Tiêu Ức Tình đi thật lâu rồi mà A Tĩnh vẫn ngồi ở ghế dài ngơ ngẩn, xuất thần, ánh mắt do dự không quyết.
“Tĩnh cô nương”. Cuối cùng không nhịn được, Phong Sa khẽ đẩy cửa, gọi nhỏ.
Nữ tử áo đỏ giật mình tỉnh thần lại, bước lại giúp nàng mở cửa.
Phong Sa bước trở ra mật thất, nhưng không biết nói gì cho ổn. Thật lâu sau, nàng mới mở lời: “Lúc nãy vô ý nghe hai người nói chuyện trong bang, thật là quá mạo muội. Vạn nhất bị Tiêu lâu chủ biết được...”.
A Tĩnh chỉ cười nhợt nhạt: “Ngươi cho rằng Lâu chủ không phát giác ngươi bên trong ấy sao? Y không vạch trần, như vậy thì không có vấn đề gì rồi”.
Nàng nhìn Sơn Xuyên đồ bị rượu tràn ngập, mục quang lộ vẻ phức tạp, khe khẽ gật đầu: “Không ngờ lại quyết định đánh Thần Thủy cung nhanh như vậy, ngay cả đất Xuyên Tây cũng không bỏ qua?... Nhưng mà, dù sao cũng hoàn thành tâm nguyện của ngươi rồi, cung hỉ”.
Phong Sa cười khổ nói: “Chỉ phục sự biến hóa tâm tình nhanh chóng của các đại nhân vật các vị”.
Đưa tay làm mây lật tay làm mưa, suy cho cùng chỉ có những nhân vật cao cao tại thượng mới làm được.
A Tĩnh cười lạnh: “Ha... Ngươi cho rằng Lâu chủ chỉ vì cái giận nhất thời mà diệt Thần Thủy cung sao?”
Lắc lắc đầu, nữ tử áo đỏ cuối cùng không nói tiếp nữa.
Yên lặng một lúc lâu, Phong Sa cảm thấy tay chân mình có vẻ thừa thải, nhìn ra hai cánh cửa, không biết nói gì đành hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi chỗ tôi tránh vào là...”.
“Đằng sau cánh cửa đó là phòng ngủ của ta”. A Tĩnh ngắt ngang, sắc mặt nhợt nhạt, “Đây là mật thất, trực tiếp liên thông giữa phòng của ta và Lâu chủ, tiện cho việc nghị sự hàng ngày. Thân thể Lâu chủ không tốt, nhiều lúc nửa đêm đổ bệnh, ta phải chiếu cố thật tốt”.
Phong Sa gật đầu, nhìn ánh mắt trầm tĩnh như nước sau mạng che mặt của nữ tử áo đỏ, nhịn không được hỏi một câu: “Trong giang hồ truyền ngôn, giữa hai ngươi, hai người... là quý mến lẫn nhau, đúng không?”
Lời vừa nói ra thì nàng đã hối, nhưng A Tĩnh không hề để ý, ngược lại cười giễu cợt hỏi lại: “Nhân trung long phượng, đúng không? Ta cũng có nghe đến thứ truyền ngôn rảnh rỗi đó, mấy người ấy mà biết cái gì?”
Nhìn những phiến lá đã trở vàng ngoài cửa, ánh mắt của nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu hờ hững mê li như băng như tuyết: “Ta và y... chuyện giữa chúng ta người khác không thể nào hiểu được. Con người của y, kỳ thật đã coi mọi vật ngoài thân đều không còn có ý nghĩa gì...”.
“Cũng có thể vậy. Vừa rồi thấy y chuẩn bị tiến công Thần Thủy cung, thủ đoạn quyết liệt và ngoan độc, đích xác là làm người ta rúng động và ớn lạnh tận tâm can”. Phong Sa lẩm bẩm nói, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, tựa hồ đã kinh qua một thời gian suy nghĩ thật lâu, nhìn vị nữ tử áo đỏ trước mặt, nghiêm túc nói, “Nhưng tôi nhận thấy rằng... Cảm tình của y đối với cô nương được giấu kỹ trong lòng, khi hành sự y có phong cách và khí thế ngất trời của bậc đại tướng, đối với thủ hạ ân và uy đều trọng, đối với bản thân tự kiềm chế nghiêm ngặt. Y và cô... Rõ ràng chẳng phải phàm nhân, dường như, dường như là người trời vậy... Hèn gì ở ngoài mọi người đều nói hai người là nhân trung long phượng”.
