Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

chương 2: bệnh viện nhân dân số 1 thành phố x [3+4]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi ngăn kéo bị lôi ra, Tề Nhạc Nhân thậm chí còn không ngẩng đầu lên để nhìn mặt tên sát nhân, cậu vung thẳng nắm đấm vào phần giữa háng của gã. Cú đấm quá bất ngờ, không tài nào tránh nổi. Tên sát nhân tru lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, cưa điện văng khỏi tay.

Cơ hội đến!

Tề Nhạc Nhân vội vàng chui khỏi quầy phục vụ. Nhưng rồi, chân trái đột nhiên tê rần, cậu run bắn lên.

Do quá căng thẳng mà quên điều chỉnh tư thế ngồi, vậy nên dù cuộn mình dưới gầm không lâu nhưng chân trái đã tạm thời cứng lại.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, Tề Nhạc Nhân và tên giết người đang nằm rên rỉ dưới sàn chạm mặt nhau. Quả nhiên là gã mặc đồ tù nhân, tóc húi cua cực ngắn. Điều bất ngờ là, gương mặt gã khá tuấn tú. Chẳng qua, vẻ nhăn nhó, cộng thêm những vết thương giăng chằng chịt đã khiến nó trở nên dữ dằn và đáng sợ.

Bị tấn công vào chỗ hiểm, tên sát nhân vẫn chưa thể đứng lên, nhưng tay phải đã mò được cưa điện. Gã vừa rít gào vừa vung về phía Tề Nhạc Nhân.

Hai mắt trợn to, đồng tử co lại, cậu vội vòng qua quầy phục vụ, gắng chịu cơn tê mỏi dưới chân rồi chạy thục mạng ra ngoài hành lang.

Cánh cửa thủy tinh in chằng chịt những dấu tay đẫm máu khi còn giãy giụa của nạn nhân. Cái xác bị chém ngang eo nằm trơ trọi trên sàn. Có lẽ do người này từng trườn bò trước khi chết nên phần ruột trượt ra khỏi cơ thể, kéo dài đến hơn một mét.

Tề Nhạc Nhân không dám quay đầu lại, cậu chạy thẳng khỏi sảnh, ngoặt lên cầu thang. Cậu đã nhận ra, nơi này không phải thế giới bình thường. Từ khu sảnh truyền dịch bị khóa kín có thể đoán được, hiện giờ không có tý khả năng nào cho việc mở cửa để rời khỏi bệnh viện. Chi bằng cứ núp ở đây, rồi đợi đến thời cơ mà trốn đi.

[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành bước thứ hai của nhiệm vụ tân thủ thôn: Rời khỏi sảnh truyền dịch.]

[Bước thứ ba của nhiệm vụ tân thủ thôn: Sống đến hừng đông.]

Ngay giây phút rời khỏi sảnh truyền dịch, dòng gợi ý lại hiện lên trong đầu.

Lần chạy trốn này suôn sẻ đến bất ngờ. Khi Tề Nhạc Nhân bình tĩnh lại thì cậu đã chạy tới tầng bốn của sảnh khám bệnh thuộc nhà B. Trong khí đó, sảnh truyền dịch nằm ở tầng một của tòa nhà A. Nếu biết cách trốn, khéo phải mất ba ngày ba đêm tên sát nhân cũng không tìm được cậu. Rốt cuộc cũng có thể yên lòng, cậu ngồi phệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.

Tim vẫn đập thình thịch, nhưng lần này là do cảm giác vui sướng ùa lên trong lòng. Cậu dùng tay đỡ trán, bật cười.

Sống, mình sống rồi.

Nghỉ ngơi chừng mười phút để lấy sức rồi Tề Nhạc Nhân đứng dậy tìm nước uống.

Dù mối nguy hiểm đã tạm rời xa, nhưng vẫn còn nhiều bí ẩn cần cậu tìm lời giải. Cậu chưa quen những dòng gợi ý, chúng báo rằng, đây không còn là thế giới thực nữa.

Khe thẻ… Thẻ kỹ năng… Hai từ đó hiện lên trong tâm trí. Cậu đưa tay qua sờ eo, ở đó có một chiếc thắt lưng to bản, phía trên có hai khe trống chỉ bằng nửa lá bài poker.

Cậu nhớ là khi nãy, mình có nhìn thấy dòng chữ “Đại pháp SL” quen thuộc…

Vừa nghĩ đến đó, trong óc cậu chợt hiện lên balo chứa đồ mà bất kỳ ai từng chơi game cũng biết. Ô đầu tiên là một thẻ bài nho nhỏ, vừa nhắc đến, nó liền hiện ngay ra trong tay cậu.

