Hoàn Khố Đệ Tử

chương 209: trộm gà không được còn mất nắm thóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Cáp thật không ngờ sáng sớm hôm sau hoàng đế đã mang theo Phạm Kiến cùng mấy chục tùy tùng cải trang xuất cung đến Vũ Uy hầu phủ tìm hắn muốn đi cưỡi thử hỏa kỳ lân.

Lúc Hoàng đế đến, Lý Cáp còn ôm Hương Hương trên giường mơ mộng, đợi hạ nhân đến thông báo, Hương Hương mới vội vàng lay hắn tỉnh.

Lý Cáp đứng lên, tùy ý Hương Hương hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sửa sang lại dung nhan rồi mới không tình nguyện đến đại sảnh "kiến giá".

Bất quá khi hắn đến đại sảnh, nhìn thấy hoàng đế đang hưng phấn ngồi uống trà thì mới chợt nhớ tới mình không mang mũ giáp, không che mặt, trực tiếp mặt đối mặt với hoàng đế.

Lý Cáp sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ nếu hoàng đế nhận ra bản thân sau đó nổi trận lôi đình thì nên xử lý như thế nào. Trong đầu theo bản năng hiện lên mấy kế hoạch:

Một, đã không làm thì thôi, đã làm thì tới cùng, bắt hoàng đế lại, sau đó ra khỏi thành mang hơn ngàn Hổ quân vào thành, giết vào hoàng cung đi, thay đổi triều đại. Đến lúc này, ông nội không muốn ủng hộ mình cũng không được;

Hai, lấy lợi dụ dỗ, nhất tiếu mãn ân cừu – một nụ cười hóa bỏ oán thù, bất quá thù thiến người ta không dễ dàng hóa giải như thế;

Ba, lợn chết không sợ nước sôi, muốn thế nào thì cứ thế, cũng không tin hoàng đế tiểu tử dám động đao với mình;

Bốn...

Lý Cáp lẳng lặng đứng, đang nghĩ tới kế hoạch thứ tư thì hoàng đế đã dứng dậy đón hắn:

- Lý khanh gia, mặt trời đã lên cao sao khanh còn ngủ không ra gặp trẫm? Không phải là luyến tiếc hỏa kỳ lân, cố ý nán lại giường không muốn tới gặp trẫm chứ?

Sắp được cưỡi thiên hạ đệ nhất thần thú, hoàng đế lộ rõ vẻ hưng phấn cùng chờ mong, ngữ khí thân thiết, nhìn không ra một chút khác thường.

Lý Cáp còn không biết hoàng đế sớm biết được hắn là hung thủ năm đó phế mình, lúc này thấy có chút kỳ quái. Chẳng lẽ là hoàng đế không nhận ra được? Bất quá nếu hoàng đế tiểu tử không truy cứu, vậy hắn cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ.

Chứng kiến Lý Cáp có chút ngẩn người, hoàng đế đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói:

- Lý khanh gia, không cần trưng bộ mặt này ra chứ. Trẫm đã nói là ngự mã từ nay về sau tùy khanh chọn rồi mà. Chỉ cần khanh thích thì mười con, trăm con cũng không sao a. Khanh xem, một con hỏa kỳ lân của khanh đổi lại trăm thớt ngựa tuyệt đỉnh, vẫn còn lời chán a.

Lý Cáp phục hồi tinh thần lại, cười khan vài cái nói:

- Nếu hoàng thượng ưu ái thần như thế, vậy thần cũng cung kính không bằng tuân mệnh. Trăm con thì không cần, thần chỉ cần hai con làm vật để cưỡi là được.

Hoàng đế ra vẻ khẳng khái nói:

- Lý khanh gia cứ vào cung chọn lựa, trúng ý thớt nào thì nó thuộc về khanh.

Đang nói, hoàng đế bỗng nhiên ngây người, ánh mắt nhìn thẳng về một phía, Lý Cáp quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hương Hương theo ra, tiểu hồ yêu không mang khăn che mặt, vẻ đẹp như tranh vẽ thu hút ánh mắt hoàng đế.

Lý Cáp không khỏi thầm mắng, đã thành thái giám còn giữ lại sắc nhãn, xem ra hoạn chưa triệt để rồi.

- Khụ, khụ!

Lý Cáp ho khan hai tiếng, nói

- Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm. Chúng ta hay là xuất phát đi?

Hoàng đế nụ cười giả tạo nói:

- Trẫm đã biết vì sao giờ khanh vẫn ở trên giường không dậy nổi rồi. Ha ha, lâu nay nghe nói bên cạnh Vũ Uy hầu kiều thê như vân, hôm nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền a.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn luôn chăm chú nhìn chằm chằm kiều nhan Hương Hương.

Bên cạnh Lý Cáp thấy vậy, trong lòng lại càng quyết định, hôm nay nhất định phải hảo hảo dạy dỗ tiểu thái giám này, sống chết bất luận!

Mọi người ra khỏi Võ Uy hầu phủ, hoàng đế cùng Phạm Tiến lên một chiếc xe ngựa, Lý Cáp thì mang theo Hương Hương lên một chiếc xe khác, hắn cũng tiện tay đeo khăn che mặt cho tiểu hồ yêu. Đoàn người dọc theo phố Chu Tước rời khỏi thành.