“Nhân trung long phượng, nhân trung long phượng... ha ha”. A Tĩnh đột nhiên cười lạnh, không hề phản đối một lời, tuy nhiên, ánh mắt lại biến đổi vô cùng phức tạp.
Dường như muốn kết thúc đề tài phiền muộn này lại, nàng ta đứng lên, quay đầu ơ hờ nhìn Phong Sa, hỏi: “Ngươi chẳng phải là đã hỏi qua ta, vì sao lại mang ngươi đến chỗ này sao? Không sai, ta muốn cho cô thấy một thứ... Theo ta”.
Trong nội bộ tòa bạch lâu của Thính Tuyết lâu lại có nhưng còn đường cực kỳ phức tạp. Phong Sa theo sau A Tĩnh một đoạn đường thì đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương vị vốn có, chỉ biết im lặng bám theo sau nữ tử áo đỏ phía trước.
Đến một nhập khẩu, A Tĩnh kéo một cơ quan, mở ra cửa ngầm tiến vào trong. Phong Sa tự biết không nên hỏi nhiều, liền im lặng đi sát theo nàng.
Không biết đi được bao lâu, bước chân của A Tĩnh đột nhiên dừng lại, điềm đạm nói: “Ngươi xem”.
Trên vách thông đạo có một lỗ quan sát bí mật, có thể thông qua đó nhìn rõ mọi hoạt động trong phòng trong. Thông qua lỗ đó, một đại điện cực kỳ rộng lớn hiện ra trước mắt. Bốn dãy tường đao kiếm treo đầy, ẩn ẩn khắp nơi vết máu đã khô.
Tuy nhiên, không khí trong đó càng nặng nề hơn, bức đến con người ta muốn thở không nổi.
Trong thất có người, chia thành các nhóm năm ba người, hoặc đứng hoặc ngồi, mỗi nhóm một chỗ, lấy màn ngăn ra, nhưng không hề tạp nhạp. Mỗi người trong đó đều cầm binh khí, hoặc tĩnh tọa suy nghĩ, hoặc so vai bỉ thí. Họ xuất thủ ngoan lạt, dùng chiêu âm độc, chỉ cần trúng phải là chết ngay. Thỉnh thoảng có người bị trúng một chiêu thân chịu trọng thương, nhưng không thèm phát ra tiếng kêu la nào. Khi ấy sẽ có người đỡ y đi khỏi, sau đó sẽ có người khác thay vào.
Phong Sa thông qua lổ nhỏ trên vách quan sát tình hình trong thất, đột nhiên nhìn thấy một hắc y thiếu niên vừa đánh ngã một vị đồng bạn, đưa kiếm đầy máu chùi lên tay áo, đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.
Nàng không tự chủ “A” lên một tiếng, lập tức nhớ đến ánh mắt của Cao Hoan.
Một ánh mắt lạnh lùng đạm bạc, dường như cùng từ một người phóng ra!
“Đó chính là các sát thủ Xuy Hoa tiểu trúc của Thính Tuyết lâu, đây là nơi huấn luyện”. Đột nhiên, thanh âm của A Tĩnh cất lên. Nó bình tĩnh, điềm nhiên, không mang tí ti cảm tình.
Tuy là cách một tường ngăn, nhưng trước mặt thủ hạ, nàng đã vô ý lộ ra vẻ uy nghi ngày thường.
Nàng đưa Phong Sa đi giữa hai bức tường, nhẹ giải thích: “Đây là một ám đạo, dùng để cho các nhân vật cao cấp trong lâu có thể tùy thời tùy khắc đến kiểm tra tình huống, lúc thường chỉ có ta, Thạc Ngọc và bọn Giang Lãng là hay đến”.
Lại đến một gian phòng khác, A Tĩnh dừng chân lại, đứng nhìn vào.