[Đại pháp SL][thẻ kỹ năng cố định]: Người sở hữu tấm thẻ này có thể tạo ra một điểm save dưới chân mình. Trong vòng giây từ khi kích hoạt điểm save, nếu như người chơi chết hoặc gặp phải vết thương trí mệnh, cơ thể sẽ được tái tạo với trạng thái đã lưu tại điểm save. Khi đó, người chơi được phép kích hoạt ngay lần sử dụng tiếp theo. Quá giây, điểm save sẽ mất tác dụng. Một điểm save được sử dụng liên tục ba lần. Thời gian CD là giờ. Muốn thẻ kỹ năng hoạt động, bạn phải chết trước đã.

“…” Dù từng chơi rất nhiều trò, nhưng Tề Nhạc Nhẫn vẫn không khỏi sững sờ trước cái kỹ năng nhìn như “khủng” nhưng thực chất lại vô tác dụng này.

Tên là “Đại pháp SL”, vậy mà kỹ năng này lại không nhắc một chữ nào tới khái niệm thời gian! Nhìn mấy dòng thuyết minh này là biết. Khi “load”, nó sẽ không xoay ngược thời gian mà chỉ khiến cơ thể cậu quay về điểm save. Hơn nữa, điều kiện để kích hoạt là cậu phải chết trong vòng mười giây!

Là CHẾT đó!

Làm thế nào để cậu biết được mình sẽ chết trong mười giây tới chứ? Nếu không chết thì sao? Chẳng nhẽ phải tự chọt một cái? Đây là đang xúi cậu tự sát đó à?

Hơn nữa, lỡ như sau giây thứ mười cậu vẫn chưa chết, đợi đến giây mười một mới ăn hành… Lúc ấy, điểm save đã biến mất, cậu ngỏm là cái chắc!

Vậy nên là, kỹ năng này chẳng có tí lợi ích nào. À mà cũng không hẳn, dùng nó để trải nghiệm cái chết cũng được. Ví dụ như đứng trên nóc nhà, tạo điểm save rồi nhảy xuống, thử xem cảm giác nhảy lầu như thế nào. Tề Nhạc Nhân gắng nghĩ ra cái gì đó vui vui cho giảm cảm giác thất vọng xuống. Cơ mà một người nghiêm cẩn như cậu sao có thể làm cái trò ngu xuẩn đó chứ. Hừ, thực ra thì… cũng muốn thử chút chút, không phải để trải nghiệm cái chết, mà là để thí nghiệm kỹ năng mà thôi.

Tề Nhạc Nhân cắm thẻ vào khe, chính thức kích hoạt nó.

Chẳng có hiện tượng gì xảy ra, cậu chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng: giờ, mình có thể dùng ý niệm để tạo ra một điểm save có thời gian tồn tại là mười giây, dưới chân mình.

Thây kệ, việc cần làm là sắp xếp lại những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình đã.

Tề Nhạc Nhân bước vào một căn phòng thuộc khoa Tai – Mũi – Họng, lấy vở và bút đặt trên bàn bác sĩ để ghi chép và liệt ra những manh mối. Quyển vở này dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi, nó mang hơi thở của hơn chục năm, thậm chí là hai mươi năm về trước. Bìa nâu, giấy ố vàng, ngoài những đường kẻ ngang thì chẳng có chút dấu tích gì, dù là một cái tên. Tề Nhạc Nhân đóng cửa lại, dựa vào trí nhớ của mình, cậu bắt đầu phác họa cấu trúc của bệnh viện.

May nhờ cái chuyên ngành thiết kế nội thất mà cậu theo học nên Tề Nhạc Nhân khá nhạy cảm với bố cục của các kiến trúc. Sau khi tốt nghiệp, cậu làm freelance, nhận hợp đồng rồi giao sản phẩm cho khách, nhưng cuộc sống vẫn khá là dễ chịu.

Tề Nhạc Nhân từng tới bệnh viện này vài lần. Nó được cấu tạo từ hai tòa nhà: A và B, từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác nào hình hypebol. Những kiến trúc chính đều có sáu tầng. Có hai cách để di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác: một lời rời khỏi nhà A rồi đi bộ sang nhà B; hai là sử dụng hành lang nằm ở tầng ba. Hành lang đó là đường nối duy nhất giữa hai tòa nhà, và được xây ở điểm gần nhau nhất cũng chúng – giống như đường thẳng nối hai đỉnh của hypebol. Khi nãy, Tề Nhạc Nhân dùng hành lang đó để chạy sang nhà B. Cậu vẫn nhớ mang máng về lớp sương mù đặc sệt và quỷ dị bọc ngoài hành lang đó, chúng ướp lạnh cả ánh nắng mặt trời.

