Rốt cuộc thì sau một tháng ròng rã vật lộn với vô số khó khăn, khối lớp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc ngày thi cuối cùng một cách tốt đẹp. Dehansi là người cuối cùng trong nhóm bước ra khỏi phòng thi, cô hòa vào đám bạn tiến bước ra khỏi cổng trường. Bình thường trông cô bé có vẻ rất hay đùa giỡn, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Nhưng khi đụng đến những vấn đề quan trọng như thi cử, thì Dehansi lại như được khởi động công tắc “nghiêm túc”, trở thành “lão sư” của cả đám. Trong khi nhóm bạn đang vui vẻ thưởng thức món bánh do Oma mới làm tại tiệm cà phê nhà cậu ấy, thì cô lại thu hết các đáp án nháp của cả bọn. Rồi ngồi so sánh với đáp án chuẩn đã được công bố trên trang web của trường cách đây ít phút, vẻ mặt trầm tư đến đáng sợ. Lavender khuấy chiếc muỗng nơi ly cà phê của mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Oma, “Này, cậu tính để quý cô thủ quỹ của chúng ta vùi đầu vào đám số liệu ấy đến bao giờ?”
Oma nhún vai tỏ vẻ hết cách, cậu đang đeo một chiếc tạp dề trắng của nhân viên phục vụ quầy bar bên ngoài bộ đồng phục trường Tairano. Vẻ lịch lãm và phong độ của dân chơi thể thao càng làm Oma thêm phần cuốn hút, đó là lý do tại sao tiệm cà phê nhà cậu ấy luôn đông khách. “Cậu nghĩ rằng tớ sẽ mạo hiểm qua đó để bị đóng băng lại à?” Ayuo mặc kệ hai người bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đã lâu rồi cô không được thoải mái nghỉ ngơi nên làm ơn đừng lôi cô vào là được.
Shin và Daniel đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn thái độ của ba người ngồi bên cạnh, ánh mắt của Dan như muốn nói: “Việc của Dehansi cậu giải quyết đi, việc cãi nhau ở chỗ này tớ sẽ lo.” Shin nhướng hàng chân mày: “Tại sao cậu không đi khuyên Dehansi, còn việc cãi nhau ở đây thì để tớ?” Dan nhận ra được sự trêu đùa trong đôi mắt của cậu bạn, nếu không phải vì tâm trạng của Lavender dạo này không tốt thì cậu cũng chẳng thèm bận tâm đến việc này.
“Một vai diễn trong vở nhạc kịch của cậu.” Dan đưa ra thỏa thuận cuối cùng, Shin mỉm cười đắc thắng nhấp một ngụm cà phê rồi đẩy gọng kính của mình lên cao, liếc nhìn Dan bằng khóe mắt: “Giao dịch thành công!” Sau khi trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, hai người bắt tay vào công việc của mình. Daniel quay về phía Ayuo đang vùi mặt vào hai cánh tay mà nằm gục trên bàn nhẹ giọng hỏi: “Này, cậu mệt lắm sao?” Chỉ một câu nói khiến cho Ayuo lập tức bật người dậy còn thành công lôi kéo sự chú ý Oma và Lavender đang hầm hè nhau.
Shin lướt tới bên cạnh cô nàng Dehansi phía đối diện, gập chiếc laptop xuống trong sự ngạc nhiên của cô bé. Cậu nở nụ cười đúng chuẩn mực của một quý ông lịch lãm với cô: “Tiểu thư của tôi, đã thi xong rồi, cậu cũng nên để đầu óc của mình thả lỏng một chút đi chứ.” Vừa nói vừa đưa tay ra sau đầu của cô bé, rút chiếc cài tóc đang cố định phần tóc lên cao ra, xõa tung mái tóc đen dài đến ngang vai của cô. “Được rồi, giờ mới là tiểu thư Dehansi thường ngày.”