Trong nội thất có một bàn dài, một hàng thiếu niên vận hắc sắc kình trang đang đứng chỉnh tề bên cạnh dùng cơm. Thức ăn rất đơn giản, chỉ một tô cơm trắng và một dĩ dưa muối, nhưng mỗi người đều ăn với thần sắc nghiêm túc cung kính, dường như đó là một thứ thức ăn cực kỳ ngon lành hoa mỹ vậy.
Mỗi người đều ăn cực kỳ nhanh, không chừa lại hạt cơm nào, kể cả những hạt thóc cứng cũng được ăn sạch. Cả một phòng lớn như thế, nhiều người cùng ăn một lúc như thế, mà không hề vang lên tiếng động nào, ngay cả tiếng đủa chạm vào chén cũng không hề nghe.
“A, đó là cái gì?” Ánh mắt vừa quét qua, mở miệng là Phong Sa không tự chủ a lên kinh ngạc.
Điều kỳ quái chính là, nàng thấy mỗi sát thủ ấy đều mang theo một động vật bên cạnh!
Hoặc chó hoặc mèo, có rắn có chim, dường như là đã được họ tự nuôi rất lâu, đối xử với nhau thật thân mật. Không ít người lúc ăn uống đều dành một phần cho chúng ăn, rõ ràng là cực kỳ sủng ái. Nàng nghi ngờ nhìn A Tĩnh dò hỏi, không hiểu các sát thủ này tự nuôi thú cưng để làm gì.
“A... Đương nhiên là phải nuôi cho tốt mấy con vật này, sau này ăn mới có mùi có vị”. A Tĩnh hờ hững đáp.
Phong Sa giật mình, lẩm bẩm: “Thì ra... Thì ra là nuôi để ăn sao? Quả là đáng tiếc...”.
A Tĩnh cười lạt, khẩu khí đột nhiên chuyển thành nghiêm lệ như đao: “Không, đối với những người đó mà nói, thì đó là những đồng bạn duy nhất của họ! Họ nuôi mấy vật nhỏ đó hơn một năm rồi, thường ngày huấn luyện có dư, cùng đi cùng ở, thậm chí cùng ăn một bát cơm, cùng ngủ trên một giường. Nhưng họ làm vậy là có mục đích cuối cùng, đó chính là để tự tay giết những con vật ấy! Khi huấn luyện kết thúc, ở buổi tửu yến cuối cùng, trong lâu quy định họ phải tự thân giết chết mấy con vật này, phanh thây xẻ thịt làm món thực vật cho bản thân trong buổi tiệc ấy”.
Quay đầu lại, nữ tử áo đỏ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Phong Sa, không khỏi cười cười. Phong Sa phát hiện trong cái cười này, mắt nàng ta không hề cười, lại mang theo một chút tàn khốc và lạnh lùng, chẳng có chút khác biệt gì so với Cao Hoan và Tiêu Ức Tình!
“Họ thật tịch mịch, thật gian khổ, do đó phải nuôi một động vật để bầu bạn. Nhưng thân đã là sát thủ, tuyệt đối không thể có cảm tình với bất kỳ sự vật gì! Do đó tuy họ và các động vật tiếp xúc hàng ngày, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng bản thân sản sinh sự lưu luyến đối với chúng, để khỏi đến lúc cuối cùng không hạ thủ được”. A Tĩnh khẽ cười cười, “Nếu như họ không muốn chết... thì không thể có cảm tình với bất cứ thứ gì”.
“Tôi hiểu rồi”. Phong Sa đột nhiên ngắt lời, không nhẫn tâm nghe thêm nữa.
Đây chính là phương pháp huấn luyện thủ hạ của Thính Tuyết lâu sao? Đối với năng lực cơ thể của họ, về võ nghệ thì gọt giũa ngàn vạn lần, về tình cảm thì giày vò lui tới, cho đến khi diệt hết mọi bản tính trời sinh. Như thế, cái gọi là sát thủ đã được huấn luyện thành công...
A Tĩnh khẽ vuốt một lọn tóc, cười cười: “Tuy nói hiện giờ có rất nhiều tổ chức sát thủ lấy ám sát đánh giết làm mưu sinh, ví dụ như Phong Vũ tổ chức có thanh danh vượt hẳn Thính Tuyết lâu, nhưng số lượng sát thủ của chúng ta huấn luyện ra, tuy không nhiều, nhưng chẳng thua kém bất cứ kẻ nào”.
