Y Kiều bị Duyên Linh và Hạc Linh kéo đi, quẹo trái quẹo phải cuối cùng cũng đến trước cửa lớn của một tòa phủ cách Linh Xuân Đường ở đường cái không xa.
Đến đầu hẻm, Y Kiều bảo hai tiểu hài tử đi gọi cửa, bản thân mình thì cúi thấp đầu ở phía sau.
Thật ra nội tâm nàng đang rất lo lắng, có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ vẫn là một bí ẩn, nàng không biết chuyện gì đang đợi mình ở phía trước. Nhưng nước đã đến chân, có muốn tránh cũng không thể tránh, chuyện nàng có thể làm chỉ có thể làm củng cố lại tinh thần, đi bước nào hay bước đó.
Y Kiều hít một hơi thật sâu, thầm động viên bản thân.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trên gương mặt của thiếu nữ đã có thêm một phần tự tin và kiên định.
Nàng nhìn theo hai đệ đệ đã đi tới tòa phủ lớn đang mở rộng cửa chính, giờ phút này Duyên Linh và Hạc Linh đều đã đi vào. Bên trong như có chút hỗn loạn, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy giọng nói vô cùng uy nghiêm của một nam nhân.
Duyên Linh sốt ruột nhìn quanh tìm tỷ tỷ, trong giây lát phát hiện nàng đang đứng bên ngoài, nhất thời cũng bất chấp phụ thân đang hét lớn ra lệnh, quay đầu chạy ra, kéo Y Kiều đang đứng bên ngoài, nhanh chóng chạy trở lại.
Cậu vừa thở gấp vừa kích động nói với phụ thân: "Phụ thân, người xem, bọn con không lừa người chứ? Duyên Linh và ca ca đã tìm được tỷ tỷ về rồi này!"
Cậu nói xong lại đẩy Y Kiều lên phía trước một chút, bản thân thì cười hì hì đứng bên cạnh ca ca.
Từ lúc vào cửa Y Kiều vẫn luôn cúi thấp đầu, trong lòng vẫn còn có phần lo lắng.
Sau khi Duyên Linh nói xong, xung quanh vô cùng yên tĩnh, vì vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng. Nàng thầm nhìn quanh một vòng, lại nhìn thoáng qua hai gương mặt nhỏ nhắn đang có phần lo lắng.
Lúc này hai vị đệ đệ đang cau mày quan sát tình huống, hai cặp mắt đen như hạt bồ đào kia hiện ra chút ý nghi hoặc, như đang nói: Tỷ, không phải tỷ quên luôn cả phụ thân rồi chứ?
Y Kiều nháy mắt mấy cái, cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Nàng mím môi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trước mặt nàng là một nam nhân thoạt nhìn đã gần tứ tuần. Đường nét trên gương mặt có phần cứng nhắc, dưới hàng mi đen nhánh là một ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. Dù dáng người không cao, nhưng dưới lớp ngoại bào màu xanh, đứng chắp tay, lại sinh ra một khí thế uy nghiêm, thậm chí còn có thể lấn áp phong độ thuộc về đám văn nhân trí thức.
Bên cạnh ông có một vị phụ nhân đang đứng, cho dù đã trang diện kĩ càng, nhưng khuôn mặt có phần già dặn. Tuy từ giữa chân mày có thể nhìn ra năm đó hẳn bà có thể là một tiểu mỹ nhân, nhưng sau khi trả qua sự bào mòn của năm tháng, tất cả cũng không còn lại gì đáng nói, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng toát lên chút ánh sáng khôn khéo.
Y Kiều hắng giọng, miễn cưỡng cười một tiếng, gọi nam nhân trung niên kia một tiếng: "Phụ thân."
Lúc này vị phụ nhân kia cũng có phản ứng, vội vàng tiến lên giữ chặt nàng, nói với vẻ mặt bi thương: "Ai da, Y Kiều, con đã về rồi! Nha đầu con, thật sự là hại người ta lo lắng chết mất! Ta và phụ thân con đã đi tìm vài lần rồi mà vẫn không thấy ai, may mà Duyên Linh và Hạc Linh tìm được con về! Ai da, ra ngoài vài ngày đã không nhận ra nương rồi sao? Sao không chào nương một tiếng..."
Thì ra đây là Kim thị, mẫu thân của thân thể này. Không biết sao, Y Kiều cảm thấy bên tai mình bắt đầu ồn ào hẳn lên, tranh thủ cười khan một tiếng, gật đầu với bà, gọi một tiếng: "Nương."
Vừa rồi nàng không mở miệng là vì còn đang phải cân nhắc cho cẩn thận. Nàng không dám khẳng định hoàn toàn người trước mặt chính là Kim thị, vì vậy không thể lên tiếng tùy tiện. Phần lớn cổ nhân đều là tam thê tứ thiếp, có trời mới biết vị này có phải là thiếp của Trương Loan hay không.
Lúc này Trương Loan cũng phục hồi tinh thần, ông nhìn chăm chú vào Y Kiều một lúc, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng nói lại ngập tràn lửa giận: "Ngươi ở bên ngoài đủ rồi, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi có phải không? Hừ, thật sự không hiểu nổi sao ta có thể có nữ nhi như ngươi, sao có thể thiếu giáo dưỡng như thế? Một nữ nhi, không nói gì đã bỏ nhà đi mấy ngày không về, còn ra thể thống gì nữa! Bình thường ngươi đều đọc sách trắng phải không? Vi phụ đã dạy ngươi những gì hả?..."
