Hoàn Khố Đệ Tử

chương 208: tiểu tử phản nghịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau lúc tan triều, ngoài hoàng đế và hoàng thái hậu còn có Đại tổng quản Phạm Tiến vào bên trong ngự thư phòng

- Thế ếu nào? Thế ếu nào lại như vậy?

Hoàng đế trẻ tuổi như núi lửa bùng nổ, rít gào lên, đem từng bình hoa giá trị trong thư phòng đạp nát thành từng mảnh

- Lý Cáp này, thật sự là không xem ai ra gì! Quá đáng! Thật là quá đáng!

Hoàng đế tức giận kéo đổ bàn xuống, giọng hét lên dữ dội. Thanh âm lúc y giận dữ không kịp thay đổi, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, lanh lảnh chói tai, so với thái giám Phạm Tiến, cũng không khác là mấy.

Ô thái hậu lẳng lặng đứng lặng hồi lâu, mắt nhìn nhi tử đứng kia quát tháo, tổng quản Phạm Tiến với bộ dạng phục tùng đứng bên cạnh.

Đợi cho Hoàng đế nguôi giận, thái hậu mới chậm rãi nói:

- Phạm tổng quản, ngươi có thể xác định giáo chủ Thiên Gia giáo trên Uy Vũ điện là nhi tử của muội muội ngươi?

Phạm Tiến gật đầu:

- Lão nô có thể khẳng định, kẻ trên điện bị Lý Cáp coi như là “A Mạc Hách Địch” đánh cho thương tíchđầy người là cháu ngoại lão nô Nạp Lan Bác.

Thái hậu nhíu mày:

- Làm thế nào mà hắn lại rơi vào tay Lý gia tiểu tử? Sao lại biến thành A Mạc Hách Địch?

Hoàng đế nghe được lại quát lên:

- Lý Cáp này, rất vô pháp vô thiên! Dám khi quân phạm thượng! Ta nhất định phải diệt cả nhà hắn, lột da, rút gân hắn! Mẫu hậu, lần này hắn làm như vậy, thật chẳng coi ai ra gì nữa, chúng ta không thể làm ngơ được!

Thái hậu liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào? Người đã ra lệnh giết giáo chủ Thiên Gia giáo, giờ ngươi lấy gì chất vấn hắn? Ngươi thật sự muốn nói diệt là diệt, rút gân là rút hả?

Hoàng đế lại nhìn về phía Phạm Tiến quát:

- Phạm Tiến! Nếu đã nhận ra đó là cháu ngoại của ngươi, vì cái gì không nói ra? Văn võ đại thần đều ở đó, chỉ cần ngươi có thể chỉ ra, chúng ta có thể ngay lập tức định tội Lý Cáp! Thế nhưng ngươi lại để sau bãi triều mới nói, mắt nhìn thấy cháu ngoại của mình ngậm oan bị khổ hình lăng trì không thấy đau lòng sao! Cuối cùng thì ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?

Phạm Tiến cụp đầu xuống, thấp giọng trả lời:

- Hoàng thượng. Lý Cáp không phải không biết Nạp Lan Bác cùng với lão nô có quan hệ gì, hắn đã dám mang nó lên trước đủ mặt quan lại, thì hắn sợ gì lão nô nhận ra. Thậm chí từ Nạp Lan Bác da bong thịt tróc nhưng mặt thì bình thường là hắn cố ý để lão nô nhận ra. Dựa theo tình hình lúc đó, lão nô vạch trần thân phận của Nạp Lan Bắc cũng không cứu được hắn, thậm chí sẽ bị Lý Cáp phản bác lại.

Ngữ khí của hắn rất lãnh mạc bình tĩnh. Nhưng một bên thái hậu vẫn thấy ra một tia khác thường, có thể thấy được cái chết của đứa cháu trai với một thái giám mà nói, không hề giống với biểu hiện thờ ơ bên ngoài của hắn

- Ngươi...

