Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

chương 1: bệnh viện nhân dân số 1 thành phố x [1+2]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quyển : Bệnh viện Nhân dân Số Thành phố X

Chương

Xe buýt bon bon chạy. Chiều cuối thu, nắng vàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người Tề Nhạc Nhân, ấm áp. Nếu cô nàng ngồi bên không cãi nhau ỏm tỏi với bạn trai qua điện thoại, hẳn đây sẽ là một chuyến đi vui vẻ đối với cậu – mới là lạ.

Trên đường đi sửa máy tính thì ai mà vui cho nổi. Tề Nhạc Nhân thực sự không hiểu, cậu chỉ chơi một cái game không yêu cầu cấu hình quá cao, vậy mà màn hình cũng đột nhiên tối thui cho được. Không tài nào hiểu nối, cái máy này mới mua chừng mấy tháng chứ đâu!

Nhưng cái game đó… kinh thật đấy. Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ.

Nó có một cái tên vô cùng đại chúng: “Trò chơi ác mộng”. Hai ngày trước, trong lúc lướt diễn đàn game, cậu tiện tay tải xuống. Tên tầm thường, cũng chẳng có ảnh screenshot, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trò dở tệ. Nhưng nó lại đem tới một niềm vui bất ngờ.

Không phải fan cuồng game kinh dị nên cậu không chơi thể loại này nhiều, nhưng cũng đủ để có chút kiến thức căn bản. Ngoài cốt truyện, trò này còn có một điểm khiến cậu vô cùng vừa lòng, ấy là có nhiều khe save. Phát huy bản tính của một đứa cuồng save, cậu không hề bỏ lỡ bất kỳ điểm save nào, từ đầu tới cuối chắc phải hơn trăm cái, lại chẳng cái nào trùng cái nào. Thế mà đến cuối vẫn dính phải kết BE. Lúc ấy, bên phải màn hình nhảy ra dòng chữ: Giải khóa thành tựu [Save điên cuồng]

Tề Nhạc Nhân thực chẳng biết nói sao, có cái loại thành tựu quỷ này cơ à.

Rồi, lại một khung nhắc nhở nhảy ra: “Bạn có muốn chơi lại không: YES or NO?”

Tề Nhạc Nhân chọn YES mà chẳng cần suy nghĩ. Con chuột vừa bấm nhẹ vào chữ đó một cái thì màn hình máy tính đột nhiên đen thui, dù khởi động lại thế nào cũng không được. Cậu đành bỏ máy vào túi, mang theo tâm trạng bực dọc, vác nó tới trung tâm máy tính để sửa. Vừa đi vừa kiểm điểm bản thân, chẳng nhẽ là bởi tải game lậu nên mới xui thế này.

Cô nàng ngồi bên vẫn khóc tức tưởi, anh bạn trai ở phía đầu dây bên kia hình như không chịu nổi nữa, rống lên gì đó. Cô ta phát cuồng lên, rống lại: “Chia tay, ừ thì chia tay! Anh tưởng tôi tiếc anh chắc! Cái thai này nạo ra rồi quẳng cho anh. Đừng hòng tôi cho anh với con khốn đó được vui vẻ!”

Nói xong, cô cúp máy, bưng mặt gào lên khóc.

Bầu không khí trong xe trở nên sượng sùng. Tề Nhạc Nhân rơi vào thế lưỡng nan, cậu lấy bọc khăn giấy từ cặp ra, đưa cho cô gái; nhưng nào ngờ lại bị cô nàng trừng mắt đầy dữ dằn: “Đ cần mày giả vờ tốt bụng!”

Chẳng làm gì có lỗi mà cũng bị chửi. Cậu rụt tay về, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự rủa: loại chó F.A như mình cần gì phải dây vào đống lanh tanh bành của cái cặp này chứ.

Khung cảnh ngoài cửa sổ cứ thế lao vun vút về phía sau. Đột nhiên, tầm mắt cậu rung lên. Chiếc xe tải không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu, lao ầm ầm tới chiếc xe buýt chưa kịp phanh lại!!

