Vừa về tới Lạc Dương, thì Diệp Phong Sa được kiệu đưa trực tiếp vào trong Thính Tuyết lâu trên Chu tước đại nhai. Nàng ngay cả cảnh tượng ở ngoài cũng không nhìn được chút nào, bị giam lỏng trong một cấm phòng, không được ra ngoài nửa bước.
“Tĩnh cô nương thương thế chưa lành, lại phải lo sự vụ, tạm thời không thể tương kiến, thỉnh Diệp cô nương nguyên lượng”.
Nữ tì thưa như thế.
Tuy không hiểu rõ Thư Tĩnh Dung mang nàng đến đây vì nguyên nhân gì, cho dù là không hề biết đến chuyện giang hồ, nhưng Diệp Phong Sa cũng đoán đây đã là trung khu của thiên hạ võ lâm, chỉ sợ đằng sau vẻ bình tĩnh này ẩn chứa biết bao cơ quan bẫy rập, từng bước đều cần phải cẩn thận.
Nên, nàng không hề hỏi nhiều, chỉ tĩnh lặng đợi chờ.
Vào trưa một ngày nửa tháng sau, đột nhiên có thị nữ đến nói: “Tĩnh cô nương có lệnh, thỉnh Diệp cô nương đến mật thất tiếp kiến”.
Không chờ nàng hồi đáp, lập tức có hai thiếu nữ bước lên, tay mang một khăn đen che lên mắt nàng. Sau khi bịt mắt xong, họ dẫn nàng đi ra, cho ngồi trên kiệu khiêng đi.
Không biết đã đi được bao xa, kiệu dừng lại, hai bên có người giúp họ hạ hiệu, cởi khăn che mắt ra, rồi lập tức lui lại.
“Phong Sa, ngươi đến rồi?” Đang lúc kinh ngạc không biết mình đến nơi nào, chợt nàng nghe tiếng A Tĩnh cất lên.
Nàng quay đầu, thấy nữ tử áo đỏ A Tĩnh đang ngồi ở đầu phòng, bỏ bút trong tay xuống, ngẩng đầu nói.
Đây là một căn phòng vuông vức dài khoảng một trượng, trang trí vô cùng hoa mỹ và cao nhã, trên đất trải đều da cáo trắng, trần khảm bảo thạch, vách treo vài thứ thần binh lợi khí. Đây nhất định là một căn mật thất, nhưng có hai cửa, một tả một hữu.
A Tĩnh ngồi sau một cái bàn thấp, giữa vài điệp văn, đang xếp thủ bút trong tay xuống. Bênh cạnh nàng là một tòa giả sơn. Đá làm núi, thủy ngân làm sông, quả nhiên là một bức xuyên sơn đồ nho nhỏ.
“Gần đây có nhiều chuyện, khiến cô phải đợi lâu”. Có lẽ trong mật thất không có thủ hạ nào khác, lời nói của nàng không còn uy nghiêm và lãnh đạm như ngày thường, mà thay vào đó sự nhẹ nhàng của nữ tử, “Cô ở trong lâu phiền muộn nhiều ngày, thật là xin lỗi”.
Phong Sa cười cười, trong lòng cũng có nghi vấn dồn nén suốt nửa tháng nay, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Không biết Tĩnh cô nương mang tôi về Thính Tuyết lâu rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng lẻ là thật muốn một kẻ vô dụng như tôi quy thuận Thính Tuyết lâu sao?”
A Tĩnh điềm đạm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi... không muốn gặp Tiểu Cao sao?...”.
Chưa nói dứt lời, cũng không chờ Phong Sa đang biến sắc mặt trả lời, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt của nữ tử áo đỏ chợt biến, không nói không rằng dẫn Phong Sa đến cánh cửa mé trái, đẩy vào trong nói: “Vào đi, không được lên tiếng!”
Bị cái đẩy kỳ quái đó tiến vào trong, trong lúc cửa vừa đóng lại, Phong Sa đã nghe tiếng bước chân khác cất lên.
“Nàng lại coi văn thư nữa à?” Người tiến vào hỏi đó vừa quan tâm, vừa bực bội.
Thì ra... đó là âm thanh của người đó. Từ kẻ nứt nhìn ra, nàng thấy Bạch y công tử nhẹ nhàng tiến vào, nhíu mày hỏi, ánh mắt chú ý vào một vài công văn, “Thương thế của nàng mới bớt một cút, không cần việc gì cũng phải tự làm lấy như vậy. Những thứ này để bọn thuộc hạ tự xử lý được rồi”.
A Tĩnh nhìn y, không hề trả lời thẳng, chỉ điềm đạm nói: “Khí sắc của huynh hôm nay tốt hơn nhiều rồi... Uống thuốc chưa?”
