Còn chưa kịp nói hết, Nhược Y Mai đã nghe thấy tiếng của Tô Tuyết Nhan khóc thút thít. Bà ấy đi từ từ về phía cô, có lẽ vì mới bệnh một trận nên bước chân hơi chệch choạng.
- Đứa nhỏ này...con sao lại bỏ nhà đi chứ?Nhìn xem, gầy đi không ít rồi.
Tô Tuyết Nhan vừa nói vừa khóc vừa nhìn cả người cô đánh giá trên dưới. Nhược Y Mai cũng ôm bà vào lòng rồi vỗ về an ủi:
- Mẹ nín đi. Con chẳng phải đã bình an khỏe mạnh đứng trước mặt mẹ đây sao. Hơn nữa cháu của mẹ cũng rất ngoan, nào mẹ thử vuốt ve bụng con đi.
Cử chỉ dịu dàng như sợ nếu mạnh tay sẽ làm tổn thương đến nó, Tô Tuyết Nhan nhẹ nhàng sờ cái bụng tròn của cô. Quả nhiên hai bảo bối bên trong đều có phản ứng.
Thấy cháu nội hồi đáp, bà ấy nén không được vui sướng miệng nở nụ cười tươi như hoa. Còn bảo:
- Cháu ngoan! Ta thật mong được gặp cháu a, chào đời thật khỏe mạnh. Ta mua đồ chơi, quần áo đẹp chờ cháu đấy.
Tất cả mọi người cùng nói chuyện vô cùng vui vẻ sau đó còn ăn chung với nhau một bữa cơm trưa. Sức ăn của Nhược Y Mai cũng đã nhiều hơn trước đây rất nhiều, cô có cảm giác cái dạ dày của mình nó biến thành hố đen vũ trụ rồi. Ăn mãi vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Kết thúc ngày hôm đó, Lãnh Tư Khiêm thường xuyên về nhà trễ hơn trước đây. Mọi ngày, đúng bảy giờ sẽ có mặt ăn cơm tối cùng Y Mai nhưng cả hơn một tuần nay hắn đều về khi cô đã đi ngủ vì thế số lần gặp mặt nhau cũng ít hẳn đi.
Nhược Y Mai cũng chẳng phải là một người không tin tưởng chồng mình, nghi ngờ lung tung nhưng dạo này cảm giác an toàn của cô đã giảm đến mức thấp nhất, tâm tình cũng xấu đi nhiều.
Tối nay Lãnh Tư Khiêm trở lại sớm hơn mọi ngày. Dạo này bận bịu xử lí văn kiện, thời gian Nhược Y Mai làm phẫu thuật đang đến gần. Hắn muốn dành trọn lúc đó chăm sóc cho cô vì vậy phải hoàn thành công việc trước ít nhất nửa năm.
Định hôm nay về sớm để an ủi Y Mai vì trong một tuần qua đã không dành nhiều thời gian cho cô. Nào ngờ vừa bước vào phòng ngủ hắn đã nghe thấy tiếng khóc thút thít nhỏ xíu phát ra từ phía Y Mai nằm.
Lãnh Tư Khiêm nhanh chân bước lại gần thì thấy mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng mà mồ hôi đã thấm ướt cả lưng. Xem chừng là gặp ác mộng, hắn liền lay nhẹ vai của cô gọi:
- Y Mai, Y Mai tỉnh nào.
Từ trong cơn mê sảng tỉnh dậy, ý thức của Nhược Y Mai hoàn toàn mơ hồ. Lãnh Tư Khiêm với tay bật đèn lên, cả căn phòng lớn thoáng chốc sáng rực làm cô bị chói mắt.
Hắn thấy mặt của Y Mai trắng hệt như tờ giấy, đôi mắt to tròn lại đo đỏ chứa đầy nước mắt. Còn chưa kịp hỏi han gì, cô đã khóc lớn trách vấn Tư Khiêm:
- Có phải anh hết...hức...hết yêu em rồi đúng không? Về trễ như vậy, thật sự anh chẳng cần em nữa rồi...huhu...
- Nào có a, sao anh lại không cần em chứ? Toàn nói linh tinh thôi.
Vừa trả lời cô vừa lấy tay xoa xoa đầu rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt của Y Mai. Cử chỉ thực vô cùng thân mật, ôn nhu nhưng cô lúc này cảm thấy rất sợ.
Lúc nãy Nhược Y Mai trông thấy trong mơ Lãnh Tư Khiêm dẫn về nhà một người phụ nữ lạ mặt. Sau đó còn nhìn thẳng vào cô với ánh mắt lạnh như băng mà nói:
- Chúng ta li hôn đi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô, hôn nhân giữa chúng ta chỉ là trò đùa thôi.
Lãnh Tư Khiêm đã nói như vậy đấy, hắn còn bảo Lãnh phu nhân là vị trí mà cô không xứng có được, hai đứa nhỏ sau khi ra đời hắn sẽ nuôi nấng cô chẳng bao giờ có quyền gặp các con nữa.
Lúc đó tâm Nhược Y Mai trong mộng quả thật chìm xuống đáy cốc. Cô không hiểu tại sao hắn đã nói không yêu cô mà lại cướp con của cô đi một cách tàn nhẫn như vậy để làm gì. Tiếp theo đó là cô bị Lãnh Tư Khiêm ở hiện thực gọi cô dậy.
Sau khi tỉnh giấc cả người Nhược Y Mai đều run bần bật, cô tủi thân lắm. Vì thế vừa thấy Lãnh Tư Khiêm ở đó thì liền khóc lớn rồi đánh hắn thật mạnh.
- Anh đi ra...nếu đã muốn li hôn...hức...cũng được, nhưng không được cướp con đi...huhu
- Y Mai, đừng sợ. Đó chỉ là mơ thôi, cả đời này anh chỉ lấy mỗi mình em, yêu em, tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ buông tay đâu.
Hắn ôm cô vào lòng mà an ủi, cô mang thai nên cảm xúc thường xuyên thay đổi thất thường, nhạy cảm hơn hắn nên quan tâm nhiều đến cô mới đúng. Thật là thất trách.
- Anh ôm em ngủ được không?
- Được.
Thì ra Y Mai cảm thấy không an toàn khi hắn liên tục về trễ, sợ hắn sẽ nuôi tình nhân bên ngoài sau đó trở về nhà hắt hủi mẹ con cô. Là hắn đã không tinh tế nhận ra chuyện này, sao lại có thể kém cỏi như thế chứ?
Lãnh Tư Khiêm tự trách mình xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Nhược Y Mai. Tình yêu nồng nàn ấy lan tỏa ra khắp căn phòng làm người ta cảm thấy thật an toàn.