Rầm một tiếng. Hành khách trên xe chưa kịp định thần đã ngã dúi về trước. Tề Nhạc Nhân nhìn thấy xe tải trước mọi người mấy giây bèn túm tay vào thành ghế phía trước theo bản năng, thế nhưng lực quán tính quá lớn, cậu vẫn đụng đầu vào thành ghế. Giữa những tiếng la hét chói tai, mắt Tề Nhạc Nhân tối sầm lại, cậu chìm vào hôn mê.

……

……

……

Tiếng ‘tích tích tích’ trên xe cứu thương đánh thức Tề Nhạc Nhân. Cậu mơ màng mở mắt ra thì đột nhiên thấy một gương mặt đang dí sát vào nhìn mình!

“A –!” Cả hai cùng kêu lên, rồi lại cùng ngậm miệng.

Tề Nhạc Nhân bật dậy, trán vẫn còn đau. Người ngồi cạnh cậu – có lẽ là bác sĩ cấp cứu đi cùng xe cứu thương – hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, có chút choáng.” Tề Nhạc Nhân sờ đầu, trán cậu đã được băng sơ qua.

“Chiếc xe buýt khi nãy gặp tai nạn giao thông. Cậu bị đụng đầu, chắc sẽ có chút chấn thương sọ não, tốt nhất là nên tới viện để theo dõi.” Bác sĩ nói.

Tề Nhạc Nhân không thích lời khuyên này lắm, tới viện lại phải tiêu tiền. Cậu thấy mình chẳng qua chỉ là đập đầu thôi, hẳn không nghiêm trọng thế. Liếc mắt qua nhìn vị bác sĩ một cái, cậu không khỏi sửng sốt trước gương mặt của anh ta.

“Chưa thành niên cũng làm bác sĩ được sao? Cậu tốt nghiệp đại học chưa đấy?” Tề Nhạc Nhân chần chờ hỏi. Nhìn người này… cùng lắm thì là học sinh cấp ba, nói là cấp hai chắc cũng tin được.

Bác sĩ trừng cậu một cái, cả giận: “Năm tay tôi hai mươi bảy! Tốt nghiệp tiến sĩ! Đi làm ba năm!”

Tề Nhạc Nhân nghiêng mình kính nể. Ra là học bá!

Đầu còn choáng. Tề Nhạc Nhân lại nằm xuống, nói chuyện với vị bác sĩ, câu được câu không. Ra anh ta họ Lã, từ lúc đi học đã nhảy lớp, hai mươi bốn tốt nghiệp tiến sĩ, vào làm ở “Bệnh viện Nhân dân Số thành phố X”, chuyển sang khoa nội đã hai năm. Mặt non, giọng mềm mềm nên bác sĩ Lã thường được lấy làm vật biểu tượng cho bệnh viện, các chị em y tá vô cùng yêu quý – nhưng đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Anh chàng có vẻ rất canh cánh vụ này.

Đồng bệnh tương liên nha. Ánh mắt nhìn anh ta của Tề Nhạc Nhân trìu mến hắn. Trong lòng cũng khấp khởi.

Cơn mệt mỏi ùa tới, Tề Nhạc Nhân ngáp một cái. Bác sĩ Lã hình như bị cậu ảnh hưởng, tựa mình vào thành xe rồi cũng ngáp một cái, còn lẩm bẩm: “Mệt thật.”

Tề Nhạc Nhân chầm chậm khép mi mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong tiếng tích tích đều đều.

Giấc ngủ ngọt ngào không mộng mị.

Khi tỉnh dậy, Tề Nhạc Nhân sửng sốt khi thấy mình nằm trên một hàng ghế sắt. Sự lạnh lẽo của kim loại len qua lớp vải, truyền vào cơ thể khiến cậu run bắn lên.

Cậu ngồi dậy. Đầu vẫn đau từng hồi, có chút choáng. Phải mất mấy giây, cậu mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Phải, là bệnh viện.

Ba chữ “Sảnh truyền dịch” ở bức tường đối diện cho cậu biết mình đang ở đâu, nhưng vì sao không phải là phòng bệnh?

Tĩnh mịch. Đến một bóng người cũng không có.

