Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hôm nay nó lại không về nhà sao?"
Lê Phương lắc đầu thở dài, đưa mắt nhìn bàn cơm bày trên bàn chưa hề được động tới mà bất lực. Nếu như tính luôn hôm nay thì có nghĩa là đã mười ngày đứa nhỏ kia không về nhà rồi. Gần nửa tháng nay nàng cùng chồng có việc nên phải đi ra vùng Thanh-Nghệ, hầu như mỗi lần rời khỏi nhà nàng đều căn dặn Tiểu Khang và Tiểu Quân rất kĩ rằng phải trông chừng đứa nhỏ kia. Vì vậy mỗi buổi tối hai đứa nó đều sẽ gọi video call báo cáo lại tình hình cả ngày. Chỉ là lần đi này lại có chút khác biệt, vài ngày đầu chúng còn call tới, còn lại những ngày sau thì đều như rằng trong danh bạ cuộc gọi hoàn toàn không hề hiện lên một cuộc gọi nhỡ nào cả.
Điều này khiến cho nàng vô cùng lo lắng, suốt thời gian làm việc đều thấp thỏm không yên. Lê Phương hiểu rõ tính cách của các con mình, nếu như chúng call tới thì mọi chuyện vẫn ổn thoả, còn nếu không call, nghĩa là đã xảy ra vấn đề gì đó khá nghiêm trọng mà chúng đang cố tình che giấu nàng và anh Kha.
Lê Phương buông túi xách, cởi bỏ đôi giày cao gót ba phân, thểu não đi vào trong nhà. Quan sát phòng khách tĩnh lặng tối âm âm, nàng đứng ngây ra vài giây rồi đi thẳng vào sâu hành lang mở cửa phòng của con trai.
Tề Tiểu Quân với cặp kính dày cộm đang ngồi trước màn hình PC inch, tay vẫn thoăn thoắt lướt trên bàn phím giả cơ. Chỉ do do quá tập trung vào máy tính nên khi Lê Phương bất thình lình mở ra cửa nhìn vào liền doạ cho con trai giật nảy mình. Tiểu Quân bối rối xoa xoa con tim đang bị hoạn loạn, không ngừng thở hắt ra những tràn nặng nề.
"Mẹ à! Lần sau vào có thể gõ cửa trước hay không! Làm cho con giật mình". Tiểu Quân buông lời ca thán.
Lê Phương chỉ nhìn con trai rồi nhẹ gật đầu, lát sau đợi khi Tiểu Quân bình ổn lại mới lên tiếng hỏi. "A Quân, con có thấy bảo bảo không?".
Tiểu Quân nhướng mày, chột dạ. "Ch-Chẳng phải nó ở trong phòng hay sao!".
Lê Phương lắc lắc đầu, "Mẹ có vào trong coi qua, hoàn toàn không có dấu hiệu từng được động vào. Vô cùng ngăn nắp".
"Vậy... Chắc là nó đã dọn dẹp xong mới ra khỏi nhà". Tiểu Quân lắp bắp.
Lê Phương đanh mắt, chau mày nhìn chằm chằm Tiểu Quân khiến cho cậu có chút chột dạ. "A Quân. Con vô cùng tường tận tính cách của bảo bảo, nó có giống như kiểu người sẽ sắp xếp lại căn phòng một cách ngăn nắp như vậy?".
"Xin lỗi mami", Tiểu Quân cúi mặt, thanh âm có chút áy náy.
Lê Phương âm thầm thở dài, "Vậy giờ đã có thể nói cho mẹ biết rồi chứ?".
Tiểu Quân đối diện với phản ứng điềm tĩnh lạ thường này của mẹ mình càng là lo lắng vạn phần. Cậu thừa hiểu, mami của cậu mỗi khi làm nũng nhõng nhẽo hay đỏng đảnh ngạo kiều mới chính là bình thường, còn thái độ như hiện tại, nhìn bề ngoài thì không có gì nhưng thực chất trong lòng mẹ đã nổi lên cuồng phong dậy sóng. Tiểu Quân mắt đối mắt với mẹ, cậu thật sự không có can đảm để nói và cũng không biết phải trả lời mami như thế nào.
