Hiện tại nơi Trương gia ở là một biệt viện không lớn lắm, phía bắc là nhà chính, là nơi ở của phu thê Trương Loan, phía đông và tây có ba sương phòng. Trong đó, tây sương là nơi ở của Hạc Linh và Duyên Linh, Y Kiều là trưởng nữ được phân ở đông sương.
Dưới sự sắp xếp của Kim thị, Y Kiều tắm rửa một lúc, lại thay y phục sạch sẽ, cuối cùng cũng xóa được chút phong trần khi phiêu bạt bên ngoài.
Khi nàng đang ngồi trên giường sửa sang lại đồ đạc trong tay nải, nha hoàn Phù Hương ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói có phần sợ hãi: "Tiểu thư, lão gia gọi người đến thư phòng một chuyến."
"À, ta biết rồi." Y Kiều vừa đáp, vừa nhanh chóng nhét hai trăm ngân phiếu vào sâu trong ga trải giường, sau khi sửa đều chăn nệm mới đứng dậy đi mở cửa.
"Chúng ta đi thôi." Y Kiều thở ra một hơi, nhoẻn miệng cười với nha hoàn trước mặt: "Phù Hương, nhờ em dẫn ta đi."
Phù Hương một mực cúi đầu dẫn đường Y Kiều đến cửa thư phòng của Trương Loan, nhỏ giọng báo vào bên trong, sau đó lại cúi đầu lui xuống.
Y Kiều chậm rãi đẩy cửa, nhìn thấy Trương Loan đang khoanh tay đứng trước cửa sổ chờ nàng.
"Vào đi, đóng cửa lại." Ông không quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi: "Vi phụ có chuyện muốn hỏi coi."
Y Kiều cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, sau khi đóng cửa thì cúi đầu đứng sau thư án, không dám ngồi xuống, chỉ im lặng đợi câu sau của ông.
"Đại phu đến khám rồi phải không, nói thế nào?" Ông chậm rãi xoay người, nhìn Y Kiều, hỏi.
Dù có chút run rẩy trước sự nặng nề của bầu không khí lúc này, nàng vẫn mang vẻ mặt kính cẩn như cũ, khẽ vuốt cằm: "Đã khám xong, đại phu nói không có việc gì, cũng không tra ra mầm bệnh."
Vốn chẳng có chuyện gì, tất nhiên cũng không thể có bệnh.
Trương Loan thở dài một hơi, cuối cùng cũng nói tới chuyện chính: "Y Kiều, vậy con... còn nhớ được lí do vì sao vi phụ đón con lên kinh không?"
Y Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, có chút khó hiểu mà nhìn ông. Nàng nghe rất rõ, ban nãy Trương Loan dùng "con" chứ không phải là "mọi người", đây là nói, lần này tới kinh thành, thật ra là vì nàng sao?
"Xem ra không nhớ gì thật rồi, thật khổ mà." Trương Loan lại thở dài một hơi, vô cùng đau đầu: "Vậy vi phụ nói lại cho con một lần là được. Lần này vào kinh, là muốn để con tham dự thọ yến của Vân lão phu nhân."
"Nói đến Vân gia này, thật sự không đơn giản! Có người nói họ chỉ mới làm thương gia được ba mươi mấy năm, toàn bộ đều là hiệu cầm đồ, quầy dược liệu, tiền trang lớn. Trên lãnh thổ Đại Minh này, từ nam đến bắc, hễ là trấn nào cũng phải có vài sản nghiệp của bọn họ, thậm chí ngay cả nơi biên cương cũng có. Hơn nữa, Vân gia còn có ruộng tốt mênh mang, tiền cho thuê đất hằng năm thu về cũng dùng không hết, chưa kể việc bán gạo nhà họ thu được."
"Có điều, những thứ này chưa phải là điều mấu chốt. Tuy bọn họ làm ăn lớn, nhưng cũng không phải là thương nhân bình thường. Nếu không phải như thế, vi phụ cũng không muốn kết thân rồi gả nữ nhi đi. Nghe nói bọn họ có lui tới với người trong triều. Dù Vân gia không phải là nhà có chức vị, thế nhưng năm đó Yêm đầu tử chuyên tùy ý làm loạn, xuất thân phú hộ xảo trá nhất kinh thành, khiến nơi này gà bay chó sủa, nhưng vẫn không dám động đến một sợi tóc của Vân gia, đủ để thấy được thế lực ấy lớn đến bao nhiêu."