Tề Nhạc Nhân đứng dậy, loạng choạng bước hai bước. Quầy phục vụ trống rỗng, bút bi, sổ ghi chép, dụng cụ truyền dịch đặt bừa trên bàn. Hơi nóng lượn lờ trên cốc nước, giống như chỉ vừa nãy thôi, vẫn có người ngồi đó.

Kỳ quái.

Tề Nhạc Nhân chưa từng thấy bệnh viện hoang vắng như thế này. Đây là Bệnh viện Nhân dân Số thành phố X nha! Ngày nào cũng chật cứng, đâu có lúc nào vắng vẻ đâu. Mỗi lần tới đều thấy tấp nập người ra vào. Trừ phi là tận thế, chứ không thể nào có chuyện nơi này không có người được.

“Có ai không? Này, người đâu hết rồi?” Tề Nhạc Nhân hô lên, giọng nói thấm chút run rẩy vang vọng khắp hành lang. Cậu nhìn quanh một chút rồi đi về phía cửa, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nơi này thực lạnh. Lúc đông người thì không cảm thấy thế, nhưng giờ chỉ có một mình, cái bầu không khí lạnh lẽo quỷ dị này khiến cậu không thoải mái.

Điều tệ hại là cánh cửa thủy tinh đã bị khóa. Qua lớp cửa, cậu có thể thấy hành lang trống trải phía ngoài. Trần nhà và bức tường trắng xanh đè nặng lên tâm trí người ta một thứ áp lực khác thường. Ánh sáng quá yếu nên đèn tiếp kiệm điện được bật lên, nối dài tới tận đầu bên kia của hành lang. Rõ ràng là ban ngày, nhưng lại giống đêm khuya thanh vắng.

Tề Nhạc Nhân quay lại, xắn tay áo, chuẩn bị leo cửa sổ ra ngoài. Tim cậu chợt khựng lại khi đảo mắt qua tấm gương – một bóng trắng ngồi trên ghế truyền dịch, cách đó chỉ đúng một bước!

Tề Nhạc Nhân quay phắt lại.

Không có ai.

Hàng ghế dài được sắp ngay ngắn. Có túi hành lý và đám rác rưởi mà những bệnh nhân để lại, nhưng không có người. Chính cái sự trống trải ấy mới là khác thường. Cái cảm giác nặng nề, áp lực đó lại ập tới.

Lưng cậu đã đẫm mồ hôi lạnh. Tề Nhạc Nhân từ từ quay đầu lại, nhìn vào gương. Tấm gương in hình gương mặt trắng bợt của cậu, trên trán còn quấn băng; hàng ghế trống rỗng phía sau sắp hàng ngay ngắn như chờ ai kiểm duyệt.

Không có người. Là ảo giác.

Tề Nhạc Nhân kiềm cái khao khát quay đầu lại để đi về phía cửa sổ. Thế nhưng khung chống trộm đã khóa, cũng không có cửa trượt hay mở quay. Bên ngoài không một bóng người, chỉ có màn sương mù đặc quánh như chẳng thể tan nổi. Quỷ dị đến rùng mình.

Không nhịn nổi, Tề Nhạc Nhân bật ra một câu chửi thề.

Cửa chính khóa, cửa sổ cũng đóng kín. Mọi thứ đều thực kỳ quái. Cậu buộc mình không nhớ lại bóng trắng trong gương. Dù đã không ngừng tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng sâu trong lòng, sự hoài nghi vẫn réo lên từng hồi.

Cứ như là trò đào thoát kinh dị!

Đúng lúc nhớ lại những hiện tượng linh dị mình gặp phải, trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện loạt các dòng chữ:

[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành bước đầu tiên của nhiệm vụ tân thủ thôn: Thức tỉnh]

[Mở: “Khe thẻ” x ]

[Bước thứ hai của nhiệm vụ tân thủ thôn: Rời khỏi sảnh truyền dịch]

[Tặng phần thưởng cho thành tựu “Save điên cuồng”: thẻ kỹ năng: “Đại pháp SL”]

[Thời gian đếm ngược để đồng bộ số liệu: mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một. Hoàn thành đồng bộ.]