Lý Cáp thừa lúc hỏa kỳ lân trở lại kinh thành liền chiếm một góc Minh viên - khu rừng săn bắn của hoàng cung cho nó.

Hỏa kỳ lân Nhị Phi bởi vì cùng Lý Cáp ở Tây Nam lập được chiến công hiển hách, không chỉ được dân gian truyền tụng vô cùng kì diệu mà ở trong quân uy danh của nó cũng không kém, bọn lính lén đều tôn nó làm Hỏa tướng quân hoặc là Hỏa gia.

Hôm qua sau khi hỏa kỳ lân vào ở Minh viên, Minh viên cấm vệ quân lập tức gia tăng gấp ba, sợ vị Hỏa gia chạy loanh quanh làm bị thương dân chúng, cũng là sợ có người quấy rầy nó nghỉ ngơi. Thần thú phun lửa thiêu Cung Kính thành đã sớm truyền khắp thiên hạ, nếu chọc Hỏa gia gia này nó phun một ngụm không phải đốt rụi khu rừng này sao?

Bất quá cũng may hỏa kỳ lân vốn lười, vừa vào Minh viên liền nhắm mắt nằm xuống, một lần nằm là một ngày một đêm, vừa không ăn uống cũng không làm gì khác.

- Này. . . Đây là hỏa kỳ lân?

Thấy hỏa kỳ lân chiếm cứ cả một bãi cỏ rộng, hoàng đế không khỏi có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy, chân run lập cập. Tuy rằng hắn muốn cưỡi Thiên Sơn thần thú, uy phong một phen, nhưng đến khi nhìn thấy thật thì sợ hãi không thôi.

Cảm giác Lý Cáp tới gần, hỏa kỳ lân lập tức mở mắt đứng lên, thân hình to lớn lắc lư hai cái, lân phiến trên người phát ra tiếng bành bạch vang giòn, thấy hoàng đế cùng đi theo mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Hống...

Hỏa kỳ lân cúi đầu rống một tiếng, đám người hoàng đế theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đầy run sợ.

Lý Cáp cười thầm, tiến lên vỗ vỗ đầu Nhị Phi rồi nhảy lên cưỡi.

Cấm vệ binh thấy đềusửng sốt, tiện đà trầm trồ khen ngợi, bọn hắn thấy có đảm lượng cưỡi đại gia hỏa nguy hiểm này đúng là rất khí phách.

Lý Cáp vỗ vỗ đầu Hỏa kỳ lân, cúi người đến bên tai thấp giọng nói:

- Đợi hoàng đế tiểu tử kia cưỡi lên rồi thì hảo hảo ném hắn một phát thật đẹp

Dứt lời nhảy xuống tiến tới trước mặt hoàng đế, mỉm cười ra tư thế xin mời.

Ánh mắt của mọi người lúc này lại đồng loạt dời đến hoàng đế

- Hoàng thượng. Xin mời.

Lý Cáp cười híp mắt nói.

Bên cạnh Phạm Tiến vội hỏi:

- Này... Vũ Uy hầu, tính tình hỏa kỳ lân ... Coi như ổn chứ?

Lý Cáp liếc mắt nhìn hắn:

- Tính tình? Hoàn hảo a, ta chưa từng bị ngã!

Phạm Tiến cùng hoàng đế đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ Lý Cáp lại bỏ thêm một câu:

- Những người khác ta không có cách nào khác đảm bảo...

Hoàng đế cầm lấy cánh tay Lý Cáp, khẩn trương hỏi:

- Lý ái khanh, nó... Nó sẽ không quật trẫm ngã xuống chứ?

Lý Cáp vừa rút tay ra vừa nói:

- Điều này thần cũng không dám cam đoan, hỏa kỳ lân tuy là thần thú, rất có linh tính nhưng dù sao vẫn là thú... Nếu là hoàng thượng lo lắng thì hay là thôi đi, miễn bị tổn thương long thể, thần không đảm đương nổi.

Nghe xong lời này, hoàng đế do dự một chút. Nhưng thấy ánh mắt của tùy tùng và cấm vệ quân xung quanh, đặc biệt là đại mỹ nữ Hương Hương, cuối cùng cũng cắn răng nói:

- Lý ái khanh nói đúng, hỏa kỳ lân dù sao cũng là thú, trẫm không tin không chế phục được nó.

Phạm Tiến nhìn nhìn hỏa kỳ lân mắt như đèn lồng, mơ hồ thấy bất an, trong lòng căng thẳng nói:

- Hoàng thượng, hôm nay sắc trời không tốt lắm, không bằng... Không bằng ngày khác lại đến cưỡi thử đi.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không kiên nhẫn nói:

- Cái gì mà sắc trời không tốt, trẫm thấy hôm nay rất đẹp trời! Phạm tổng quản, hay là ngươi cho rằng trẫm không cưỡi nổi hỏa kỳ lân?

- Này... Lão nô không dám.