Dòng chữ “sống đến hừng đông” rất có thể là nhiệm vụ cuối cùng. Tạm thời cứ xem như mình là người chơi của một game kinh dị, cái thể loại hạn chế thời gian sinh tồn này chắc chắn sẽ đi kèm với đủ các mối hiểm nguy.

Trước hết, bệnh viện này có ma, cũng có kẻ sát nhân. Những bóng ma có thể bị giết. Tên sát nhân đó đã dùng cưa điện để giết một con. Điều đó có nghĩa là, công kích vật lý có tác dụng…hoặc cũng có thể, chiếc cưa ấy có điểm gì đặc biệt?

Tề Nhạc Nhân khoanh tròn vào dòng chữ: “phương pháp giết ma”, dự định rằng nếu có cơ hội, nhất định phải thử một chút. Cậu không tin rằng từ giờ cho tới bình minh, mình có thể may mắn đến mức không gặp thêm con thứ hai.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện giờ đã là giờ phút chiều. Tháng mười một, mặt trời xuống núi sớm, muộn nhất là nửa tiếng nữa, trời sẽ tối hẳn.

Trong game kinh dị, trời tối đồng nghĩa với việc mức độ nguy hiểm tăng cao. Giữa ban ngày mà những bóng ma đã bắt đầu ẩn hiện, thì đến tối, chúng sẽ đáng sợ đến mức nào. Thời gian để chuẩn bị không còn nhiều.

Đồ ăn, nước uống, vũ khí, thuốc cấp cứu, phương pháp giết ma, bản đồ chi tiết của bệnh viện, sương mù… Tề Nhạc Nhân liệt kê một danh sách dài trên sổ. Rồi cậu đột nhiên nhớ ra, mình chưa thử liên lạc với thế giới bên ngoài.

Không biết laptop đã chạy đi đâu, hẳn là đã rơi ở xe buýt hay xe cứu thương.. Di động vẫn còn đây nhưng không có tín hiệu.

Đã chuẩn bị tâm lý cho điều này nên Tề Nhạc Nhân không quá thất vọng. Cậu gập sổ lại, thử xem có thể cất nó vào “balo” không. Thành công.

Xem ra vấn đề mang vác đồ đã được giải quyết.

Tề Nhạc Nhân lấy lại bình tĩnh, mở cửa.

Có ai đó dáo dác nhìn đông nhìn tây, nép sát vào tường mà đi. Cánh cửa vừa mở ra, hai người liền bốn mắt nhìn nhau:

“A ——–!!!!”

Người ngoài cửa hoảng hốt, lảo đảo, ngã ngửa ra sau, lưng dán sát vào bức tường đối diện với cậu, lắp bắp hỏi: “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu là người hay ma?”

Mặt Tề Nhạc Nhân lạnh te, cậu trêu chọc: “Ha, là ma.”

Tiếc rằng IQ của người kia chưa có off, anh ta bình tĩnh trở lại, nhìn cái bóng trên sàn rồi thở phào nhẹ nhõm: “Đừng có dọa tôi… Ế, sao nhìn cậu quen thế nhỉ, hình như từng gặp nhau lúc nào?”

Tề Nhạc Nhân liệt kê: “Hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp bằng tiến sĩ, đi làm ba năm còn chưa có bạn gái, bác sĩ Lã, chúng ta mới gặp nhau có mấy tiếng trước thôi.”

Bác sĩ Lã sờ sờ mũi đầy xấu hổ: “À, đúng rồi nhỉ, chào cậu, cậu họ gì?”

“Tôi họ Tề, Tề Nhạc Nhân.”

Bác sĩ Lã không giới thiệu tên của mình mà kéo Tề Nhạc Nhân vào phòng: “Nhạc Nhân nha, nào nào nào, chúng ta trao đổi ít tin tức đi. Khi nãy tỉnh lại tôi thấy mình đang ở văn phòng, cửa khóa chặt, phía ngoài sương mù dày đặc, cái độ dày quá mức bình thường. Tôi vội vàng tìm chìa khóa thì thấy cái ngăn để nó cũng bị khóa rồi. Với kinh nghiệm bao năm xem phim kinh dị, chuyện này ắt có điều bất thường. Sau đó dòng gợi ý của cái hệ thống kỳ quái nào đó hiện ra, tôi vừa nhấc đầu lên thì thấy có bóng ma xuất hiện trong tấm gương ở phòng kế bên!”

