Trung tâm của Long thành là nơi tọa lạc của tòa Long cung tráng lệ, nơi đây vừa là trung tâm hành chính của Long thành, vừa là nơi ở của hoàng gia long tộc.
Dù cho Long thành nhiều lần đổi mới qua mấy ngàn năm, nhưng tòa Long cung vẫn sừng sững như chưa hề sứt mẻ.
Ít ai biết rằng, ngay dưới Long cung tồn tại một khu mật thất, ngày xưa dùng để cất giấu kho báu của Long tộc.
Nhưng ngày nay công nghệ giả kim phát triển, hầu như ai cũng có thể mua cho mình một không gian cất trữ riêng, cho nên tòa mật thất này được trưng dụng thành khu vực cấm địa, chuyên phục vụ mục đích nghiên cứu các loại cấm thuật hoặc những giả kim thuật tối mật, thậm chí là những thí nghiệm trên nhân loại nhằm mục đích phục hưng Long tộc.
Một phòng trong mật thất, người đàn ông, bao gồm tộc trưởng Long Thiên Đạo, cùng đại trưởng lão Long tộc và Long thành đệ nhất Thánh sư Trần Mông cùng đứng trước một hệ thống máy móc đồ sộ bao quanh một chiếc giường.
Trên giường, công chúa Long tộc Long Chúc Diễm, trang phục màu đỏ, mắt nhắm mi cong, hàng lông mày tinh tế dường như luôn luôn nhíu lại, nàng lúc này tựa như một đóa hỏa hoa bất diệt đang ngủ say trong ảo mộng u sầu, tay chân và giữa trán nàng bị nhiều sợi giống như dây điện nối vào, những sợi dây này dẫn đến giàn máy lớn đang không ngừng hoạt động xung quanh, tụ vào một khối hộp trong suốt chứa một khối cầu tròn màu đỏ lửa to bằng nắm tay.
"Với tốc độ hiện tại thì cần tối thiểu năm nữa mới hoàn thành quá trình chiết xuất..."
Trần Mông thánh sư vuốt chồm râu bạc trắng trầm ngâm.
"Không thể nhanh hơn sao?
" Đại trưởng lão Long Hán thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Khó lắm, đã thực nghiệm nhiều lần, triệt tiêu thì dễ chứ chiết xuất thì rất khó, chưa kể chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể làm quá trình này nghịch chuyển, đem toàn bộ hồn lực chiết xuất được trả lại vào linh hồn công chúa gần như ngay lập tức."
Trần Mông thánh sư thở dài, lại nói tiếp:
"Cao tầng giả kim hội vẫn đang ngày đêm nghiên cứu, nhưng có lẽ..."
Tộc trưởng Long Thiên Đạo, đôi mắt buồn rượi nhìn đứa con gái thiên tài mà lão từng yêu thương hết mực đang chìm trong đau khổ, lão không muốn điều này xảy ra, nhưng lão bất lực, bởi vì quyến quyết định không thuộc về tộc trưởng, mà còn dựa vào biểu quyết của các trưởng lão...
Đêm thứ sáu kể từ lúc Dương "liệt", dương thành công đột phá linh tá , Dương liền háo hức thử nghiệm thành quả sau khi đột phá.
Linh Sĩ hướng đến sự đậm đặc của linh hồn, Linh Úy hướng đến độ rộng lớn của linh hồn, còn Linh tá hướng đến tốc độ hồi phục của linh hồn.
Sự hồi phục linh hồn, nói cách khác là sự tái tạo linh lực.
Ví dụ lượng linh lực có trong linh hồn khi sung mãn là %, Linh Sĩ tư chất thông thường sau khi tiêu hao thì trong một khoảng thời gian nhất định sẽ hồi phục được khoảng % linh lực, đến Linh Úy, dù linh lực nhiều hơn nhưng tỷ lệ tái tạo này hầu như không thay đổi.
Nhưng khi lên Linh Tá, tỷ lệ tái tạo dựa theo cấp độ và tư chất mà tăng dần, Ví dụ Linh Tá cấp có thể lên thêm .% thành .%, hoặc tư chất khá hơn thì tăng .% thành .%...
Nghĩ thì ít, nhưng cho đến bậc Linh Tướng, Linh Vương, Linh Đế...
tỷ lệ này vẫn sẽ tiếp tục tăng càng lúc càng nhanh.
Đây chính là lý do tại sao một Linh Sĩ dùng linh lực cào cấu chừng phút đã kệt lặc, sorry gõ nhầm, kiệt lực, trong khi một Linh Đế có thể tung hoành gào thét suốt cả ngày, bởi vì khi đó, linh hồn họ ngoài mức độ to lớn, ngoài mức độ cứng chắc, còn có tốc độ tái tạo rất nhanh.
