Chương —— Mạch nước ngầm
Cố Sầm nghe giải thích đến đầu óc quay cuồng: "Nguyễn Nguyễn tỷ, giải như vậy cũng được sao?"
Lệ Tư Nhiên đứng bên cạnh Cố Sầm, nghĩ thầm, có gì mà không được, em cho là ai cũng suy nghĩ đơn giản giống như em sao.
Trương Chi Thấm quen biết Nguyễn Dạ Sênh đã lâu, biết cô rất thông minh, một phen chạy đến ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh: " Vậy chúng ta nhanh chóng đi tìm cô Dịch Miểu Miểu thôi."
Nguyễn Dạ Sênh cười gật đầu.
Cả đội quay lại chỗ của Dịch Miểu Miểu, Dịch Miểu Miểu biết ý định của các cô, cười nói: "Nhanh vậy mà mọi người đã quay lại rồi?"
"Chúng tôi có quân sư tọa trấn." Trầm Khinh Biệt tự hào đẩy Nguyễn Dạ Sênh tiến lên.
Dịch Miểu Miểu đưa chúc phúc cho các cô, là một ống trúc nhỏ đựng rượu của người Di, đây là một trong những tế phẩm. Ngoài ra còn có một thẻ gợi ý màu xanh hướng đến vật phẩm hiến tế tiếp theo.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hề Mặc vẫn không ra ngoài mà ngồi đợi ở sân viện của A Thố Nhật Tắc. Nét mặt nàng bình tĩnh, trong lòng không hiểu sao lại có chút nôn nóng nhưng nàng cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao chương trình cần thu thập tổng cộng bốn vật phẩm, nếu dựa theo sắp xếp của chương trình, để đợi được Nguyễn Dạ Sênh tìm đến đây, chắc chắn phải đến buổi chiều.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, nhàm chám, mà lại như có như không mong chờ. Nàng cũng không biết trong thời gian này mình phải làm gì nên đành xem điện thoại giết thời gian.
Nhưng ai ngờ tin tức cũng trở nên nhạt nhẽo, nàng xem một hồi cũng không muốn xem nữa.
Nhiễm Lạp Trường Tú đang ngồi trên chiếc ghế tre bên cạnh đan áo len, Hề Mặc cất điện thoại, dịch chiếc ghế tre của mình đến gần, nhìn xem Nhiễm Lạp Trường Tú làm nữ công.
Có lẽ vì quá khó để chờ đợi thời gian trôi đi, thế nên lát sau Hề Mặc muốn theo Nhiễm Lạp Trường Tú học đan len. Nhiễm Lạp Trường Tú nói gì nàng đều hiểu hết, nhưng đến khi nàng nhận len và đan áo len, bắt đầu cầm kim móc gì đó để móc len, lúc này nàng mới biết, chuyện đan len này không phải là chuyện mà nàng có thể làm được.
Trên thế giới tại sao lại có một chuyện khó như đan len?
Hề Mặc thầm cau có.
"Không sao, học từ từ." Nhiễm Lạp Trường Tú an ủi nàng, nói: "Con vừa bắt đầu tập thôi, không quen tay là chuyện bình thường."
Hề Mặc đành phải kiên nhẫn để tiếp tục.
Sau khi câu câu móc móc lung tung một hồi, Bảo Lai đang nằm yên bên cạnh các nàng đột nhiên nhảy lên, hướng ra ngoài sân sủa to liên tục.
"Bảo Lai?" Nhiễm Lạp Trường Tú ngừng đan.
Hề Mặc cũng thấy kì lạ, Bảo Lai không phải loại chó sủa bậy, trừ khi nó cảm giác có gì đó không đúng hoặc có một người lạ nào đó nó không tin tưởng đang đến gần.
Cửa viện từ đầu chỉ khép hờ, Hề Mặc đứng lên theo Bảo Lai đi ra ngoài, ngoài cửa không có ai, chỉ có vài bóng dáng đi lại từ đằng xa. Nhà ở của A Thố Nhật Tắc tương đối yên tĩnh, tuy nhiên vẫn có thể nghe thấy bầu không khí hiến tế náo nhiệt trên đường.
Bảo Lai sủa ai?
Từ chuyện gặp phải đinh tặc trên đường đến đây, Hề Mặc ở trong trấn luôn rất cảnh giác. Nàng cẩn thận bước ra cửa, không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào.
Bảo Lai yên tĩnh trở lại, giống như người này đã tránh đi.
Hề Mặc đứng bên ngoài sân nhìn hồi lầu, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo, khi nàng đang định quay trở vào sân thì thấy ở phía xa, có bóng dáng cao cao của một cô gái, mục tiêu của cô gái này rất rõ ràng, nhìn thẳng đến vị trí của Hề Mặc mà đi đến.