Hoàng đế nghe xong Phạm Tiến mà sửng sốt một hồi lâu, chỉ vào hắn, há mồm muốn chửi, rồi lại không biết nên chửi cái gì.

Thái hậu nói:

- Hoàng thượng, Phạm tổng quản đây là lấy đại cục làm trọng. Lý gia tiểu tử lần này ở Tây Nam lại bình định suôn sẻ, hiện giờ uy vọng của Lý gia như mặt trời chính ngọ, trước mắt chúng ta quả thật không nên ngang nhiên đối kháng. Mà hôm nay trên Uy Vũ điện Lý Cáp biểu hiện cường ngạnh, lại đem giáo chủ Thiên Gia giáo đổi thành cháu ngoại Phạm tổng quản rõ ràng là cố ý khiêu khích. Hành động lần này của Lý Cáp thật là hoàn hảo, nếu như là Lý Tiêu bày đặt mưu kế, sự tình này phiền toái rồi.

Phạm Tiến nói;:

- Theo lão nô thấy, biểu hiện hôm nay của Lý Cáp, không giống với hành động của Lý Tiêu tiểu tử.

- Ừ. Bổn cung cũng hiểu được tính cách của Lý Tiêu, y sẽ không làm việc kiêu ngạo như vậy, nếu thật là ý của hắn, thì có vẻ là hắn đã có ý làm phản. Lúc này nếu Lý gia trở mặt, chúng ta không thể nào chống lại được.

Thái hậu thần sắc lo lắng nói.

Hoàng đế nghe vậy ngẩn ra:

- Lý gia... Muốn... Muốn tạo phản? Vậy... Chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi... Ngươi lập tức truyền lệnh cho cấm quân hộ thành, bắt toàn bộ nghịch tặc Lý gia cho ta!

Thái hậu bất mãn, trừng mắt liếc hắn một cái, trách mắng:

- Xem bộ dạng hấp tấp của ngươi kìa, làm gì còn uy nghiêm của vua một nước? Ta trước kia đã dạy ngươi như thế nào? Thái Sơn sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, chính là giống như ngươi sao?

Hoàng đế ngập ngừng nói:

- Có thể... Có thể Lý gia muốn tạo phản...

- Lý gia nếu muốn tạo phản ngươi cho là ngươi còn có thể điều động được cấm quân? Ngươi cho là trong hoàng gia Vũ lâm quân cùng Cấm quân có bao nhiêu người chân chính trung thành với ngươi ?

- Ta... Trẫm...

Thái hậu lắc đầu thầm than, so với hai đứa con trai của Lý Tiêu, thân nhi còn kém xa rất nhiều. Không khỏi nhớ tới Lý Cáp ở Uy Vũ điện ngạo thị quần thần, ngay cả hoàng đế cùng nàng đều không để vào mắt, không phải là tiểu tử này muốn tạo phản chứ?

Lúc này Phạm Tiến bỗng nhiên nói:

- Lý Cáp mang về A Mạc Hách Địch giả tới vậy người thực sự đã đi đâu?

Thái hậu suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Có lẽ hắn vẫn chưa bắt được.

Phạm Tiến lắc đầu:

- Khả năng này không lớn, A Mạc Hách Địch ở Cung Kính thành bị Lý Cáp bắt sống. Thái hậu, ngài ngẫm lại, Thiên Gia giáo đông đúc, ở Tây Nam cắm rễ thời gian lâu dài, như thế nào Lý Cáp đóng quân ở Tây Nam không đến một tháng liền hoàn toàn mai danh ẩn tích?

Thái hậu nhìn về phía Phạm Tiến nói:

- Ngươi nói... Lý Cáp cùng Thiên Gia tà giáo cấu kết?

Bên cạnh hoàng đế nghe được lời ấy, lại càng trợn mắt há hốc mồm:

- Hay cho Lý tắc lớn mật...

