Tức thì tức nhưng Dương đành nhẫn nhịn, trà trộn vào giả kim hội là con đường tốt nhất để hắn có thể cứu được Diễm.
Thế là Dương ôm một bụng tức đi về Lâm gia.
Chung cư Lâm gia trang lúc này có một đám người, bao gồm gia trưởng đang ngồi dưới sân, dù biết viễn vông nhưng bọn hắn vẫn nuôi chút hy vọng rằng Dương vượt qua vòng đầu.
Thấy Dương về, cả đám hấp tấp kéo đến, nhưng lại thấy nét mặt bực bội của Dương thì biết ngay là kết quả không có tí nào khả quan.
"Thế nào rồi?
" Gia trưởng Khánh hỏi, trong đầu bắt đầu nghĩ ra những câu từ an ủi.
Dương thở dài:
"Bọn giám khảo chó má!
Rõ ràng là đậu hạng nhất, tụi nó thiên vị trừ mất điểm rớt xuống hạng !"
Lão Khánh thở dài, buồn bã cam chịu, vỗ vai Dương an ủi:
"Thôi, dù sao cũng chỉ là một cuộc thi, dù bị loại từ vòng đầu nhưng mà từ hạng nhất rớt xuống hạng thì cũng... Ủa?
Hạng nhất?
Trừ điểm còn hạng ?
" Mắt lão Khánh trợn muốn lòi ra, miệng há đến nỗi sắp rớt cằm xuống đất.
Đùa chứ dù bị loại mà không hạng bét cũng đã mừng lắm rồi, đằng này lại còn nằm trong top , mà đấy là do bị trừ đi đến điểm nha!
Không riêng lão Khánh mà những người còn lại miệng vẫn còn há ra.
Để chắc chắn Dương không chém gió, lão Khánh sai con trai đến giả kim hội xem kết quả, quả nhiên là Dương điểm, đậu hạng !
Từ lúc này Lâm gia xuất hiện một khái niệm gọi là mừng té đái, lão Khánh không kềm chế được, y như một con khỉ già hò hét múa may, "thằng nhỏ" tự động xả nước trong quần thành một vệt khác màu rõ rệt.
Cũng phải thôi, cái gia tộc này có bao giờ qua được vòng loại đâu, nói chi đến hạng đầu.
Thế là tối đó cả Lâm gia mở tiệc ăn mừng, dù chỉ mới qua vòng loại nhưng chẳng khác nào nhận chức vô địch đến nơi.
Vòng thứ hai của cuộc thi giả kim Tân tú tranh tài, quảng trường rộng lớn của trụ sở giả kim hội Long thành dựng lên một khán đài lớn.
Đây là một cuộc thi mang tính chất hàn lâm nên khán giả đến xem đều là những trí thức, quan chức hoặc những đại gia đến xem mặt nhân tài.
Toàn khán đài hướng đến một khu thi đấu, nơi đây có bộ bàn ghế xếp thành hàng dọc, hàng ngang, là nơi mà thí sinh vượt qua vòng tiến hành bài thi vòng .
Sau khi giới thiệu về thể lệ vòng thi, vị MC của cuộc thi bắt đầu giới thiệu lần lượt thí sinh xuất sắc nhất, gọi đến ai thì người đó bước ra chào khán giả rồi tiến vào vị trí đã định sẵn.
Hạng nhất vòng vốn là Dương nhưng bị trừ điểm nên người hạng nhất hiện tại là Luyện Viễn Trung, thiên tài giả kim đại sư tuổi của Luyện gia Long tộc.
Nhánh Luyện gia Long tộc này đông người, đất rộng và lắm tài nguyên nhưng lười sáng tạo, chỉ thích học hỏi công nghệ rồi làm nhái theo và bán ra với giả rẻ hơn hàng gốc để kiếm lời, nhiều lần bị kiện nhưng lợi dụng quyền thế chạy chọt, mua chuộc, thậm chí là đe dọa để qua chuyện.