Mắt Tề Nhạc Nhân đau nhói lên như thể bị kim đâm, tới độ nước mắt trào ra. Đợi đến khi cơn đau đã dịu đi, cậu mở choàng mắt. Qua làn nước mắt nhòe nhòe, cậu thấy trên ghế một bóng trắng đang lẳng lặng… ngồi đó.

Nó đang nhìn cậu!

_________________________

Chú thích của tác giả:

Đại pháp SL [Đại pháp save/load]: qua việc save và load, tránh khỏi nguy hiểm, là đại pháp “ăn gian” thường gặp khi chơi game.

Trong game ấy, sẽ có những điểm save, khi mình chết, mình sẽ quay lại điểm đó và chơi tiếp. Nội dung kịch tình lặp lại. Đương nhiên là trong truyện, kỹ năng này của thụ sẽ có sự thay đổi.

Cả khu sảnh lặng ngắt như tờ.

Tề Nhạc nhìm chằm chằm vào bóng ma, nó cũng giương mắt chăm chú nhìn cậu, gương mặt đờ đẫn không có chút cảm xúc nào.

Nó hẳn là một bà lão. Giữa quầng sáng trắng mông lung, gương mặt bà mơ hồ, cảm giác âm lãnh quỷ dị như tràn ra từ cái cơ thể bán trong suốt ấy. Đôi mắt trắng dã không chừa chút lòng đen “nhìn” cậu, cái nhìn làm người ta sởn tóc gáy.

Không động đậy.

Tề Nhạc Nhân lùi về sau một bước. Nó vẫn không động đậy.

Giữa nơi tĩnh mịch này, chỉ có tiếng tim cậu bước dồn, đập vào màng tai: thình thịch, thình thịch.

Tề Nhạc Nhân từ từ di chuyển sang cạnh, tránh đi ánh nhìn của bóng ma. Nó ngồi yên lặng trên ghế sắt rồi từ từ dõi theo bước chân của cậu. Chậm rãi, chậm rãi quay đầu lại, đến chừng độ thì ngừng.

Tề Nhạc Nhân tăng tốc, tới khi hoàn toàn đứng sau lưng nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay giờ phút ấy, bóng ma đột nhiên vặn ngoéo cổ, lặng lẽ nhìn vào kẻ đang đứng sau lưng mình! độ! Nó bất ngờ xoay đầu lại, nhìn xoáy vào Tề Nhạc Nhân, nhìn theo từng cử chỉ của cậu!

Tề Nhạc Nhân hít vào một luồng khí lạnh, cậu lui về sau một bước. Bóng ma từ từ đứng dậy, lưng hướng về phía cậu, mặt cũng hướng về phía cậu. Nó dùng cái tư thế vặn vẹo đó, chầm chậm đi về phía cậu.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cửa của sảnh truyền dịch đã khóa kín, trừ phi…

Ánh mắt Tề Nhạc Nhân đảo quanh, tìm thứ có thể đập vỡ cửa thủy tinh. Đúng lúc đó, phía ngoài hành lang vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp đến là tiếng chạy dồn dập: “Đừng giết tôi, đừng… Anh là ai! Tôi không biết anh! Chúng ta không có cừu oán, sao lại giết tôi?!”

Cánh cửa thủy tinh bị va đập mạnh, dường như có người đụng đầu vào nó. Tề Nhạc Nhân chạy vội tới sau quầy phục vụ, trốn dưới gầm.

Không gian chật hẹp mang tới cảm giác an toàn, nhưng không chắn được cảnh giết chóc dã man cách đó không xa. Người đàn ông phía ngoài cánh cửa thủy tinh nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ lạy van lơn thảm thiết nhưng chẳng thể khiến tên sát nhân nao lòng. Tiếng cưa điện vang lên chát chúa, tiếng nó phanh thây nặng nề và tanh tưởi, tiếng thét chói tai tuyệt vọng và thê lương. Sau một tiếng gào xé ruột gan, có thứ gì đó nặng trịch gục xuống đất, cánh cửa thủy tinh rung lên bần bật như thể có người đang gắng sức giãy giụa, bò vào trong. Cưa ngừng chạy, giữa không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng rên rỉ, dần nhẹ thật nhẹ rồi im bặt.

