Cuộc họp bàn lần này có mặt đông đủ người đại diện của ngũ đại phái, nhằm đưa ra đánh giá về hành vi tà giáo, đồng thời đề xuất biện pháp phòng hờ nhằm đối phó với kẻ địch đang ngày càng cuồng bạo.
Và đặc biệt nhất là Vương Tông trưởng lão, Chưởng Môn Thiên Tôn phái vốn đang bế quan, nay lại đột nhiên có mặt. Khiến ông ta trở thành người có tuổi đời lớn nhất buổi họp, mọi người từ đó không khỏi nhún nhường một bậc.
Thúc Hạo đại diện cho Thanh Linh, tiến lên dõng dạc, nói:
"Như ta đã biết. Kể từ khi Thứ Đó được phong ấn cho đến nay, những vị trưởng lão tuổi cao ở cả hai phe chính - tà từng một thời chứng kiến thời khắc kinh hoàng ấy, đã ngầm ra quyết định hạn chế giao tranh nghiêm túc ở mức thấp nhất. Đặc biệt là những người có tu vi Ngũ Pháp trở lên!"
Ngừng một lúc để mọi người lặng yên suy nghĩ, sau đó anh lại nói tiếp:
"Cũng bởi vì sự tàn phá được tạo ra từ một kẻ có sức mạnh đỉnh cao khi chiến đấu là không thể đong đếm! Chính vì vậy, Luật Ngầm đã dần được hình thành, cả chính phái và tà giáo đều âm thầm thừa nhận và nhất quyết tuân thủ. Nhưng..." Thúc Hạo liền nhấn mạnh câu nói.
"Bất chấp hậu quả để lại, tà giáo mới đây vừa công khai phá luật. Vì thế, ta muốn thỉnh giáo ý kiến của những người đang có mặt tại đây. Chúng ta có nên bỏ đi Luật Ngầm hay không?"
Tiếng bàn luận ồn ào liền vang lên khắp sảnh. Quyết định này có thể nói là vô cùng trọng đại! Dẫu cho tà giáo đã thể hiện rõ mưu đồ của mình, nhưng họ vẫn không thể mạo hiểm sự tồn vong của tứ giới mà tiêu huỷ đi công sức gìn giữ sự yên bình trong năm nghìn năm qua.
Cửu Thành đại diện cho Mộc Tử phái, tiến lên, hướng Thúc Hạo dò hỏi:
"Không biết Chưởng Môn Thanh Linh phái sẽ thiên về quyết định nào?"
Thúc Hạo vốn đã có sẵn câu trả lời. Nghe hỏi thì anh lập tức đáp:
"Xoá bỏ Luật Ngầm!"
Tiếng ồn ào lại lớn hơn. Ai nấy đều hoang mang trước quyết định này của Thúc Hạo. Bởi anh dẫu sao cũng là Chưởng Môn của môn phái lớn nhất luyện thần giới, lời nói có sức ảnh hưởng nặng tựa nghìn cân.
Bát Triệu An đại diện cho Hồng Ngọc, vốn là môn phái có nhiều cảm tình với người của Thanh Linh nhất, dõng dạc mở lời:
"Nếu sư phụ ta có ở đây, người chắc chắn cũng sẽ đồng ý với Hoàng Chưởng Môn! Vì vậy, Hồng Ngọc phái đứng về quyết định "xoá bỏ"."
Nói xong lại nhìn về Kiều Nguyệt đứng ở một bên, thầm nở một nụ cười trìu mến. Kiều Nguyệt cũng đáp lại anh bằng cái nháy mắt tinh nghịch.
Thúc Hạo hướng người của Hàn Linh phái vẫn im lặng từ trước, dò hỏi:
"Không biết ý kiến của quý phái như thế nào?"
Huyên Thuyên hôm nay đến đây với tư cách người đại diện, nhàn nhạt trả lời:
"Hàn Linh theo quyết định sau cùng của ngũ phái. Tạm thời xin phép im lặng."
Thúc Hạo nghe vậy thì bỏ qua, lại hướng hai phái còn lại, hỏi:
"Còn các vị của Mộc Tử thì sao?"
"Bổn phái theo ý của Thiên Tôn phái. Không dám chủ trương!" Cửu Thành tỏ vẻ khiêm nhường nói. Vương Tông trưởng lão nghe vậy, trong tích tắc mỉm cười hài lòng, cũng nhanh chóng thu hồi biểu cảm.