Cách một đoạn ngắn, nàng rất tự nhiên chào hỏi Hề Mặc, nét mặt mang theo tươi cười: "Hề Mặc, tìm được cô rồi."
Hề Mặc bất ngờ, vội vàng đi qua: "Lâm Đinh Vũ?"
Lâm Đinh Vũ, người đang ở Thượng Hải đột nhiên lại đến đây.
Đối với Bảo Lai, Lâm Đinh Vũ hoàn toàn là một người lạ chưa bao giờ gặp, khi nó nhìn thấy Lâm Đinh Vũ ở phía xa, ban đầu còn sủa vài tiếng, nhưng khi thấy Hề Mặc đi đến nói chuyện với Lâm Đinh Vũ, nó hiểu ra Lâm Đinh Vũ là người quen của Hề Mặc, lúc này nó mới yên tĩnh lại.
Tạm thời Hề Mặc không hỏi tại sao Lâm Đinh Vũ lại đến đây, mà nói: "Cô vừa mới đến nơi này, hay là đã đến được một lúc?"
"Tôi vừa đến." Lâm Đinh Vũ khó hiểu.
Hề Măc im lặng.
Trước đó Bảo Lai sủa rất nhiều tiếng, còn trông rất hung dữ, chuyện này có nghĩa là, đối tượng làm Bảo Lai phản ứng dữ dội đã đến được một lúc, nhưng Lâm Đinh Vũ chỉ vừa mới đến. Hơn nữa ban đầu khi Bảo Lai nhìn thấy Lâm Đinh Vũ đến gần, nó chỉ cho nàng là người lạ nên mới sủa lên vài tiếng, khi thấy mình và Lâm Đinh Vũ biết nhau, nó liền ngừng.
Có thể nói, người mà trước đó Bảo Lai sủa, không phải là Lâm Đinh Vũ.
Vậy... đó là ai?
Hề Mặc nhíu mày suy nghĩ.
"Hề Mặc, cô sao vậy?" Lâm Đinh Vũ nói: "Sắc mặt cô trông không tốt lắm."
"...Không có gì." Lúc này Hề Mặc mới lấy lại tinh thần, nói: "Sao đột nhiên cô lại đến đây?"
Nét mặt Lâm Đinh Vũ đong lại: "Tôi theo chân Gia Gia đến. Anh trai của em ấy nhờ tôi đi theo để phòng ngừa em ấy gặp rắc rối, tuy nhiên Gia Gia không biết tôi đến đây. Tôi biết cô đi theo Nguyễn Nguyễn đến đây thăm ban chương trình, cho nên trước muốn đến đây chào hỏi cô."
Nàng nhìn xung quanh: "Cô ở bên đây cũng khá tốt, có truyền thông chụp lén hay không? Trên mạng đưa thông tin cô đến Hắc Trúc Câu, đã có không ít người phía truyền thông nghe thấy đi theo đến đây. Nếu tôi đã biết chỗ cô ở, vậy người khác đương nhiên cũng sẽ biết."
"Tạm thời tôi vẫn chưa phát hiện." Hề Mặc nhíu mày: "Nhưng trước đó chó sủa, không biết có phải do người của truyền thông hay không."
"Vậy cô nhớ phải chú ý." Lâm Đinh Vũ nói: "Ở đây tuy tương đối vắng vẻ nhưng người trong trấn ai cũng có thể đến, lúc ở trong nhà, tốt nhất nên đóng lại cửa sân viện. Có điều cũng không cần quá lo lắng, truyền thông họ không dám kêu căng, chủ yếu đều sẽ đến lén lúc, cô chỉ cần để ý lời nói và hành động, bọn họ sẽ không chụp được gì."
Lâm Đinh Vũ vốn là người quản lý công ty giải trí Nam Đinh, cái cô quen thuộc nhất chính là những chuyện này.
"Tôi hiểu." Hề Mặc cảm giác không ổn: "Chỉ là, tại sao Thôi Gia Ngư lại đến đây?"
Nàng biết rất rõ, Thôi Gia Ngư nghi ngờ Dương Trận và Đinh Kỳ Hồng là đồng lõa, hơn nữa cả hai đều có liên quan đến vụ án giết người, thậm chí còn dính dáng đến cái chết của bác sĩ Triệu Bạc Sở, cô là một người rất cương quyết, vì truy ra chân tướng, hiện tại mọi tinh thần và sức lực của cô đều đặt vào tên nhân viên đạo cụ Dương Trận này.
Sau khi điều tra được Dương Trận đến Thượng Hải thuê nhà dài hạn, cô thậm chí còn nhờ anh mình giúp đỡ để được điều về công tác ở Thượng Hải, chỉ cần bao nhiêu cũng đủ thấy cô chấp nhất với chuyện này thế nào.
