Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngữ Yên đến phòng Kim Yến thì thấy người đã đi đâu mất. Cho rằng đối phương đang ở đâu đó gần Hậu Linh điện, cô nàng liền phi thân đến đấy. Nhưng khi vừa đến nơi, người mà Ngữ Yên thấy lại là một nam nhân đang đứng ngóng trông về phía cửa lớn của chính điện.
Thấy kẻ ấy mặc trang phục không thuộc về đệ tử ngoại môn hay nội môn, lại thấp thoáng trên tai là khuyên tai chân truyền. Ngữ Yên liền biết đấy là đồng môn của Chưởng Môn. Không nên lỗ mãng đến gần!
Trong lúc cô nàng dự định rời đi thì nam nhân ấy đột nhiên phát hiện ra cô, xoay người lại, hỏi:
"Là ai?"
Ngữ Yên giật mình, liền cúi thấp đầu, mắt không dám nhìn thẳng, quay lại đối diện với nam tử ấy, kính cẩn nói:
"Đệ tử là..."
Thấy được thấp thoáng gương mặt đối phương, nam nhân ấy liền lên tiếng, trong giọng nói còn mang chút xúc động:
"Là nàng sao? Ngữ Yên..."
Khó hiểu, cô liền ngẩng mặt lên, nhìn thẳng. Lập tức hoảng hốt khi nhận ra nam tử ấy là ai.
"Trưởng Thành!"
Khi thật sự xác nhận được mình không nhìn nhầm, cả hai liền xông đến ôm chầm lấy nhau. Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng.
Được một lúc thì Ngữ Yên nói những lời hối lỗi, vì đã không nói không rằng mà gia nhập Mộc Tử phái. Nhưng ngay lập tức cô cũng chất vấn Trưởng Thành vì đã giấu thân phận bản thân là Thanh Thượng của Thanh Linh. Trưởng Thành chỉ biết cười trừ và giải thích rằng đấy là quy định của bổn phái, không thể tiết lộ quá nhiều thông tin cho người Nhân giới.
Hai người cứ thế kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian xa cách. Từ hoàng hôn cho đến nửa đêm, họ vẫn tiếp tục tâm tình không hề có dấu hiệu dừng lại. Ngữ Yên kể về những bằng hữu vô tình quen biết, Trưởng Thành kể về hành trình cùng Minh Nguyệt dưới Nhân giới cũng như quá trình tìm thuốc giải cho độc Ấu Táng. Nhờ vậy, cô nàng mới biết "người ân nhân" trong lời đối phương khi trước chính là Thánh Thượng.
Kim Yến như thường lệ, mỗi tối đều đến đây, vô tình lại gặp bọn họ, như một đôi tình lữ dưới ánh trăng. Trong phút chốc, cô thấy họ thật đẹp đôi, dự định rời đi nhằm tránh làm phiền. Bỗng Ngữ Yên phát hiện ra, liền hối hả giới thiệu hai người với nhau.
Dẫu bất ngờ bởi thân phận đối phương, nhưng Kim Yến cũng không hề thể hiện điều đó ra mặt, vẫn nhã nhặn hành lễ với vị Thanh Thượng chí tôn này.
Lúc này, Trưởng Thành mới thắc mắc:
"Hai người hiện là đệ tử ngoại môn, đáng lý giờ này nên nghỉ ngơi. Tại sao lại có mặt ở đây?"
Nghe hỏi thế, Kim Yến liền nhận ra rằng hắn vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa cô và Minh Nguyệt. Trong đầu tự hỏi có nên tiết lộ hay không? Bởi dẫu sao thì đối phương cũng là đồng môn với chị Nguyệt.
Thấy Kim Yến ấp úng không trả lời, Ngữ Yên liền biết cô đang băn khoăn điều gì, lập tức thay mặt phân giải:
"Kim Yến một lòng ngưỡng mộ tài năng của Thánh Thượng. Nên mỗi đêm, nàng ta đều tới chỗ này theo dõi và chờ đợi, hi vọng được vinh dự tương kiến vị thần nhân cao cao tại thượng ấy. Ta vốn có việc tìm Kim Yến, nên mới đến đây. Không ngờ lại gặp được chàng!"
