Hoán Đổi Phu Quân 1

chương 37: du ngoạn về phía tây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Thiên Vũ nói với Âu Dương Kỳ về ý định du sơn ngoạn thủy đến phía tây của nàng, hắn liền vui vẽ nói, nàng đi đến đâu hắn theo đến đấy. Sau đó liền nói với cha nương hắn rằng nàng sợ lạnh, muốn đến phía tây du ngoạn, nơi đó khá ấm áp, nói rằng hắn muốn đem nàng đi, đợi sang xuân hắn sẽ mang nàng về, cả hai sẽ thành hôn. Tuy Âu Dương nhị lão có chút luyến tiếc không đành, định cho hai người thành hôn ngay nhưng Lâm Thiên Vũ không chịu nàng nói nếu bây giờ không đi vài ngày nữa tuyết rơi dày hơn sẽ không thể thuận lợi xuất phát được, thế là người già đành phải chiều theo người trẻ, giúp bọn họ sắp xếp lên đường.

Nấn ná thêm vài ngày ở Âu Dương gia nhóm người gồm Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Kỳ, Liên nhi, A Thạch cùng xa phu lên đường, lần này xuất phát không giống lần trước, lần trước là vì trả thù, không tiện mang theo nhiều người, chuyến đi lại gấp gáp còn bây giờ là đi chơi nên xe sẽ đi chậm hơn để nàng có thể ở trong xe ngắm phong cảnh, vui thì ngủ ngoài trời không thì tìm khách điếm trọ qua đêm, cả hai vô âu vô lo mang theo thật nhiều ngân lượng, áo ấm và thức ăn vặt cho Lâm Thiên Vũ hướng phía tây đi đến.

Xe ngựa rất lớn đủ để chứa , người vẫn còn dư đầy, đủ tiện nghi hệt như căn phòng thu nhỏ, có bàn uống trà, lò sưởi, bên dưới còn lót đệm bông dày giữ ấm, Lâm Thiên Vũ như trước cuộn mình trong chăn, để Âu Dương Kỳ ôm vào lòng, Liên nhi cùng A Thạch cũng ở trong xe hầu hạ chủ tử. Liên nhi ban đầu nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ thân mật thì có chút bối rối ngượng ngùng nhưng nhìn riết cũng quen. Mà Âu Dương Kỳ cũng chẳng cố kỵ có người bên cạnh, hễ muốn hôn nàng liền hôn, Lâm Thiên Vũ tư tưởng hiện đại cũng không câu nệ tiểu tiết, hắn hôn nàng liền đáp lại.

Xe đi thong thả lòng người thoải mái tuy nói du ngoạn dưới mùa đông khắc nghiệt có chút ngốc nhưng càng đi gần về hướng tây thì không khí càng ấm, lúc mới xuất phát Lâm Thiên Vũ chỉ có thể quấn chăn ôm chặt lấy Âu Dương Kỳ đem hắn bọc trong chăn cùng với nàng, xem hắn như lò sưởi mà ôm, ngay cả đầu cũng không ló ra ngoài nhưng càng đi càng cảm thấy ấm áp lên, hôm nay nàng cả người nằm trong lòng hắn mắt thì nhìn ra cửa sổ bên xe ngắm cảnh, nhìn bên ngoài màu trắng xóa thật rất chói mắt, nàng chẳng thèm nhìn thêm, nhắm mắt lại định ngủ, nghĩ: “Quả thật là nàng ưa nóng không ưa lạnh.”

Xe ngựa đi đến thành thị nào liền dừng ở đó vài ngày tùy theo sở thích của Lâm Thiên Vũ, nếu nàng thích nơi đó thì ở lại lâu hơn chút không thích liền đi, suốt quãng đường người vẫn là dính lấy nhau không rời, ngay cả đi ngũ cũng là cùng nhau chổ, chỉ là ai đó quân tử quá mức chỉ đem nàng ôm vào trong lòng, ngay cả chút dục niệm cũng không có.