Tuy nhiên, nhìn những thiếu niên trong đó, ánh mắt của nữ lãnh chúa Thính Tuyết lâu không hề có vẻ tự hào nào, ngược lại là có chút thở than.
Như vậy... Cao Hoan cũng được từ đó mà huấn luyện ra?
Phong Sa muốn hỏi.
Nhưng khi nghĩ đến cái danh tự này, trong lòng nàng không khỏi trào lên một nổi thống hận và thê lương.
Tuy mọi thứ trước mắt đều khiến nàng liên tưởng đến hắn, nhưng không biết vì sao, nàng không muốn đề cập đến cái tên ấy trước mặt A Tĩnh.
Nhìn nữ tử bên cạnh không nói gì, A Tĩnh tiếp tục: “Giống như ở những chỗ khác, những sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ trở về trong lâu đều phải chịu sự xử phạt thê thảm hơn gấp ngàn vạn lần... Chúng là sát thủ, vô luận là quan hệ với ai, đều tuyệt không thể sản sanh chút tình cảm nào”.
Ánh mắt sáng rực của nàng nhìn Phong Sa chăm chú, tựa hồ ẩn trong đó nhiều thâm ý.
Dưới ánh mắt ấy, Phong Sa từ từ cúi đầu, trong lòng không rõ dâng lên tư vị gì.
Rồi nàng cứ theo A Tĩnh từ từ tiến về phía trước, đến một chỗ khác.
Thông qua lổ nhỏ trên vách, nàng lại thấy một phòng nhỏ bên ngoài bí đạo. Trong phòng âm ám, ẩm ướt, đặt một cái đỉnh lớn có lửa cháy phừng phừng. Ở góc tây bắc âm ám của phòng có một người ngồi, ngoài ra còn có hơn mười vị thiếu niên khoang tay đứng im trước cự đỉnh, hầu hết đều mang theo một túi vải.
Cách một bức tường, thế mà Phong Sa cảm giác được một không khí nóng bức ngột ngạt khó thở vô cùng. Vừa ghé mắt vào bức vách, nàng đã nghe trong chỗ góc phòng âm ám đó vang tiếng một giọng nói lạnh lùng: “Thời gian một tháng đã qua, nhiệm vụ của các ngươi hoàn thành chưa?”
Lời vừa dứt, các vị thiếu niên đều quỳ một chân xuống, mở túi vải trong tay, đưa lên ngang mày: “Không nhục sứ mệnh, thỉnh Đàn chủ kiểm tra!”
Từng túi được mở ra, bên trong đầy huyết, đều là một đầu người có sắc mặt như còn sống.
Ánh mát quét qua hết một vòng, vị Đàn chủ ngồi trong góc tối đó vẫy vẫy tay, cho mọi người đứng dậy: “Tốt lắm, mỗi người đi lãnh một nghìn lượng bạc, nghỉ ba ngày. Đem đầu người hỏa thiêu!”
Ngữ âm của y lạnh lùng khàn nhạt, dường như không phải tiếng người.
Lúc này, y đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Lý Mân, ngươi vì sao về tay không?”
Mọi người đều đã đứng lên, chuẩn bị cáo thối, chỉ có một hắc y sát thủ vẫn quỳ dưới đất, không động đậy từ lúc vào tới giờ, cánh tay phải cầm cái bao rỗng phất phơ!
Phong Sa nhìn sát thủ tên “Lý Mân” ấy, thấy hắn chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi lăm, mi thanh mục tú, dường như là người Giang Nam.
Tuy biết bản thân không hề hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thần tình của sát thủ vẫn trấn định như thường, dường như đã chuẩn bị sẳn tâm lý: “Chúc hạ vô năng, không hề giết một nhà Liễu phủ, thỉnh Đàn chủ xử tội”.
“Xử tội? Ngươi nói quá ung dung ha”. Đàn chủ cười lạnh, tiếng cười giống như hai thanh sắt cọ vào nhau, “Ngươi cũng biết nhiệm vụ bất thành, sẽ bị tội gì chứ?”
“Chúc hạ biết rõ”. Lý Mân cúi đầu đáp, nhưng ngữ khí có chút run rẩy, “Chúc hạ cam nguyện chịu phạt”.