Nếu Thôi Gia Ngư đi đến đây, chẳng lẽ Dương Trận... cũng đã đến đây?
Hề Mặc chợt rùng mình.
Nếu sự thật là vậy, thì Dương Trận đến đây vì lý do gì?
Khi đó Lâm Đinh Vũ, Thôi Gia Ngư và các nàng cùng ở trong phòng bệnh, các nàng được nghe một vài chuyện về Dương Trận, thỉnh thoảng ở trong nhóm "Chị em Thượng Hải tương thân tương ái" Thôi Gia Ngư trong lúc trò chuyện cũng nhắc đến, chuyện của Dương Trận đối với các nàng đã sớm không còn là bí mật.
Nàng nói: "Gia Gia vẫn đang theo dõi Dương Trận, tuy lần này em ấy không nói việc đột nhiên đi đến Hắc Trúc Câu làm gì, nhưng tôi cảm thấy là do Dương Trận đến đây, thời gian gần đây em ấy vẫn đang truy xét hướng đi của Dương Trận. Hiện giờ em ấy chưa có thông tin nhận chức nên hiện tại đều là điều tra cá nhân, không có sự hỗ trợ từ cảnh sát, Thôi Gia Thụ lo lắng cho em ấy nên nhờ tôi đến đây quan sát em ấy."
"Cô cũng cảm thấy Dương Trận đến đây?" Hề Mặc thấp giọng nói.
Suy nghĩ của Lâm Đinh Vũ luôn rất rõ ràng: "Chuyện này quá rõ. Thật ra Gia Gia là người rất đơn giản, để em ấy đi đến đây, đương nhiên đó phải là một chuyện mà em ấy rất để ý, gần đây em ấy chỉ để ý đến Dương Trận liên quan đến các vụ án, gần như mất ăn mất ngủ."
"Cô thường xuyên nói chuyện với Thôi Gia Thụ phải không?" Hề Mặc hỏi: "Có phải đối với mọi chuyện của em mình, anh ta Thôi Gia Thụ đều biết rất rõ."
"Thôi Gia Thụ rất để ý Gia Gia, Gia Gia làm gì, đang điều tra chuyện gì, cậu ta đều biết, chỉ là cậu ta không nói ra." Lâm Đinh Vũ gật đầu: "Tôi thường nói chuyện với cậu ta, giữa tôi và cậu ta cũng không có gì giấu nhau."
"Cho nên cô từ chỗ của Thôi Gia Thụ, cũng biết được không ít manh mối về Dương Trận?"
"Thật ra chuyện mà hiện giờ Gia Gia biết, trên cơ bản tôi đều biết, vì vậy Thôi Gia Thụ mới nhờ tôi đến đây." Lâm Đinh Vũ nói.
Lâm Đinh Vũ có khả năng nắm bắt thông tin nhanh, lại rất thông minh, mà bản lĩnh so với một cảnh sát như Thôi Gia Ngư còn giỏi hơn, có nàng ở đây, Hề Mặc như cảm thấy an tâm đôi chút.
"Vậy cô cảm thấy, nguyên nhân gì khiến Dương Trận đến đây?" Sắc mặt Hề Mặc tối đi.
Nếu Lâm Đinh Vũ có được nhiều thông tin về Dương Trận từ chỗ Thôi Gia Thụ, vậy thì nàng rất muốn biết cái nhìn của Lâm Đinh Vũ trong chuyện này.
"Tạm thời tôi cũng không chắc chắn." Lâm Đinh Vũ nói: "Nhưng Dương Trận là nhân viên đạo cụ trong đoàn phim Tuy Đình của các cô. Từ những vụ án mà Gia Gia đang điều tra, chúng ta liên hệ đến, cho dù ở đoàn phim Tuy Đình hoặc là lúc Dương Trận đến Thượng Hải hay là đến Hắc Trúc Câu, mọi chuyện đều có một điểm chung, đó là cô và Nguyễn Nguyễn đều ở đó."
"Vì nó quá trùng hợp cho nên người khác không thể không để ý." Lâm Đinh Vũ nhìn Hề Mặc: "Lẽ nào lúc hai người ở đoàn phim có liên hệ gì với Dương Trận, đã trêu chọc đến hắn ta?"
"Không có." Hề Mặc càng phát lạnh: "Căn bản chúng tôi không có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, thậm chí cả tôi cũng không biết hắn."
"Quá kỳ quái." Lâm Đinh Vũ cân nhắc: "Chuyện của Dương Trận, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất không đúng. Thôi Gia Thụ cũng cảm thấy, không có người theo Gia Gia, cậu ta không yên lòng."