Hoàng đế nhìn tả hữu, dưới sự nịnh hót của bọn tùy tùng bắt đầu chắp tay sau mông, ưỡn ngực ngẩng cao đầu tỏ vẻ trấn định bước tới gần hỏa kỳ lân. Bất quá Lý Cáp lại rõ ràng thấy hai chân của hắn run rẩy, trong lòng hiển nhiên sợ kinh hồn rồi.

Đứng trước hỏa kỳ lân năm bước, hoàng đế ngừng lại, dùng thanh âm có chút chột dạ của gượng cười nói:

- Hỏa... Hỏa kỳ lân, liên... Trẫm là hoàng đế Đại Hạ quốc. Đất đai trong thiên hạ đều là của trẫm, ngươi... Chỗ của ngươi cũng là địa bàn của trẫm. Thần Châu chi thú là Vương kỵ, trẫm… Trẫm muốn ngươi làm thú cưỡi, ngươi… Ngươi có chịu…

Lý Cáp hai tay đan chéo cho trước ngực, miễn cưỡng nhìn hoàng đế ở trước hỏa kỳ lân tự kỷ, trong lòng sớm hết kiên nhẫn. Hỏa kỳ lân là Thiên Sơn thần thú, thông linh tính, tiếng người tự nhiên là nghe hiểu được, chính là hoàng đế lần này vừa đấm vừa xoa, nhưng căn bản không có chút hữu dụng. Ở trong mắt thần thú này, hoàng đế nhân loại là cái rắm gì?

Luyên thuyên một trận, hoàng đế mới chuẩn bị học theo Lý Cáp, đưa tay túm một góc lưng Hỏa kỳ lân, chuẩn bị nhảy lên lưng.

Đúng lúc này, dị biến chợt hiện!

- Hống hống hống!

Hỏa kỳ lân mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lớn tiếng gầm hét, thanh âm như sấm, rung động khắp nơi.

Hoàng đế bị cú hất đầu này đánh văng đi, cũng may cùng hắn rời cung có mấy đại nội cao thủ, thấy thế vội vàng nhảy đỡ hắn.

Mọi người sợ hãi vạn phần, không biết vì sao hỏa kỳ lân lại đột nhiên tức giận, thấy hai mắt thần thú rực lửa đầy hung hãn, mũi miệng thở ra xích diễm khiến mọi người run sợ lui về sau.

Rống rống!

Hỏa kỳ lân phẫn nộ rít gào lên, ngọn lửa tức thì xì ra, hai đại nội cao thủ vội ôm hoàng đế nghiêng tránh đi, nhưng vạt áo vẫn là bị đốt không ít, mặt xám mày tro. Mà ba thái giám vốn đứng phía sau bọn họ thì không may mắn như thế, trong chớp mắt đã bị liệt diễm đốt thành bụi than, thậm chí không kịp kêu thảm

Hỏa kỳ lân thấy hoàng đế chưa bị đốt, thân thể hơi lui lại như tích lực chuẩn bị tiến tới làm đại nội cao thủ và cấm vệ khẩn trương sợ hãi không biết phải làm sao.

Lý Cáp giờ mới kịp phản ứng, nhảy bật về phía trước đấm vào đầu hỏa kỳ lân. Thiên Sơn thần thú trúng đòn nặng nề lảo đảo lui lại, súy nữa thì ngã nhào.

Hỏa kỳ lân lập tức đứng vững thân mình, trợn mắt nhìn lại, bạo rống hai tiếng, thấy vậy Lý Cáp không khỏi ngẩn ra.

- Ta kháo! Tử nghiệt súc! Dám không nghe lời ta!

Lý Cáp vừa mắng lên, vừa nhấc chân đá mạnh xuống lưng hỏa kỳ lân.

Hắn lúc này rất tức giận, thật không ngờ hỏa kỳ lân không làm theo lời hắn dặn, hoàng đế còn chưa cưỡi lên đã đánh văng ra ngoài, từ đầu đến giờ vẫn chưa rơi xuống đất, thật sự là lãng phí một lần quang minh chánh đại chỉnh hắn, bất quá Lý Cáp cũng hết sức kỳ quái, từ khi dùng bạo lực khiến cho hỏa kỳ lân theo mình thì nó luôn nghe lời sao hôm nay lại vậy, lần đầu tiên chứng kiến hỏa kỳ lân nổi giận như thế.

Kỳ thật Lý Cáp cũng không biết, hỏa kỳ lân sở dĩ đột nhiên phản ứng như vậy, chủ yếu do thể chất hoàng đế gây ra. Bởi vì mấy năm trước bị Lý Cáp đánh vỡ trứng, hiện giờ hoàng đế cùng thái giám không có gì khác biệt. Thế gian nhân loại, nam làm dương. nữ làm âm, mà hoàng đế bất nam bất nữ, bất âm bất dương là ngoại tộc, là trái đạo tự nhiên. Cho nên khi hoàng đế tới gần đụng chạm lấy hỏa kỳ lân thì nó theo bản năng cảm thấy sự khinh nhờn, lập tức nổi giận.

Lúc này, sau khí Lý Cáp quyền đấm cước đá xuống hỏa kỳ lân đã lăn qua lăn lại dưới đất, tiếng rống giận dữ trở tiếng tiếng ô ô ủy khuất.