Nhắc đến Minh Nguyệt, Trưởng Thành tránh không khỏi hoài niệm. Lại nhìn về hướng Hậu Linh điện, hắn nhàn nhạt nói, chất giọng còn mang chút u buồn:
"Đáng tiếc... Sư muội đến bây giờ vẫn lành ít dữ nhiều!"
Kim Yến nghe thế thì vội xen vào, không quên sửa lại xưng hô thật cẩn thật.
"Không đúng! Thánh Thượng nhất định sẽ bình an trở về."
Trưởng Thành mỉm cười xoay mặt lại, nói:
"Có lẽ ngươi nói đúng! Nhưng sư muội từ trước đến nay, sau mỗi lần lập nên kì tích thì luôn mang về một thân thương tích, nhẹ thì hôn mê vài ngày, nặng thì bất tỉnh mấy mươi năm. Lần này lại là Vong Tưởng Thời Không thì nguy hiểm còn gấp vạn lần. Ngươi không thể hiểu được nỗi lo lắng của chúng ta đâu!"
Kim Yến rất muốn nói là bản thân hiểu được. Nhưng đứng trước mặt cô là người có địa vị cao không tưởng, nên không tiện mở lời. Nếu mọi người từ bỏ hi vọng dễ dàng như vậy, thì cô nhất định sẽ đặt niềm tin vào chị Nguyệt đến cùng.
Thấy không khí nặng nề, Ngữ Yên đành dặn dò Kim Yến đôi chút việc tu luyện. Sau đó, liền một tay dắt Trưởng Thành rời đi, cô nàng vẫn còn nhiều việc muốn tâm sự với anh ta.
Khi bọn họ rời khỏi, Kim Yến lại lấy cây sáo của mình ra, tiếp tục thổi nên mấy vần khúc nhẹ nhàng, sâu lắng. Một ca khúc khác mà cô vô tình biết được trong thư viện.
Cách đó không xa. Trong một căn phòng tối kín, có hai cơ thể đang điên cuồng quấn lấy nhau, âm thanh đứt quãng của người nằm dưới không ngừng vang lên, lấp kín không gian bằng bầu không khí nóng bỏng.
Bùi Thiên Nhi quần áo xộc xệch, nỉ non, rêи ɾỉ dưới thân người nằm trên. Tình huống khi này nếu có ai trông thấy đều sẽ tránh không khỏi đỏ mặt.
Thu Hỷ đang tiếp tục "tận hưởng" sự tươi đẹp này, bỗng một tiếng sáo cắt ngang cả hai.
Nhìn về phía vách tường, nơi mà âm thanh đang xuyên qua truyền tới tai hai người họ, Thu Hỷ thắc mắc:
"Tại sao tối nào cũng có người nhã hứng thổi sáo vậy nhỉ?"
Nhận ra đó là hướng của Hậu Linh điện, Thiên Nhi nhíu mày suy tư. Linh tính mách bảo đằng sau tiếng sáo ấy là một câu chuyện không hề đơn giản. Cô thật sự muốn biết chuyện đấy rốt cuộc là gì?
Bỗng Thu Hỷ cắt ngang tâm trạng đầy suy tính của cô:
"Mặc kệ đi! Đêm xuân đáng giá ngàn vàn. Đừng bỏ lỡ! Tiếp tục chứ?"
Thiên Nhi ngẩng mặt nhìn đối phương, nở ra một nụ cười, liền đưa tay kéo Thu Hỷ đến gần mình hơn nữa. Cả hai lại triền miên thâu thêm.
----------
Bên trong Song Linh điện. Kiều Nguyệt đang tiến vào giai đoạn đột phá sau gần năm trăm năm dừng chân tại chỗ. Kể từ hôm nay, cô sẽ chính thức gia nhập hàng ngũ Bán Thần. Bát Triệu An dự định trở về Hồng Ngọc phái cũng chính vì vậy mà phải nán lại theo dõi.
Bên cạnh đó, Kiều Anh và Tiên Thiên cũng có mặt ở đây, nép ở một bên chờ đợi quá trình đột phá kết thúc.
Vốn dĩ họ ở hai nhóm khác nhau. Nhưng nhờ Kiều Nguyệt đề nghị lên trên mà giờ đây, hai người cùng ở chung vào một nhóm dưới sự dẫn dắt của Kiều Nguyệt. Từ đấy, số lần Kiều Anh và Tiên Thiên gặp mặt cũng tăng dần, hầu như là mỗi ngày.