Chờ cho y ngồi trên một cái ghế dài trải da bạch hổ, nàng liền đứng dậy khơi cháy lò sưởi tay bằng vàng ròng, dùng da cáo bao lại, đặt lên trên đùi ngoài áo khóac Ba tư của y.
Phong Sa thông qua khe cửa nhìn thấy hết cử động này, trong lòng trầm ngâm: “Đúng rồi, Tiêu công tử là người bệnh nặng, huyết khí yếu ớt, nhất định sợ lạnh ngán hàn, cho dù trong mật thất tuy hiện giờ rất ấm áp, nhưng cũng cần có lò sưởi. Chỉ là... hiện giờ mới chỉ đầu thu, khí trời khá nóng, thật khổ cho Tĩnh cô nương”.
Sắc mặt của Tiêu Ức Tình trắng xanh, ho không ngừng.
“Sắc mặt trắng xanh, hai mắt ẩn ẩn sắc xanh. Tiếng ho trống rỗng và nhẹ, bệnh tất nằm ở chỗ phế phủ, hơn nữa đã lan đến mức vô phương cứu chữa”. Nghe Lâu chủ ho, Phong Sa thầm nghĩ ngợi, trong nội tâm không khỏi thở dài.
Tiêu Ức Tình ngồi trên ghế mềm, tay trái giữ lò sưởi tay, tay phải nhẹ chuyển động một chung mỹ tửu màu xanh thẫm, khẽ nói: “Ở Cam Túc có truyền tin về, Thiên Long trại đã bị công phá, Hứa Phàn Long đã bị bắt, nhưng kẻ khác bị giết hoặc hàng”.
“Thiên Long trại bất quá là bá chủ một phương, sao có thể sánh được với Thính Tuyết lâu? Đây là chuyện tất nhiên”, A Tĩnh ngồi một bên ghế, cũng điềm đạm hồi đáp, rồi hỏi, “Không biết Thủy bang ở Động Đình có tin tức gì không?”
“Mười hai thủy trại đi bị đánh hết tám, số còn lại chỉ trong vài ngày”. Tiêu Ức Tình đáp, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ho nhẹ, đưa mục quang lên người nữ tử áo hồng, lại chuyển đầu nhìn ra bầu trời cao ngoài cửa sổ.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng từ từ nói: “Lần này trong cuộc chiến Động Đình, ta lại gặp được một người”.
“Ai?” A Tĩnh không chú ý hỏi đại một câu, lòng lại nghĩ đến Phong Sa ở ngoài cửa, nếu bị Tiêu Ức Tình phát giác tất nhiên không ổn, do đó cần sớm kết thúc cuộc đàm thoại hôm nay, rồi khiến nàng ta ly khai mật thất là tốt nhất.
Nàng bận tâm suy nghĩ, nhưng không hề thấy Tiêu Ức Tình đang chăm chú nhìn nang, mục quang biến ảo bất định.bg-ssp-{height:px}
Thật lâu sau, y mới thở dài, gằn từng tiếng hồi đáp: “Thu Hộ Ngọc”.
“Cái gì?” A Tĩnh không khỏi hô lên một tiếng cả kinh, ngẩng đầu nhìn gương mặt chẳng biết là vui hay buồn của Tiêu Ức Tình.
Nàng lập tức bình tĩnh như lúc đầu, điềm đạm nói: “Phong Vũ tổ chức là một thế lực lớn, hiện giờ chỉ sợ không thể động đến”.
“Ta cho dù biết là không thể động, nhưng ta cũng phải lo lắng cho chuyện sau này”. Tiêu Ức Tình thở dài một tiếng, hớp một chút rượu, nhìn ly rượu trong tay, khẽ bóp lại, điềm nhiên hỏi, “Nếu ta giết hắn, ngươi... nàng có bỏ ta không?”
Lời nói của hắn nãy giờ vẫn không vui không giận, nhưng lúc này chợt lộ ra chút run rẩy.
Trong lúc này, Phong Sa ngoài cửa cảm giác vị Tiêu công tử cao cao tại thượng này cũng có vài phần đáng thương.
A Tĩnh không hề đáp, thật lâu sau, nàng mới nói: “Huynh cũng nên trở về nghỉ đi”.
Tiêu Ức Tình phảng phất như có điểm mệt mỏi, khẽ gật đầu, đứng vậy bước đi vài bước, đột nhiên quay đầu tựa hồ như hạ quyết tâm gì đó, nói với nữ tử áo đỏ: “Lần này ta đến, là muốn cho nàng biết, ta đã quyết định: cuối tháng này sẽ bắt đầu tính tới chuyện thu phục Thần Thủy cung”.
“Cái gì?” A Tĩnh lúc này mới giật mình, ngẩng đầu nhìn y, “Sao nhanh thế?... Vì cái gì?”