Thúc Hạo lại hạ giọng, dùng thái độ tôn kính với vị trưởng lão đáng tuổi sư phụ mình, nhẹ nhàng hỏi ý:
"Xin Vương Chưởng Môn cho ý kiến!"
Lão nghe hỏi thì chậm rãi đứng dậy. Tiến lên giữa sảnh, nhìn mọi người mà mở lời:
"Theo ta thì không nên mạo hiểm! Tà giáo phá luật, chúng ta cũng phá luật thì chỉ khiến tình hình tồi tệ thêm. Sau cùng, người chịu khổ vẫn là chúng sinh thiên hạ. Vẫn nên bình tĩnh suy xét, tránh đổ máu không cần thiết!"
Mọi người nghe vậy thì liền gật đầu tán thành. Lại thêm nhiều lời khen ngợi đức tính lương thiện của người đứng đầu Thiên Tôn phái.
Kể từ khi Phùng Vận sư tổ đột phá Hoá Thần, Thiên Tôn nghìn năm không xuất hiện thêm bất kì nhân tài nào nữa, địa vị cũng dần nhường lại cho Thanh Linh dẫn đầu. Nhưng sâu trong lòng mỗi người, lời nói của Thiên Tôn vẫn có sức nặng của riêng họ.
"Lời của Vương trưởng lão thật chí phải!" Thúc Hạo mở lời khen ngợi. Nhưng sau đó anh lại tiếp tục nêu ý kiến:
"Nhưng kẻ địch vốn đang hướng mũi kiếm về phía ta. Nếu ta còn do dự thì chỉ sợ cả Thiên giới lẫn nhân gian đều rơi vào tai hoạ."
Nếu không nhanh chóng đưa ra quyết định. Thúc Hạo chỉ sợ bản thân sau này không thể công khai đánh trực diện với tà giáo. Anh cần phải thống nhất ý kiến của tất cả mọi người. Với tình hình hiện nay, Luật Ngầm vốn không còn phù hợp.
Vương trưởng lão nghe vậy thì đưa tay lên vuốt râu, nhàn nhạt đề nghị:
"Chúng ta có thể thương thảo với tà giáo. Chẳng việc gì phải đem an nguy tứ giới ra mạo hiểm."
Thúc Hạo liền lắc đầu phủ định: "Bọn chúng chắc chắn sẽ không chấp thuận. Chưa kể bổn phái còn phải giải cứu hồn phách sư phụ từ tay Quang Minh giáo. Đại chiến là không thể tránh khỏi!"
Lão ta nghe thế thì xoay mặt đi, ở một góc ai thấy, thầm nhếch môi cười khẩy:
"Không nên vì một người mà mạo hiểm! Chuyện của Dương lão đầu, ta nghĩ nên kết thúc tại đây!"
Dễ Tính ở một bên nghe vậy thì tức tối, tiến lên chất vấn: "Vương trưởng lão! Ngài nói vậy mà nghe được hay sao? Sư phụ vốn đã cống hiến cho luyện thần giới rất nhiều. Nay người gặp nạn mà ông vẫn cảm thấy có thể ngoảnh mặt làm ngơ à?"
"Kìa sư đệ!" Thúc Hạo lập tức ngăn hắn lại, tránh làm mất hoà khí. Mặc dù thâm tâm anh cũng rất khó chịu với những lời vừa rồi. Ngay cả Hoạt Bát vốn lạnh lùng vẫn không nhịn được, tay cầm kiếm thầm siết chặt. An Tĩnh và Trưởng Thành cũng đồng dạng biểu tình tương tự.
Vương trưởng lão lại cố tỏ ra đau buồn bất đắc dĩ, xoay lưng đi, nói vọng lại:
"Ý kiến không thống nhất. Cuộc họp bàn này tiếp tục cũng không có ý nghĩa. Thôi thì hẹn gặp Hoàng Chưởng Môn vào một ngày khác!" Nói xong thì lập tức dẫn người của mình rời khỏi.
Thúc Hạo ở trên vẫn tỏ thái độ tôn trọng, chắp tay hơi cúi đầu đưa tiễn.
Ba phái khác vốn muốn ở lại Thanh Linh thêm một ngày, không vội trở về. Anh liền cho người thu xếp nơi nghỉ ngơi cho họ. Bát Triệu An nhân cơ hội liền hẹn Kiều Nguyệt đi dạo xung quanh.