Hai người cứ ở cạnh nhau như thế mà chờ đợi, chẳng ai nói câu gì. Vả lại, họ cũng chẳng biết mở lời ra sao.
Trong khi Tiên Thiên vẫn nhàn nhã chăm chú quan sát từng đạo Kim Lôi Sát đánh xuống, thì trái tim Kiều Anh vẫn cứ đập liên hồi một cách vội vã. Cô thật sự chẳng hiểu chính mình đang muốn gì?
Bỗng Tiên Thiên lên tiếng, cắt đứt tâm trạng của Kiều Anh.
"Không ngờ đột phá Bán Thần lại kinh khiếp đến thế. So với đột phá Thịnh Nhân thì đúng là một trời một vực."
Nghe vậy, Kiều Anh liền nhẹ nhàng đáp lại:
"Đúng là như thế thật!"
Ngừng một lát, Kiều Anh lại nói tiếp:
"Nghe bảo vài ngày trước, Đặng tiểu thư cũng mới vừa đột phá Thịnh Nhân. Tôi thật mừng cho người!"
"Đúng vậy..." Tiên Thiên đáp.
Bỗng như nhận ra điều gì đó, cô liền hướng mắt về phía Kiều Anh, nở một nụ cười nhẹ:
"Làm sao nàng biết? Nàng vừa kiểm tra hay là nàng nghe ngóng từ ai đó? Nàng đang quan tâm ta có phải không?"
Rùng mình một cái, Kiều Anh vội vàng phủ nhận:
"Không... không phải! Tôi chỉ vô tình nghe được thôi!"
Thấy thái độ ấy, Tiên Thiên mạnh dạng đoán rằng Kiều Anh đang chột dạ. Lại nhớ đến những lời mà vị thần nhân kia từng căn dặn: "Nếu đối phương đã có ý, thì hãy mạnh tay hơn! Theo đuổi thật quyết liệt! Đừng để "con mồi" chạy mất!"
Tiên Thiên liền lên tiếng:
"Nàng đừng phủ nhận! Từ trong ánh mắt ấy, ta có thể thấy rõ là nàng đang thay đổi. Có phải tấm chân tình của ta đã lay chuyển được trái tim của nàng?"
"Tôi không có!" Kiều Anh vội hét lên.
Tiếng hét ấy ảnh hưởng đến Bát Triệu An vốn đang một lòng lo lắng cho Kiều Nguyệt. Tâm trạng bị kéo về, hắn liền quay lại, nhăn mặt hỏi:
"Có chuyện gì?"
Bị một người có vai vế thuộc hàng đứng đầu luyện thần giới hỏi đến, Kiều Anh tránh không khỏi ấp úng.
"Tôi... chúng tôi..."
"Không giấu gì ngài, nàng ấy có đôi chút hiểu lầm với tôi. Nên hiện tại bọn tôi đang mâu thuẫn." Tiên Thiên vội xen vào.
Kiều Anh nghe vậy thì lập tức nhìn Tiên Thiên, hoang mang. Hai người họ có mâu thuẫn từ khi nào? Tại sao Đặng tiểu thư lại bịa chuyện như vậy?
Triệu An ở trên nghe vậy thì lập tức trách móc:
"Hiện tại, chính phái đang trong giai đoạn căng thẳng với tà giáo. Thứ chúng ta cần bây giờ không chỉ là nhân tài mà còn cần sự đoàn kết. Đã là đệ tử một phái thì lại càng không nên xảy ra xung đột vô nghĩa. Ta thấy hai ngươi nên giảng hoà đi!"
"Chúng tôi không..." Kiều Anh dự định phân giải thì lập tức bị Tiên Thiên cắt ngang.
"Tôi thấy muốn giải hoà thì không thể dùng mỗi lời nói. Còn cần phải có hành động!"
Kiều Anh lại hướng mắt về Đặng tiểu thư. Không biết nàng ta đang có mưu đồ gì?
"Hành động ư? Vậy phải làm thế nào?" Triệu An nhíu mày hỏi lại.
