Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm xuống gió lạnh, sương mù lượn lờ, khi càng lạnh thì sẽ càng dày đặc hơn. Để đối phó với màn sương mờ mắt này, người ta sẽ đốt một đống củi thật lớn đặt trong một cái chảo vạc, mục đích là để chân củi ngập trong vạc dầu thông, như vậy là có thể kéo dài thời gian cháy của đóm lửa.
Hai bên chân tường của cổng thành phía Đông được đốt hai đống lửa vô cùng lớn, bọn họ đã dùng thân gỗ to để làm chất đốt, cộng với phương pháp vạc đăng kia thì nhắm chừng có thể trụ đến qua canh năm.
Hiện tại chỉ mới có giữa canh tư, tuần đinh đã muốn ít hơn số lượng được phân phó ban đầu. Bọn lính canh dựng một cái lều nhỏ dưới gốc cây Long Não, kê thêm bàn và vài cái ghế, vậy là đã có một chỗ để trốn phiên gác.
Trên đường vô cùng tĩnh lặng, đến một bóng ma cũng không có. Phía ngoài lều vải đốt một đống lửa, xung quanh là binh khí bị quăng một cách tùy tiện, trong lều chỉ còn lại duy nhất có năm tên lính.
Bọn họ đang thong thả ngồi uống rượu, chơi tù xì. Trên bàn dưới đất đều la liệt vỏ lạc, ngay cả bình rượu rỗng cũng chất đầy ở một xó. Nhìn chung tình trạng vô cùng thiếu kỷ luật. Tuy vậy, bọn họ cũng không phải vô phép tắc kỷ cương, họ có uống rượu nhưng lại chỉ nhấp môi vài hớp, thật sự không dám uống đến say mềm. Bởi vì trời lạnh, đám tuần đinh đều uống rượu để làm ấm bụng, bên trên thượng cấp cũng biết rõ nội tình nên cũng mắt nhắm mắt mở, cứ để cho bọn họ uống vài vò cũng chẳng sao.
Tối nay đến phiên cửu bính gác cổng thành, tất cả đã được phân công rõ ràng. Nào ngờ cả nửa đội đều tham ăn biếng làm, kéo nhau chạy qua thành phía Tây đánh bạc uống rượu, đẩy hết công vụ cho năm người hay bị khi dễ nhất.
Sau khi làm ấm cơ thể bằng vài hớp rượu, năm người bọn họ chia nhau trở về vị trí. Hai tên thì đứng gác cổng thành, hai tên đi tuần khắp các tiểu lộ dọc theo khu Tây, người còn lại thì ở trong lều ghi chép quá trình thi hành công vụ và làm chi viện khi xảy ra trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như có hoả hoạn hoặc giết người, ẩu đả.
Hai tên được phân cho việc gác cổng thành là Trương Văn và Đinh Từ. Cả hai đều rất tập trung đứng gác cổng, đột nhiên từ trong bụi cây bên vệ đường phát ra tiếng sột soạt. Bọn họ đều căng thẳng ghì chặt cây giáo trong tay đồng thời cùng tiến tới kiểm tra. Đinh Từ giơ cao cây giáo, dứt khoát đâm thẳng vào bụi cây nhưng bên trong không có gì cả, lát sau lại nhảy ra một con mèo, trên miệng nó còn gặm theo xác của con chuột khá lớn.
Đinh Từ thu giáo, thở phào. "Thì ra chỉ là một con mèo hoang".
"Trở về vị trí". Trương Văn xoay người đi trở về phía cổng thành.
Đinh Từ gãi gãi đầu rồi cũng bám theo sau. Bỗng nhiên có bóng đen vụt qua nơi khoé mắt thì tức khắc hắn quay qua hướng đó quát lớn.
"Kẻ nào!".
Bốn bề phẳng lặng như tờ, không hề có ai cả.
Trương Văn vừa nghe thấy tiếng quát cũng giương giáo thủ thế, một khắc trôi qua vẫn không có động tĩnh, hắn mới chậm buông lỏng khí giới. Hắn đi tới vỗ vai của Đinh Từ, "Chắc là ngươi lại uống quá nhiều nên đầu óc có vấn đề rồi, ngươi nhìn đi". Trương Văn đưa tay quét một vòng xung quanh. "Ở đây vắng vẻ như vậy, kiếm một con ma cũng không thấy, làm gì có người nào!".
Đinh Từ gãi đầu mờ mịt. "Có lẽ do ta nghĩ nhiều, quay lại thôi".
Cả hai người trở về vị trí, tiếp tục quan sát bốn phía một cách cẩn trọng.
Khuất sau bức tường của hiệu tiệm, nơi mà hai người kia không để ý đến, một bóng đen xiêu vẹo lảo đảo vừa chạy vừa lết vào trong hẻm tối.
Buổi sáng, Chiêu Hoàng từ trên giường ngồi dậy, đưa mắt nhìn qua phía tràng kỷ kê gần cửa sổ, không có người. Nàng suy nghĩ một lúc rồi xuống khỏi giường, thay vội xiêm áo, sơ trang đơn giản liền đã rời khỏi phòng.
