Dan không hỏi cô đã đi đâu, cậu chỉ biết sau khi trở về, Lavender đã trở nên vô cùng khác thường, đến mức phòng chuẩn bị đồ cũng không thể chứa nổi mớ cảm xúc của cô bé được nữa. Vẻ mặt của Sokechi xanh xao, cô bé đành phải nhờ cậy Ayuo để Dehansi buông tha cho Daniel khỏi công việc phục vụ, lúc này Sokechi cần Dan đi giải quyết nguy cơ cháy nổ trong phòng chuẩn bị đồ hơn.
Sau khi Sokechi đoạt được Daniel từ tay Dehansi, cô bé lập tức đẩy cậu vào phòng chuẩn bị đồ nơi Lavender đang “nghiêm túc” làm việc một cách cần mẫn. Dan vừa bước vào phòng, Sokechi đã ra hiệu cho những người còn lại nhanh chóng “sơ tán khẩn cấp”. Nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Sokechi, các học sinh còn lại thở phào một hơi rồi vác chân lên cổ mà chạy, mong muốn rời khỏi đấy càng sớm càng tốt.
Dan nhìn Lavender, mặc dù có vẻ cô bé đang làm việc một cách bình thường, nhưng nếu để ý thấy đống kim máy may bị gãy bên cạnh... thì sẽ có người thắc mắc, Lavender đã đạp bàn máy may kiểu gì mà mới có thể làm cho từng này kim may bị gãy. Chẳng phải đợi lâu, Dan đã nghe thấy một tiếng “Bốp... Rắc...Phụt” lại thêm một chiếc kim may “xong đời”, Lavender cau mày lại, tháo chỉ trên bộ trang phục đang may dang dở, rồi nâng trục quay tính sẽ thay cây kim.
Vì đây là bàn máy may cổ điển nên thao tác sử dụng cũng khó khăn hơn nhiều, trong nhóm may phục trang chỉ một mình Lavender biết sử dụng mà thôi. Trước khi cô kịp tra cây kim thứ N vào máy thì Dan đã giữ được bàn tay của cô lại. Lavender hơi giật mình ngẩng đầu lên: “Dan?!?” Cậu mỉm cười với cô, rồi lấy bộ trang phục ra khỏi tay Lavender và đặt sang bên cạnh, “Cậu không thấy mọi người đã nghỉ tay đi ăn trưa rồi sao?”
Câu nói của cậu làm Lavender bất giác ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả thật cả phòng may phục trang chỉ còn lại một mình cô. Lavender im lặng, cô nhìn nhưng mũi kim gãy nát bên cạnh, cô làm sao thế này, chẳng phải đã biết trước sẽ có ngày này sao? Cô đã lựa chọn rồi tại sao lại băn khoăn và không cam lòng như vậy? Rủ bỏ những suy nghĩ rối ren trong lòng, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nếu vậy thì chúng ta cũng đi ăn trưa thôi, chắc cậu cũng đã đói rồi phải không?”
Dan gật đầu, rồi đưa tay kéo chiếc ghế ra để Lavender đứng lên dễ dàng hơn, sau đó hai người bước ra khỏi phòng chuẩn bị đồ. Mặc dù món ăn do Oma làm rất ngon, nhưng Daniel vẫn muốn đưa Lavender đi thưởng thức những món ăn khác của những lớp còn lại. Lavender hôm nay rất hợp tác với cậu, thậm chí còn cười đùa hết sức vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn không khí của lễ hỗi mùa hè.
Giờ phút này Lavender không hề bận lòng gì nữa, thời gian của cô không còn nhiều, cô càng phải biết trân trọng hơn. Có thể Dan sẽ rất đau lòng, có thể cậu ấy sẽ không thể nguôi ngoai nỗi đau khi mất đi người thân thiết nhất bên cạnh. Nhưng cô tin rằng cùng với thời gian dần trôi qua, Dan sẽ bình phục và tự đứng vững được trên đôi chân của mình.
Ngày đầu tiên của lễ hội mùa hè diễn ra tương đối suôn sẻ, việc buôn bán của quán ăn “Gấu ngủ đông” rất phát đạt. Tiếng lành đồn xa, kéo bao nhiêu thực khách đói bụng đến với quán ăn này, Ayuo cũng không ngờ rằng ý tưởng làm một quán ăn giữa không gian đông lạnh như ở Bắc cực lại thành công đến thế. Lavender đã nói muốn tạo cảm giác giống như đang ở Bắc cực lạnh giá, sau đó những món ăn được phục vụ sẽ là những món ăn nóng hổi ấm áp. Sự khác lạ đặc biệt chính là món nóng được bày bán thoải mái trong những ngày hè nắng nóng này vẫn khiến thực khách chịu chi tiền ăn uống.