Người chung quanh vừa thấy hỏa kỳ lân đại phát thần uy đã bị Lý Cáp đánh cho ngoan như chó con, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải tận mắt nhìn quả nhiên là khó có thể tin.

Mà hoàng đế bệ hạ của chúng ta, đang nằm trong lòng hai gã đại nội cao thủ, hai mắt vô thần nhìn bầu trời, môi run rẩy, tứ chi cứng còng, bộ dạng kinh hoảng cực độ. Một bên Phạm Tiến thậm chí phát hiện đũng quần hoàng đế đã ướt một mảnh, hiển nhiên là sợ tới mức không khống chế được.

Vua của một nước bị dọa đến mức tiểu ra quần, chuyện này nếu truyền ra thì mặt mũi hoàng gia để ở đâu, vội bảo hai đại nội cao thủ và tùy tùng nâng hoàng đế lên xe ngựa vội vã hồi cung.

Bên này Lý Cáp còn đang giáo huấn lên hỏa kỳ lân, Hương Hương thấy hoàng đế đã được nâng lên xe ngựa đi rồi, liền nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân, bọn hắn đã đi rồi!

- Đi rồi?

Lý Cáp ngẩn ra, quay đầu, xung quanh vắng lặng chỉ còn kia ba bộ thi thể bị hỏa kỳ lân đốt đen trụi vẫn đứng lặng nguyên tại chỗ, cấm quân xung quanh tất cả đều câm như hến, không dám phát ra tiếng nào.

Lý Cáp vuốt vạt áo, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Dứt lời đá một cước lên đầu hỏa kỳ lân, quát khẽ:

- Lần sau dám không nghe mệnh lệnh của ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!

Hỏa kỳ lân bộ dạng ủy khuất, ô ô kêu. Lúc này ánh mắt cấm quân nhìn Lý Cáp đều kính ngưỡng sùng bái.

Khiến Lý Cáp có chút ngoài ý muốn chính là khi trở lại Vũ Uy hầu phủ sau, hạ nhân nói cho hắn biết đại nội tổng quản Phạm Tiến đợi đã lâu.

Lý Cáp không khỏi nghi ngờ, hoàng đế đã được đưa lên xe ngựa, đoán chừng là bị kinh hãi không nhỏ, Phạm Tiến không bồi hoàng đế hồi cung lại chạy đến nhà hắn, chẳng lẽ là hưng sư vấn tội? Không phải là hù chết tiểu thái giám kia chứ?

Lý Cáp cùng Hương Hương vào đại sảnh, Phạm Tiến liền đứng dậy đón chào:

- Lão nô tham kiến Hầu gia.

Lý Cáp sửng sốt, Phạm Tiến tuy rằng chỉ là hoạn quan, nhưng dù gì cũng là đại nội tổng quản, đại hồng nhân bên người hoàng đế cùng thái hậu, chưa thấy hắn hạ mình như vậy với ai ngoài hoàng đế và thái hậu đâu nha.

- Phạm tổng quản, có chuyện gì vậy?

Lý Cáp thản nhiên nói, nhưng cũng không đỡ hắn, cứ thế ngồi xuống, ý bảo Hương Hương rót chén trà.

Phạm Tiến lại cũng không đứng dậy, cứ khom người như vậy nói:

- Lão nô là đến đây tạ tội với Hầu gia

- Tạ tội? Phạm tổng quản có tội gì a?

Lý Cáp mơ hồ đoán được ý đồ lão hoạn quan này đến.

Phạm Tiến hơi hơi thẳng người lên nói:

- Vì Nạp Lan Bác.

Lý Cáp mờ mịt nói:

- Nạp Lan Bác? Ai là Nạp Lan Bác?

Quay đầu lại nhìn Hương Hương hỏi:

- Hương Hương, nàng biết ai tên là Nạp Lan Bác không?

Hương Hương lắc đầu:

- Hương Hương không biết.

Lý Cáp vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ cười với Phạm Tiến nói:

- Phạm tổng quản, ngươi nghĩ sai rồi, bản hầu không nhận ra Nạp Lan Bác.

Phạm Tiến cười khan hai cái, chậm rãi nói:

- Hầu gia, ngài cũng biết, lão nô là hoạn quan, không thể sinh đẻ, cũng sẽ không có đời sau. Chỉ có một người thân là muội muội, muội muội cũng chỉ có một đứa con trai là Nạp Lan Bác, giờ Nạp Lan Bác đã chịu lăng trì, lão nô nếu có chỗ nào đắc tội Hầu gia coi như là đến chuộc tội, mong rằng Hầu gia rộng lòng khoan dung, bỏ qua cho muội muội cùng muội phu lão nô.

Hắn không biết Nạp Lan Bác cùng Lý Cáp từng có vướng mắc gì, càng không biết ân oán giữa Nạp Lan Bác và Vạn Lợi tiêu cục cũng như quan hệ giữa Lý Cáp với Vạn Lợi tiêu cục, còn tưởng rằng Vũ Uy hầu đại nhân đối phó Nạp Lan gia hoàn toàn là bởi vì Phạm Tiến hắn.