Dehansi bối rối trước nụ cười của cậu bạn, cô đặt xấp giấy tờ xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu, nụ cười trên môi cũng nở rộ: “Vậy thì nếu là Dehansi của thường ngày thì cậu nghĩ tớ có nên xem lại chi phí đã chu cấp cho vở nhạc kịch không nhỉ?” Shin vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ trên môi: “Xin cứ tự nhiên.” Nhưng trong lòng lại dâng trào một nỗi cồn cào... chết tiệt Daniel Makdenis, nếu vở nhạc kịch bị cắt kinh phí thì cậu chết với tớ.Ngày đầu tiên của lễ hội mùa hè – Quán ăn: “Gấu ngủ đông” – Lớp A
Cậu học sinh bước qua các dãy gian hàng của các lớp, rồi lại đột ngột dừng lại ở một quán ăn có cái tên rất lạ ‘Gấu ngủ đông’. Nhìn hàng người xếp hàng bên ngoài để được vào trong, cậu ta cũng đã có thể dự đoán ra được việc làm ăn của quán ăn cũng không tệ. Nhưng cậu cũng không biết rằng chính mình cũng đang thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, mái tóc vàng và đôi mắt màu hổ phách quả thật rất nổi bật. Chưa kể bộ đồng phục cậu đang mặc trên người cũng không phải của trường Tairano, mà là biểu tượng của trường Usakin.
Cậu ta đưa mắt đánh giá một lượt, bật thốt ra một câu rất khẽ: “Con người thật kỳ lạ, bị thu hút bởi những thứ mới mẻ và cũng sẽ nhanh chóng quên đi mà thôi.” Câu nói này nếu để người khác nghe được, có lẽ sẽ chẳng có mấy ai hiểu điều cậu muốn nói là gì. Nhưng cậu ta thở dài một tiếng, rồi bước đến chỗ cửa ra vào, cô bé học sinh mặc bộ đồng phục chim cánh cụt được thiết kế riêng đang đứng ghi lại tên người đặt chỗ.
“Xin chào quý khách, xin vui lòng xếp hàng để lấy số vào bàn ạ.” Cô nở nụ cười đúng mực với cậu, dù cậu đã chen ngang hàng và đến trước mặt cô. Trước khi những người đằng sau lưng cậu kịp phản ứng, thì cậu ta đã rút từ trong ngực áo ra một tấm thiệp mời, đưa cho cô: “Xin thứ lỗi vì đã làm phiền bạn như thế này, nhưng bạn có thể chuyển tấm thiệp này đến cho tiểu thư Lavender Makdenis được không? Xin hãy chuyển lời rằng có người đang cần gặp cô ấy gấp.”
Cô bạn phục vụ nhận lấy tấm thiệp màu trắng trang trí họa tiết hoa oải hương bên ngoài, thì vội vàng gật đầu, sự trịnh trọng trong lời nói của cậu ta khiến cô không thể chần chừ. Lavender Makdenis là bạn học và cũng là người khiến đám nữ sinh cùng trường ghen tỵ, vì ở cô ấy hội tụ đủ những điều mà người khác ao ước.
Việc có người đến tìm cô ấy ở lễ hội mùa hè tổ chức giao lưu giữa ba trường thì cũng không có gì là lạ. Cô gật đầu rồi nhìn cậu ta: “Vậy, xin cậu hãy chờ một chút, tôi sẽ đi thông báo ngay.” Nói xong, cô quay đầu lại ra hiệu với một người bạn đến đổi ca cho mình, sau đó vội vã lẫn vào trong quán ăn “Gấu ngủ đông”.
Hôm nay Lavender mặc một chiếc áo sơ mi màu tím dài tay với những đường sọc xếp nếp. Trên cổ còn có những tầng ren mỏng chồng lên nhau và điềm xuyết bằng một chiếc nơ được thắt từ sợi dây màu đỏ. Phần dưới là tông váy xòe màu đen đậm bó chặt phần eo và có đến ba lớp bên trong để tạo độ phồng cho chân váy. Đôi gang tay ren đen hở ngón,và đôi bốt màu đỏ càng tôn lên vóc dáng của cô bé.
Mái tóc vàng xoăn dày hôm nay phá lệ xõa dài sau lưng, chứ không cột lên cao như mọi ngày. Cô đang ngồi trên chiếc ghế phía trong phòng chuẩn bị đồ, ngồi đối diện cô là Daniel, con người vừa trốn việc phục vụ quán ăn mà đến tám chuyện với Lavender. Lavender hết cách bỏ công việc đang dang dở trên tay xuống, xoay lại: “Nếu để Dehansi bắt được cậu ở chỗ này, cậu nghĩ rằng cậu ấy sẽ để yên sao.”