Ngoài cánh cửa kia, có kẻ dùng cưa điện giết người.

Điều này còn đáng sợ hơn cả bóng ma ngoài hành lang. Tề Nhạc Nhân cơ hồ có thể mường tượng ra cảnh lưỡi cưa ấy cắt lìa cơ thể, máu văng tứ tung, tên sát nhân lạnh lùng và dửng dưng nhìn nạn nhân của mình tắt thở.

“Vô dụng.”

Một giọng nam trầm vang lên. Có người thử đẩy đẩy cánh cửa của sảnh truyền dịch, thấy nó khóa liền xoay người bước đi. Tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Tề Nhạc Nhân run lẩy bẩy, trái tim dần bình tĩnh lại. Gã đi rồi, an toàn rồi…

RẦM!

Cửa thủy tinh bị đập vỡ. Tề Nhạc Nhân giật mình – gã vẫn ở đó! Gã chỉ là đi tìm đồ để đập cửa mà thôi!

Thủy tinh rơi ào ào xuống sàn, tên sát nhân từ từ bước vào sảnh.

Tề Nhạc Nhân như ngừng thở. Giờ, đối với cậu, bất kỳ tiếng động nào đều là một hồi chuông báo tử. Cậu cuộn mình dưới gầm bàn, không dám cựa quậy. Cách đó chưa tới ba mét là một tên sát nhân với lưỡi cưa điện, gã bước lại gần, lại gần, rồi dừng lại đúng khi chỉ cách cậu một tấm gỗ mỏng manh.

Rẹt – cưa khởi động.

Không thể nào! Gã không thể biết mình ở đây được! Sao gã biết được chứ!

Tề Nhạc Nhân sắp ngất đến nơi. Tay không tấc sắt như cậu sao có thể liều mình với một tên sát nhân máu lạnh?! Tiếng cưa rền rĩ trên đỉnh đầu, chỉ cần gã hạ nó xuống thôi, chỉ cần một nhát thôi cũng đủ để kết liễu cậu!

Chạy, hay ngồi chờ chết? Tề Nhạc Nhân ép bộ não đang đặc quánh vì sợ của mình phải hoạt động. Cửa chính cách đó chưa tới ba mét, hơn nữa, nó còn bị đập vỡ rồi. Nếu giờ chạy ra, cơ may trốn thoát của mình là bao nhiêu?

“Bà già chết bầm, mau cút ra đây!”

Gã quát khẽ một tiếng. Tiếng cưa đay nghiệt, tiếng rít the thé của thứ sinh vật không phải con người lọt thỏm vào màng tai cậu. Đám máu trên lưỡi cưa văng tung tóe, có vài giọt bắn tới quầy phục vụ, chúng trườn bò thành một đường đỏ sậm dữ tợn rồi rơi vào mắt Tề Nhạc Nhân.

Đây… hẳn là máu của người đàn ông chết thảm ngoài cửa.

Có chạy hay không? Trong lòng cậu không ngừng đấu tranh. Bóng ma kia dường như không phải đối thủ của tên sát nhân, tiếng thét càng ngày càng nhỏ. Nếu chạy, đây chính là thời cơ. Nhưng làm thế sẽ khiến tên sát nhân biết rằng có người đang trốn, gã sẽ đuổi theo, rồi…

Không, không cần phải chạy. Khi nãy, gã dừng lại vì thấy bóng ma, đợi giết nó xong, gã sẽ đi. Mình không cần phải mạo hiểm.

Tự nói với mình như vậy, Tề Nhạc Nhân tiếp tục cuộn mình dưới quầy phục vụ. Tim đập như trống dồn, cậu nín thở, đợi đến lúc gã rời đi.

Tiếng cưa đã ngừng, có vẻ như bóng ma đã bị xử lý. Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, ra là một kẻ có sát khí nặng thì đến quỷ cũng giết được sao? Đã tắt cưa rồi, hẳn gã không biết ở đây có người đâu nhỉ.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, nó, chậm rãi, vòng, vào, trong, quầy – phục – vụ!