Lý Cáp liếc mắt nhìn hắn, từ từ nói:

- Phạm tổng quản nói gì sao bản hầu nghe không hiểu a? Cái gì mà lăng trì lại gì mà muội muội muội phu, ngươi có ý gì vậy?

Phạm Tiến cơ mặt co rút, tựa hồ là đang cực lực khắc chế tâm tình của mình, cố duy trì vẻ tươi cười, ăn nói khép nép:

- Hầu gia, chỉ cần ngài chịu buông tha muội muội cùng muội phu lão nô, lão nô nguyện làm khuyển mã cho Hầu gia...

Lý Cáp trong lòng cười lạnh, Phạm Tiến này tám phần là theo hắn chơi vô gian đạo. Hắn không tin mình lăng trì cháu ngoại duy nhất của lão hoạn quan này mà hắn còn có thể làm khuyển mã cho mình. Nói không chừng lần này tới đều là thái hậu bày mưu tính kế.

- Phạm tổng quản a, chính ngươi đã đánh mất muội muội cùng muội phu, đừng tìm đến bản hầu ăn vạ nha.

- Hầu gia...

- Phạm tổng quản. Mời trở về đi.

Lý Cáp híp mắt, khoát tay áo nói.

- Hầu gia. Xin hỏi... Muội muội lão nô, còn... Còn ở nhân thế?

Phạm Tiến thanh âm khẽ run nói.

Lý Cáp thản nhiên cười cười, nói:

- Tiễn khách.

Phạm Tiến thở dài một tiếng, quay người rời đi, đi đến đại sảnh lại nghe được thanh âm của Lý Cáp:

- Phạm tổng quản không biết đã từng nghe một bài thơ.

Phạm Tiến nghe thế dừng bước, xoay người lại, mê man nhìn Lý Cáp.

Lý Cáp chậm rì rì nói:

- Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ...

- A?

Phạm Tiến cảm thấy lẫn lộn, không biết lúc này hắn đọc câu thơ trên làm gì?

- Trảm thảo bất trừ căn. Xuân phong xuy hựu sinh!

Kế tiếp một câu không đầu không đuôi, không hợp vần gì cả nhưng lại khiến sắc mặt Phạm Đại tổng quản chìm xuống, Lý Cáp đã nói quá rõ ràng.

- Phạm tổng quản, rễ cỏ mặc dù không ảnh hưởng gì nhưng không trừ không được, hiện tại đất đai đã trống trải, nếu rễ cỏ không an phạn dám ngóc đầu lên vậy cũng đừng trách bản hầu hạ cuốc không lưu tình.

Phạm Tiến nghe được lạnh cả người, vội vàng nói một câu:

- Lão nô cáo lui!

Liền bước nhanh rời Vũ Uy hầu phủ.

Chứng kiến Phạm Tiến rời đi, Lý Cáp cười hắc hắc, đứng lên vỗ tay một cái, nói với Hương Hương:

- Chúng ta cũng tiến cung đi.

- A? Chủ nhân, chúng ta tiến cung làm gì?

Hương Hương nghi ngờ nói.

Lý Cáp cười thần bí:

- Đi chọn lễ vật kết hôn cho đám Lê Bố đi!

Sau nửa canh giờ, chuồng ngự mã hoàng cung.

- Hầu gia... Này... Đây là toàn bộ ngự mã.

Tiểu thái giám quản lí chuồng ngự mã cùng vài tên vệ sĩ đi theo sau Lý Cáp cùng Hương Hương, đầu đổ đầy mồ hôi, cười nói.

Lý Cáp liếc xéo bọn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng nói:

- Các ngươi dám đùa bổn hầu? Ngự mã của hoàng thượng mà thế này thì đầu các ngươi chuyển chỗ được rồi đấy!

- Hầu gia... Thật sự... Thật sự không còn nữa.

Tiểu thái giám có chút chột dạ.

Lý Cáp vừa nhìn xung quanh, vừa nói:

- Bổn hầu chính là phụng mệnh hoàng thượng đến chọn vật cưỡi, các ngươi nếu dám có ý định ngăn trở, cẩn thận bay đầu!

- Tiểu nhân không dám... Không dám...

Tiểu thái giám đang gật đầu giống như gà con mổ thóc chợt phát hiện Lý Cáp đã muốn mang theo Hương Hương đến một cánh cửa phía sau chuồng ngựa, không khỏi vội vã:

- Hầu gia! Hầu gia! Chỗ đó không đi được, không vào được a...

Lý Cáp bị quấy rầy, đánh mắt với Hương Hương, tiểu hồ yêu lập tức vung tay áo về phía sau, mấy tiểu thái giám, người chăn ngựa, vệ sĩ ngã xuống đất khóc thét.

Lý Cáp đẩy cửa vào, chỉ thấy phía trong là một chuồng ngựa, nhưng mà cấp bậc rõ ràng là hơn hẳn bên ngoài. Năm con tuấn mã theo thứ tự xếp trong năm cái chuồng, mấy người chăn ngựa đang chải lông cho chúng, người thì tăng thêm thức ăn.