Phạm Tiến nói:

- Theo tính cách Lý Cáp, việc này thập phần có thể. Bất quá chúng ta cũng không chứng cớ, cho dù có, trước mắt cũng không làm gì được hắn. Chỉ là từ đó, có Thiên Gia giáo trợ giúp, Tây Nam xem như hoàn toàn rơi vào tay Lý gia.

Thái hậu cau mày nói:

- Nếu một ngày kia để Lý Cáp thành chủ sự Lý gia, tiểu tử này thập phần sẽ tạo phản, vì thế kế hoạch chúng ta tất phải nhanh lên.

Hoàng đế ngạc nhiên nói:

- Kế hoạch, kế hoạch gì? Mẫu hậu, các ngươi có kế hoạch gì, vì sao trẫm lại không biết.

Thái hậu nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi không cần biết nhiều lắm, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ là thời kì phi thường, mọi sự lúc này lấy đại cục làm trọng, nhẫn nhịn làm đầu. Đặc biệt đối Lý gia, đối với Lý Cáp, không thể vì tranh giành nhất thời thống khoái, mà công khai chống đối bọn chúng. Hôm nay trên điện, ngươi vì sao đòi tọa kỵ của hắn? Quái thú hỏa kỳ lân kia há thường nhân có thể khống chế?

Hoàng đế không phục nói:

- Ta là chân mệnh thiên tử, sao lại là thường nhân? Lý Cáp có thể cưỡi được, sao ta lại không cưỡi được? Hỏa kỳ lân chính là Thiên Sơn thần thú, ta cưỡi mới đúng.

- Bổn cung không cho phép ngươi đi.

- Không được, ta tất phải đi. Hôm nay trên điện ta đã nói trước mặt toàn thể quan lại. Có thể nào không đi? Quân vô hí ngôn! Nếu ta không đi, họ Lý kia sẽ nghĩ là ta sợ hắn!

Thái hậu nhíu mày, nhìn về phía Phạm Tiến nói:

- Phạm tổng quản. Ngươi bồi hoàng thượng đi. Nhớ lấy chớ để hoàng thượng té ngã, nếu hoàng thượng cùng Lý Cáp xung đột, ngươi phải ra mặt điều hòa.

Phạm Tiến đáp:

- Thái hậu yên tâm. Lão nô sẽ chiếu cố hoàng thượng.

Lúc này, sau khi tan triều Lý Cáp chưa trở về Vũ Uy hầu phủ, mà tới Thị Lang phủ của huynh trưởng, đang đùa với nhi tử ra đời chưa lâu của Lý Minh.

Thê tử Lý Minh Lưu thị hoài thai mười một tháng, cuối cùng sinh hạ một bé trai, gọi là Lý Khang. Hiện giờ Lý gia coi như là tứ đại đồng đường.

Lý Cáp ôm Tiểu Lý Khang, tự nhủ:

- Tiểu Khang ơi là Tiểu Khang, may mắn thay cho ngươi là sinh ở Lý gia chúng ta mà không phải sinh ở Dương gia...

Lý Minh bên cạnh ngạc nhiên nói:

- Vì sao đệ nói như vậy? Dương gia làm sao vậy?

Lý Cáp quay đầu nói:

- Nếu sinh ở Dương gia, thì không phải là Dương Khang sao?

- Dương Khang?

Lý Minh nghĩ một khắc, lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe qua.

- Dương Khang chính là kẻ khốn nạn a!

Lý Cáp thì thào nói xong nhìn về phía Tiểu Lý Khang đang ôm trong lòng, cười hắc hắc nói:

- Lý Khang lại bất đồng, sau này nhất định là đại nhân vật. Xem cái mũi này, tinh nhãn, cái miệng nhỏ nhắn này, có thể sánh cùng dã bá vương vạn dặm, đế vương.

Lý Minh cười nói:

- Ngươi thổi phồng ít thôi. Đế vương còn đây. Lời này không thể tùy tiện nói ra được.