Đến khi đại diện chỉ còn Thúc Hạo cùng các sư đệ, Dễ Tính liền tiến lên tức tối:
"Vương Tông lão ta thật sự không biết điều! Lần nào họp bàn cũng đều chống đối sư huynh!"
Thúc Hạo thở dài mệt mỏi, nhắm mắt nhàn nhạt lên tiếng:
"Đành phải đợi các vị trưởng lão khác xuất quan. Lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp. Chỉ hi vọng..." Anh ngừng một lúc, lại nói tiếp: "Hi vọng sư phụ chúng ta chờ được đến lúc đó!"
Mọi người nghe thế thì cùng lâm vào trầm mặc. Bầu không khí bên trong đại điện không khỏi trở nên nặng nề.
----------
Lai Gia Huấn được Ám Hà đưa đến một ẩn vực nho nhỏ, nằm ở nơi tận cùng của Nhân giới.
Một tay che miệng ngăn cho tiếng rêи ɾỉ trào ra. Một tay khác bấu mạnh vào ngực như thể điều ấy phần nào giúp giảm bớt sự đau đớn đang phải ghánh chịu.
Bỗng Gia Huấn ngẩng đầu hét lên một tiếng, đôi mắt liền lộ vẻ hung ác, con ngươi co lại cho thấy sự tức tối đến tận cùng.
"Cút khỏi người ta ngay!" Tiếng thét vang vọng làm rung chuyển cả không gian, Ám Hà một bên thi phép ngăn chúng, không để phát ra ngoài. Nó lại đâm ra lo lắng, cẩn thận dò hỏi:
"Chủ nhân! Có phải là người không?"
Đối phương nghe thấy, liền xoay lại trừng mắt hét lớn:
"Ai là chủ nhân của ngươi? Ta là Lai Gia Huấn, Chưởng Môn Quang Minh giáo. Không phải là..."
Chưa kịp nói hết, hắn lại gục mặt đau đớn. Đầu liên tục đập mạnh xuống đất, tạo nên các vết nứt trên đá và cả trên khuôn mặt cấu thành từ da thịt, làm máu chảy ra, loang lỗ xung quanh một cách đáng sợ.
Ám Hà thu nhỏ cơ thể hơn nữa, chậm rãi tiến lại gần Gia Huấn. Bất ngờ, nó bị đối phương bắt lấy, liền hốt hoảng. Dự định ra đòn thì nó nhận ra đôi mắt chủ nhân đã lắng xuống cơn thịnh nộ, còn mang đôi chút đáng thương.
"Chủ nhân..."
Gia Huấn thở gấp, bỏ mặc vai vế, hướng nó khẩn cầu:
"Ta... ta sắp không kiểm soát được rồi! Mau! Mau phong ấn ta lại. Nếu không... tà giáo sẽ tăng thêm một phần sức mạnh."
"Nhưng chủ nhân..." Ám Hà do dự.
Gia Huấn vội trấn an:
"Nhanh đi! Ta chỉ còn biết trông cậy vào ngươi." Lại lấy Thổ Di Kiếm và cây bút của mình ra. Đưa chúng cho Ám Hà.
"Hãy bảo quản cho thật tốt! Khi nào con bé rời khỏi Vong Tưởng Thời Không, hãy tìm nó và dẫn đến đây giải phong ấn cho ta!"
Ám Hà bâng khuâng không biết nên làm thế nào. Sau một hồi do dự, nó liền thi phép bao bọc hai món thần khí bằng một lớp kết giới. Sau đó thì nuốt chúng vào bụng mình.
Ám Hà lùi xa khỏi Gia Huấn. Giơ cao đôi cánh lên chuẩn bị thực hiện nghi thức phong ấn.
Bỗng Gia Huấn nhăn nhó ngã lăn ra đất hét lớn, một tay đấm vào nền đất, một tay đấm mạnh vào ngực mình đến nôn ra máu. Lại hướng Ám Hà thúc giục, trong giọng nói còn mang chút khẩn cầu:
"Mau lên! Ta sắp không trụ được rồi!"
Ám Hà liền lập tức đập hai cánh xuống, tám móng chân bấu mạnh vào mặt đất. Tức thì, một luồng sáng len lỏi xung quanh, tạo hình một pháp văn phức tạp, bao bọc cơ thể Gia Huấn.