Dan không hề có ý định hợp tác nên ngay cả đồng phục quán ăn cậu cũng không chịu thay, trên người vẫn mặc bộ đồng phục của trường Tairano. Chiếc áo khoác sớm đã bị vứt đi đâu rồi, ngay cả cà vạt cũng bị tháo bung quấn một cách hờ hững nơi chiếc áo sơ mi. Câu trả lời chắc nịch: “Cậu biết tớ không quan tâm.”
Lavender nhắm mắt lại rồi nhanh chóng quyết định, cô đứng dậy và gọi: “Sokechi! Việc ở đây cậu lo giúp tớ nhé, những thứ khác tớ sẽ làm sau khi trở về.” Sokechi vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy tiếng nói của Lavender, cô bé vội vàng xua tay: “Đừng đừng, những việc này cậu đâu được phân đâu, nhưng cậu vẫn giúp đỡ như vậy là đủ rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô gật đầu với Sokechi rồi bước ra khỏi phòng theo sau cô bé là Daniel, nụ cười hài lòng khi đã thành công kéo cô ra khỏi đám việc bận rộn kia. Nhưng nụ cười của cậu chưa được bao lâu thì đã có một người bạn cùng lớp chạy đến đưa cho Lavender một tấm thiệp. Lavender nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn lướt qua tấm thiệp cô cũng cảm thấy kỳ lạ. Có người muốn gặp cô ư? Vừa nghĩ cô vừa đưa tay mở tấm thiệp ấy ra, bên trong chiếc bì đựng là một tờ giấy cứng màu đen tuyền, với hàng chữ bạc được viết tay hoàn toàn. Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã khiến cô phải ngây người: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Chữ ký ở dưới lại là một cái tên xa lạ “Arnold Vassilev”.
“Thứ gì của Cesar, hãy trả lại cho Cesar.” Daniel đứng cạnh cô lẩm bẩm đọc thành tiếng, cậu không hiểu một câu như thế này thì có liên quan gì đến Lavender. Nhưng cô bé lại hiểu được, đây là một lời triệu tập, chỉ những kẻ được huấn luyện mới hiểu được nội dung thực sự của câu nói: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Chỉ là tại sao lại dùng cách này để triệu tập cô, những lần khác không phải do đích thân chủ nhân gọi điện về sao?
Bây giờ lại đổi thành cách dùng mật hiệu này, phải chăng đây là một cái bẫy, sự cảnh giác dâng trào trong lòng Lavender. Cô gấp tấm thiệp lại, rồi nở nụ cười xin lỗi với Dan: “Dan này, tớ xin lỗi nhé, vì hình như tớ đã có hẹn trước mà quên mất rồi, sau khi xong tớ sẽ về ngay.” Dan khoanh tay lại rồi nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu sẽ không biến mất đấy chứ?” Lavender nghiêm túc đứng thẳng người trước cậu, đưa tay phải lên thề danh dự: “Không đâu.”
Khi cô còn đang lo lắng Dan sẽ tiếp tục ngăn cản mình thì không biết Dehansi từ đâu xuất hiện, tóm lấy cổ áo của Dan mà lôi đi: “Cậu đã chạy đi đâu vậy hả, nhân lực đang không đủ đây, còn không chịu thay đồng phục nữa cơ à...” Nhìn theo bóng dáng Dan bất đắc dĩ bị kéo đi, Lavender thả lỏng tâm tình một chút, đưa mắt về lại tấm thiệp trên tay, rồi ném nó vào chiếc thùng rác gần đó.
Lúc cô ấy bước ra khỏi cửa quán ăn, cậu học sinh mặc bộ đồng phục trường Usakin không thể không nghẹt thở: “Cô ấy đã trở nên xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy?” Đó chính là suy nghĩ của cậu, nhưng cũng là suy nghĩ chung của các nam sinh xung quanh, nếu nói mỹ nhân trường Tairano đều tập trung vào lớp A năm nay thì cũng không hề sai. “Je m'appelle Lavender. Comment t'appelles_tu?” (Tên tôi là Lavender. Tên cậu là gì?) Lavender nói, cô cố tình dùng tiếng Pháp để giao tiếp với người trước mặt, một cách để kiểm tra thân phân của hắn.