- Ách...

- Làm sao vậy?

- Tè rồi...

Lý Cáp rút tay ra từ mông Tiểu Lý Khang, cười khổ nói.

Vú em bên cạnh vội đón đứa trẻ, Lý Minh cười lên ha hả:

- Nước tiểu đồng tử a, có thể tránh tà nha.

- Oa. Huynh không cần cười vui vẻ như vậy đi, khi đệ còn nhỏ cũng ban cho huynh không ít nước tiểu đồng tử chứ!

- Tiểu tử ngươi mới mấy tháng đã chạy khắp nơi, ta nào dám ôm ngươi nha.

Hai huynh đệ đang nói, một vị hạ nhân đã đi tới:

- Nhị công tử, lão thái sư mời ngài đến quý phủ, có việc thương lượng.

Lý Minh nói:

- Thiết Lang, đệ đi đi, hôm nay ở trong triều đình đệ đã làm gia gia có chút mất hứng a, nên xem lại bản thân mình một chút.

Lý Cáp hiểu chuyện liền đến phủ thái sư.

Tới ngoài thư phòng phủ thái sư, Lý Cáp nhẹ nhàng gõ cửa

- Vào đi!

Thanh âm Lý thái sư vang lên.

Lý Cáp đẩy cửa vào, chứng kiến bên trong thư phòng, ánh sáng có chút mông lung, ông nội đang ngồi trên ghế, thấy không rõ diễn cảm.

- Ông nội.

- Ân, Thiết Lang đã về rồi. Lần này bình định phản tặc, ta đều theo chiến báo thượng thấy được. Hết thảy mọi thứ đều thuận lợi chứ?

- Vâng,nhờ phúc của gia gia, hết thảy đều thuận lợi. Thành công diệt Tây Nam phản tặc, cũng trấn an được tộc người Tây Nam.

Lý Cáp cung kính nói.

- Ngươi không dẫn hỏa kỳ lân vào thành, chỉ dẫn theo mấy chục kỵ binh tùy tùng cùng tướng lãnh quân đội, điểm ấy làm không sai. Hiện vào lúc này, không nên quá đáng.

Lý thái sư chậm rãi nói.

Lý Cáp thấp giọng xác nhận. Kỳ thật hắn vốn muốn mang hỏa kỳ lân vào thành, nhưng nếu làm như vậy, những người khác sẽ không cưỡi được ngựa. Nếu là binh lính còn dễ nói, chứ đi theo vào toàn là những tướng lĩnh cấp cao cỡ Lê Bố, nếu để bọn họ đều đi bộ theo hỏa kỳ lân thì thật mất mặt. Bất quá mặc dù là cưỡi mã vào thành, tạo thành náo động cũng đã là chưa từng có.

Lý thái sư tiếp tục nói:

- Tuy nhiên hôm nay, tại Uy Vũ điện con có chút quá đáng. Cho dù chúng ta không coi hoàng đế là gì, nhưng ở bên ngoài, chúng ta vẫn là thần, hắn vẫn là quân. Con hiểu chưa?

Lý Cáp trầm mặc không nói gì, , Lý thái sư nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên đứa cháu trẻ này, chỉ thấy hắn mắt nhìn vào bàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

- Thiết Lang?

Lý Cáp chậm rãi ngẩng đầu, nói:

- Ông nội, vì sao tiểu thái giám kia làm quân còn chúng ta phải làm thần?

Lý thái sư sửng sốt:

- Sao con hỏi như vậy?

Lý Cáp nói:

- Ông nội, lực ảnh hưởng hoặc là thế lực địa phương Lý gia chúng ta ở Đại Hạ Quốc đều không ai có thể so được, thái giám tiểu hoàng đế kia lại càng không so được. Vì cái gì chúng ta phải tôn hắn làm quân, chính mình lại quy phục đây?

- Con...

