Tướng quân Khách Tâm đi theo tên lính đến một bụi lau, Khách Tâm vén bụi lau thì đập vào mắt là thân ảnh của Nguyệt Băng ( ở hiện đại thì au gọi là Dục Tú, cổ đại au gọi là Nguyệt Băng nhé). Quay lại, anh( au đang không biết gọi là gì đây. Ai nghũ ra được gì thì ới au một câu nhé) bảo tên lính:
- Đến báo với hoàng thượng nhanh.- tên lính nghe lệnh cúi người rồi trèo lên ngựa phi thẳng về cung. Đỡ lẫy thân thể mềm mại của Nguyệt Băng, Khách Tâm bế nàng về phủ của mình. Đặt nàng xuống giường của mình, Khách Tâm chăm chú nhìn Nguyệt Băng không hiểu tại sao nàng lại có thể làm hoàng thượng say mê mình. Bỗng anh giật mình vì Nguyệt Băng tỉnh dậy. Nàng nhìn ngó xung quanh rồi quay sang nhìn anh:
- Gì thế này? Tôi lại trở về thời cổ đại rồi sao? Còn ngươi, ngươi là ai? Ta đang ở đâu?-Nguyệt Băng hoảng sợ hỏi.
- Thưa Hoàng Phi nương nương, đây là phủ của thần. Thần là Khách Tâm, được hoàng thượng giao trọng trách luôn phải phò tá bên cạnh.- Khách Tâm quỳ xuống nói.
-Trời đất ơi, mau, mau thả ta ra. Nhanh lên. Ta cần tìm đường về nhà.- Nguyệt Băng giục.
-Về Phạm Phủ sao nương nương?- anh hỏi.
-Phủ cái con khỉ. Ta muốn quay lại thế giới hiện đại- Nguyệt Băng quay lại nói lớn.
-Hiện...đại..?- Khách Tâm không hiểu.
-Thế giới hiện đại ấy, thế kỉ ấy.-Nguyệt Băng giải thích.
-Ừm...-Khách Tâm tròn mắt, không hiểu Nguyệt Băng nói gì.
-Nhanh, mau thả ta ra cái đò nói mãi không thông..-Nguyệt Băng ra lệnh.
-Nương nương, hoàng thượng đang trên đường tới. Người không nên như thế kẻo hoàng thượng biết được người sẽ nổi trận lôi đình.- Khách Tâm khuyên nhủ.
-Không! KHÔNG! Ta nói thêm một lần nữa, lần cuối cùng đấy nhé: ta là người thế kỉ , ta không thuộc về thế giới này.- Nguyệt Băng nói lớn. Nàng không biết rằng Chiêu Khanh đang ở đằng sau và đã nghe thấy hết mọi truyện. Người hắn tỏa ra bao nhiêu là sát khí.
- Băng Băng, ta đã làm gì nào? Ta đã làm nàng phật ý bai giờ chưa? Ta cho nàng sự sủng ái, luôn nghe theo lời nàng nói. Nàng muốn gì ta cũng đáp ứng. Cớ sao nàng.luôn giũ bỏ, cự tuyệt ta.- Chiêu Khanh giữ lấy hai cánh tay nàng nói.
-Ta không yêu ngươi.-Nguyệt Băng hét lớn, giãy giụa.
-Nàng vẫn cự tuyệt ta.- Chiêu Khanh nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn thấy trong mặt nàng chính là sự khinh bỉ, căm ghét hắn.
-Ta là Đương Kim Hoàng Thượng. Không ai được phép coi thường ta. Ngươi đâu?- hắn quát lớn. Tên thái giám luôn đi cùng hắn đến, cúi người nghe lệnh.
-Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng Phi khinh thường thánh ân, ngang ngược, không coi quốc pháp ra gì. Nay trẫm phế bỏ ngôi vị, giáng xuống làm nô lệ lao động khổ sai ở vùng sa mạc phía Tây Võ Quốc. Hãy để cho ánh nắng mặt trời thiêu rụi làn da của nàng. Đốt cháy mái tóc của nàng. Cho đến khi nàng chịu khuất phục trước ta. Nếu không nàng sẽ phải chết khô chốn sa mạc.-Chiêu Khanh ra ý chỉ. Sau đó, một đoàn lính đi vào lôi Nguyệt Băng ra.
- Buông ta ra, ta tự đi được! Khuất phục ư? Không bao giờ, ta sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi đồ hoàng đế độc ác, máu lạnh như ngươi. Ta thật hối hận khi đến đây.- Những từ ngữ nhẹ nhàng ấy được Nguyệt Băng sử dụng trước khi nàng đi.
P/s: c/m đi, c/m đi. ~(^-^~)