Hắn hét lên, ngẩng đầu, cắn răng cố giãy dụa. Các hoa văn lại kết hợp, tạo hình các sợi xích, trói lấy thân thể kia và đông cứng lại. Sau cùng hiện lên một bức tượng đá quỳ bất động.
Ám Hà ngã ngửa ra bất tỉnh. Quyền phép phong ấn này đã rút đi của nó rất nhiều sinh lực. Có lẽ phải mất thời gian rất lâu để có thể phục hồi.
Mặt trời hạ thấp, ẩn vực bị che mất ánh sáng, trả lại không gian cho sự tăm tối bao trùm.
----------
Hoàng hôn buông xuống. Kim Yến như thường ngày, sau khi kết thúc buổi tập luyện lại đến trước cửa Hậu Linh điện nhìn ngắm, theo dõi và trông chờ.
Đặc biệt, hôm nay Kim Yến đã chuẩn bị một cây sáo trúc tự làm, vốn lấy từ một thân trúc trong khu rừng bản thân thường tập bay lượn.
Kim Yến cố nhớ lại lần nữa giai điệu ca khúc mà Minh Nguyệt đã thổi cho cô nghe trước lúc tiễn biệt. Hít sâu một hơi, cô nâng cây sáo lên, bắt đầu thổi nên nỗi lòng của mình, gửi gắm tâm trạng vào điệu nhạc.
Âm thanh vừa phải, không quá lớn mà làm phiền giấc ngủ của người khác, cũng không quá nhỏ khiến người bên trong không thể nghe. Kim Yến thổi, như muốn chỉ có hai người có thể thẩm được, không gian này là của riêng họ, điệu nhạc này là dành cho mỗi hai người họ.
Dẫu đã biết Minh Nguyệt tiến vào Vong Tưởng Thời Không thì sẽ chẳng thể nào nghe thấy chúng. Nhưng Kim Yến vẫn muốn dùng việc này để cổ vũ chị ấy, nhắc nhở bản thân "đừng bao giờ từ bỏ hi vọng"!
Giữa màn đêm cô đơn buồn tẻ. Trước cửa Hậu Linh điện, Kim Yến nhỏ bé, một mình đứng đấy, mười ngón tay linh hoạt điều khiển giai điệu, làn hơi nhịp nhàng truyền vào ống sáo rồi toả ra, hoà vào không trung, sung sức mà lan rộng.
Không có sức ảnh hưởng đến cả tứ giới như Minh Nguyệt. không đom đóm, không hoa màu, không muôn thú kêu lên phụ hoạ, không có niềm vui sướng vô bờ của người thưởng thức.
Và cả khi điệu nhạc kết thúc, thì lại không có bất kì sự tán dương nào của đối phương. Chỉ có sự tĩnh lặng và thất vọng bao trùm.
Cất cây sáo, xoay người dự định rời đi. Nhưng khi Kim Yến vừa quay mặt lại thì lập tức bị hốt hoảng. Bởi sau lưng cô không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử xa lạ.
Huyên Thuyên đứng đó đối diện Kim Yến, chăm chú quan sát người trước mặt. Cô nàng nghe nói Minh Nguyệt tiến vào Vong Tưởng Thời Không liền nổi lên lo lắng, lập tức dò hỏi đường đến Hậu Linh điện. Không ngờ khi vừa đến đây lại được dịp nghe thấy tiếng sáo chứa đầy sự thương nhớ ấy. Điều đó khiến lòng Huyên Thuyên không khỏi khó chịu.
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Thánh Thượng?" Huyên Thuyên nhìn bộ trang phục tím đậm thuộc về đệ tử ngoại môn trên người Kim Yến mà dò hỏi.
"Tôi... tôi chỉ là một kẻ ngưỡng mộ thanh danh của người thôi." Kim Yến ấp úng đáp.
"Thật ư?" Huyên Thuyên nhướng mày, lại nhìn Kim Yến kĩ thêm một lần. "Ta lại không nghĩ là vậy..."
"Tôi..." Trước ánh mắt soi mói ấy, Kim Yến hoang mang không biết trả lời thế nào. Linh tính mách bảo, "nữ nhân trước mặt là kẻ không nên chọc giận".
"Ha ha ha!" Một tiếng cười cợt nhã chợt vang vọng ở phía xa. Từ từ tiến lại gần bọn họ, Cửu Thành của Mộc Tử phái không biết vì lí do gì lại có mặt tại khu vực này.