Đúng như nàng nghĩ, người kia đang ngồi uống trà trò chuyện với ông chủ khách trạm. Chiêu Hoàng đứng trên bậc thang, cách bàn của họ một khoảng khá xa, nàng không nghe được câu chuyện của họ. Không biết họ đang nói về vấn đề gì mà người kia cười trông rất sảng khoái.
Chiêu Hoàng đi xuống, tiến tới đứng sau lưng của Tề Tiểu Khả, nhìn hắn đang vui vẻ cười lớn, nàng không muốn giữa chừng cắt đứt tâm trạng của hắn nên chỉ im lặng.
Tề Tiểu Khả đang chú tâm vào câu chuyện nên vốn dĩ không hề để ý rằng nàng đã đứng ở sau lưng của mình. Cho đến khi ông chủ quay đầu nhìn qua mới thấy nàng, ông ấy cười cười rồi sau đó vỗ vai nói với cô.
"Này gia đinh, phu nhân nhà cậu đã xuống rồi kìa!". Ông chủ thong thả cầm lên ly trà chậm rãi uống.
Nghe thấy câu nói của ông chủ, Tề Tiểu Khả quay đầu liền đã thấy mỹ nhân đứng cười với mình. Cô nhanh nhẹn đứng dậy, bước tới kéo tay nàng đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, rồi níu lại tiểu đồng đang tất bật châm trà nhờ vả việc gì đó.
Ông chủ chép chép miệng, đặt xuống ly trà đã cạn, cầm lấy bàn tính của mình. "Lão phải đi làm việc, không phiền hai vị nữa. Cảm ơn cậu nhé gia đinh haha". Sau đó đã đứng dậy trở về quầy.
Tề Tiểu Khả đỏ mặt xấu hổ, cô cảm thấy bản thân đã tự mang đá ném vào chân của mình, đáng lẽ ra không nên nói với ông ấy về thân phận giả này. Đáng ra phải nói cô chính là phu quân của nàng mới đúng! Từ cái lúc cô nói với ông ấy bản thân là gia đinh, còn nàng phu nhân thì ông ấy cứ dán hai chữ gia đinh ấy bên miệng để chọc ghẹo cô. Tề Tiểu Khả thầm thở dài, thôi bỏ đi, ai kêu cô không muốn tổn hại đến danh tiết của nàng làm gì. Gia đinh thì gia đinh vậy, định sẵn cô cũng là "gia đinh" cho nàng suốt đời rồi còn gì. Ngược lại hai chữ này kêu ra miệng, nghe cũng thuận tai đấy chứ!?.
Ông chủ đứng dậy đi khỏi không lâu, sau đó tiểu đồng từ nhà bếp đã bưng lên một khay điểm tâm còn nghi ngút khói. Chỉ là bữa sáng hôm nay khác với mọi ngày, bình thường chỉ có cháo trắng và cải chua, bây giờ đổi ngược lại có bánh bao, canh và cả trứng hấp rượu nữa. Tất cả đều được bày vô cùng bắt mắt, làm ra những món tỉ mỉ như vậy, xem ra người kia bỏ tâm tư không hề ít.
Tề Tiểu Khả thu xếp xong với tiểu đồng liền ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục nhâm nhi ly trà Mạn Hảo mà bản thân yêu thích. Từ khi xuyên qua đến giờ điều mà Tề Tiểu Khả cảm thấy mãn nguyện nhất là vẫn còn uống được loại trà mà cô rất yêu thích lúc còn ở hiện đại. Trên mặt của cô rành rành khắc lên hai chữ mãn nguyện to đùng, thích thú đến độ trong suốt một khắc cô cứ tủm tỉm cười.
Nhìn thấy vẻ mặt của người kia, khiến cho Chiêu Hoàng muốn tỏ ra rằng nàng không quen biết với hắn. Trông thấy người kia vừa thong dong uống trà vừa chăm chú xem xấp giấy gì đó, nàng cũng chẳng muốn nhiều lời bắt chuyện với hắn. Nàng nhìn khay thức ăn, đưa tay từ trong xửng hấp lấy đến một cái bánh bao nâng lên trước mặt, thích thú ngắm nhìn.
Bánh bao trơn láng mềm mại, cầm trên tay vẫn không mất đi cảm giác âm ấm. Chẳng những toả ra mùi thơm của bột và nhân bên trong mà hình thù bên ngoài cũng đặc biệt không kém. Chỉ là cục bột trắng bọc lấy bên trong là nhân thịt bình thường, bây giờ lại trở thành một con gà con tròn vo đầy đặn, lớp vỏ không biết làm cách nào mà vàng óng, giống như đã được nướng qua. Gà con toả khói nghi ngút, mập mạp phún phín, nhìn vào vô cùng đáng yêu, càng khiến người nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Chiêu Hoàng đưa cái bánh đến bên miệng, hé môi cắn một miếng, lập tức trong khoang miệng được lấp đầy bởi một thứ chất lỏng ấm nóng. Nàng ngạc nhiên nhìn lại phần bánh trên tay, nhân bên trong không phải là thịt mà là một thứ đặc sệt màu vàng óng.