Cái chết ở sát bên sườn, tâm trí Tề Nhạc Nhân hoàn toàn trống rỗng!

Roạt một cái, ngăn kéo đầu tiên tính từ trái qua được mở. Gã thò tay vào lục lọi rồi đóng lại, kéo ra ngăn thứ hai.

Tề Nhạc Nhân chỉ ngơ ngẩn trong một tích tắc. Rơi vào hiểm cảnh, cậu ép mình phải động não. Quầy phục vụ này rất lớn, cậu nhớ rõ nó có sáu ngăn kéo. Dưới mỗi ngăn kéo đó có không gian trống được ngăn với phía trên bằng một miếng gỗ, khi kéo ra, nếu như gióng thẳng từ trên xuống, sẽ không nhìn thấy khoảng trống phía dưới! Khi nãy, theo bản năng, cậu chui vào nơi cách xa cửa nhất, cũng chính là ngăn thứ sáu.

Gã đã mở đến ngăn thứ tư, chỉ cách cậu đúng một ngăn. Cậu cảm thấy như mình ngửi được mùi máu tươi dính trên cưa điện.

Ngăn kéo thứ năm bị kéo ra. Tề Nhạc Nhân nhìn thấy đôi giày của gã: một đôi giày lam cũ kỹ và lỗi mốt, mũi giày in một ký hiệu kỳ quái, quanh ký hiệu đó là một dòng chữ nhỏ.

Cục quản lý trại giam.

Đó là một đôi giày của tù nhân!

Tề Nhạc Nhân nhìn lên trên, nhang nhác thấy được một góc của ngăn kéo thứ năm. “Một góc” ấy chẳng khác nào bản tuyên cáo tử vong. Ngăn kéo được làm bằng nhựa trong!

Tề Nhạc Nhân ngẩng nhìn ngăn kéo trên đầu mình qua phần đáy nhựa trong suốt lộ rõ nhưng thứ có trong đó: mấy cây bút lông, một tập giấy ghi chép, và một hộp kẹp giấy.

Chỉ cần gã bước thêm nửa bước, kéo nó ra là có thể thấy một kẻ đáng thương đang run rẩy chờ lưỡi hái tử thần giáng xuống.

Trước cái chết, thời gian thường bị kéo dài ra vô tận. Tiếng lục lọi dần trở nên xa xôi, bao cảm xúc trỗi dậy: sợ hãi, oán hận, không cam tâm…

Lần đầu tiên, cậu hận sự yếu đuối và do dự của mình. Nếu khi nãy, cậu nhân lúc tên sát nhân và bóng ma đánh nhau để lao ra thì hẳn đã cao chạy xa bay.

Có tiếng túi bị xé. Mất mấy giây cậu mới kịp tỉnh táo. Giờ đây, mọi tiếng động và mùi hương đều gián tiếp tố cáo từng cử chỉ của tên sát nhân. Gã tìm thấy một chiếc bánh ngọt trong ngăn kéo của y tá, đang xé phần vỏ ra để ăn. Cốc nước nóng trên bàn đã được uống. Có vẻ như gã đang thư thái và thả lỏng, thậm chí còn ngân nga một giai điệu không tên nào đó. Gã không hề có cái sự căng thẳng và bất an của một kẻ vừa giết người.

Khoảng thời gian ăn bánh uống nước ngắn ngủi của gã cho Tề Nhạc Nhân cơ hội để suy tính. Trốn, mình nhất định phải trốn. Ưu thế duy nhất là gã không biết mình ở đây. Dù biến thái thế nào, khi đột nhiên thấy có người trốn dưới gầm, chắc chắn gã sẽ sửng sốt rồi ngây ra. Dù chỉ trong nháy mắt thì đó cũng là cơ hội cuối cùng của cậu.

Không được bỏ lỡ! Nhất định không được bỏ lỡ!

Vỏ bánh bị quẳng xuống đất. Tên sát nhân lại gần một bước, đứng trước nơi Tề Nhạc Nhân đang trốn, đưa tay, kéo cái ngăn cuối cùng này ra….

Truyện Chữ Hay