Lý thái sư vẻ mặt khiếp sợ:

- Sao con lại nói vậy, chẳng lẽ con muốn tạo phản?

Lý Cáp híp mắt lại:

- Ông nội, thiên hạ này cũng không phải vừa bắt đầu đã là họ Hàn a, Hàn gia Đại Hạ vương triều cũng là cướp được từ tay người ta. Bọn hắn cướp được. Vì sao chúng ta không cướp được. Hiện giờ thời cơ đã chin muồi, chúng ta cướp lấy. Ông nội đăng cơ làm đế, hiệu lệnh thiên hạ, chẳng phải thống khoái hơn bây giờ sao?

Lý thái sư thản nhiên cười cười, nói:

- Thiếu niên đắc chí a, Thiết Lang, tuy rằng hiện tại Lý gia chúng ta ở Đại Hạ Quốc là thế lực lớn nhất, không ai có thể địch nổi. Đế vương chỉ là hữu danh vô thực. Nhưng nếu một ngày kia chúng ta phản lại Đại Hạ vương triều, con có biết sẽ phát sinh chuyện gì không?

Lý Cáp bĩu môi nói:

- Ai dám có dị nghị? Chúng ta có thiên quân vạn mã cũng không phải là bày biện đẹp. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, không phục giết chết hết, Tôn nhi cũng không tin, có kẻ không muốn sống. Tại Đại Hạ Quốc, nếu bàn về đánh giặc, Tôn nhi nhận là thứ hai. Ai dám xưng đệ nhất?

Lý thái sư nhìn thấy hắn, bỗng nhiên nói:

- Thiết Lang, con thật muốn làm hoàng đế sao?

Lý Cáp vội noid:

- Ông nội, Tôn nhi tuyệt không làm hoàng đế, cũng chưa từng nghĩ tới làm hoàng đế.

Lý thái sư thắc mắc:

- Vậy sao con muốn thay đổi triều đại?

- Hắc hắc, nếu gia gia làm hoàng đế, mỗi lần vào triều. Tôn nhi liền cấp thân nhân mình hành lễ, tâm lý cảm giác khác với thái giám tiểu hoàng đế nhiều.

- Chỉ vậy sao?

- A ah ah….. còn có. Nếu là ông nội trở thành hoàng đế, kế tiếp chính là phụ thân. Xuống lần nữa đến chính là đại ca. Lão đại đều là người trong nhà, con nói như thế nào cũng có thể làm cái Tiểu Vương. Làm tiểu chủ nhân thế nào cũng hơn đại quản gia a.

Lý thái sư lắc đầu:

- Gia gia không phải thần tử cổ hủ ngu trung, nhưng chưa từng có ý nghĩ như vậy, con biết tại sao không?

- Tại sao?

- Đại Hạ Quốc kiến quốc đã mấy trăm năm, có thể nói là hoàng triều được xây dựng lâu dài nhất từ trước đến nay, ở Đại Hạ căn cơ phi thường sâu. Mà Hàn thị hoàng tộc tuy rằng mấy đời hoàng đế gần đây tầm thường vô tri nhưng chưa phạm sai lầm gì lơn, trái lại còn bình Bắc Hồ...

Lý Cáp thấp giọng chen miệng nói:

- Bắc Hồ là ta bình...

Lý thái sư nói:

- Con nói đúng, công là của con, nhưng tích là của hắn. Con có biết nếu con dấy binh tạo phản, người thứ nhất đứng lên chống lại là ai không?

Lý Cáp nhíu mày lại:

- Thần cản sát thần, Phật chắn giết Phật.

- Ngay cả ông ngoại cũng giết sao?

Lý Cáp nghe vậy ngạc nhiên:

- Ông ngoại?

- Không sai, nếu là chúng ta bây giờ tạo phản, người đầu lên đứng lên cần vương, sẽ là ông ngoại ngươi Diên Đông vương.

Lý thái sư nói.