"Mami đừng hỏi A Quân nữa, nó không biết gì đâu!".
Lê Phương quay đầu, thấy bóng dáng cao lớn đi về hướng này, đôi chân mày sắc xảo lại được dịp nhướng lên.
"Chính con đưa ra ý kiến giấu diếm mẹ phải không A Khang?".
Tiểu Khang tới trước mặt Lê Phương, cúi đầu nhận lỗi. "Dạ phải. Là con dặn A Quân không được nói với baba và mami, hai người đang trong công việc nên con không muốn khiến cho baba phải phân tâm. Định là sẽ chờ mẹ về rồi tính sau!".
Lê Phương nhìn nhìn Tiểu Khang, không nói không rằng quay trở về phòng, tùy tiện quăng túi xách lên sô pha, thả người tự do nằm phịch xuống giường, nhắm chặt đôi mắt nặng trĩu. Gác tay lên trán, toàn thân đều giống như vô lực, cơn đau đầu bất chợt ập tới, nhức nhối khó chịu, nàng trằn trọc xoay qua xoay lại, một lúc sau cũng đã ngủ thiếp đi.
Bên ngoài cửa phòng có hai cái bóng đứng lấp ló, thì thầm nói chuyện. "Baba vẫn chưa về, giờ phải làm thế nào đây".
"Suỵt..." Tiểu Khang đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó từ từ khép lại cửa phòng. "Khoang nói cho baba biết. Còn về mami dù gì cũng đi quãng đường khá xa, cộng thêm việc phải lo lắng về A Khả đã mệt mỏi lắm rồi, hiện tại cứ để cho mami nghỉ ngơi một chút, sáng mai hẳn gọi mẹ dậy".
Tiểu Quân bí bách nhìn về cánh cửa phòng của mẹ mình, vốn dĩ có nhiều chuyện muốn nói với mẹ nhưng A Khang đã nói như vậy thì câu cũng chỉ đành ngậm ngùi quay trở về phòng.
Tối ngày hôm sau, ở con đường quốc lộ, bóng người đen kịt đứng bên vệ đường, tay không ngừng trượt bánh răng của chiếc bật lửa. Vài tia lửa sáng lên rồi vụt tắt, giống như đang nhảy múa, tiếng tách tách vang lên đều đều.
Người thanh niên đút tay vào túi quần lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu đưa lên miệng, châm lửa, sau đó nơi khoang mũi thở ra một luồng khói trắng mờ mịt. Đôi mắt đờ đẫn đục ngầu nhìn về phía xa vô định, dường như chứa đựng vô vàn tâm sự. Đưa tay gỡ xuống điếu thuốc vẫn còn đang âm ỉ cháy, khuông miệng hé mở phả tới làn khói xám xịt nổi bật giữa không gian tối mịch xung quanh.
Cắn lại điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, người thanh niên xoay người ngồi lên chiếc mô-tô Rnine T, liên tục kéo vài hơi, đầu thuốc dần rút ngắn. Những đợt gió nhẹ lướt qua cuốn theo tàn thuốc bay lất phất, trông như hoa tuyết đang rơi, nghe có vẻ đẹp đẽ nhưng chính nó lại âm thầm lấy đi sinh mạng của hàng vạn con người.
Đang thất thần tự chìm vào suy nghĩ của bản thân, đột nhiên trên vai lại bị vỗ một cái. Tề Tiểu Khả khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại người sau lưng, khi đã nhìn kĩ người tới cô mới hơi thở phào, thì ra là Trần Xuân Cường.
"Ái chà chà! Bộ hôm nay trời có mưa bão gì à? Người luôn luôn không hơn nửa tiếng cũng không xuất hiện vậy mà bữa nay lại đến sớm hơn giờ hẹn hửm!?".