Tề Tiểu Khả tay lật trang giấy, mắt khẽ lia qua người bên cạnh, nhìn biểu hiện đáng yêu của nàng, cô liền mỉm cười. "Bình thường đều là nhân thịt, ăn quá nhiều đều không tốt nên em đã đổi lại thành lòng đỏ của trứng muối, vị khá ngon mà nhìn cũng đẹp mắt nữa!".
Thắc mắc đã được giải đáp, Chiêu Hoàng càng thấy yêu thích, ăn liền ba cái bánh, mỗi cái đều không nhỏ. Tề Tiểu Khả âm thầm quan sát nàng vui vẻ ăn bánh, trong lòng dâng trào cỗ hạnh phúc, dường như nàng rất thích bánh bao gà con, có lẽ sau này nên làm nhiều một chút.
Ăn hết mấy cái bánh bao, những món còn lại đều được Chiêu Hoàng giải quyết sạch sẽ. Vốn dĩ thể chất của nàng khá yếu, sức ăn lại càng nhỏ, nhưng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại đặc biệt ăn rất khoẻ, chỉ một thoáng đã ăn hết tất cả, ngoại trừ chén canh vẫn còn y nguyên.
Tề Tiểu Khả nhìn Chiêu Hoàng xoa xoa bụng căn cứng, gương mặt khó chịu thì cô liền không nỡ, nhưng cô bất đắc dĩ phải nghĩ cách bắt nàng uống chén canh này. Tề Tiểu Khả để xấp giấy qua một bên, xoay người đối diện với nàng.
"Vẫn còn chén canh này".
Chiêu Hoàng tức bụng, ngập ngừng nói. "No quá rồi, không thể ăn thêm nữa".
Tề Tiểu Khả thở hắt, đẩy chén canh về phía Chiêu Hoàng. "Đây là canh kỷ tử bông cúc tuyết nhĩ, rất tốt trong việc dưỡng nhan, hơn nữa còn giúp điều huyết. Người vốn thể hư suy nhược, nên uống nhiều một chút có thể cải thiện tốt hơn". Tề Tiểu Khả ôn tồn giải thích công dụng của các vị thuốc có trong canh.
Chiêu Hoàng lắc đầu.
Tề Tiểu Khả nâng lên chén canh, khuấy khuấy một lát rồi múc một muỗng đưa đến bên miệng của nàng. "Uống một nửa thôi, hoặc một chút cũng được?". Cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Chiêu Hoàng xoa bụng, chau mày. "Ta thật sự không thể uống thêm nữa!".
"Thật sự không thể uống thêm?". Cô nhướng mày.
Chiêu Hoàng gật đầu chắc nịch. "Thật sự!".
"Vậy được!". Tề Tiểu Khả thô lỗ bỏ muỗng xuống, muỗng sứ va chạm với chén phát ra tiếng lách cách chói tai. Cô dứt khoát kéo tới chén canh, cầm lên một hơi uống sạch, sau đó mạnh tay đặt cái chén đã rỗng xuống bàn. Ánh mắt giận dỗi nhìn về phía Chiêu Hoàng.
Riêng nàng thì tròn mắt nhìn người kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy bứt rứt, có vẻ như hắn đang giận nàng rồi.
Tề Tiểu Khả sau đó không nói lời nào, cô hầm hầm đứng dậy, gom hết xấp giấy của mình rồi đi thẳng một mạch lên trên lầu, bỏ lại Chiêu Hoàng ở dưới sảnh đang tự cảm thấy có lỗi.
Ông chủ quan sát đôi chủ nhân gia nô đang trong tình huống khó xử, ông ấy liền lắc đầu cười hiền từ. Nếu vị công tử kia không kể, người ngoài nhìn vào có ai dám nói họ không phải phu thê?
Ông chủ tay thoăn thoắt gõ bàn tính, đôi lúc lại đưa mắt ra bên ngoài đường, bên ngoài khách trạm dòng người qua lại đông đúc tấp nập, đột nhiên lại trở nên ồn ào xào xáo.
Nghe tiếng huyên náo ở bên ngoài vọng tới, ông chủ chau mày, vuốt vuốt chòm râu màu hoa tiêu. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an, ông cảm nhận được sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
-----Hết Chương -----
Khả: "Cất công dậy từ sáng sớm để nấu, đã vậy còn năn nỉ hết lời cũng không chịu ăn, ta dỗi!".
Tác giả: Bạn Khả cũng biết dỗi đó nha, không phải thê nô đâu.
Bánh bao gà con
Trứng hấp rượu
Canh Kỷ Tử Bông Cúc Tuyết Nhĩ
Ngày đăng: --.