"Ta còn nghĩ là ai? Hoá ra là hai đại mỹ nhân!" Hắn nhìn kĩ hơn, rồi lại ngạc nhiên. "Ôi! Không phải là Huyên Thuyên cô nương của Hàn Linh phái sao? Cũng có nhã hứng đi dạo à?"
Kim Yến nghe vậy thì quan sát kĩ nữ tử trước mặt. Cô ta một thân trang phục đỏ rực, rõ ràng cùng một kiểu với người Hàn Linh phái mà cô từng được gặp ở kì thi khảo hạch.
Đến đây, Kim Yến tự hỏi không biết nữ tử này có biết nữ nhân "Tô Huân" khó ưa ngày đó hay không?
Huyên Thuyên không nhìn Cửu Thành lấy một cái, mắt vẫn không dời khỏi Kim Yến, nhưng lại lên tiếng trả lời hắn:
"Ta đến đây để biết thêm tình hình của Thánh Thượng Thanh Linh phái. Còn Thành huynh thì sao? Có vẻ cũng không đơn giản chỉ là dạo chơi!"
Củu Thành nghe vậy thì lại cười lớn hơn. Sau đó phất tay, xoay người nhìn về hướng Hậu Linh điện.
"Thánh Thượng Thanh Linh phái vì muốn cứu Dương trưởng lão mà mạo hiểm bản thân, tiến vào Vong Tưởng Thời Không nghiêm luyện!" Hắn lại đưa tay vuốt cằm suy tư. "Ừm... có lẽ bây giờ nàng ta đã đi theo các bậc tiền nhân, bỏ mình lại nơi đó rồi."
Kim Yến nghe thấy kết luận đó thì kích động, liền lên tiếng phản bác:
"Không đúng! Chị Nguyệt tuyệt đối sẽ quay trở về. Một Vong Tưởng Thời Không chẳng thể nào làm khó chị ấy được!"
Huyên Thuyên đứng một bên nghe vậy liền nhíu mày. Hai chữ "chị Nguyệt" trong lời Kim Yến đã cho thấy mối quan hệ giữa nữ đệ tử này và Thánh Thượng là không tầm thường.
Sở dĩ cô có nhiều điểm khó chịu như vậy cũng vì cô từng chứng kiến nhiều mối tình giữa nữ tử và nữ tử trong Hàn Linh phái. Chưa kể bản thân cô cũng là một người trong số họ, "một kẻ tương tư với nữ nhân". Chính vì vậy, cô hiểu rất rõ điều gì gọi là "hai nữ nhân gần gũi thì vẫn nguy hiểm không kém gì khi tiếp xúc với nam nhân".
Giờ đây, trước việc xưng hô "kì lạ" cùng với tiếng sáo chứa đầy thân thương của Kim Yến dành cho Thánh Thượng, Huyên Thuyên không khỏi sinh ra đề phòng.
Cửu Thành thì dường như không để ý chi tiết vặt vãnh đó. Hắn chỉ chăm chú nghĩ đến những thứ trong đầu mình, nghe Kim Yến phản bác thì lại thừa dịp tỏ bày ra tất cả:
"Ta lại nghĩ... sở dĩ nàng ta vào đó là muốn tự sát. Có thể vì xấu hổ trước thiên hạ, lo sợ vào một ngày những chuyện xấu của nàng ta bị phơi bày. Hay kiêu ngạo hơn... là muốn bản thân cường đại, đủ khả năng dập tắt đàm tiếu nhân gian."
Huyên Thuyên nghe vậy thì nhướng mày thắc mắc: "Điều xấu ngươi nói là gì?"
Kim Yến một bên tức tối: "Ngươi... ngươi tốt nhất đừng có nói bậy!"
Cửu Thành lại nở một nụ cười khẩy, lắc đầu cố tỏ ra bất đắc dĩ, đáp:
"Còn điều gì ngoài việc... nàng ta không chồng mà có con!"
Nói đến đây, hắn lại hồi tưởng về mười lăm năm trước. Vào ngày lễ Phùng Vận, đấy là lần đầu tiên hắn được gặp Minh Nguyệt, liền lập tức si mê trước vẻ đẹp của nàng. Đáng tiếc, đứa trẻ bên cạnh nàng ta chính là vết nhơ mà hắn không bao giờ muốn biết đến.