"Ai, thường những nhà phú quý như thế có rất nhiều tôn tử, nhưng thế hệ này lại không có nhiều con nối dõi. Bây giờ đương gia chủ mẫu của Vân gia là Vân lão phu nhân, dưới gối chỉ có một đứa cháu, với đứa cháu này, bà ấy cưng chiều có thừa. Tuy không thể biết cụ thể vị Vân công tử này thế nào, nhưng nghe nói, người ta hào hoa phong nhã, là vân thanh công tử, vô cùng tuấn tú lịch sự, đầy bụng kinh thư, cầm kì thi họa không gì không giỏi, vô cùng nổi bật trong đám người cùng lứa. Mà lần này Vân lão phu nhân tổ chức thọ yến vừa là để chúc mừng sinh thần của hắn, thực chất là để chọn một nữ tử hợp ý để làm cháu dâu. Đến lúc đó, khuê các trong kinh thành đều đến để chúc thọ, tranh đoạt vị trí thiếu phu nhân của Vân gia."
"Tất nhiên, cũng có những hộ nghèo như chúng ta, dựa vào khắp nơi, nhờ cậy bao quan hệ tốt xấu để có được thiệp mời, tất nhiên không dám mơ tưởng tới vị trí thiếu phu nhân của Vân gia, có điều chỉ đến để thử thời vận mà thôi, nếu chỉ được đến vị trí tiểu thiếp cũng là vinh quang vô hạn rồi! Y Kiều, hiện tại con đã hiểu vì sao vi phụ đón con vào kinh rồi chứ?" Trương Loan nói xong một đoạn dài, lại ngồi xuống tự rót một chén trà, vừa nhuận cổ vừa quan sát phản ứng của Y Kiều.
Ý của Trương Loan là, bảo mình đi dự tuyển làm tiểu thiếp cho người ta? Đây là phản ứng đầu tiên của Y Kiều.
Nàng biết, từ khi kinh tế hàng hóa phát triển, đến giữa triều Minh địa vị của thương nhân đã được nâng cao rõ rệt, sĩ nông công thương, sự phân chia này càng lúc càng mờ nhạt. Mà cao môn đại hộ như Vân gia, không những có thực lực kinh tế hùng hậu mà còn có bối cảnh chính trị sâu, dù có trở thành đối tượng để tranh thủ chuyện tình cảm thì cũng không phải là chuyện lạ.
Thế nhưng, dù sao Trương Loan cũng có thể được coi là phần tử tri thức, có thể cổ hủ một chút, nhưng cũng không thể vội vàng bán nữ nhi đi như thế chứ? Thật đáng giận, ông ta đang nghĩ gì vậy?
Y Kiều hít một hơi lạnh, không khỏi cau mày, nói: "Phụ thân hi vọng con... có thể gả được vào Vân gia sao? Cho dù chỉ làm thiếp?"
"Ừ, không sai. Thật ra ta chỉ quan tâm đến thế lực trên triều đình của bọn họ, nếu không cũng sẽ không cam lòng khiến con phải chịu uất ức, nói cho cùng bọn họ vẫn là thương nhân. Con gả vào Vân gia, không nói đến việc có thể giúp đỡ phụ thân trên con đường làm quan, mà ngày sau nhà chúng ta cũng không lo không phất lên được."
Trương Loan buông chén trà, sau đó lo lắng nhìn Y Kiều: "Có điều, Y Kiều à, dáng vẻ hiện nay của con, e rằng tài nghệ lúc trước đã quên hết rồi. Tuy nói sau khi con trở về thì khí chất trên người đã có tiến bộ lớn, nhưng không có tài nghệ gì như thế, làm sao mới có thể lọt vào mắt xanh của Vân lão phu nhân đây?"
"Vậy... nữ nhi không đi được không! Đến lúc đó Y Kiều sẽ không làm trò xấu trước mặt tân khách, cũng tốt cho mặt mũi của phụ thân." Y Kiều nghe thấy lời này thì như bắt được sào, trưng khuôn mặt như đang u sầu vì người khác, nhìn Trương Loan.
"Như vậy sao được? Vi phụ vất vả bao nhiêu mới kiếm được cơ hội tới cửa Vân gia này, sao nói bỏ là bỏ? Còn nữa, nữ nhi của ta đẹp như thế, chỉ cần điểm này cũng coi như đã chiếm được cơ hội, còn có thể hạ thấp không ít người." Trương Loan không động, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Y Kiều còn định mở miệng biện minh, lại bị Trương Loan khoát tay ngắt lời: "Đừng nói thêm nữa. Giờ xem ra chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, con có thể nhớ bao nhiêu thì lấy bấy nhiên. Từ ngày mai, sáng sớm theo mẫu thân của con luyện nữ hồng, chờ vi phụ từ Quốc Tử Giám về thì đến thư phòng học thi thư. Giờ Mùi (h tới h) lại học đàn. Quyết định như vậy đi, con chuẩn bị trước đi. Thọ yến của Vân lão phu nhân còn hơn một tháng nữa, thật sự đã rất gần rồi."