Ngày hè nắng nóng là sự thật, nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt Lavender chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cô ngồi trên chiếc ghế đá dài đặt dưới một tán cây rộng cách một khoảng khá gần với khu vực hội chợ. Dan đã đi mua nước cho cô, vì thế cô đang chờ cậu ấy ở đây, Lavender cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi bốt màu đỏ của mình.
Dan nhanh chóng mua nước và tức tốc trở lại nơi Lavender đang chờ, rồi hình ảnh cô bạn ngồi một mình ở đó, cúi đầu nhìn xuống đôi bốt đỏ khiến cậu cảm thấy... không thoải mái. Dáng vẻ của cô như thể cô đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ban nãy? Cậu rất muốn biết, nhưng cậu cũng không muốn ép Lavender nói ra nếu cô không muốn. Khi cậu bước lại gần Lavender đã nhận ra cậu ở đó từ lâu, tuy vậy cô vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn giả vờ mình không biết.
Đến lúc cậu áp chai nước mát lạnh vào vầng trán của cô, thì Lavender mới tỏ vẻ giật mình vui thích ngẩng đầu lên. Một bên mắt nheo lại tránh cái lạnh đột ngột đó và mỉm cười vui vẻ nhận lấy chai nước. “Nóng lắm phải không? Nhìn cậu đổ mồ hôi kia!” Dan đưa chai nước cho cô bạn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, rút một chiếc khăn từ trong túi ra tóm mái tóc vàng óng của cô rồi cột gọn lại. Chiếc khăn màu tím với những họa tiết gợn sóng thêu tay bằng chỉ đỏ và đen rất hợp tông với bộ đồ cô đang mặc.
Đây là thứ cậu vô tình nhìn thấy trên đường đi mua đồ, là sản phẩm thủ công của anh chị khóa trên, nghe nói để thêu ra được chiếc khăn này, đã phải mất đến tháng trời. Vì thế cậu không hề nhìn giá cả mà mua luôn chiếc khăn ấy, cậu biết Lavender nhất định sẽ thích nó. Và đúng như cậu nghĩ, nó rất hợp với cô, Lavender nghiêng đầu nhìn chiếc khăn được buộc trên tóc. “Thật đẹp, chất liệu và đường thêu rất công phu, cảm ơn cậu Daniel!”
Dan mỉm cười vì câu nói của Lavender, cậu nhìn chiếc khăn tím nơi mái tóc vàng óng của cô, như bất chợt nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt của cậu trở nên đầy hoài niệm. “Lavender! Cậu còn nhớ mùa hè cuối cùng chúng ta ở Pháp không?” Lavender gật đầu, làm sao cô có thể quên được chứ. Những mùa hè tại Pháp, là những ngày cô sống trong ánh nắng vàng rực rỡ nhất, trên cánh đồng hoa oải hương bát ngát xinh đẹp. Nhưng cách đây ba năm, bố của Dehansi qua đời đột ngột vì tai nạn, cô đã không thể rời xa cô bạn của mình từ mùa hè năm đó.
Và cũng theo lẽ dĩ nhiên, Dan lúc nào cũng ở bên cô như hình với bóng, dù cậu rất thích không khí yên bình ở Pháp. Dù cậu có thể một mình đi đến đó, nhưng cậu vẫn ở lại, vẫn muốn hưởng thụ những ngày hè bên cạnh cô. Nhớ đến những ngày hè đẹp đẽ của ba năm trước, thật sự Lavender rất muốn quay lại nơi đó một lần nữa. Nhưng mà... Cô nghiêng đầu dựa vào vai Dan khẽ thì thầm: “Nếu được, khi tớ chết, tớ muốn được chôn ở cánh đồng hoa oải hương đó!”
Arnold không dễ chịu gì khi lần đầu tiên gặp lại đã phải tạo một ấn tượng xấu trong lòng Lavender. Cậu ta cau có khó chịu nhưng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú che giấu cảm xúc thật. Arnold quay trở về nơi mà tạm gọi là “nhà” của cậu ở thế giới này theo định nghĩa của con người. Khi cậu vừa bước ngang qua khỏi cổng của căn biệt thự, thì một trụ băng đã lao đến sượt ngang qua người Arnold.
Không để mình bị thương một cách bất cẩn như thế, Arnold xoay người tránh né đồng thời cũng phóng một luồng sức mạnh về phía người đã tấn công mình. Đòn công kích của cậu hóa ra một luồng khói đen nghịt phóng về phía cô gái kia. Nhưng khác với kiểu phản ứng tránh né của Arnold, cô bé chỉ đưa một tay lên rồi thì thầm: “Eliminate.” (Loại bỏ) Một câu nói đơn giản, từ bàn tay cô bé, sức mạnh được giải phóng áp đảo và loại bỏ thứ phép thuật đang lao đến tấn công mình.