- Hai vị phải...

Một cái người chăn ngựa tiến lên nói, thấy Lý Cáp và Hương Hương khí chất bất phàm, có năng lực mặc thường phục tiến vào khu ngự mã này thì thân phận không thấp, nói chuyện cũng lễ độ cung kính.

Lý Cáp nhìn về hai con ngựa một đen một trắng bên trong hỏi:

- Hai con ngựa này tên là gì?

Người chăn ngựa trả lời:

- Màu đen là Hắc Cầu, con màu trắng là Bạch Thạch. Chúng nó là vật để hoàng thượng thích cưỡi nhất, tên đều là hoàng thượng đặt.

- Hắc Cầu? Bạch Thạch?

Lý Cáp cười nói:

- Hoàng đế này thật đúng là thất học, đặt tên vậy khác gì mấy ẻm AV. Bất quá hai con ngựa này không tệ, ít nhất là nhìn không tệ...

Lý Cáp vỗ tay ba tiếng, nói:

- Lấy chúng nó, Hương Hương, bắt bọn nó đi, chúng ta hồi phủ.

Hương Hương lập tức tiến lên nắm cương Hắc Cầu, người chăn ngựa cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ngăn trở:

- Vị công tử này... Các vị... Các vị là ai nha? Này... Đây chính là ngự mã hoàng thượng thích nhất nha! Cô nương... Không... Không động được! Không động vào được...

Người chăn ngựa còn chưa nói xong, đã bị Hương Hương vung tay, té xa mấy trượng.

Mấy người chăn ngựa khác vẻ mặt khẩn trương cùng sợ hãi muốn ngăn trở, nhưng vừa thấy ánh mắt của Hương Hương lại lui trở về, không biết làm thế nào cho phải.

Lý Cáp nói:

- Các ngươi không cần phải lo lắng, bổn hầu là thụ hoàng mệnh tới chọn vật cưỡi. Ngày hôm qua trên Uy Vũ điện, hoàng thượng đã nói rõ trước mặt bá quan văn võ ngự mã của ngài sau này tùy bổn hầu chọn, muốn bao nhiêu thớt cứ lấy! Nếu ai ý kiến gì cứ bảo hắn đến Vũ Uy hầu phủ tìm bổn hầu!

Dứt lời chắp tay sau đít quay người rời đi, Hương Hương dắt hai con tuấn mã cũng theo sát đi ra.

Người chăn ngựa lúc này mới bò lên, lắc lắc đầu, thấy "Hắc Cầu" cùng "Bạch Thạch" đã đi rồi. Không khỏi vỗ đùi hô to "Không tốt!", thấy những người khác thờ ơ lạnh nhạt, vội la lên:

- Sao các ngươi để hắn dắt ngựa đi? Nếu hoàng thượng trách tội thì làm sao?

Một mã phu nói:

- Ngươi không biết người nọ là ai?

- Là ai? Là ai cũng không thể dắt ngự mã của hoàng thượng đi!

- Đó là Vũ Uy hầu!

- Vũ Uy hầu?

- Đúng vậy! Hắn vừa nói hắn phụng mệnh hoàng thượng đến chọn vật cưỡi, ý kiến thì đến Vũ Uy hầu tìm hắn.

- Nha... Vũ Uy hậu... Thế thì vô sự.

Người chăn ngựa nhẹ nhàng thở ra nói.

Ngày hôm sau, chuyện Đại tướng quân Lê Bố cùng Lâm gia đại tiểu thư Lâm Hồng đính hôn cơ hồ truyền khắp trong ngoài kinh thành, người đến chúc mừng vô số, đều vì Lâm gia có được con rể là đại tướng quân trẻ tuổi tài cao mà hâm mộ không thôi.

Đương nhiên là bằng hữu tốt nhất của Lê Bố, Lý Cáp cũng mang theo quà mừng tới Lê phủ.

- Chỉ là đính hôn mà nhiều người chúc phúc như thế, đợi đến ngày đại hôn không biết náo nhiệt tới đâu a.

Lý Cáp đứng bên Lê Bố nhìn quan chức lớn nhỏ tiến tới chúc mừng, nhịn không được cảm khái

Lê Bố cười khổ nói:

- Sở dĩ nhiều người như vậy, còn không phải là nể mặt Lý thái sư cùng Lý gia mà tới sao. Ai ~, hiện tại ta cũng thành tướng lĩnh Lý hệ, là bị đệ dụ dỗ.

Lý Cáp vỗ bờ vai của hắn cười nói:

- Cái gì bị ta dụ dỗ. Huynh vốn thế mà, mà tướng lĩnh Lý hệ có chỗ nào không tốt chứ!

Lê Bố nói:

- Đúng vậy, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, quả thật không có gì không tốt. Chỉ là gia gia đệ đệ làm mối cho ta hôn sự này cũng quá bất ngờ đi...

Đứng ở phía sau Lê Anh cũng quệt mồm nói:

- Đúng vậy, sớm không kết hôn muộn không kết hôn, cố tình nhắm thời gian Đông Bắc chiến tranh kết hôn, làm hại ta cũng không cách nào đi được.

