Khi đến U Sơn đi về phía nam không bao lâu liền thấy giữa lưng chừng núi có khu căn cứ xung quanh được rào chắn bằng các cọc gổ, nhìn rất quen mắt. Lâm Thiên Vũ bảo xa phu đến gần hơn nữa, khi đi đến cổng nàng liền hưng phấn vui vẽ ra mặt, tuy nói nàng không nhớ đường nhưng hình dáng của sơn trại ra sao thì nàng không hề quên vẫn là cửa lớn khép chặt, vẫn là mộc đài cao ngút chỉ khác chút là ngay trên cửa lớn còn có tấm biển đề là Trấn Thiên tiêu cục. “Cái tên nghe thật có uy nha.” Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ.
- A Thạch đến gõ cửa bảo ta tìm trại chủ. – Lâm Thiên Vũ ra lệnh.
A Thạch rất nghe lời, nhanh chóng nhảy xuống xe tiến đến gõ cửa, lúc A Thạch đến gần thì người canh gác trên mộc đài cũng nhìn thấy, hắn dỏng dạc hô to:
- Các người là ai, đến đây có việc gì, tiêu cục gần đây có việc, không nhận vận chuyển.
- Phu nhân nhà ta muốn gặp trại chủ của ngươi. – A Thạch cũng hắng giọng nói với lên. Vì tiện cho việc đuổi đi đám sâu bọ bay qua bay lại quanh người Lâm Thiên Vũ trên đường đi, trước mặt người khác A Thạch gọi nàng là phu nhân, tuyên bố với bàn dân thiên hạ rằng nàng là gái đã có chồng. Âu Dương Kỳ rất vui mỗi khi A Thạch gọi như vậy còn nàng thì không ý kiến, gọi sao cũng vậy miễn gọi nàng là được. Nàng lười so đo.
- Các người là ai, nói muốn gặp trại chủ là có thể gặp sao? – tên gác đài hống hách nói.
Lâm Thiên Vũ càng nghe càng chói tai, nghĩ: “Hắc tử hắn thật không biết quản giáo thuộc hạ, khách đến nhà lại dám đuổi thẳng mặt như vậy thật là mất thể diện.” Nàng từ trên xe đi xuống, trên người áo bông mũ bông dày cộm che hết cả thân hình kiều nhuyễn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thấy Lâm Thiên Vũ xuống xe, Liên nhi và Âu Dương Kỳ cũng đi theo, hắn ôm nàng vào lòng ủ ấm cho nàng, mày kiếm nhíu lại, có chút không vui khi thấy nàng rời khỏi xe.
- Ta đến tìm Tịnh Văn, thủ lĩnh của ngươi. – Lâm Thiên Vũ thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ, không cần phải gắng sức hét lên như A Thạch cũng có thể truyền đến tai tên gác đài. Đó là nhờ có nội công thâm hậu.
- Trại chủ không có ở nhà. – Tên gác đài nhìn thấy dung nhan của Lâm Thiên Vũ thì hống hách gì cũng bay mất, mắt chỉ lo nhìn chằm chằm vào mỹ nhân.
- Vậy Mạn Vân thì sao? – Lâm Thiên Vũ hỏi.
- Trại chủ phu nhân cũng không có…– Chưa nói dứt câu liền nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, hắn không đành lòng nói tiếp: – Để ta báo với phó trại chủ hỏi xem người có cho các ngươi vào không, chắc vài ngày nữa trại chủ sẽ về, nếu phó trại chủ đồng ý, các ngươi có thể ở lại đây đợi.
- Đa tạ. – Lâm Thiên Vũ cười.
Tên gác đài nhanh chóng leo xuống đài, chạy nhanh vào đại sảnh thông báo, hành động rất tích cực chỉ vì nụ cười của giai nhân.
Đám người Lâm Thiên Vũ đứng bên ngoài đợi, lúc lâu sau liền thấy cửa lớn mở ra, tên đại hãn đi đầu dường như là phó trại chủ, theo sau là rất nhiều nam nhân. Mà Lâm Thiên Vũ nhìn trái nhìn phải trong đám người chả có ai là quen mặt, nhưng tên phó trại chủ kia dường như nhận ra nàng, hắn miệng cười thân thiện đi nhanh đến chổ nàng, nói:
- Mỹ nhân, nàng là trở về làm áp trại phu nhân hay sao? – Hắn vẫn không quên lần đó thủ lĩnh đem về nữ nhân đẹp tựa thiên tiên, còn lớn tiếng thông báo nàng là phu nhân của hắn, cả hai còn bái đường thành thân chỉ là đến hôm sau không biết làm sao mỹ nhân lại biến thành Mạn Vân.
Âu Dương Kỳ nghe hắn nói thế thì mày nhíu càng chặt hơn, tên kia nói nàng là áp trại phu nhân? Đôi tay ôm nàng càng thêm siết chặt.
- Ta đến tìm Hắc tử và Mạn vân. – Lâm Thiên Vũ nói, mày liễu nhíu lại, cảm nhận được tâm tình bất ổn của Âu Dương Kỳ.