“Rất tốt, ngươi rất có khí phách”. Đàn chủ lạnh lùng phán, rồi không nói gì nữa.
Trong bí đạo, Phong Sa nhịn không được quay đầu lại run giọng hỏi: “Các người, các người thật là sẽ giết hắn thật sao? Không hoàn thành nhiệm vụ... có thật là phải chết?” Nhìn ánh mắt bất nhẫn và đau thương ai oán của nàng, A Tĩnh chỉ lạnh lùng đáp: “Nếu như có thể khiến hắn thung dung tự tại, thì đó là chuyện tốt không gì bằng”.
Thanh âm của nàng lạnh như băng tuyết: “Nhưng xem ra... người này còn có ẩn tình gì khác, nên ngay cả chết mà cũng không sờn”.bg-ssp-{height:px}
Chưa dứt lời, Đàn chủ đã cười lạnh lùng từ trong khoảng hắc ám âm lãnh ấy, gằn mạnh từng lời: “Lý Mân, ngươi không cần phải gấp như thế... Ta sẽ cho ngươi gặp một người này trước”.
Y vỗ tay, cửa bị đẩy bật ra. Hai sát thủ đưa một người tiến vào.
Nhìn người bị bắt đưa vào, ánh mắt Lý Mân đột nhiên biến hắn, ngay thân thể vững chải như đá là vậy mà cũng run rẩy kịch liệt.
Người bị đưa vào chỉ còn vài hơi thở thoi thóp, toàn thân đầy máu, tựa hồ đã chịu qua nhiều sự đày đọa phi nhân. Người ấy ngẩng đầu, Phong Sa không khỏi kinh hô: khắp mặt tuy đầy huyết, nhưng mắt và mi như tranh vẽ, là một người xinh đẹp mỹ lệ vô cùng!
“Thanh Thanh!” Nhìn thấy nữ tử đó, Lý Mân không nhẫn nại được nữa, nhào ngay lại muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng hàn quang chợt lóe lên, hai sát thủ đã đưa đao ngăn trước mặt hắn, hắn không thể tiến lên trước nửa phân.
Nghe hắn gọi như thế, thiếu nữ tên Thanh Thanh chợt run bắn người, phảng phất như khôi phục lại thần trí, từ từ ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt thê lệ như kiếm.
“Ngươi, các ngươi giết chết cha mẹ ta! Ngươi là tên súc sinh!... Chúng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại, lại...” Thanh Thanh chợt điên cuồng thét lớn, giẫy giụa muốn nhào tới, “Là ngươi quay về đem tin tình báo thuật lại cho Thính Tuyết lâu! Đúng không? Nếu không, nếu không... Vì sao họ lên dễ dàng đánh vào tận trong phủ, giết hết mọi người! Ngươi là thứ súc sinh!”
Nàng ta điên cuồng giẫy đạp, muốn nhào tới liều mạng. Sát thủ bên cạnh không khách khí gì đánh một phát lên cổ nàng, khiến nàng té quỵ xuống đất.
Lý Mân ngẩn người, ánh mắt từ từ dâng lên niềm tuyệt vọng.
Liễu phủ, đã chịu họa diệt môn rồi sao?
Hắn nghĩ bản thân nghịch lại mệnh lệnh, là có thể tạm thời bảo trụ một nhà Thanh Thanh, nhưng không ngờ thủ đoạn trong lâu lại nhanh như lôi đình và khốc liệt đến như vậy.
“Lý Mân, ngươi thấy rồi đó! Ngươi chẳng cứu được người nào... Ngươi căn bản chẳng cứu được người nào! Ngươi cho rằng cái chết của một mình ngươi có thể cải biến cái gì nào?” Trong âm ám, Đàn chủ nói từng lời sắc bén như đao, “Ngươi không sợ chết, rất có chí khí. Nhưng hiện giờ mười chín mạng trên dưới của Liễu phủ đã bị giết sạch sành sanh! Bắt Thanh Thanh đến đây, ta chính là muốn khiến ngươi tâm phục khẩu phục”.
Nhìn gương mặt trắng sát như chết của thủ hạ, Đàn chủ uy nghiêm nói: “Nhiệm vụ không hoàn thành là một chuyện; Nhưng tự tiện thả phạm nhân là một chuyện khác. Lý Mân, ngươi phạm phải đại tội như vậy, còn có lời gì để nói?”