Xuân Cường vừa đến nơi, trên đầu mũ bảo hiểm full face vẫn còn chưa tháo thì đã đi xung quanh Tề Tiểu Khả với ánh nhìn dò xét, giọng điệu bỡn cợt. Chưa kịp đợi hắn lộ ra bộ mặt cợt nhả, Tề Tiểu Khả đã bắn ánh mắt hình viên đạn dường như muốn xuyên thủng luôn kính chắn gió của chiếc mũ full face cồng kềnh kia.
"Đừng có nhìn tao kiểu đó chứ! Tao nói chính xác mà". Xuân Cường gỡ mũ bảo hiểm, tay vuốt vuốt lại mái tóc rối bù.
"Tao thiết nghĩ là mày nên ngậm cái miệng mày lại trước khi tao mất kiên nhẫn mà đấm vào bản mặt kiếm tiền của mày!". Tề Tiểu Khả lườm tên đối diện, lời nói biểu hiện rằng cô đang không có tâm trạng để đùa giỡn.
Cường nhún vai, tặc lưỡi. "Chậc chậc, nhìn thái độ của mày thì tao cũng đoán được vài phần rồi, lại cãi nhau với Angle sao?".
"Không phải chuyện của mày". Tề Tiểu Khả không để ý Cường, tay lấy xuống điếu thuốc, phả ra một hơi khói.
"Rồi rồi, tao không quản chuyện của mày nữa okay!". Cường gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Anh đưa tay vào túi lục lọi kiếm thứ gì đó nhưng lại không tìm được. Sờ khắp các túi vẫn không có, chỉ đành nhìn qua bên của cô, ánh mắt cầu khẩn. "Này, tao hết thuốc rồi, mày còn phải không? Cho tao một điếu đi".
Tề Tiểu Khả nhìn Cường vài giây rồi quay đầu đi hướng khác, tay ở trong túi quần lấy ra gói thuốc lá ném về phía anh ta. Cường vươn tay chụp lấy hộp thuốc nhưng không thành công, gói thuốc đã chuẩn xác bay tới đập vào mặt anh ta rồi rơi xuống đất.
Cường xoa xoa cái mũi đang dần sưng đỏ, lia ánh mắt oan uổng về hướng của Tề Tiểu Khả, mếu máo khom xuống nhặt lên hộp thuốc đáng thương nằm lăn lóc dưới đất. Đáng ra anh định sẽ nói cảm ơn sau khi chụp được, không ngờ tên kia không biết vô tình hay cố ý ném thẳng vào mặt anh. Chuẩn xác ném trúng cái mũi vừa phẫu thuật được một tuần của mình, đúng là đáng ghét!
Xuân Cường thở hắt một cái, coi như anh rộng lượng, hôm nay tâm trạng tốt nên không thèm chấp nhất chuyện vặt này. Chỉ có điều Cường sẽ ghi nhớ để rồi có cơ hội liền phục thù.
Cường mò mẫm trong bóng tối cố gắng gỡ ra gói thuốc nhưng đã hai phút trôi qua anh vẫn còn loay hoay chưa mở được. Mãi một lúc sau Cường mới nhận ra hộp thuốc này còn mới toanh, sill niêm phong vẫn chưa xé. Bên ngoài được bọc tới hai lớp ni-lông vô cùng chắc chắn, thảo nào nãy giờ anh có gỡ cỡ nào cũng không được. Xé bỏ lớp đầu tiên, rồi tới lớp thứ hai, đến khi mở nắp anh lại nhìn thấy trong hộp có gì đó lấp lánh, trong bụng dâng lên tò mò mới lật đật coi lại nhãn hiệu trên bao bì.
"Sobranie! Là hàng ngoại nha, thảo nào đóng gói kĩ như vậy". Cường ngắm ngía dòng chữ Sobranie metallic gold nổi bật ngay giữa hộp rồi phì cười.
Tề Tiểu Khả cũng chẳng buồn liếc qua chỗ Cường lấy một cái, cô chỉ chú tâm hút điếu thuốc của mình, nhìn ngắm cung đường vắng vẻ trước mặt.