Đối với người thường đã vậy, đối với người có linh hồn khổng lồ như Dương thì càng có lợi, cùng một tỷ lệ % hồi phục, người khác hồi phục một chén thì hắn đã hồi phục một nồi, người khác khôi phục đủ cho một đấm thì hắn có thể tung năm đến mười đấm với uy lực ngang nhau!
Đạt đến Linh Tá, ngoài khả năng hồi phục linh hồn, còn là cánh cửa dẫn đến một cảnh giới mới: Linh Lực Kết Tinh.
Linh lực kết tinh, ngưng tụ linh lực thành thể rắn.
Cảnh giới này chính là một bước tiến dài trong khả năng chiến đấu, một nắm đắm kết hợp linh lực nhập thể có thể phá đá, kết hợp thêm linh lực kết tinh có thể phá sắt!
Đương nhiên là linh lực sẽ tiêu hao nhiều hơn.
Không chỉ linh lực vô thuộc tính có thể kết tinh, mà linh lực mang thuộc tính cũng phát triển theo hướng mới, đặc biệt là Thủy thuộc tính vốn gần như vô dụng sẽ kết tinh thành Băng thuộc tính cực kỳ lợi hại, hai thuộc tính hư ảo là Quang và Ám cũng tụ lại thành thực chất và bắt đầu phát huy uy lực tiềm tàng, ba thuộc tính chiến đấu cơ bản nhất, được nhiều người chọn dùng khi đạt đến Linh Úy là Lôi, Phong, Hỏa tuy không thể kết tinh nhưng có thể nén lại tạo thành sức công phá càng thêm khủng khiếp.
Ngoài ra, cảnh giới Linh lực kết tinh còn mở ra con đường tu luyện những thuộc tính mang chất kết tinh như Kim, Thổ, Tử Mộc...
(Sở dĩ gọi là Tử Mộc bởi vì người mang thuộc tính này có thể tạo ra linh lực kết tinh dạng cỏ hoặc gỗ các loại nhưng loại kết tinh này không thể sinh trưởng, chỉ khi người đồng thời mang Tử Mộc thuộc tính và Sinh Mệnh thuộc tính, hoặc người mang Tử Mộc thuộc tính đạt cảnh giới cao hơn mới có thể tạo ra dạng thực vật sinh sôi phát triển như thật.
Tóm lại là quá trình phát triển của mỗi dạng, mỗi loại thuộc tính là hoàn toàn khác nhau, hầu hết đều được diễn giải trong quyển 'Linh giới thuộc tính toàn thư' của tác giả Sừ Lai Đạt, sách dày trang nhưng chỉ có giá nghìn đồng, quý vị nào muốn mua thì vui lòng liên hệ các nhà sách ở Linh giới, phí ship xuyên hai thế giới khá rẻ, chỉ có tỷ đồng cho một quyển sách.)
Dương sau khi học phương pháp kết tinh từ Google, trong đầu liền tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân hắn cầm một tia hắc lôi tụ thành lôi tiễn, đem phóng thẳng vô đít Long Ngạo, tốc độ và sức xuyên thấu của lôi thuộc tính bá đạo thôi rồi à nha, bảo đảm đi vệ sinh bằng mồm cả tháng!
Nghĩ đã thấy phê rồi, Dương tò mò liền xuất linh lực không thuộc tính ra tập cách kết tinh.
Phần linh lực phóng xuất gần như vô hình lơ lững trên bàn tay Dương, bị hắn vận lực nén lại, nhưng cứ nén một lúc thì khối linh lực như cục thạch dẻo này lại bung ra, cứ thế giằng co nén vào rồi bung ra nhiều lần...
Nửa tiếng sau...
Dương rặn muốn lòi ấy, nhưng khối linh lực vẫn kiêng cường chống trả.
Giống như Dương, nhiều người lầm tưởng cấp bậc luôn đi đôi với cảnh giới.
Nhưng thực ra cấp bậc chỉ là giới hạn tối thiểu để có thể tiếp xúc với cảnh giới, còn luyện được thì là chuyện khác.
Cảnh giới càng cao thì càng khó luyện.
Thường một Linh Tá mất vài tháng mới thành công thực hiện Linh lực kết tinh, rồi mất thêm mấy năm mới đạt đến đại thành, và tốc độ lĩnh ngộ cảnh giới còn tùy thuộc vào tư chất linh hồn, không liên quan nhiều đến cấp độ của cấp bậc.
ngày sau.
Quận Long Mẫu, trung tâm Long thành hôm nay nhộn nhịp lạ thường, ngoài đường người xe tấp nập còn trong các hàng quán thì chật cứng khách ghé chơi.
Giả kim thuật, dù là ở Long thành cũng là nghề cao quý nhất, quan trọng nhất, bởi vì giả kim là trợ lực lớn nhất trong đời sống, trong tu luyện và cả trong chiến đấu.