Hiển nhiên ở Tây Nam bình phản chưa đủ làm tiểu nha đầu thích làm tướng quân này đã nghiền, muốn xuất chinh nữa. Nhưng mà huynh trưởng kết hôn nàng là muội muội sao vắng mặt được.

Lý Cáp bất đắc dĩ nói:

- Huynh đệ các ngươi thật là, nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện làm một trăm đám cưới cũng không thèm đi đánh trận.

Lê Anh hừ nói:

- Huynh vui vẻ làm một trăm đám cưới, được một trăm tân nương còn không sướng chết huynh!

- Ha ha...

Lý Cáp cười gượng hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác nói:

- Thế nào? Tiểu thư Lâm gia thế nào? Xinh đẹp không?

Còn không đợi Lê Bố trả lời, Lê Anh đã trách mắng:

- Huynh đừng đánh chủ ý lên người ta nhé, ca ta là huynh đệ chiến hữu, thê tử của bằng hữu không thể nhìn!

Lý Cáp cười khổ:

- Ai nói ta muốn đánh chủ ý...

Lê Anh hừ nói:

- Loại người như huynh, thấy mỹ nữ không có ý đồ mới lạ.

Lý Cáp trừng mắt nhìn nàng nói:

- Mỹ nữ vóc người chẳng ra sao, tính khó khó chịu muội ta mơ cũng chẳng có ý đồ!

Lê Anh vừa nghe lời này, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, lông mày dựng thẳng, đưa tay muốn nhéo Lý Cáp:

- Huynh nói ta lớn lên khó coi sao? Huynh nói ta điêu ngoa sao? Được! Bổn cô nương... Không, Bổn tướng quân chính là không xinh đẹp, chính là không ôn nhu, thì thế nào! Ai ép huynh cưới ta?

Lý Cáp vừa che chắn vừa cười hì hì chế nhạo:

- Không biết là ai ở Tây Nam luôn nói: bổn cô nương ôn nhu hiền thục, băng tuyết thông minh, có thể lấy được bổn cô nương là phúc khí của huynh, sao vừa về tới kinh thành lại không ôn nhu, không đẹp? Chẳng lẽ này ôn nhu cùng xinh đẹp còn có hạn chế khu vực sao?

Lê Anh dậm chân lôi kéo Lê Bố nói:

- Ca ca, huynh xem hắn khi dễ người ta.

Lê Bố cười nói:

- Có thể tìm được người có thể khi dễ muội cũng không dễ dàng a, đúng rồi, Lý lão đệ, ta nghe bằng hữu cấm vệ quân nói, ngày hôm qua hoàng thượng muốn đi cưỡi thử hỏa kỳ lân, kết quả bị dọa đến tiểu ra quần, sau khi trở về liền ốm liệt giường. Buổi sáng hôm nay cũng chưa lâm triều đâu.

Lý Cáp bĩu môi:

- Chỉ là đảm lượng tiểu tử đó quá nhỏ.

Trong lòng tiếc nuối không thôi, tưởng hành hạ hắn được một phen không ngờ chỉ dọa sợ mà thôi.

- A, đừng nói hắn nhát gan, dù đệ để ta cưỡi ta cũng không dám.

Lê Bố cười nói.

- Lão Lê, huynh đoán xem ta mang quà mừng gì đến?

Lý Cáp nói xong bỗng nhiên nắm tay Lê Bố thần bí nói.

- Quan hệ giữa chúng ta là thế nào chứ, đệ đến là được còn cần gì quà mừng chứ, đệ không phải không biết ta là người thô kệch, vàng bạc không thiếu, bảo vật lại càng không thiếu.

Lý Cáp cười hắc hắc nói:

- Quà của ta khẳng định huynh sẽ thích.

Nói xong quay đầu lại thấp giọng hỏi Hương Hương nói:

- Quà mừng đâu?

Hương Hương trả lời:

- Bị bọn Ngưu Đại dẫn đi rồi.

Lý Cáp thất thanh:

- A? Bị Tam Ngưu kéo ra ngoài? Có lầm không vậy, bọn hắn có phải người biết tự kiềm chế đâu, đây không phải ngược đãi động vật sao? Mau, nàng mau kéo bọn hắn về!

Hương Hương rời đi, Lê Bố cùng Lê Anh còn lại vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Chỉ chốc lát. Hương Hương mang theo Tam Ngưu trở về, đi theo phía sau là hai con tuấn mã. Bất quá này hai con ngựa hiển nhiên vừa mới trải qua vận động kịch liệt, cúi đầu đạp tai, thở hồng hộc, mệt mỏi không nhẹ.

Ngưu Đại vừa thấy được Lý Cáp, liền hưng phấn đi lên nói:

- Chủ nhân. Hai con ngựa này thực sự không tệ a! Bình thường còn ngựa cưỡi một mình ta đã không nổi, con tiểu hắc mã này chở cả ta va Ngưu Nhị còn chạy tưng bừng được, thật sự không tệ!

Lý Cáp không thể tin được nói:

- Ngươi... Hai người các ngươi cưỡi một con ngựa?