Thấy tên kia không để ý đến mình, Cường lân la tiến tới tựa vào trên xe của Tề Tiểu Khả, giơ lên hộp thuốc trên tay, cười cười nói. "Sobranie ngoại nhập này tao chưa từng thử, đây là loại nào?".
"Black Russian".
"Wow! Nồng độ rất mạnh lại dễ bị say! Có chịu nổi không đấy?".
"Không. Tao dùng quen loại này rồi". Tề Tiểu Khả ném đi đầu lọc thuốc đã cháy hết. Quay qua giựt lấy gói thuốc trên tay Cường, rút ra một điếu rồi lại tiếp tục hút.
Cường nhìn nhìn cử chỉ của cô chỉ âm thầm lắc đầu, có vẻ như cô bạn này của anh bị nghiện thuốc lá nặng rồi. Loại Sobranie Black này có chất thuốc mạnh nhất trong tất cả các dòng thuốc lá thuộc Sobranie, ngay cả một người hút thuốc thay cơm như anh cũng phải kiêng cử không dám sử dụng nhiều, ít nhất là hai điếu trong một ngày. Vậy mà cô bạn này chỉ trong vòng mười phút đã ăn tới hai điếu, vả lại nếu nhìn đầu lọc vương vãi dưới đất chắc không chỉ có hai điếu này thôi, thật sự khiến cho anh phục tới sát đất luôn.
Cường cướp lại hộp thuốc, sờ vào vỏ hộp, tặc lưỡi. "Chậc, loại này chưa đến tính thuế hải quan thì giá trên thị trường cũng phải lên tới bảy đô-la một gói, tức là một trăm sáu mươi hai ngàn. Bộ mày phát tài rồi sao?!".
"Phát tài? Đi cướp ngân hàng à?". Tề Tiểu Khả buông câu bông đùa.
"Xuy!". Cường phất tay. "Chẳng lẽ lại là người mẹ bốn mươi mấy tuổi đầu mà vẫn còn nũng nịu như một đứa oắt con của mày cho tiền tiêu vặt hay sao!?". Anh che miệng cười chế giễu.
Chưa kịp đợi Cường phát ra tiếng thứ hai, Tề Tiểu Khả đã ngay lập tức nhảy xuống xe tóm lấy cổ áo nhấc bổng cả cơ thể của anh đến mức hai chân lơ lửng không chạm được tới nền đất. Thời gian chỉ bằng một cái chớp mắt.
"Lời khuyên cho mày! Đừng bao giờ nói những lời giễu cợt chết tiệt ấy về mẹ của tao khi mày còn đang đứng nói chuyện trước mặt tao!". Tặng thêm ánh mắt đầy cảnh cáo.
"Ặc... Ặc... T-Tao biết rồi...! Mày mau buông tay ra...!".
Cổ của Cường bị siết chặt đến nỗi không hô hấp được, khó khăn lắm mới phát ra được vài chữ đứt quãng. Khoảnh khắc Cường tưởng rằng mình sắp không xong, may mắn Tề Tiều Khả đã buông tay hất anh một cái, Cường ngã sõng xoài trên đất, tay ôm lấy cổ họng không ngừng ho sặc sụa, mặt mày cũng đỏ bừng rồi tím tái.
Tề Tiểu Khả có vẻ như tức giận, không nói không rằng đi lại ngồi lên xe đội vào mũ bảo hiểm, nổ máy xe.
Trông thấy cô giống như muốn bỏ đi, Cường ôm cổ khó khăn nói với theo.
"Này! Khụ... Khụ... Còn trận đua tối nay thì sao đây! Tao đã đặt hết nửa tháng lương vào đấy khụ...!!".
"Tao không quan tâm!".
Sau đó cô rồ ga chạy đi, bỏ mặc một mình Cường chật vật ở phía sau với cái mũi bắt đầu rỉ máu vì chấn thương về hô hấp.
-----Hết Phiên Ngoại -----
Tác giả: Bận tối mắt tối mũi từ ngày tới giờ mới có time viết chương mới, thành thật sorry vì sự trễ nãi này a~~
Sobranie Black Russian
Tề Tiểu Khả
Ngày đăng: --