Nhưng, sau khi suy nghĩ kĩ, lại thấy vẻ đẹp hiếm có của Minh Nguyệt, Cửu Thành hắn liền bỏ qua mọi thứ. Tự nhủ, "mỹ nhân là mỹ nhân, bẩn một chút cũng không quá hệ trọng".
Chính vì vậy, hắn ra quyết định: "Chỉ cần khiến Minh Nguyệt thân bại danh liệt, ai ai cũng ruồng bỏ. Lúc ấy nàng ta bắt buộc phải lựa chọn hắn, kẻ duy nhất chấp nhận nàng ta, không màng quá khứ bị vấy bẩn."
Nghĩ đến đó, hắn liền cười một cách nham hiểm.
Huyên Thuyên đứng một bên hoang mang không thôi. Một nữ đệ tử ngày đêm ở Thanh Linh, cùng môn phái với Thánh Thượng vốn đã khó đối phó, nay còn thêm việc này. Nếu những gì Cửu Thành nói là đúng, thì ngăn cách giữa cô và Minh Nguyệt vẫn còn tồn tại một nam nhân trong bóng tối không biết là ai. Thậm chí Thánh Thượng còn có con với hắn ta!
Kim Yến nghe những lời đó thì cũng hoang mang không kém. Nhưng mọi thứ vẫn chỉ là lời nói một chiều từ kẻ này, không hề có bằng chứng, chị Nguyệt cũng không có mặt ở đây để xác nhận, Kim Yến lại có ấn tượng xấu về Mộc Tử phái trước đó, cô tuyệt đối không cho phép hắn nói ra những điều không tốt về Minh Nguyệt!
"Ngươi đừng nói bậy! Chắc chắn là có nhầm lẫn!"
Cửu Thành nghe vậy thì lại nhếch môi khinh thường, đáp:
"Chính mắt ta chứng kiến, nhầm lẫn thế nào được? Còn không phải cô ta ti tiện, hành vi mờ ám, ngay cả giữ mình còn không được thì tư cách gì đứng ra làm người được tôn trọng khắp luyện thần giới?"
"Ngươi..." Huyên Thuyên nghe vậy thì sinh ra khó chịu, nhưng sau đó cũng thu hồi biểu tình. Ở tình huống này, cô chẳng biết mình có thể nói giúp bằng cách nào, ngoài việc chờ chính Minh Nguyệt quay trở lại đính chính.
Kim Yến thì không nhịn nhục được vậy. Thấy đối phương phỉ báng chị Nguyệt không một chút kiêng kị như thế, cô cũng mặc kệ đối phương có là ai tại Mộc Tử phái, lập tức lên tiếng:
"Ngươi sao không nhìn lại Chưởng Môn mình đi? Lão mới chính là kẻ ti tiện khi ruồng bỏ nương tử và con cái, cố bám víu vào cái danh dự tại Mộc Tử."
Câu nói trên như chạm vào cái vảy ngược trong lòng hắn, khổng khỏi trừng mắt nhìn về phía Kim Yến, gằn giọng:
"Nha đầu nhà ngươi, một đệ tử ngoại môn cỏn con cũng dám lên tiếng xúc phạm một vị trưởng lão. Không dạy cho ngươi một bài học là không được mà!"
Nói xong lại đánh một đòn về phía Kim Yến, nhắm vùng giữa cổ và ngực mà tấn công. Vô tình nó lại đúng vào vị trí miếng ngọc bội trên người cô.
Nhưng khi đòn đánh chỉ còn cách Kim Yến chừng một gang tay, thì cô lại bị một chiêu khác đánh vào vai trái, đẩy cơ thể bay đi một đoạn. Đòn thế của Cửu Thành chính vì vậy mà trượt mục tiêu.
Kim Yến ngã xuống đất, lăn vài vòng, miệng thổ ra vài giọt máu nhỏ. Chiêu thức mà cô trúng không quá mạnh mà cũng không quá nhẹ. Nó vừa đủ để xem là một hình phạt.
Khi tinh thần ổn định hơn thì Kim Yến ngẩng đầu nhìn về chỗ cũ. Thấy Huyền Ẩn không biết từ khi nào đã đứng sẵn ở đó, cũng vừa thu tay về, chính hắn là kẻ vừa ra tay.
"Trừng phạt hành vi vô lễ của đệ tử. Hãy để ta thay mặt Thanh Linh làm việc đó. Không phiền Thành huynh chứ?" Huyền Ẩn cố nở ra một nụ cười thân thiện mà mở lời. Cuộc đối thoại ban nãy hắn cũng có nghe qua. Tuy hơi sốc nhưng hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ tính xác thực.