Những gì bác sĩ Lã từng trải qua không khác cậu là bao, Tề Nhạc Nhân vừa nghe vừa gật đầu: “Sau đó?”

“Sau đó, tôi không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn,” mặt bác sĩ Lã xanh mét, “rồi lấy ghế đập nát cửa sổ, bò ra ngoài. Bò được một đoạn thì bị mảnh thủy tinh cứa vào tay.”

Nói xong, anh giơ cái bàn tay đã được băng bó của mình lên, ỉu xìu nói: “Dây thần kinh vận động của tôi không phát triển lắm… Chưa kịp ra ngoài liền cảm thấy có người đè lên lưng mình, sợ quá, tôi quăng tay ra sau đập một cái, thế mà lại khiến con ma đó bay mất… Lực cánh tay của tôi chưa từng khỏe như thế!”

Bác sĩ Lã há hốc miệng, tự bái phục bản thân: “Nhưng giờ nghĩ lại, tôi nghĩ có lẽ là do cái tay đó bị đứt, có máu.”

Tề Nhạc Nhân nhớ lại chiếc cưa dính máu có thể giết ma, gật đầu đồng tình.

“Sau khi rời khỏi đó, hệ thống báo rằng tôi phải sống đến hừng đông. Tôi băng qua quýt cái tay một chút rồi đi vòng qua khoa phụ sản – mấy chỗ phẫu thuật vừa nghe tên đã thấy lắm ma – chạy đến đây thì gặp cậu.” Bác sĩ Lã nói. “Số tôi may lắm, con ma khi nãy gặp phải cũng yếu xìu.”

“Đúng là may. Lúc chạy từ nhà A qua đây, tôi đã gặp phải mấy con rồi, nhưng chúng đi không nhanh nên đã bị bỏ lại phía sau.” Tề Nhạc Nhân đáp, đột nhiên sắc mặt cậu tái đi, “Đợi đã, có một chuyện tôi quên chưa nói, lúc ở sảnh khám bệnh, tôi gặp một tên sát nhân, gã đã giết một người.”

“Sát, sát nhân?!” Mặt bác sĩ Lã trắng bệch ra, “Đừng bảo là, cái gã đó vào đây nhá?”

“Sao cơ?” thấy anh ta có vẻ biết chuyện gì, Tề Nhạc Nhân vội vàng hỏi.

“Là thế này, lúc đi làm, tôi nghe thấy mấy cô y tá nói chuyện với nhau rằng: có một tên sát thủ hàng loạt sắp được đưa tới đây để chạy chữa, bởi vì hắn tự ngược đãi bản thân…” mặt bác sĩ Lã cắt không còn hột máu.

“Tự ngược đãi?” Tề Nhạc Nhân hồi tưởng lúc mình và tên sát nhân chạm mặt, dù đang vô cùng hoảng hốt nhưng gương mặt của gã vẫn kịp để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, “Tôi nhớ là mặt gã có vết thương rất mới, chẳng nhẽ gã tự làm ra chúng?”

“Thôi rồi, theo kinh nghiệm xem đủ các loại phim kinh dị trong suốt nhiều năm của tôi, vụ này đúng là rắc rối to.” Bác sĩ Lã bắt đầu lo âu, “Chúng ta đang rơi vào trường hợp giống game Silent Hill, đương nhiên là độ khó không đến nỗi như thế. Nếu đây là trò sinh tồn, thì chắc chắn càng về cuối càng nguy hiểm, lúc ấy, hẳn ma sẽ nhiều lên, khả năng tấn công cũng sẽ mạnh hơn. Hiện giờ chúng ta có thể đoán, số người đi vào “bệnh viện” này không chỉ có một. Lần gặp gỡ duy nhất của hai ta là trên xe cứu thương; chẳng nhẽ chuyện này có gì đó liên quan đến việc đi vào thế giới này?”

Bác sĩ Lã mải trầm tư suy nghĩ. Tề Nhạc Nhân nhớ lại cái xe tải đột nhiên xuất hiện lúc vụ tai nạn xảy ra. Vụ việc đó, có thật là “tình cờ” không?