- Thủ lĩnh và phu nhân hiện không có ở nhà, nàng có thể ở lại đây vài ngày đợi bọn họ, chắc họ rất nhanh sẽ về. – phó trại chủ nói, miệng cười có chút bất thường.
- Đành vậy. – Lâm Thiên Vũ vờ như không nhận ra sự bất thường trong đó, nàng muốn xem tên này giở trò gì.
- Đừng khách khí, mời vào. – phó trại chủ cười đến thập phần dâm tà, ánh mắt háo sắc quét qua người Lâm Thiên Vũ lộ rõ vẻ thèm thuồng nhỏ dãi.
Lâm Thiên Vũ cười khẩy, nàng nép vào lòng Âu Dương Kỳ, theo chân phó trại chủ vào đại sảnh.
Đến đại sảnh, nàng cùng Âu Dương Kỳ ngồi xuống ghế, phó trại chủ ngồi trên chủ tọa, ánh mắt dâm ô nhìn nàng, hỏi:
- Mỹ nhân người đi cùng nàng là ai a?
- Đây là phu quân của ta Âu Dương Kỳ. – Lâm Thiên Vũ không thèm nhìn hắn nói. Âu Dương Kỳ mày thoáng giãn ra, hắn trong lòng rất vui vì lời của nàng.
- Ồ, nàng đến trại lần này mục đích là gì?
- Ta đến thăm Mạn Vân.
Nghe nàng nói vậy ánh mắt của phó trại chủ lóe lên tia sáng kì dị trong đó còn ẩn chứa sát khí, nàng cười nhạt làm như không thấy, lúc sau bên ngoài chạy vào tên sơn tặc nói là đã chuẩn bị phòng ốc cho bọn họ xong.
Lâm Thiên Vũ cười chào tạm biệt phó trại chủ, theo chân tên kia đi đến gian phòng mà họ chuẩn bị cho nàng.
Vào phòng xoay người đóng cửa lại, nàng đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, Âu Dương Kỳ ôm chặt lấy nàng như muốn đem nàng nhập vào thân thể của hắn, nàng cười khẽ tay ngọc vỗ về cánh tay rắn chắc của hắn, để hắn ôm lấy. Ngón tay bạch ngọc mềm mại không xương phủ lên bàn tay chai cứng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn xoay người nàng lại, hôn nàng, tỉ mỉ hôn lên mắt, mũi hai má và cuối cùng là môi của nàng, hai người môi lưỡi triền miên đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Lúc lâu sau hắn buông nàng ra, đầu tựa vào hỏm vai nàng, tham lam hít lấy mùi thơm từ người nàng, ảo nảo nói:
- Ta phải nhanh cưới nàng vào cửa mới được.
Lâm Thiên Vũ cười tinh ranh, nghĩ hắn đã sắp nhịn không được rồi!
Âu Dương Kỳ như biết được nàng đang nghĩ gì, hắn hung hăng cắn ngụm lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng. Yêu thương ôm nàng vào trong lòng, cằm tựa trên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Lâm Thiên Vũ như con mèo lười nằm gọn trong lòng hắn vui vẽ hưởng thụ hắn vuốt ve. Rất lâu sau nàng nói:
- Ta nghĩ trong trại đã xãy ra chuyện gì đó có liên quan đến Hắc tử và Mạn Vân.
- Ừm. – Âu Dương Kỳ cũng nghĩ vậy, khi lâm Thiên Vũ nói nàng đến tìm trại chủ, hắn nhìn thấy trong mắt tên phó trại chủ kia có sát khí, nhưng rất nhanh liền bị che giấu đi.
- Chúng ta phải giúp bọn họ tay, tính ra Hắc tử cùng Mạn Vân đã giúp ta rất nhiều, nếu không có họ ta sẽ không đến U Lan thôn và sẽ không gặp chàng.
- Ừm, vậy nàng định làm gì?
- Trước án binh vài ngày để tên kia bớt đề phòng chúng ta, sau khi nắm rõ địa hình nơi đây, chúng ta sẽ thám thính chút.
- Ừm, nhưng mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.
- Đã biết.
Tối hôm đó phó trại chủ mở tiệc tẩy trần cho bọn họ, đám người ăn uống no say, Lâm Thiên Vũ cũng cười giả lả tàn tiệc liền an phận cùng Âu Dương Kỳ trở về phòng.
Hai người biết tên phó trang chủ kia đang cẩn thận quan sát hai người, muốn tạo cơ hội cho hai người phát huy, chỉ là hai người đành phải làm hắn thất vọng phen thôi, tối hôm đó nàng và Âu Dương Kỳ ôm nhau ngủ đến sáng, cũng không có bất kỳ hành động gì, hai người đã sớm thỏa thuận từ trước, tất nhiên sẽ không manh động, tránh bứt dây động rừng, xem ra nàng còn phải ở lại nơi này thời gian đây.