Cửu Thành biết đối phương là kẻ nào, liền nhếch môi cười khẩy. Toang tiến lên đối chất thì bỗng nhận ra có sát khí đến từ sau lưng, lập tức xoay lại dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm đang nhắm thẳng đến mình.
Khi quan sát rõ hơn, liền nhận ra kẻ tập kích là ai, không khỏi mỉm cười, dò hỏi:
"Băng Toạ có cần ra tay đến mức này không? Ta biết tình cảm sư huynh muội bổn phái rất tốt, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Sự thật vẫn là sự thật!"
Thấy đối phương tu vi chỉ mới Long Thần Ngũ Pháp giai đoạn giữa mà lại dễ dàng đỡ được một chiêu của mình, Hoạt Bát liền mở to mắt ngạc nhiên. Lập tức thu hồi thanh kiếm, cẩn thận đánh giá đối phương.
Vốn dĩ Hoạt Bát muốn dạy cho tên này một bài học vì hắn vừa nhục mạ sư muội. Cho dù Hoạt Bát đã bị Minh Nguyệt từ chối, nhưng thâm tâm vẫn còn tình cảm, hai người trên danh nghĩa lại là đồng môn, không thể dễ dàng cho phép người ngoài hạ thấp danh dự Minh Nguyệt như thế.
Nhưng một Long Thần Ngũ Pháp lại dễ dàng chặn được đòn thế của một Long Thần Thất Pháp như vậy khiến Hoạt Bát phải bỏ qua chuyện của Minh Nguyệt sang một bên. Tập trung xem lại tu vi của Cửu Thành, có vẻ như đối phương đang che giấu thực lực của mình.
Năm người Kim Yến, Hoạt Bát, Huyên Thuyên, Huyền Ẩn và Cửu Thành mặt đối mặt nhau. Họ không có bất kì mối liên hệ nào, lại chưa hề quen biết nhau, nhưng hôm nay vì "một điểm chung" mà tụ họp. Không phải vì tình hữu nghị, không phải vì công việc, có lẽ là vô tình, nhưng chắc chắn trong đó vẫn có sự đối đầu.
Kim Yến nhìn bọn họ mà cảm thấy mình nhỏ bé. Cô tu vi không cao, địa vị lại không có. Lấy tư cách gì để đứng ra nói chuyện với họ? Lấy tư cách gì để đòi lại công bằng cho Minh Nguyệt?
Đêm nay trăng sáng, nhưng sao lại không mờ. Bao quanh vầng trăng khuyết hôm nay chính là năm ngôi sao nhỏ đang toả sáng với cường độ khác nhau: Vô Định, Hồng Hồ, Tịnh Nhân, Du͙ƈ vọиɠ và Nguyệt Hạn. Trong đó, sao Nguyệt Hạn chính là ngôi sao yếu nhất. Nó hoàn toàn bị lu mờ bởi bốn vì tinh tú kia, lại càng yếu mềm trước hào quang của ánh nguyệt.
(Năm ngôi sao hư cấu. Chỉ tồn tại trong thế giới này. Hoàn toàn không có trong nền thiên văn học hiện đại.)
Chúng kết hợp với nhau, lại toả sáng xuống phía dưới, hướng bốn con người đứng trước cửa Hậu Linh điện mà soi rọi. Kim Yến lại đứng ngoài vầng sáng ấy:
Đơn độc, yếu đuối và lạnh lẽo.
Bọn họ cứ im lặng như thế một lúc, không ai nói câu gì. Thế rồi, Cửu Thành bật cười thật lớn, phất tay lên tiếng:
"Có lẽ ta cứ tiếp tục ở lại đây
chỉ khiến con người ta sinh ra thêm thành kiến. Thôi thì về nghỉ ngơi vậy! Nếu may mắn, đợi một ngày Thánh Thượng của Thanh Linh phái thành công rời khỏi nơi ấy, chúng ta lại tụ họp một lần nữa cùng đối chất."
Nói rồi, hắn liền phi thân bay đi.
Hoạt Bát liếc mắt về phía Kim Yến mà nhíu mày. Tự hỏi nữ đệ tử này tại sao lại ra sức bênh vực sư muội đến vậy? Hắn thấy cô rất quen mắt, nhưng không biết đã để lại ấn tượng khi nào?