Lý Cáp khó hiểu, chậm rãi nói:

- Ông ngoại là thông gia với chúng ta, sao lại...

- Thiết Lang a, tuổi con còn rất trẻ, có một số việc căn bản không để ý đến. Tổ tiên ông ngoại con Diên Đông vương là ai phong?

- Ách... Hình như là khai quốc hoàng đế.

- Đúng rồi, thái tổ, Hạ triều khai quốc hoàng đế. Tuy rằng hiện tại mấy đời hoàng đế đều tầm thường vô tri, nhưng đối vớiVương công quý tộc cùng đại thế gia như ông ngoại con mà nói, Hàn thị hoàng tộc đối với bọn họ có ân, loại lòng trung thành con không thể hiểu được.

Lý Cáp cau mày nói:

- Lòng trung thành? Gia gia, Lý gia chúng ta là đại thế gia, ông có lòng trung thành này sao?

Lý thái sư nhìn hắn một cái, nói:

- Lý gia chúng ta không giống họ!

- Không giống nhau!

- Trước tiên con đừng hỏi những chuyện này, cứ làm tốt chuyện của con đi, đừng nhúc nhích ý tưởng tạo phản.

Lý thái sư chợt nhớ điều gì đó, lại hỏi:

- Hôm nay trên Uy Vũ điện, cái tên A Mạc Hách Địch kia là chuyện gì vậy? Ta biết con đã thu nạp Thiên Gia giáo, vậy A Mạc Hách Địch kia là sao, sao Phạm Tiến thấy hắn lại thất thố vậy?

Lý Cáp biết chuyện mình ngầm thu nạp Thiên Gia giáo không thể giấu ông nội nên đã sớm phái người báo tin, bất quá quan hệ với U Minh Thiên thì không lộ ra.

Lý Cáp trả lời:

- Đó là Tôn nhi tìm kẻ chết thay, là Nạp Lan Bác, trước kia có cừu oán với tôn nhi nên thuận tiện lấy hắn làm bia đỡ đạn. Nạp Lan Bác là Phạm Tiến là cháu ngoại lão Phạm Tiến.

- Cháu ngoại Phạm Tiến... Chính là Nạp Lan thế gia trên võ lâm kia hả?

- Chính nó!

Lý thái sư nói:

- Con dám bắt Nạp Lan Bác?

Lý Cáp cười hắc hắc cười, nâng tay chém vào hư không, hai mắt tỏa sáng nói:

- Cả Nạp Lan thế gia đều bị Tôn nhi tiêu diệt.

Lý thái sư có chút giật mình nói:

- Con hạ thủ khi nào? Vì sao ta chưa nhận được tin tức?

- Này... Là Tôn nhi trên đường quay về kinh thành phái thủ hạ làm cho nên ông nội phải mấy ngày nữa mới nhận được tin.

Kẻ chết thay cho A Mạc Hách Địch, Lý Cáp đương nhiên có thể tùy tiện chọn, bất quá Nạp Lan thế gia cũng không hay ho, Bắc Cực môn nếu thành thủ hạ Lý Cáp, như vậy thù của Vạn Lợi tiêu cục năm đó cứ tính lên Nạp Lan Bác. Vì thế Lý Cáp trên đường lệnh môn chủ Bắc Cực môn Tư Không Minh phái người diệt Nạp Lan thế gia . Trừ Nạp Lan Bác ra không để lại một ai.

Nạp Lan thế gia được xưng là đứng đầu võ lâm tứ đại thế gia trong một đêm g biến mất. Bởi vì sự việc xảy ra đột nhiên, lại không có nhân chứng sống. Cho nên cho tới bây giờ, tin tức này vẫn chưa truyền ra giang hồ.

- Con phái người Thiên Gia giáo đi làm?

- Xem như thế đi.

- Phạm Tiến chỉ là tiểu nhân, không cần phải lo lắng, chỉ là đôi khi phải nể mặt thái hậu chút.

Lý thái sư dặn dò.