Sát thủ tên Lý Mân ấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phừng lên như yêu quỷ, toàn thân không ngừng run run.
Đàn chủ lại cười lạnh, nhìn Thanh Thanh đang nửa tỉnh nửa mê, cất lời: “Được rồi, ngươi được xem la kẻ xuất chúng trong mọi người, ta có thể cho ngươi cơ hội nữa. Nếu như ngươi tự thân giết ả để biểu hiện sự hối hận, ta sẽ chỉ lấy cánh tay trái của ngươi, miễn cho ngươi khỏi chết”.
Lý Mân giật bắn người, thẳng lưng lên nhìn Đàn chủ trong bóng tối ấy, nhưng không hề hồi đáp.
Dường như hiểu tâm lý thủ hạ đang đấu tranh kịch liệt, người thủ lĩnh ấy cất giọng đều đều, dẫn dắt: “Giết ả rồi thế nào? Dù gì ả cũng cho rằng ngươi là hung thủ sát nhân, đã hận ngươi thấu xương, vậy cứ để cho ả triệt để thêm chút nữa!”
Thanh âm đó âm lạnh và thâm trầm, nhưng lại có vị đạo dẫn dụ mạnh không gì tưởng tượng.
Giống như bị thôi miên vậy, Lý Mân từ từ rút kiếm, nhìn Thanh Thanh trong vũng máu, ánh mắt hiện ra thần sác rất thống khổ và phức tạp, từng bước từng bước tiến lại gần. Kiếm của hắn hạ thấp xuống, gần sát cái cổ trắng như tuyết của nữ tử, tay run rẩy kịch liệt, nhưng thủy chung không thể hạ xuống tiếp được nữa.
Phong Sa lúc ấy tập trung nhìn vào ánh mắt của hắn, không biết vì sao tim đập thình thịch.
Nàng dường như nhớ lại, dưới cái trán cao và mái tóc dài ấy, đã từng nhìn thấy ánh mắt giống y như vậy của một người!
Nàng dường như đã có chút minh bạch, tâm tình của người này lúc này, có điểm gì đó giống với kẻ có tính cách không thể nào đoán được nàng đã gặp lúc trước.
Chần chừ một lát, Lý Mân đột nhiên thu kiếm, quỳ xuống, mặt hướng về phía Đàn chủ, quyết liệt: “Xin thỉnh Đàn chủ trừng phạt chúc hạ!”
Tựa hồ cuối cùng cũng có vẻ chấn kinh, Đàn chủ im lặng một lúc rồi lạnh lùng hỏi: “Xử phạt? Ngươi không sợ khốc hình lăng trì ba trăm sáu mươi bảy đao sao? Giết ả chỉ bằng một kiếm, nhưng ngươi lại muốn chịu khổ dưới ba trăm sáu mươi bảy đao! Ngươi hãy nghĩ kỹ đi!”
Lý Mân đột nhiên ngẩng đầu, mục quang không còn vẻ lạnh lùng đạm bạc lúc thường, mà như là một ngọn hỏa sơn đang tuôn chảy!
“Đàn chủ, ngươi nhất định không hiểu trên đời này còn có một thứ có thể khiến người ta chết trăm lần vẫn không hối!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn thượng cấp, rồi nhìn những đồng liêu im lìm chung quang đó. Hắn toàn lực la hét, âm thanh run rẩy, “Ngươi có thể giết ta, giống như giẫm chết một con kiến, sau đó tìm một ngươi khác thế ta... Nhưng ngươi vĩnh viễn không hiểu đó là thứ gì!”
“Im miệng! Im miệng cho ta!” Phảng phất như bị thủ hạ kích nộ mất đi sự khống chế, Đàn chủ trong bóng tối kia đột nhiên thét chìm, thanh âm cũng run rẩy không có cách gì che giấu, “Ta hiểu! Ta thậm chí còn hiểu rõ hơn ngươi!”
Trong giây phút ấy, mọi người đều cả kinh, đưa mắt nhìn nhau.
Thậm chí ngay cả Lý Mân cũng tỉnh lại từ trong cuồng nộ, nhìn vị Đàn chủ trong khoảng không âm ám ấy.