Cậu thu lại ánh mắt của mình, mỉm cười lịch thiệp, cũng trả lời cô bằng tiếng pháp rất thành thạo: “Mon nom est écrit sur la carte, vous ne lisez pas les étoiles.” (Tên của tôi được viết trên tấm thiệp, bạn không đọc nó sao.) Hình như còn sợ mình chưa đủ thu hút ánh mắt mọi người cậu ta còn cố tình làm vậy, Lavender thở dài một tiếng rồi bước đến trước mặt cậu: “À un autre endroit pour parler.” (Hãy đến chỗ khác để nói chuyện.) “Accepter.” ( Đồng ý.) Sau đó hai người bọn họ sóng bước đi ra khỏi khu vực gian hàng, đến vườn hoa đằng sau trường.
“Không cần phải thử thách tớ như vậy, Lavender!” Arnold dừng bước khi xác định họ đã đi đến khu vực không có ai, ngay lập tức cậu ta cảm thấy một luồng sức mạnh lao vụt về phía mình. Nhanh chóng ngã người ra sau tránh cú đá ngược đây uy lực từ Lavender, mũi giày của chiếc bốt đỏ chỉ cách sóng mũi có vài milimet. Nếu là một đối thủ khác, thi có lẽ đã bị gãy cổ vì cú đá vừa rồi của cô, nhưng đáng tiếc đối thủ của cô lại là cậu ta.
“Mục đích của ngươi đến đây là gì?” Sau khi tung cú đá mạnh mẽ ấy vê phía Arnold như một phép thử, cô cũng nhanh chóng lùi lại thủ thế. Chiếc váy nhìn có vẻ rườm rà nhưng lại không hề làm vướng chuyển động của cô. Từng lớp ren tung bay theo từng nhịp thở của hành động, chúng làm những động tác cô trở nên giống như đang múa. “Không cần phải căng thẳng, chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.” Arnold bình thản trả lời, nhắc lại những lời trong tấm thiệp một lần nữa: “Cậu hiểu ý nghĩa thật sự sau mật lệnh triệu tập “Thứ gì của Cesar, hãy trả lại cho Cesar.” Chứ?”
Làm sao cô không hiểu được cơ chứ, những gì đã được mang đến, cuộc sống này, hạnh phúc này, thậm chí là tính mạng đã được cứu. Đều phải trả lại hết, nói cách khác mật lệnh này ám chỉ một nhiệm vụ mang tính tự sát, dùng mạng sống để kết thúc nhiệm vụ. Đó là một trong những mật lệnh tối cao nhất, chứng tỏ mục đích cần hoàn thanh của nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức. Ngay cả người đứng đầu tổ chức cũng không chắc là kẻ được giao nhiệm vụ có còn sống sót trở về hay không.
Chỉ có cái chết mới là giải pháp an toàn nhất để bảo vệ bí mật của tổ chức, trả lại mạng sống... Một khi đã nhận nhiệm vụ tức là cô phải luôn trong tư thế sẵn sàng để chết. Đáy lòng cô chợt thắt lại, cô còn chưa báo được mối thù này, cô còn chưa thể hoàn thiện lời hứa với Dan... “Không biến mất nữa.” Nhưng cô vẫn còn nhiều điều để làm... nhưng... Lavender nở nụ cười chua chát, cơn gió thổi qua cuốn những cánh hoa rơi trong sân lên kéo đến vây quanh hai người bọn họ.
Nụ cười của cô khiến Arnold gần như muốn hét lên rằng, đừng như vậy đưng như thế, cô sẽ không sao đâu... Nhưng cậu vẫn kiềm nén xuống được, lắng nghe rõ ràng câu trả lời của Lavender: “Accepter.” ( Đồng ý.) Cô đã quyết định, sẽ nhận nhiệm vụ được giao, cho dù có phải mất mạng đi nữa, món nợ cô đang mang nhất định phải trả. Đây là con đường cô đã chọn, không còn cách để quay đầu...