Lý Cáp không rõ ông nội sao lại cường điệu thái hậu lên vậy, bất quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý còn trong lòng hắn thì cả hoàng thất không ai để vào mắt.

- Đúng rồi, gọi con tới rồi chút quên nói việc chính.

Lý thái sư bỗng nhiên nói.

- A? Việc chính?

- Ah, vốn là hôm nay trên đại điện, hoàng thượng phải ban chỉ. Tuy nhiên bị A Mạc Hách Địch kia làm giật mình, chưa kịp nói đã tan triều.

Lý Cáp nghi ngờ nói:

- Chính sự gì vậy?

- Nạn dân Đông Bắc khởi nghĩa!

- A...

Lý Cáp trong lòng lộp bộp hạ xuống, thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi.

Quả nhiên. Lý thái sư tiếp tục nói:

- Triều đình quyết định cử con mang binh tiếp tục bình loạn, ba ngày sau xuất phát.

Lý Cáp miệng há thật to:

- Không phải chứ...

Lý thái sư đứng lên, vòng qua bàn, đi đến bên cạnh Lý Cáp vỗ vỗ bờ vai hắn nói:

- Ông nội tin tưởng con.

Lý Cáp gian nan nuốt ngụm nước bọt:

- Con mới đánh trận về mà, không thể đổi người khác được sao? Sao ông nội cứ để người ta đẩy con vào hố lửa vậy?

Lý thái sư thấp giọng nói:

- Là ta tiến cử của con!

- Hả?

Lý Cáp trợn mắt , há hốc mồm nhìn ông nội

Lý thái sư ho khan hai tiếng nói :

- Đó là một cơ hội, có thể giống như Tây Nam giúp chúng ta tiến tới năm giữ Đông Bắc. Rất có lợi. Phải biết rằng, Đông Bắc chính là địa bàn đệ nhất của Hàn gia, hơn nữa hiện tại triều đình cũng không có tướng lĩnh khác có thể dùng.

Lý Cáp cười khổ:

- Đại quân của con ở Tây Nam, triều đình điều binh từ đâu cho con? Đừng nói bảo con một mình đi đánh lũ nạn dân kia nhé!

- Không có mười vạn. Nhưng bốn năm vạn cũng có thể gom đủ cho con.

Lý thái sư lại vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

- Nạn dân kia có bao nhiêu?

- Có tin là mười vạn, cũng có tin là ba mươi vạn, con số cụ thể triều đình cũng không rõ, có thể chết đói ít đi, cũng có thể tăng lên, khó nói.

- Không phải chứ... Ông nội...

- Ông nội tin tưởng con, con là vô địch.

- Ách!

Lý Cáp ủ rũ, vốn tính bình loạn tây Nam quay về Đàm Bình trấn với những vị hôn thể, tổ chức hôn lễ rồi đón tỷ tỷ Vân Lâm và biểu muội Chân Dao về, tiêu dao khoái hoạt qua ngày, không ngờ giờ lại biến thành cỗ máy chiến tranh đi đánh giặc.

Lý thái sư lại nói:

- Còn có một tin phải nói cho con biết.

- Tin gì?

- Lê Bố muốn thành hôn, đối tượng là nữ nhân Lâm gia Lâm Hồng, là ta cùng Chu đại nhân, Lỗ đại nhân là mối, cho nên lần bình loạn Đông Bắc này hắn không thể đồng hành với con.

- A? Lê Bố muốn kết hôn? Sao con lại không biết, sao hắn không nói với con?

- Có thể hắn giờ mới biết, hôm nay Chu đại nhân mới đến Lê phủ, ngày mai đưa hắn đem sính lễ đến Lâm gia, việc này trưởng bối chúng ta đã định cho hắn rồi, không có gì thay đổi.

Lý thái sư nói.

Lý Cáp thầm nghĩ, lại là ép duyên, lại nghĩ xem dùng cách gì mà ép được Lê Bố kia cưới vợ.