Có lần nàng không nén được tò mò hỏi hắn có phải hay không mắc bệnh. Nàng còn nhớ rõ hắn lúc ấy giận đến đỏ mặt ôm lấy nàng hung hăng hôn còn cắn nàng như đang trừng phạt, lúc lâu sau thở phì phò nói nàng dám hoài nghi năng lực của hắn đến đêm động phòng thì sẽ biết tay.

Nàng chỉ cười cười, xem giận dữ của hắn như gió thoảng qua tai, tên này là muốn vì nàng giữ gìn. Nghĩ vậy trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, suốt ngày hôm đó cứ nhìn hắn cười khúc khích chọc cho ai đó giận như điên như không dám phát tác với nàng.

Nơi hôm nay nàng dừng chân là U Lan thôn, nàng quả thật là có duyên với cái thôn này, nói đến U Lan thôn nàng liền nhớ đến đám sơn tặc, nếu nàng đoán không sai thì sơn trại là ở trên núi gần U Lan thôn. U Lan thôn không thuộc địa phận của Thành nào nó như thành trung lập và cũng là trung tâm của thành lớn nhất nước. Từ U Lan Thôn đi về hướng nam sẽ gặp Thanh An thành đi về hướng bắc chính là Vĩnh Lạc thành đi về hướng tây gặp Lam Mộc thành còn về hướng đông là Bạch thành bất kể là đi đến hướng nào cũng sẽ đi qua U Lan thôn vì thế cái thôn nhỏ bé này rất sầm uất, đông đúc lại náo nhiệt, tuy gọi là thôn nhưng nơi đây thật không thua gì tòa thành lớn.

Nghĩ đến đám sơn tặc, nàng thật muốn đến thăm bọn họ lần cũng không sợ sẽ bị bắt làm áp trại phu nhân nữa, càng nghĩ càng muốn đi, nhưng là nàng không nhớ đường a, có lẽ con ngựa ngốc kia sẽ nhớ nhưng là lần trước gặp Âu Dương Kỳ ở U Lan Thôn khi nàng quyết định đi cùng hắn thì hắn bán mất con ngựa của nàng đổi thành xe ngựa, nói là đi như thế thuận lợi hơn vì vậy nàng đành ngậm ngùi tạm biệt ngựa ngốc.

Bây giờ có muốn đến sơn trại chơi thì cũng không được. (anchan: sơn trại mà chị làm như cái chợ ý, đến chơi?)

A, hỏi đường, nàng không tin đám sơn tặc giữa ban ngày ban mặt còn dám chặn kiệu hoa cướp người uy danh lớn như thế mà không ai biết. Hẳn là sẽ có người biết đi, vì vậy khi vừa bước vào khách điếm Lâm Thiên Vũ liền hỏi chưởng quầy.

- Chưởng quầy, những ngọn núi gần đây có nơi nào có sơn tặc không?

Đám người xung quanh nghe nàng hỏi thế thì sửng người, chẳng biết nàng hỏi sơn tặc làm gì. Nhìn phục sức của nàng quý giá, dung nhan kinh diễm động lòng người thật không đoán được dụng ý của nàng. Bọn họ đám người gồm tiểu nhị, chưởng quỷ còn có vài khách trọ ngồi gần đấy đều trừng mắt nhìn nàng. Thấy cả đám nam nhân nhìn nàng chòng chọc như thế Âu Dương Kỳ cảm thấy thật chướng mắt, hắn đưa tay vòng ngang cái eo thon thả của nàng tuyên bố sở hữu, Lâm Thiên Vũ chẳng buồn quan tâm, chỉ lo hỏi tung tích của sơn tặc.

- Uy, này chưởng quầy, ngươi có nghe ta nói gì không?

- A, có, có, ta có nghe, vị phu nhân đây không biết hỏi tìm sơn tặc có việc gì không? – Chưởng quầy khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Âu Dương Kỳ ánh mắt liền rời khỏi người Lâm Thiên Vũ cuống quýt nói.