Y Kiều không nói gì, chỉ đứng trước mặt Trương Loạn chịu đựng, đôi mắt kia vẫn trong trẻo như hồ nước, không có chút gợn sóng, chỉ bình tĩnh mà chống đỡ.
Nàng không biết Y Kiều lúc trước sẽ đối mặt với những chuyện này thế nào, vì vậy cũng không thể giả vờ được. Nếu như đã không thể giả vờ, thì chỉ có thể ứng đối như bình thường.
Trương Loan như có cảm giác nữ nhi mình hôm nay có phần khác thường. Hệt như ít đi một phần khiếp đảm chỉ biết vâng dạ thường ngày, nhiều thêm một phần lạnh nhạt và tự tin.
Ông vừa nghĩ như thế thì có chút ngập ngừng, nghi ngờ chỉ là ảo giác của mình, cũng muốn thử một chút, trốn đi vài ngày không biết nàng có tiến bộ thêm chút nào hay không. Vì vậy, ông dùng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn đăm đăm vào Y Kiều, trong giọng nói cũng tăng thêm mấy phần tức giận.
Kim thị thấy trượng phu của mình như đang tức giận hơn, cũng có chút đau lòng cho nữ nhi. Tuy nói những ngày qua bà lo lắng đến nỗi không thể sống yên, nhưng hiện tại người đã trở về rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi kia, chắc chắn đã phải chịu không ít cực khổ, bà cũng có chút không đành lòng.
"Lão gia à, nói thế nào đi nữa thì Y Kiều cũng đã trở về rồi." Bà cẩn thận nói với Trương Loan: "Ông đừng trách móc nặng như thế, để nàng tranh thủ chút thời gian đi tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi chút đi."
Hạc Linh và Duyên Linh thấy thế cũng đồng loạt tiến lên cầu tình. Hai tiểu hài tử nhìn sắc mặt đáng sợ của phụ thân, sợ rằng tỷ tỷ sẽ phải chịu phạt, vì vậy bối rối nói ra chuyện Y Kiều bị mất trí.
"Cái gì?" Trương Loan và Kim thị nhìn nữ nhi bằng ánh mắt đầy khiếp sợ, trong lúc nhất thời đều khó có thể tiếp nhận được tin tức này.
Y Kiều nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, tuy vẫn còn có chút chột dạ, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ cười, nói: "Đúng là như vậy, con đã mất đi hơn nửa trí nhớ rồi. Hiện tại con chỉ nhớ được phụ thân, nương và hai đệ đệ, những thứ còn lại, thật sự không nhớ được bao nhiêu."
Nàng không muốn có thêm phiền phức gì nữa, liền dứt khoát chuyển từ "mất toàn bộ trí nhớ" sang "mất một phần trí nhớ". Không thể nghi ngờ đây chính là lí do tốt nhất, có thể miễn cưỡng lí giải cho sự khác thường lúc này của nàng. Mặc dù những lí do biện bạch này đã sớm rách nát đến không thể dùng, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác.
Nàng không lo đến chuyện bọn họ không tin, dù sao vẫn là xuyên hồn, không ai có thể chứng minh chuyện nàng là giả mạo.
Kim thị nghe xong buồn bã kêu lên một tiếng, tiến lên ôm chầm lấy Y Kiều, nức nở nhắc đi nhắc lại liên tục: "Trời ạ, nữ nhi đáng thương của ta... Hu hu hu... sao số hai người chúng ta lại khổ như vậy..."
Y Kiều bị ôm rất không được tự nhiên, nhưng vẫn không thể tránh ra, chỉ có thể thầm bĩu môi.
Nhưng trong nội tâm nàng lại có chút nghi hoặc: Sao Kim thị lại lôi cả bản thân ra kể khổ? Chẳng lẽ là bà có gì uất ức sao?
Trương Loan đỡ trán, lớn tiếng quát Hạc Linh và Duyên Linh: "Hai người các ngươi, nói rõ chuyện cho ta!"
Hai hài tử thấy vậy sợ hãi kêu một tiếng, run rẩy luống cuống nói hết mọi chuyện đã trải qua.
Sau khi nghe xong, lòng Trương Loan vô cùng rối rắm, đột nhiên cảm thấy có chút tự trách với hành vi vừa rồi của mình. Có điều nếu nói như vậy, thì chút thay đổi của nữ nhi cũng có thể giải thích được.
Ông có chút áy náy nhìn Y Kiều, xoay người dặn người đi mời đại phu, lại mang vẻ mặt mệt mỏi trở về gian phòng phía Bắc.
Ông là phụ thân biết nữ nhi mình gặp phải chuyện như thế, sao có thể không lo lắng. Có điều ngoài chuyện này, ông còn nhớ tới một chuyện khác đáng sợ hơn.
Những chuyện phức tạp này dồn tới cùng lúc khiến đầu ông đau buốt. Ông cần phải trở về suy ngẫm rồi tự tiêu hóa mọi chuyện cho thật tốt, cũng đồng thời nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.