Ngưu Nhị gật đầu nói:

- Vâng. Chủ nhân, ngựa này thật sự là không tệ, khi nào kiếm vài thớt cho chúng ta cưỡi đi.

Lý Cáp vỗ trán một cái, nói với Hương Hương:

- Nhanh chóng đi kiểm tra một chút, xem hai con ngựa có bị gãy xương không...

- Yên tâm đi chủ nhân, hai con ngựa này xương rất chắc chắn, không gãy đoạn nào đâu.

Ngưu Tam cười hắc hắc nói.

Lý Cáp bay lên đá Ngưu Tam té ngã, oán hận nói:

- Ba con trâu các ngươi, ai cho phép cưỡi ngựa.

Dứt lời lại nói nhỏ:

- Hôm nào kéo toàn bộ ngự mã của hoàng đế tiểu thái giám cho Tam Ngưu cưỡi, tuy rằng có tốt có xấu nhưng ít ra cũng có chỗ dùng...

Lê Bố cùng Lê Anh thấy hai con tuấn mã, đều ngơ ngẩn nhìn kĩ hồi lâu.

- Cừ thật, Lý lão đệ, hai con ngựa này lão đệ kiếm đâu ra vậy? Thật sự là ngàn dặm chọn một... A không, là thượng hạng vạn dặm chọn một! So với vật cưỡi năm đó chết ở Bắc cương của ta còn tốt hơn vài lần!

Lê Bố hai mắt tỏa ánh sáng cảm thán nói.

Lý Cáp cười nói:

- Dĩ nhiên, đây là hai con ngự mã tốt nhất của hoàng thượng mà!

- Ngự mã?

Lê Bố cả kinh.

- Đúng vậy, huynh quên rồi à, hôm trước trên Uy Vũ điện, hoàng đế muốn cưỡi hỏa kỳ lân, liền đưa ngự mã cho ta tùy ý chọn. Ta đã đồng ý cho hắn cưỡi, còn hắn không cưỡi được là do hắn thôi, còn ta cứ đè ngự mã tốt nhất ta chọn.

Lý Cáp cười giải thích.

Lúc này Lê Anh đã nhảy lên ngự mã màu trắng, vui mừng nói:

- Lý lão hổ, ta lấy con màu trắng này nhé!

Lý Cáp sửng sốt:

- Lý lão hổ? Ta nói Anh nhi nè, muôi thu lễ vật của ta, tốt xấu gì cũng phải gọi tiếng ca ca chứ.

- Tử lão hổ, đi chết đi!

Lý Cáp cười nói:

- Huynh biết hoàng thượng gọi hai con ngựa này là gì không?

Lê Bố nói:

- Lần trước Tây Vực Tổng đốc cống nạp một con hãn huyết bảo mã, tiên hoàng sáng khoái ban cho hoàng thượng khi đó còn là thái tử, hắn đặt tên là ‘Hồng mỹ nhân’. Ta đoán này hai con ngựa có lẽ là ‘Bạch mỹ nhân’ cùng ‘Hắc cô nương’ phải không?

Lý Cáp cười ha ha, nói:

- Nếu là ‘Bạch mỹ nhân’ cùng ‘Hắc cô nương’ coi như bỏ qua. Đáng thương hai con tuyệt thế bảo mã, bị hoàng đế thất học kia lấy tên là ‘Hắc Cầu’ và ‘Bạch Thạch’!

- Hắc Cầu? Bạch Thạch? Ha ha ha ha...

Lập tức Lê Anh ôm bụng cười run rẩy

Ngưu Đại cũng nói:

- Tên mà hoàng đế kia đặt đúng là không dễ nghe!

Lý Cáp dè bỉu:

- Ba các ngươi cũng không hơn đâu.

Xong lại nói với Lê Bố:

- Huynh biết ba người bọn hắn gọi hai con ngựa này là gì không?

Lê Bố hỏi:

- Tên là gì? Chẳng lẽ là Hắc Ngưu và Bạch Ngưu?

Lý Cáp nói:

- Ngưu Tam gọi chúng nó là ‘Hồ tiêu đen’, ‘Củ cải trắng’, Ngưu Nhị đặt là ‘Bánh mỳ đen’ và ‘Mỳ trắng’, chỉ có Ngưu Đại đặt tên không dính đến thức ăn, là '’Hắc vô thường” cùng “Bạch vô thường’.

Lập tức Lê Anh đã cười không ra tiếng, nước mắt trào ra.

Lê Bố cười nói:

- Chắc là Lý lão đệ đã đặt tên hay cho chúng rồi chứ?

Lý Cáp mỉm cười gật đầu, chỉnh lại yết hầu nói:

- Ta cân nhắc cả đêm, lấy cho chúng hai cái tên vừa uy phong vừa dễ nghe.

Nói xong nhìn về phía con ngựa đen nói:

- Nó là ‘Hắc Toàn Phong’!

Lại nhìn hướng con ngựa trắng Lê Anh nói:

- Nó là ‘Bạch Trầm Hương’!

Lê Anh oạch một chút rơi xuống ngựa, hoàn hảo Hương Hương lanh tay lẹ mắt đỡ được nàng.

Truyện Chữ Hay