“Cho tới giờ phút này, chúng ta biết chắc rằng có ba người trong bệnh viện. Cậu – người sống sót sau vụ tai nạn giao thông, được đưa tới để chạy chữa; tôi – một bác sĩ bình thường của bệnh viện; tên sát nhân – phạm nhân được cảnh sát trại giam chuyển đến. Từ đó có thể đoán rằng, chỉ cần ở trong bệnh viện thì sẽ có xác suất bước vào thế giới này. Không biết là chọn bừa hay còn tiêu chí gì nữa… A a a, phiền chết mất, tôi muốn về nhà!” Bác sĩ Lã gào lên một tiếng rồi ngồi xuống, gương mặt búng ra sữa cau lại, trông như cậu học sinh cấp ba bị điểm thấp, chẳng thấy giống người hơn cậu hai tuổi gì cả.

Tề Nhạc Nhân vừa chậm rãi uống nước, vừa kể những gì mình đã trải qua cho bác sĩ Lã – ngoại trừ cái thẻ kỹ năng SL kỳ lạ kia. Bác sĩ Lã cũng không nhắc tới “thẻ kỹ năng”, dây lưng không phải loại có khe thẻ như cậu. Có lẽ, để được sở hữu tấm thẻ đó, phải chăng không phải là chuyện dễ dàng?

Tề Nhạc Nhân vẫn chưa hoàn toàn mất cảnh giác. Cậu cảm thấy bác sĩ Lã cũng vậy. Bệnh viện này vô cùng quỷ dị, không ai biết được kẻ đang nói chuyện với mình là “người” hay là….

Tóm lại thì cẩn thận vẫn hơn.

“Ở bệnh viện có thứ gì làm vũ khí được không? Chúng ta tay không tấc sắt, sợ rằng không chiến đấu được.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Vũ khí à, bên khoa ngoại nhiều lắm, cưa điện này, dao phẫu thuật này, có hết. Tôi đoán là tên sát nhân cũng qua đó lấy. Nhưng nó xa đây lắm, ở nhà A cơ. Bên đó có tên sát nhân, tôi không dám đi.” Giọng bác sĩ Lã có phần run rẩy.

Tề Nhạc Nhân nhìn cặp chân ngắn của anh ta, lại nhớ tới đôi chân miên man của tên sát nhân. Hiểu rồi.

“Nãy uống nhiều nước quá, tôi đi WC.” Tề Nhạc Nhân nói rồi toan bước ra khỏi phòng.

“Này, cậu thật sự muốn đi WC ở cái chỗ quỷ này đó hả?” Bác sĩ Lã nhếch mép hỏi.

Tề Nhạc Nhân khựng lại.

“Ngoài hành lang có bồn hoa, cậu đi tạm đi, an toàn vẫn hơn.” Bác sĩ Lã an ủi.

Tề Nhạc Nhân lặng thinh đi ra ngoài rồi vác cái mặt đanh lại khi trở về. Bác sĩ Lã cũng không có thói quen giải quyết nhu cầu sinh lý tùy tiện nên vô cùng đồng cảm với sự bẽ mặt của cậu, anh lảng sang chuyện khác: “Tôi chợt nhớ đến một chỗ hẳn sẽ có nhiều dụng cụ, cùng qua tìm đi.”

“Chỗ nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Phòng thiết bị và phòng mộc. Ở góc tầng của nhà B. Khéo còn kiếm được ‘kiếm thánh’ [xà beng] đó. Đi thôi.” Bác sĩ Lã nói.

Tề Nhạc Nhân cười khẽ. Xem chừng bác sĩ Lã cũng là người thích chơi game kinh dị.

Rời khỏi khoa Tai – Mũi – Họng, hai người dọc theo hành lang, đi về phía cầu thang. Được nửa đường, bác sĩ Lã đột nhiên dừng lại, chần chờ nói: “Đằng trước là khoa sản, chúng ta có nên đi đường vòng không? Ở đó có phòng nạo phá thai lớn….”

Tề Nhạc Nhân hiểu ngay tắp lự, quay đầu lại vô cùng dứt khoát: “Đi đường vòng.”

Cả hai chưa kịp đi xa đã nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng, tiếng rên rỉ phía sau. Một bóng người bước ra khỏi cửa, ôm bụng, ngã gục xuống cạnh bức tường.

Tề Nhạc Nhân sửng sốt, cậu từng gặp người này, chính là cô nàng ngồi kế bên ở trên xe buýt!

Cô uể oải dựa vào tường, gương mặt tái nhợt, bết bát mồ hôi nhìn về phía hai người: “Cứu tôi…”

Truyện Chữ Hay