Nghề giả kim cực khó kiếm người tài, nên cũng cực kỳ trân quý người tài.
Ví dụ như thiên tài giả kim đại sư Võ Phi Dương của chúng ta ngay khi được phát hiện đã nhận ngay tỷ đồng tài trợ vô điều kiện.
Cứ năm một lần, Giả kim hội Long thành lại tổ chức một cuộc Tân Tú tranh tài, chính là cuộc so tài giả kim giành cho những đối tượng chưa quá tuổi.
Bất kể ngươi là đại sư, là thuật sĩ hay là dân nghiệp dư, chỉ cần có hộ khẩu Long thành và chưa quá tuổi đều có quyền dự thi.
Nếu lọt vào top đầu thì ngươi sẽ nhận được những đãi ngộ tốt nhất để phát triển tài năng, thậm chí nếu đoạt ngôi quán quân còn được nhận vào giả kim hội, vừa học vừa làm, ra đường toàn mặc vest và nhận lương như đa cấp!
Nơi diễn ra hội thi là tòa nhà Giả kim hội, nằm ngay phía đối diện Long cung.
Ngày đầu thi lý thuyết nên có khá ít khán giả, đa phần là người nhà thí sinh đến cỗ vũ.
Dương cô đơn lẻ loi cầm thẻ dự thi uể oải tiến vào đám đông thí sinh.
Người Lâm gia vốn thường tự cao vì là một thành phần trong giả kim hội, nhưng toàn thua ngay vòng đầu, xấu hổ không ai dám đưa mặt ra nên chỉ giả vờ cổ vũ Dương qua loa lúc còn ở chung cư, khi ra khỏi đấy thì chẳng còn ai theo.
Mà Dương cũng chẳng quan tâm.
Vốn dĩ cũng không có gì phải nhục nhã, bới Lâm gia là gia tộc chuyên đào khoáng - luyện kim chứ không chuyên về luyện đan - luyện bảo.
Nhờ đào khoáng, luyện kim nên Lâm gia mới thành nguồn cung ứng tài nguyên cho giả kim hội, dần dần mua được một vé gia nhập hội này.
Chính vì vậy mà cả gia tộc từ già đến trẻ thường ra đường oang oang rằng ta là người của giả kim hội, đầu ngước lên cao tự cho mình cao quý hơn nhiều nhánh khác của Long tộc.
Ngặt nỗi, mỗi gia tộc khi đã là thành viên của giả kim hội thì cứ mỗi kỳ Tân tú tranh tài đều phải cử người tham gia, mà bọn này quanh năm suốt tháng chỉ biết đi đào mỏ, đập đá, làm gì có đứa nào học hành đến nơi đến chốn.
Kết quả là nổ cho nhiều vào, đến khi thi thì toàn rớt từ vòng loại, thành trò cười cho thiên hạ.
Thí sinh dự vòng sơ tuyển có khoảng người đến từ các chủng tộc Long thành.
Lễ khai mạc dài lê thê kể lể nào là các vị đại biểu, nào là các nhà tài trợ, cứ mỗi cái tên hô lên thì lại có vài tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên, rồi nào là hội trưởng phát biểu, rồi đại biểu phát biểu, rồi tài trợ phát biểu, thí sinh toàn bộ ngồi ngáp dài chứ làm éo gì có đứa nào thèm nghe, sau đó mới nhiệt liệt hoan hô khi lễ khai mạc chấm dứt.
Gần thí sinh được chia vào phòng thi, Dương được xếp vào phòng đầu.
Thí sinh xếp hành hai hàng trước cửa mỗi phòng thi cho giám thị điểm danh, khi nghe đến Lâm Tráng Dương của Lâm gia, cả đám cùng phòng ồ lên châm chọc.
"Lâm gia?
Là Lâm gia của giả kim hội?"
"Tụi đần độn này vẫn dám cử người đi thi sao?"
"Một tụi suốt ngày cắm mặt đào hố phân, mà khi ra đường lại toàn nhìn lên trời ra vẻ thanh cao, ha ha!"
"Để tao xem mặt thằng đần độn này của Lâm gia, còn dám vác mặt đến thi."
Khi điểm danh, Dương buộc phải giơ tay hô "Có!
" nên bị bọn đứng gần nhận ra, thế là cả đám chỉ trỏ nhìn hắn như xem khỉ đít đỏ trong thảo cầm viên, bọn hàng dưới cũng chạy lên xem mặt Dương, khiến Dương dù đang cải trang nhưng cũng cực kỳ bực tức bọn khinh người quá đáng này.
Nhưng ngay cả lão giám thị cũng chỉ cười cười, mặc cho bọn thí sinh làm loạn.
Dương đang cáu kỉnh, chợt có tiếng hô đầy chính nghĩa của một thanh niên:
"Dừng lại ngay!
Các ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
CONTINUE...