Không tìm được câu trả lời, Hoạt Bát đành bỏ nó qua một bên, phi thân rời khỏi. Chuyện anh quan tâm bây giờ chính là tính xác thực trong lời nói của Cửu Thành. Nếu Minh Nguyệt đã có ý trung nhân, thậm chí trao thân gửi phận cho kẻ ấy, vậy thì việc cô từ chối lời bày tỏ với lí do tương lai sẽ về lại thế giới cũ là thế nào?
Hoạt Bát rời đi, Huyền Ẩn cũng không có lí do gì phải ở lại. Hắn cũng có cùng suy nghĩ với Hoạt Bát. Đáng tiếc hắn bây giờ vẫn chưa có thân phận gì để đứng ra phán xét. Việc Minh Nguyệt đến từ thế giới khác đã là trở ngại cho tình cảm của hắn. Nay còn sinh thêm một tên nam nhân không biết có tồn tại hay không? Lắc đầu bất đắc dĩ, Huyền Ẩn đành rời đi trong nỗi hoang mang.
Huyên Thuyên thấy chỉ còn mỗi cô với Kim Yến. Lại không muốn tiếp tục thấy mặt nha đầu này, đành lựa chọn rời đi. Cô sẽ dành ngày khác đến đây.
Bước ngang qua người Kim Yến, Huyên Thuyên liền bỏ lại một câu:
"An phận với vị trí của mình! Đừng đi quá giới hạn! Luyện thần giới... suy cho cùng cũng được dựng nên bởi người nhân gian."
Cô không hiểu tại sao mình lại nhạy cảm như vậy, cũng như vì điều gì mà mình lại ra kết luận ấy? Có lẽ là do "linh cảm của nữ tử" mách bảo.
Kim Yến nhìn theo hướng nữ nhân ấy rời khỏi mà thắc mắc. Không lẽ mong muốn được ở cạnh Minh Nguyệt lại là sai hay sao? Địa vị hai người không lẽ lại tạo ra rào cản to đến vậy?
Quay người lại nhìn về Hậu Linh điện, thầm nhớ những điều mà cả hai từng thề. Mặc dù chưa biết đứa con riêng trong lời Cửu Thành có thật sự tồn tại hay không? Nhưng cô chợt nhận ra, rồi đây Minh Nguyệt cũng sẽ thành lập gia thất, có phu quân và con cái. Đến khi ấy, liệu bản thân cô có bị buộc phải rời xa người mình yêu mến hay không? Lời thề luôn ở cạnh nhau ấy... liệu cả hai có thể thực hiện được?
Trước đó, bên trong Vong Tưởng Thời Không, Minh Nguyệt tạm thời không tiến hành phá giải trận pháp. Cô chỉ nhàn nhã nhắm mắt, tập trung lắng nghe những giai điệu truyền đến. Tuy hồn và xác ở hai nơi khác nhau, nhưng liên kết thì vẫn còn đó. Vì thế, mọi nỗi niềm mà Kim Yến gửi gắm vào tiếng sáo đều được Minh Nguyệt nhận thức và thu vào trong lòng.
Khi tiếng sáo kết thúc, Minh Nguyệt từ từ mở mắt ra, nâng Hồi Vọng lên vuốt ve, tâm tình liền trở nên hưng phấn. Lại ngẩng đầu nhìn về lớp Vong Trận trước mặt. Nó là một trận pháp khó. Nhưng với sự cổ vũ từ tiếng sáo, cộng nỗi nhớ mong của Kim Yến truyền đến, đã thôi thúc và tiếp thêm động lực cho cô.
Giữa không gian tối đen, cô đơn và lạnh lẽo, Minh Nguyệt nở một nụ cười từ ái, mắt nhìn về phía trước, lòng hướng về phía sau, nơi có Kim Yến chờ đợi.
"Tiểu Yến, đợi chị! Khi quay trở về, chị sẽ mang lại điều tốt đẹp nhất... cho em... và cho thế giới này..."
Nói xong, Minh Nguyệt liền ra đòn, hướng lớp trận pháp thuộc Vong Trận trước mặt mà xông đến.
Bên ngoài không gian ấy. Phía trên bầu trời Thanh Linh phái. Sao Nguyệt Hạn trong phút chốc được biến đổi, nhấp nháy chực chờ toả sáng.
----------