"Ví dụ như: cho bọn tôi ngày đêm luyện tập với nhau, cùng chịu phạt, cùng vượt qua thử thách, ghép chung một phòng ở, ăn chung, ngủ chung,... Cứ như vậy thì không chỉ mâu thuẫn được hoà giải mà còn ngày càng thân thiết, gắn kết với nhau hơn!"
Kiều Anh nghe thấy thì không khỏi trợn mắt nhìn Tiên Thiên như đang thấy một người khác. Không biết vị Đặng tiểu thư này học từ ai những điều đó mà lại ranh ma đến như vậy! Làm cô thật sự hoang mang không nói nên lời.
Bát Triệu An ở trên ngẫm lại một lần những điều ấy, sau một lúc thì gật gù tán thành:
"Ngươi nói đúng! Vậy lát nữa ta sẽ nói lại cho Kiều Nguyệt. Để nàng ta suy tính mà sắp xếp cho hai ngươi."
Nói xong anh lại thầm nhắc bản thân cũng phải áp dụng điều này khi về lại Hồng Ngọc phái của mình.
Kiều Anh chỉ đành lắc đầu mà chịu trận. Không khỏi liếc mắt nhìn Đặng Tiên Thiên oán trách. Tiên Thiên cũng đáp lại cô với cái nhìn hối lỗi, nhưng miệng thì lại mỉm cười không ngừng.
Kiều Anh cũng thật hết cách!
Thời gian cứ dần trôi. Con người tại Thanh Linh phái vẫn cứ thế mà lo liệu công việc của mình.
Ngữ Yên ngày càng đeo sát Trưởng Thành hơn. Không ngày nào mà nàng ta không thừa dịp hẹn đối phương ra tâm sự.
Thu Hỷ và Bùi Thiên Nhi cũng như thế. Bất cứ việc gì khi làm cũng đều có nhau. Đôi lúc lại lén vào phòng đối phương thực hiện đôi điều mờ ám.
Mục Dao và Chu Thiện thì không cần nói. Họ đã bám lấy nhau kể từ khi còn ở Nhân giới nên cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi khi tiến vào Thanh Linh.
Bạch Vân vẫn ngày đêm miệt mài hẹn Thanh Vũ ra phân cao thấp. Và kết quả vẫn như cũ, tiểu Bạch lại đo ván chỉ sau đúng một đòn.
Kiều Anh lại là người "thảm" nhất khi giờ đây, không giây phút nào bản thân cô có thể tránh mặt được Đặng tiểu thư. Hai người bất đắc dĩ cứ thế mà dính nhau suốt, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Về phần Kim Yến. Như thường lệ, cô vẫn một mình, một sáo mà đứng trước Hậu Linh điện, thổi nên những vần khúc khác nhau. Mỗi ngày một bài, nhưng chứa trong đó đều là nỗi niềm hi vọng cùng nhung nhớ.
Thời gian dần trôi qua, lớp đệ tử cứ đến rồi đi. Cảnh vật thay đổi, con người cũng đổi thay. Mặt trời cứ mọc lên rồi lặn mất. Ngày và đêm cứ liên tục đổi vị trí cho nhau. Cứ như thế không ngừng nghỉ. Sự yên bình vẫn tiếp diễn. Sóng ngầm nguy hiểm vẫn chực chờ xông lên nuốt chửng mọi thứ.
Nhưng dù cho có bao nhiêu điều xảy đến, chỉ có mỗi Kim Yến là vẫn y như vậy. Một lòng hướng về Hậu Linh điện trông chờ. Chờ ngày Minh Nguyệt quay trở lại.
----------
Lời tác giả:
Về cặp đôi Thu Hỷ và Bùi Thiên Nhi. Đây là một cặp khá đặc biệt. Khi họ vừa là chất xúc tác giúp tiến triển tình cảm của Kim Yến. Và cũng là cặp đôi mà mình thông qua đó, dùng để phản ánh một vấn đề nhức nhối đang xảy ra ở ngoài đời thực.
Còn vấn đề đó là gì thì "bí mật", không thể "bật mí", nếu không sẽ "bị mất" tính bất ngờ, khiến nó "bất mị".
Nếu bạn đang trông chờ một điều gì đó ở cặp đôi Thu Hỷ và Bùi Thiên Nhi này. Thì mình cũng xin cảnh báo trước là: "Có thể mọi người sẽ thất vọng!"