Nàng thật không hiểu nổi tâm tư của vị bá chủ nhỏ tuổi này. Với tính khí của y, nhất định sẽ vì sự bạo ngược bá đạo của Thần Thủy cung mà vì dân trừ hại. Có lẽ là, vì trong lâu đã bình tĩnh quá lâu, sợ bọn tử đệ bình yên mà quên đi công phu đao binh, nên chọn đại một bang phái để luyện binh chăng?
“Nàng và ta quá lâu không bị thương rồi? Chỉ sợ đã một năm rồi chẳng ai có thể làm chúng ta bị thương nữa?” Tựa hồ đang hồi ức về những chuyện không liên quan ở quá khứ, âm thanh của Tiêu Ức Tình thật lạnh, mắt nhìn vào hai tay còn đọng huyết của A Tĩnh, ánh mắt càng lạnh đáng sợ hơn, “Thần Thủy cung... Thần Thủy cung. Quả là to gan lắm!”
Có phải... là vì lý do đó?
Tay A Tĩnh khẽ nắm chặt, một lúc sau mới hỏi: “Thần Thủy cung dựa lưng vào Đại Ba sơn, trước mặt là Thủy Kinh hồ, địa thế hiểm yếu, dễ thủ nan công, cái giá phải trả nhất định không nhỏ. Huynh nếu không nắm chắt, bất tất khinh địch phái người đến đó”.
“Ta tịnh không phải vì ý khí nhất thời, A Tĩnh... Trong lòng ta dĩ nhiên có nắm chắc”. Cười cười, Tiêu Ức Tình từ từ đứng dậy, đến bên bức Sơn hà đồn, chỉ vào một chỗ: “Thần Thủy cung ở chỗ này, trước mặt là Thủy Kính hồ. Hồ là một chi lưu của dòng Dân giang, muốn đánh vào Thần Thủy cung, chỉ có thể từ chỗ này mà ra tay”.
A Tĩnh ngẩn người một chút, buột miệng hỏi: “Ra tay thế nào?”
Mục quang của Tiêu Ức Tình chợt lóe lên sát khí cực kỳ lạnh khốc!
Phong Sa thông qua thủy tinh nhìn được thần sắc trong ánh mắt y, lập tức nhớ lại thần sắc y như vậy của Cao Hoan ngày trước, không khỏi lạnh người.
Tiêu Ức Tình khẻ nghiêng cổ tay, nửa ly rượu chợt rót vào trong “dòng sông”. Nhìn mỹ tửu màu xanh từ từ tràn ra khắp mô hình cung điện, y khẽ cười, một ngữ điệu cực kỳ ôn nhu và tàn khốc cất lên: “Cho nổ đê bao ở thượng du, đem nước làm ngập Thần Thủy cung!”
Lời này vừa nói ra, A Tĩnh trong phòng và Phong Sa ngoài phòng cùng giật mình.
Sờ thanh Huyết Vi kiếm, nhãn tình lạnh lùng lưu chuyển bất định, thật lâu sau, A Tĩnh mới từ từ nói: “Đích xác là một kế hoạch tốt, có thể giảm đến ít nhất sự tổn thất của người trong lâu, nhưng mà chuyện này xảy ra, Thần Thủy cung chẳng những khó thoát, bá tánh dọc sông cũng không tránh khỏi...”.
“Ta biết, ta sẽ có cách khắc phục hậu quả, nàng yên tâm”. Tiêu Ức Tình điềm đạm nói, nhưng thể hiện sự quyết đoạn không dung bàn cãi, “Chuyện này ta giao cho Tiểu Cao làm, chẳng mấy ngày là có kết quả”.
Y cất người định đi, nhưng cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vị nữ tử tên Diệp Phong Sa đó... Nàng tựa hồ vì ả mà phí rất nhiều tâm tư. Rốt cuộc là vì cái gì?”
A Tĩnh không nhìn y, cúi đầu thật lâu, rồi cười cười đáp: “Ta cũng không biết... Chỉ là... Có chút hâm mộ nàng ấy”.
“Hâm mộ?” Tiêu Ức Tình hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn nữ tử áo đỏ.
Ánh mắt đằng sau khăn che mặt của nàng phẳng lặng như nước, không hề biến đổi.
A Tĩnh hơi trầm ngâm, hiện nụ cười khổ, nhìn trời cao: “Thiện lương, kiên định, tự lập, tự ta làm không được, nhưng ta vẫn nhất mực có ý kính nễ dạng người như thế này...” Nàng chuyển đầu nhìn Thính Tuyết lâu chủ, phát giác vị công tử trẻ tuổi này có chút gì đó ưu tư, liền tiếp tục cười hỏi: “Kỳ quái lắm phải không, Lâu chủ?”
“Ta hiểu rồi”. Tiêu Ức Tình khẽ gật đầu, thở ra, “Giống như năm ấy nàng tha cho Thu Hộ Ngọc vậy, phải không?”
A Tĩnh biến sắc, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Tôi không hy vọng tạo ra một Thu Hộ Ngọc thứ hai nữa”.