Lâm Thiên Vũ liếc mắt nhìn qua cánh tay đang vòng quanh eo của mình, lại nhìn Âu Dương Kỳ, thấy hắn mĩm cười với nàng, nàng liền lười so đo, mặc ai muốn gọi gì thì gọi, cũng không phải lần đầu bị gọi như thế, người cô nam quả nữ đi chung lại thuê chung căn phòng người nào lại không nghĩ bọn họ là phu thê! Mà Âu Dương Kỳ cũng thật cao hứng khi nàng không chối bỏ, hắn thích cái từ phu nhân này, cứ như vậy nàng đã là vợ của hắn.

- Ta hỏi thì cứ trả lời quan tâm nhiều như vậy làm gì. – Lâm Thiên Vũ có chút không kiên nhẫn nói.

- Trong mấy trăm dặm gần đây không nghe nói có sơn tặc. – Chưởng quầy nói.

Lâm Thiên Vũ nghĩ nghĩ, tối hôm đó ngựa ngốc đi với tốc độ chậm còn hơn rùa chỉ đi đêm liền đến U Lan thôn nghĩa là sơn trại cũng khá gần đây, nghĩ vậy liền hỏi:

- Những vùng lân cận thì sao?

- Không có, U Lan Thôn là nơi trung lập xung quanh là núi, không tiếp giáp với các thôn các thành nào khác. – Chưởng quầy.

- Vậy à. – Lâm Thiên Vũ ảo nảo nói. Thật là tìm bọn họ khó như vậy sao.

Không đành nhìn thấy vẽ mặt thất vọng của mỹ nhân, chưởng quầy biết được gì liền nói hết ra:

- Ta không biết sơn tặc ở đâu nhưng nghe nói mấy tháng gần đây trên U Sơn xuất hiện tiêu cục chuyên vận chuyển hàng hóa qua núi, nghe nói tiêu cục này tuy mới mở nhưng rất có uy tín, không bao giờ làm mất đồ.

- Hửm, tiêu cục hả, có gần đây không? – Lâm Thiên Vũ hỏi.

- Khá gần chỉ hơn dặm(khoảng km) về phía nam. – Chưởng quầy.

Phía nam là hướng đi về Thanh An thành lại khá gần U Lan thôn, có khả năng là ở đấy nhưng nơi kia là tiêu cục chứ không phải sơn trại. Lâm Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui thấy chi bằng cứ đi một chuyến, không phải thì thôi nếu may mắn đến đúng nơi thì còn gì bằng. Nghĩ vậy liền quyết định ngày mai sẽ lên đường đến tiêu cục trên U Sơn kia.

Nghĩ ngơi đêm lấy sức, sáng hôm sau Lâm Thiên Vũ liền hối Âu Dương Kỳ nhanh lên đường, không kịp để mọi người ăn sáng nàng liền bảo xa phu chạy đi, người ngồi trong xe gặm bánh bao, Liên nhi ai oán càu nhàu:

- Tiểu thư thật là, người ta còn chưa ăn sáng đã bắt lên đường, thức ăn ở khách điếm ngon như vậy không ăn lại ăn bánh bao khô khốc khó nuốt muốn chết.

- Nếu muội muốn ăn như vậy ta cho muội ở lại khách điếm mình tha hồ mà ăn. – Lâm Thiên Vũ nằm trong lòng Âu Dương Kỳ liếc nhìn Liên nhi. Haizz nàng quả thật là thích thân thể của hắn a, vừa mềm lại đàn hồi, nằm lên còn thoải mái hơn chăn đệm.

- Muội mới không cần. – Liên nhi bỉu môi.

- Không cần thì ngoan ngoãn ăn bánh bao đi. Cấm phàn nàn nghe chưa. – Lâm Thiên Vũ nói.

- Muội biết rồi. Liên nhi mặt mày đống nói.

- Này ta có ít quế hoa cao, muội ăn đi. A Thạch thấy Liên nhi mặt mày không vui liền thấy tội nghiệp lấy từ trong túi ra gói bánh, đưa cho Liên nhi.