Đàn chủ dường như tự biết mình lỡ lời, ngừng lại một chút, rồi khôi phục lại ngữ điệu không buồn không giận lúc thường: “Như vậy, ta chỉ có thể theo quy củ mà làm thôi. Đem lệnh bài, bội kiếm, và mọi thứ giao trở lại. Sau đó, đến chỗ Hoàng Tuyền đại nhân lãnh phạt”.
Y phất phất tay, chỉ vào nữ tử đang thoi thóp, nói với hai sát thủ đứng kế đó: “Nữ tử đó không còn dùng được việc gì nữa, đem ả xuống đi!”
Lý Mân cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hiện nỗi bi thương vô hạn. Hắn chỉ nhìn nàng như thế, rồi chuyển người bỏ đi.
Nhưng trong cái chớp mắt ấy, Phong Sa nhìn được bao thâm tình và tuyệt vọng của hắn.
Hai vị sát thủ định mang Thanh Thanh đi, chợt nàng từ trong hôn mê đột nhiên cắn vào tay một sát thủ, tránh thoát, dùng giọng nói khàn khàn gào thét mắng Lý Mân: “Súc sinh! Ngươi hại chết toàn gia ta, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Ngươi là tên đao phủ!”
Nàng giẫy giụa: “Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”
Nàng lảo đảo nhào đến, máu bê bết khắp mặt đất.
Để Thanh Thanh chính tay giết Lý Mân, cũng xem như là một sự trừng phạt không gì tốt hơn chăng?
“Như thế, cũng tốt”. Đàn chủ trong hắc ám khẽ than dài, không nói gì vung tay ra hiệu, ý bảo bọn thủ hạ nhường đường, cứ để nữ nhân ấy đến giết tình lang của mình.
Phong Sa không nhẫn tâm nhìn, vội đưa mắt rời khỏi lỗ hổng.
“Đừng có thế. Huấn luyện sát thủ năm nào cũng phát sinh sự tình như vậy”. A Tĩnh điềm đạm nói, phảng phất như hồi ức lại điều gì, trong mắt cũng hiện ra dấu máu, nghiêm lạnh và quyết liệt, “Ngươi biết cái gì là giang hồ không? Chính là như thế! Chẳng phải một mình Thính Tuyết lâu như thế, mà các tổ chức muốn đạt được lực lượng cùng đều như thế cả. Nếu chúng ta huấn luyện mà dung tình những thứ này, thì là không làm trọn trách nhiệm với các sát thủ vậy”.
“Vị Đàn chủ ấy quả thật là có tấm lòng sắt đá, chẳng lẽ y không thể tha cho họ một đường sống hay sao” Phong Sa phẫn uất hỏi, có chút bất bình.
A Tĩnh từ tốn cười, bình tĩnh đáp: “Ngươi không biết, mấy năm trước hắn cũng như thế mà vượt qua đấy”.
Nàng nhìn Phong Sa, giọng nói rất uy nghiêm: “Hơn nữa, nếu hắn không làm thế, người cao hơn sẽ xử tội hắn”.
Hai người chưa đối thoại xong, đột nghe trong nội thất có một tiếng “A” kêu thảm, sau đó là những tiếng ồ lên kinh ngạc.
Phong Sa vội quay nhìn vào trong, vừa nhìn thấy đã như sét đánh, thất thanh hô: “Chết rồi!”
Nàng chụm lấy tay áo của A Tĩnh, run giọng nói: “Chết rồi!”
“Cái gì?” Đột nhiên minh bạch Phong Sa nói là “Ai” chết, sắc mặt A Tĩnh có chút bất ngờ, đồng thời cúi người nhìn vào trong.
Trong nội thất vừa xảy ra cảnh tượng rất quái dị, Thanh Thanh vừa rồi nhào tới định giết Lý Mân giờ đã bị một kiếm xuyên tim. Nhưng hai tay Thanh Thanh giữ chặt tay cầm kiếm của Lý Mân, cả người dường như nhào đè lên kiếm.
Lý Mân nhìn nàng, mục quang kinh ngạc và cuồng loạn.