“Kayuki, cậu không thể đón tiếp mình một cách nhẹ nhàng hơn được sao?” Arnold lạnh nhạt trả lời, việc sáng nay cậu đi gặp Lavender đã làm cậu không thoải mái. Khi trở về lại phải đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của cô bạn, cậu ta thật sự đã bùng nổ. “Đừng có lảng vảng trước mặt tớ với cái bộ dạng của con người kia, nhất là thứ đồ mà cậu đang mặc trên người.” Cô gái được gọi là Kayuki cũng không hề kém cạnh, đáp lại lời nói của Arnold một cách gay gắt.
Cô cũng hoàn toàn không hài lòng, tại sao chỉ một mình cậu ta được đi gặp cô ấy chứ? Tại sao chứ? Cô cũng rất muốn đi, cô cũng rất nhớ cô ấy! Tiếng lòng của Kayuki gào thét dữ dội, thể hiện nỗi bực dọc qua cách đối xử với Arnold. “Tớ biết cậu cũng muốn gặp cô ấy, nhưng nếu cậu đóng vai xấu và bị cô ấy ghét thì cậu có còn muốn đi hay không?” Arnold vừa bước về phía Kayuki vừa nói, theo sau từng bước chân của cậu là những mảnh vải của bộ đồng phục trường Usakin đang rơi xuống lả tả.
Không biết bằng cách nào, bộ đồng phục đã bị xé tan thành từng mảnh trong nháy mắt thế chỗ cho một bộ trang phục tối màu và lịch lãm. Kayuki nói đúng, cậu cũng không thích thứ trang phục của con người kia, nếu không phải vì đi gặp cô ấy. Nhất định cậu sẽ không bao giờ chạm vào thứ vải tầm thường đó, nó làm cậu cảm thấy mình chẳng còn chút uy quyền nào.
“Hai người có thôi cái trò trẻ con này đi hay không? Và làm ơn cư xử cho giống những “con người” bình thường đi. Sẽ không có ai chào mừng người khác về nhà bằng trụ băng cả Kayumi, và cũng không có ai có thể xé tan đồ mình đang mặc trong chớp mắt, Arnold.” Người lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi trạc bằng Arnold, điểm thú vị là mái tóc màu xanh dương ma mị và sự già đời trên khuôn mặt hầu như không hợp với nhau.
“Cậu đang nhắc bọn tớ cư xử “bình thường’’ trong khi chính cậu lại đang “lơ lửng một cách hết sức bình thường trên không trung” sao?” Kayuki quay đầu lại ném một ánh mắt khinh bỉ đến cho cậu ta, người đang đứng lơ lửng giữa không trung và cắt tỉa tán lá của một cái cây trong vườn. Xung quanh cậu ta không có bất kỳ thứ gì nâng đỡ, chính xác hơn là cậu ta di chuyển hoàn toàn tự do trong không khí. Thoải mái và ung dung cứ như cậu ta đang đứng trên mặt đất vậy!
Nghe được lời chỉ trích của Kayuki, cậu ta không có vẻ gì là ngượng ngùng cả, chỉ bình thản đáp lại rằng: “Cậu có để ý rằng, trước khi cậu kịp thi triển ma pháp tớ đã phải dựng lên một kết giới che chắn cả khu vực này hay không?” Lần này thì Kayuki im lặng, cô bé biết cậu ta đang ở đó, chắc chắn cậu ta sẽ dựng kết giới trước khi cô kịp làm phép. Để con người không biết được thân phận thật sự của họ, để đảm bảo bí mật của họ vẫn an toàn.
Vì tin tưởng chắc chắn cậu ta sẽ nhanh tay hơn mình, cô mới có thể tự do làm phép theo ý muốn. Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt đang rơi vào trầm tư của cô, phép di chuyển trên không chợt ngưng lại, cậu ta đáp xuống mặt đất. Bước gần về phía cô, “Kayuki, tớ biết cậu rất nhớ cô ấy, nhưng hãy ráng đợi một chút nữa, cậu sẽ được gặp lại cô ấy thôi. Chúng ta đến đây để đón cô ấy về nhà mà, phải không?” Bỏ ngoài tai lời nói của cậu ta, Kayuki sải những bước chân dài bước vào nhà.
Để lại hai người kia lắc đầu bất lực nhìn theo sau, Arnold tiến về phía cậu bạn, khoác tay lên vai cậu ta rồi cùng nhau sải bước: “Vào nhà thôi, Isojin, chúng ta cần phải bàn bạc về những chuyện sắp đến.” Cậu bé tóc xanh dương gật đầu, bước chân cũng nhanh chóng đuổi kịp Kayuki. Ba người bọn họ chính là những bóng đen gây nên sự bất an cho Lavender vào buổi tối trước đây. Cô cảm nhận được họ quanh quẩn bên cạnh mình, dù họ đã che giấu hơi thở và hình ảnh của mình bằng phép thuật.
Vì họ không phải con người, và chính cô cũng vậy!