- Oa, huynh mua khi nào a? – Liên nhi vui vẽ chụp lấy túi bánh quăng luôn cái bánh bao sang bên, tay nhỏ cầm lấy quế hoa cao cắn ngụm, bánh vừa vào miệng liền tan, ngọt nhưng không ngấy, hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi thật khiến người say mê. Nàng nhắm mắt, cái mũi hấp háy như đang hưởng thụ mỹ vị nhân gian.

- Mới mua lúc sáng trước khi lên đường. – A Thạch nhìn thấy biểu tình đáng yêu này của Liên nhi thì cười càng thêm rực rở.

Lâm Thiên Vũ nhìn tên tiểu gia hỏa này tình chàng ý thiếp ngọt ngọt ngào ngào, nhìn đến không chớp mắt, lúc lâu sau môi cười thâm ý, trêu chọc:

- Ta nói A Thạch, ngươi khi nào thì thân thiết với Liên nhi nhà ta như vậy còn mua bánh cho muội ấy.

- Lâm cô nương, ta… Ta… – A Thạch mặt mày đỏ bừng nói không thành câu.

- Ta, ta, ta cái gì? – Lâm Thiên Vũ lấy trêu người làm vui, miệng cười gian manh nói.

- Ta… – A Thạch tai đỏ bừng, đầu nóng như muốn bốc khói, ngượng muốn chết, nói mãi cũng chỉ được chữ ‘ta’.

- Ta? Ta cái gì, nói tiếp đi? – Lâm Thiên Vũ đùa dai.

Thấy A Thạch ngượng đến nổi mặt đỏ đến sắp chảy ra máu, lại cứ cuối đầu ‘ta’ suốt, Liên nhi liền tốt bụng giúp hắn phen.

- Tiểu thư a, người đừng có trêu huynh ấy, huynh ấy da mặt mỏng không đấu lại tiểu thư đâu.

- Ai nha, Liên nhi muội theo phe người ngoài a, muội bán nước cầu vinh, thấy sắc quên chủ. – Lâm Thiên Vũ làm bộ như đau lòng lắm ánh mắt ngấn lệ nói.

- Muội là đại nghĩa diệt thân. – Liên nhi hùng hồn nói.

- Đại nghĩa cái đầu muội, bênh vực thì nói bênh vực, dám trả treo với ta này, xem ta làm sao thu thập muội. – Lâm Thiên Vũ trừng mắt bày ra bộ dáng hung hãn, nhào đến bên người Liên nhi.

- Oái muội biết sai rồi, tiểu thư tha mạng. – Liên nhi la oai oái bò sang chổ khác, tránh Lâm thiên Vũ.

- Muội ngon thì đứng lại mà nói đại nghĩa diệt thân, xem ta có véo má muội đánh mông hay không. – Lâm Thiên Vũ vui vẽ đuổi theo.

Trong xe loạn thành đoàn, Âu Dương Kỳ thấy nàng cười đùa vui vẽ, trong lòng bất giác cũng vui theo, bộ dáng của nàng chính là phải vô lo vô nghĩ như vậy hắn thích nàng đi gây họa khắp nơi, rất vui vẽ dọn dẹp cục diện rối rắm cho nàng, chứ không thích nàng lúc nào cũng ôm thù hằn, đeo lên bộ mặt lạnh lùng đòi mạng.

Âu Dương Kỳ nhìn Lâm Thiên Vũ cùng Liên nhi đùa ngịch vẽ mặt vui cười ngây thơ của nàng làm tim hắn thấy ấm áp.

A Thạch bên lo lắng căn ngăn hai chủ tớ nhà họ Lâm lại lúng túng không biết khuyên ngăn như thế nào, Âu Dương Kỳ thì cười cười để bọn họ nháo, vẽ mặt ôn nhu cùng sủng nịnh nhìn nàng, hắn rất vui lòng che chở cho nàng, để nàng vô tư đùa giỡn, náo loạn. Muốn dùng cả cuộc đời để dung túng nàng sủng nàng.

Truyện Chữ Hay