“Thanh Thanh, nàng, nàng, tại sao lại làm như thế?” Lý Mân không tin, tựa như rên rỉ kêu gào, vứt kiếm đi, dùng lực ôm chặt thân thể từ từ mất đi sinh khí của nàng, lảm nhảm cất tiếng hỏi.
Mặt mày đầy máu của Thanh Thanh giờ chợt trắng trẻo và mỹ lệ dị thường. Nàng thu lại hết biểu tình thống hận điên cuồng vừa rồi, nắm chặt tay của hắn, từ từ nở ra nụ cười mỉm thâm tình: “Mân, muội... muội kỳ thật... không hận huynh chút nào. Đúng thế. Muội biết... Huynh có điều khó xử. Huynh... đối với cả nhà muội... rất tốt”.
Nàng thở lấy hơi, đôi mắt sáng ngời không hề chớp, nhìn hắn trừng trừng, trong mắt đầy thâm tình vô hạn: “Thế... muội không muốn huynh chết. Huynh hiện giờ... hiện giờ đã tự tay giết chết muội, có thể... tiếp tục sống tốt rồi. Chỉ mong... mong đừng tiếp tục, tiếp tục... bị họ khống chế nữa...”.
Lời của nàng rất yếu ớt, nhưng tất cả người trong và ngoài phòng đều nghe rõ, mội lời mỗi tiếng đều phảng phất như sấm rền.
Cách một bức tường, Phong Sa mịt mờ đứng đó, ánh mắt như nhìn vào cõi hư vô.
Thật lâu sau, nàng mới quay đầu, nhìn nữ tử áo đỏ ở bên cạnh.
Dường như bị cử động cuối cùng của Thanh Thanh làm cho chấn động, đôi mắt đằng sau mạng che mặt ấy cũng hiện vẻ kích động.
Phong Sa đột nhiên khe khẽ cười, nhìn nàng ta nói: “Cô cao hứng rồi sao? Các người huấn luyện... Đó chính là sự huấn luyện của các người! Vô luận là huấn luyện như thế nào, đều không có biện pháp áp chế nhân tâm!”
Nữ tử áo đỏ không nói, khoảng giữa hai bờ mi nhanh chóng khôi phục lại biểu tình bình thản, đẩy vào một cơ quan, từ trong chỗ kín bước vào trong thất.
Nhìn thủ lĩnh đột nhiên xuất hiện, bọn sát thủ trong thất đang ngơ ngẩn đột nhiên phát kinh, cúi người quỳ xuống: “Bái kiến Tĩnh cô nương!”
A Tĩnh bước vào trong thất, không hề nhìn thuộc hạ, chỉ nhìn chằm chằm vị sát thủ đang ôm chầm người thương có thân hình đầy máu đó đau khổ khóc lóc. Cho dù hắn có nghe có biết Thính Tuyết lâu nữ lĩnh chủ đã đến, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm, không nói một lời nào.
Đột nhiên, Lý Mân hô lên một tiếng: “Thanh Thanh!”
Phong Sa không còn nhịn được nữa, không còn quan tâm đây là chuyện nội bộ của Thính Tuyết lâu, vội vả bước lên cứu chữa. Nhưng khi xem xét mũi của Thanh Thanh, sắc mặt nàng tái hẳn. Sững người một chút, nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, run giọng nói: “Cô... cố ấy chết rồi! Tĩnh cô nương, cô ấy chết rồi!”
Chỉ khẽ thở dài, A Tĩnh không nói gì cả.
Nước mắt của Phong Sa cuối cùng cũng ứa ra, thấp giọng lặp đi lặp lại: “Nàng ấy chết rồi? Nàng ấy chết rồi! Nàng ấy chết rồi!...” Sự phẫn nộ trong mắt nàng càng lúc càng mạnh, đột nhiên quay đầu nhìn về góc phòng tâm tối khàn giọng hét: “Ngươi... ngươi vì sao lại bức nàng ta chết chứ!”
“Không sai, là ta bức ả chết”. Đàn chủ vẫn lạnh lùng hồi đáp, từ từ bước ra khỏi góc phòng, ngẩng đầu nhìn nàng, nhạt giọng hỏi, “Vậy... ngươi có thể làm gì nào?”
Phong Sa chợt sững người, lui liên tiếp mấy bước mới vọt miệng kêu lên:
“Cao Hoan!”