- Ông nội, chẳng lẽ con không được uống rượu mừng của hắn?

- Chờ con chiến thắng trở về bù cũng được, hai đứa còn sợ không có cơ hội sao?

(Biên: hên xui lắm, ai biết được, bất quá ca biết)

- Ông nội có thể thư thả cho con vài ngày không?

Lý Cáp thương lượng.

Lý thái sư sửng sốt, lập tức lắc đầu cảm thán:

- Mỗi ngày trôi qua là hàng nghìn nhân mạng a...

- Được rồi được rồi, ba ngày thì ba ngày sau con sẽ đi đúng hạn...

Lý Cáp khổ sở:

- Ông nội còn có chuyện gì không? Không thì con xin phép đi trước!

- Ừ!

Lý thái sư vỗ vỗ bả vai cháu trai nói:

- Hai hôm tới nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nếu hoàng thượng đến tìm con cưỡi hỏa kỳ lân thì đứng để hắn té nặng quá, nếu không cũng khó nói với thái hậu.

Lý Cáp gật đầu:

- Ông nội yên tâm, con sẽ không để tiểu thái giám kia ngã chết.

Bất quá quay người lại cúi đầu nói:

- Mới là lạ

Lý Cáp mới vừa đẩy cửa chuẩn bị rời đi, chợt nhớ tới một chuyện, do dự một chút, rồi dừng ở cửa.

Lý thái sư nói:

- Sao vậy Thiết Lang, con còn có việc gì?"

Lý Cáp xoay người, nhìn ông nội nói:

- Ông nội, con có một chuyện không biết nên hỏi không?

- Ai, hai ông cháu ta còn khách khí gì nữa? Hỏi đi.

Lý Cáp nghĩ nghĩ, mới cẩn thận hỏi:

- Ông nội nhớ rõ Triệu Thanh Nhã này sao?

Nghe thế cái tên này, Lý thái sư bỗng nhiên giật mình, tinh nhãn tựa hồ theo bản năng híp mắt lại, Lý Cáp có chút bận tâm, Y Tiên Triệu Thanh Nhã có một chút quan hệ với ông nội và bà nội, hỏi chuyện bà ta ông nội khó tránh sẽ nghĩ đến bà nội.

Qua hồi lâu, Lý Cáp giống như nghe được ông nội nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Sao con biết cái tên này?

Lý Cáp kể quá trình tầm y cứu cho tam nữ đến Vạn Lâm tông ra, bất quá chuyện hắn đến U Minh đảo thì cố ý lược bỏ, chỉ nói Y Tiên biết mình là người Lý gia liền hỗ trợ, cũng kể chuyện xưa cho hắn nghe.

- Gia gia, Triệu tiền bối nói bà luôn luôn hối hận, rất xin lỗi ông, không dám tới gặp.

Lý thái sư sau khi nghe xong, diễn cảm tựa hồ có chút mệt mõi, chậm rãi ngồi xuống ghế, lắc đầu nói:

- Hết thảy đều đã quá khứ, ta chưa bao giờ trách nàng. Bà nội của con... Đều là số phận a.

Lý Cáp thấy trong mắt ông nội phảng phất có lệ quang, lúc này tiếng nói cũng không giống như vừa mới cùng mình đàm luận triều đình thiên hạ. Hiện tại ông nội, chỉ là lão nhân bình thường khổ sở vì tình...

- Ông nội, con có một nghi vấn.

- Con hỏi đi.

- Tú phi Hàn Tú Vân hiện tại ở đâu?

Lý Cáp hỏi, từ bé hắn chưa từng nghe nói Lý giá có người như vậy lui tới, nhưng qua lời Y Tiên thì Hàn Tú Vân luôn ở Lý gia, chẳng lẽ đã qua đời?

Lý thái sư nói:

- Tú Vân không phải là Quỷ di của con sao!

- A?

Truyện Chữ Hay