Luyện Viễn Trung bước lên ghế đầu tiên của hàng đầu, là nơi được khán giả nhìn rõ nhất, quan tâm nhất.
Tiếp theo là Long Mi, nữ thiên tài đại sư tuổi của Long gia Long tộc, là một mỹ nhân tài hoa, có trí tuệ, siêng năng, kiên nhẫn lại còn khéo léo nên vừa biết luyện kim, luyện bảo lại còn biết luyện đan.
Tiếp đến là Hồ Đào của Hồ gia, cũng là một thiên tài giả kim đại sư tuổi.
Kẻ này khi được gọi tên liền bước ra vẫy tay như thể mình là siêu sao vô địch không bằng.
Hạng là một giả kim thuật sĩ tuổi cao to béo ú tên Trương Tuấn Anh, là người của tộc cá voi, người này theo Dương thấy thì khá hiền lành khiêm tốn.
"Tiếp theo là thí sinh đang đứng hạng , Lâm Tráng Dương, đến từ Lâm gia Long tộc..."
Nghe đến Lâm gia, khán giả ồ lên ngạc nhiên.
"Lâm gia Long tộc?
Từ khi nào mà Lâm gia sinh ra một giả kim thiên tài đúng nghĩa vậy?"
"Có nhầm lẫn chăng?
Hay bọn này kiếm đủ tiền hối lộ giám khảo rồi?"
Vị nam MC trẻ đọc tiếp:
"Lâm Tráng Dương hiện tuổi, là... giả kim nghiệp dư!"
Khán giả lại càng thêm xôn xao, tuổi, lại còn là dân nghiệp dư, vậy thì chắc chắn là gian lận rồi!
Nghĩ thì nghĩ nhưng chẳng ai dám can đảm tố cáo, nối về quyền lực, giả kim hội chỉ dưới Long cung, còn nói về tài lực, giả kim hội thấm chí còn giàu hơn Long cung, lại nói những khán giả ở đây đều ít nhiều có quan hệ làm ăn phụ thuộc với giả kim hội, ai dám có ý kiến?
Dương tức đỏ cả mặt, dù đang cải trang đi nữa và dù thực sự là hắn gian lận đi nữa thì cái cảm giác bị xem thường đúng là rất khó chịu, lại còn vô tình nhìn thấy cái bản mặt châm chọc của thằng Hồ Đào, tức càng thêm tức.
Sau Dương là thí sinh còn lại, trong đó có đến người thuộc Long tộc.
Cũng không phải vì Long tộc tài trí hơn người, mà là do Long tộc được ưu đãi vượt xa các tộc khác nên thừa sức đầu tư đào tạo nhân tài.
Vòng thi thứ hai chia làm phần, tương ứng với phần luyện kim, luyện bảo và luyện đan của giả kim thuật.
Đây là cuộc thi trẻ và thời gian có hạn nên tất nhiên sẽ không bắt thí sinh trực tiếp luyện kim, luyện bảo, luyện đan, mà chỉ thực hiện một phần việc nhằm thể hiện tài năng.
Phần : Luyện kim.
Mỗi thí sinh được giao một viên bi đồng nhỏ bằng đầu ngón tay, cùng một số phụ liệu đã qua xử lý, yêu cầu trong giờ phải luyện thành linh đồng, sau đó dựa vào thời gian xử lý và chất lượng thành phẩm mà đánh giá điểm số của mỗi thí sinh.
Phần thi này khó ở chỗ phải chọn ra loại phụ liệu và lượng phụ liệu hợp lý, kết hợp với lượng linh lực đưa vào viên bi đồng không quá mạnh, không quá yếu, không quá nhiều, không quá ít mới có thể tạo ra viên linh đồng hoàn hảo nhất.
Những điều này thì Dương hoàn toàn có thể dựa vào kiến thức nhận được từ Google để hoàn thành một cách hoàn hảo.
CONTINUE...