Tự nhiên khi không lại mắng hắn là tra nam, bộ hắn có lăng nhăng, phóng túng sao? Lãnh Tư Khiêm tự tin rằng đời tư cá nhân của mình vô cùng trong sạch, những trang báo lá cải trước đây viết hắn cặp kè cùng nhiều người phụ nữ đều là sai sự thật a. Mấy toà soạn đó Lãnh Tư Khiêm cũng cho phá sản luôn rồi, đăng tin bậy bạ đó là cái giá phải trả.
- Anh trước giờ chỉ có mình em mà. Tra nam chỗ nào chứ? Hửm?
Lãnh Tư Khiêm ngồi xuống, đặt hai chân của Nhược Y Mai lên đùi mình nhẹ nhàng xoa bóp. Quả thật cô phải thừa nhận rằng người đàn ông này quá hoàn hảo đi, cái gì cũng biết làm. Không ngờ đây lại là chồng của cô a?
- Nghĩ gì mà ngây ngốc ra thế? Em còn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của anh đâu đấy.
- Anh trước giờ đã dỗ ngọt ai rồi à?
- Sao lại hỏi thế?
Hắn khó hiểu nhìn Nhược Y Mai, sau một hồi thì như hiểu ra điều gì đó mà mắt sáng hết cả lên. Trong lòng thập phần vui mừng hướng đến cô cười tít mắt.
- Vợ à, em ghen sao?
Bị nói trúng tim đen, Nhược Y Mai mặt và tai đều đỏ hết lên, nóng phừng phừng. Cô cứng đơ cả người nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách kia, tim đập thình thịch, nội tâm không ngừng kêu gào.
“Áaa…cái tên này phúc hắc quá đi, còn trêu ngược lại mình…thật sự chết mất thôi!!!”
- Không đời nào, làm sao mà tôi có thể ghen được cơ chứ.
- Đúng là mèo nhỏ cứng miệng.
Hắn vươn bàn tay gõ nhẹ vào trán của Nhược Y Mai, cười sủng nịnh nhìn cô. Trong mắt tràn đầy ôn nhu, cưng chiều. Khoảng hơn ba mươi phút sau thì vì quá thoải mái mà cô lại ngủ thiếp đi.
giờ rưỡi sáng ngày tiếp theo máy bay chính thức hạ cánh tại thành phố A. Trải qua một quãng đường dài, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi nhất là Nhược Y Mai. Vì lo lắng nên Lãnh Tư Khiêm đã gọi điện cho Cố Nhiên.
- Cái tên bị bệnh thần kinh này! Mặt trời còn chưa ló dạng, gọi điện làm gì thế hả? Ông đây còn phải ngủ, mai nói tiếp.
Cố Nhiên tức giận hét lớn với Lãnh Tư Khiêm qua chiếc điện thoại, nhưng dù vậy hắn vẫn chẳng tỏ ra tức giận mà còn nói lại với giọng có chút khẩn trương:
- Tôi tìm thấy Y Mai rồi, hiện tại đang ở Tử Đằng Viên. Cậu mau qua kiểm tra cho cô ấy.
Nghe đến câu “đã tìm được Nhược Y Mai” Cố Nhiên mặc cơn buồn ngủ mà bật dậy, ngạc nhiên nói:
- Thật sao? Tôi đến ngay đây.
——————
Lãnh Tư Khiêm đứng kế bên giường nhìn Cố Nhiên khám sơ bộ cho Nhược Y Mai. Xong xuôi, Cố Nhiên gọi hắn ra ngoài nói chuyện để cho cô nghỉ ngơi.
- Thai khoẻ, không có gì bất ổn cả. Nếu muốn chắc chắn thì ngày mai đến bệnh viện kiểm tra kĩ lưỡng hơn. Còn về bệnh tình thì đã chuyển biến xấu rồi, viêm cơ tim giai đoạn ba, nhịp tim không ổn định.
Gương mặt điển trai của hắn trở nên căng thẳng, chân mày thì nhăn nhăn. Không ngờ tình trạng của cô lại xấu đi nhanh như vậy, bây giờ thật chẳng biết làm sao.
- Cậu chăm sóc cô ấy kĩ vào, giữ cho tình thần vui vẻ với lại nếu được thì nói chuyện cho bé con nghe. Hiện tại tim đang yếu, có thể là cô ấy phải sinh non thôi, nếu không thì chẳng còn đường cứu.
Cố Nhiên vỗ vai Lãnh Tư Khiêm động viên, người bạn này của hắn cũng thật khổ. Khó khăn lắm mới tìm được người mình yêu nhưng đường tình duyên lại lận đận hết phần kẻ khác như này đây. Haizzz…
- Cuộc phẫu thuật cậu hãy lo chuẩn bị cho tốt. Nếu xảy ra chuyện gì tôi bắt cậu bồi táng cùng cô ấy.
Giống hệt bị dội một xô nước lạnh, cả người Cố Nhiên rét run. Ai đời đi nhờ vả người ta mà lại dùng giọng điệu đe doạ đáng sợ như Lãnh Tư Khiêm chứ. Thật khổ tâm quá.
- Biết rồi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Nhất định sẽ dốc toàn lực cứu cô ấy và đứa nhỏ. Đừng lo.
Nhược Y Mai sau khi quay lại Tử Đằng Viên thì cảm thấy tâm tình rất thoải mái và an tâm. Bước vào phòng ngủ liền lập tức trèo lên giường nằm ngủ, mùi hương trên gối này đúng là của Lãnh Tư Khiêm rồi, thật thơm.
Nhu Mĩ và Khương quản gia thấy thiếu gia dẫn thiếu phu nhân về thì vô cùng vui mừng, thật không ngờ bụng của cô ấy lại lớn nhanh như vậy. Nếu tính tuổi thai cũng chỉ mới xấp xỉ năm tháng thôi, tiểu thiếu gia hay tiểu tiểu thư phát triển thật tốt. Có điều thiếu phu nhân nhìn cỏ vẻ lại gầy hơn trước.
Được Lãnh Tư Khiêm phân phó lau người thay đồ cho Nhược Y Mai, Nhu Mĩ thành thạo hoàn thành nhanh chóng. Mà hắn cũng tắm rửa xong rồi lên giường ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Nhược Y Mai tỉnh giấc đã gần trưa. Cô chậm rãi bước xuống cầu thang thì phát hiện mọi thứ đều y như lúc rời đi, thảm lông, bọc cạnh bàn ghế còn có cả cái nôi nhỏ đều ở vị trí cũ. Khi ấy chẳng hiểu sao khoé mắt đột nhiên ươn ướt.
Nhưng vừa xuống tới phòng khách ở nhà trước thì Y Mai bị khung cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên. Mọi người đều tập trung ngồi ở đây. Cô bước đến gần thì tất cả ánh mắt đều dời lên người cô.
- Mọi người đây là…?