"Cô rất quan tâm Thôi Gia Ngư." Chuyện của Dương Trận như một cái gai trong lòng Hề Mặc, trước kia, nhiều lắm nàng chỉ có thể nói với Nguyễn Dạ Sênh và Nhan Thính Hoan, ở trước người khác rất bất tiện, hiện giờ trước Lâm Đinh Vũ có thể nói về chuyện này, nàng như được thả lỏng khi nói ra.
"Có sao?" Lâm Đinh Vũ trào phúng cười: "Cũng không phải tôi vì em ấy, tôi có tư tâm. Hiện tại nghệ sĩ khách mời chương trình ở Hắc Trúc Câu sẽ mang đến không ít vấn đề thời sự, còn nữa, cô cũng ở đây, nói thế nào tôi cũng có thể lấy được vài tin nóng quay trở về."
"Nếu là vấn đề này thì không đáng để cô tự mình đến." Hề Mặc cảm giác được sự lo lắng dưới nụ cười của Lâm Đinh Vũ: "Dưới cô có rất nhiều nhân viên đắc lực."
Nàng vẫn luôn thấy Lâm Đinh Vũ đến đây không phải chỉ lo lắng cho riêng Thôi Gia Ngư mà cũng đang lo lắng cho nàng và Nguyễn Dạ Sênh. Lâm Đinh Vũ rất thông minh, cảm thấy Dương Trận có thể sẽ tạo thành uy hiếp đối với các nàng. Lần này đặc biệt đến nơi nàng chào hỏi, thật ra cũng là muốn nhìn xem tình hình của nàng.
"Nhớ phải cẩn thận." Ánh mắt Lâm Đinh Vũ có chút sâu xa, nói: "Tôi ở ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì có thể liên hệ tôi."
"Cảm ơn." Hề Mặc cảm kích nói: "Thôi Gia Ngư ở đâu?"
"Cũng ở gần đây." Lâm Đinh Vũ nói vị trí nhà của nàng và Thôi Gia Ngư cho Hề Mặc biết.
Hề Mặc mang Lâm Đinh Vũ đi vào trong ngồi, Lâm Đinh Vũ chào hỏi A Thối Nhật Tắc và Nhiễm Lạp Trường Tú, nàng ở đây một lúc, lát sau thì rời đi.
Lâm Đinh Vũ đi, Hề Mặc cân nhắc về điểm kỳ lạ của Dương Trận, tâm tình hạ xuống, lúc đan áo len liên tiếp mắc lỗi.
Ở phía chương trình của Nguyễn Dạ Sênh tiến triển rất thuận lợi, các cô đi khắp các ngõ hẻm, dựa vào những gợi ý và tương tác đến từ các NPC trong trấn. Vật phẩm hiến tế đầu tiên là nhờ vào Nguyễn Dạ Sênh tìm được, nhưng ở giai đoạn tìm kiếm tiếp theo, Nguyễn Dạ Sênh khiêm tốn đi rất nhiều, cô biết rõ, một khách mời của show giải trí không nên quá sức thể hiện, vì sẽ dễ sinh ra chuyện chiếm spotlight, đó là một chuyện rất không nên.
Các khách mời khác cũng cần có cơ hội để thể hiện, mỗi một khách mời đều có một lượng fans hùng hậu của riêng mình, đương nhiên họ rất mong có thể nhìn thấy thần tượng nhà mình tỏa sáng, vì vậy lúc sau Nguyễn Dạ Sênh không thể hiện mà chỉ cần phối hợp vào những lúc quan trọng và thầm hỗ trợ đồng đội, cô nhường cơ hội cho những đồng đội khác trong nhóm.
Vật hiến tế thứ hai chủ yếu là nhờ vào phân tích của Lệ Tư Nhiên tìm được.
Đang trong quá trình tìm kiếm vật phẩm hiến tế thứ ba, các cô gái trong đội đều ra sức, tạo ra một màn kết hợp ăn ý đẹp mắt. Nhưng quá trình tìm kiếm vật phẩm thứ ba quá quanh co, cho đến buổi trưa mà vẫn chưa tìm được vật phẩm cuối cùng, tổ chương trình tạm dừng ghi hình, trước tiên đi ăn trưa, chờ đến chiều sẽ tiếp tục hành trình.
Hề Mặc ăn xong bữa trưa, tính toán thời gian vẫn chưa đến nên vào phòng nghỉ ngơi một chút.
Đến khi nàng tỉnh dậy, đi xuống lầu thì thấy Nhiễm Lạp Trường Tú đang chuẩn bị dẹp bàn ăn, trên bàn là hai đĩa thức ăn và một bộ chén đũa trống, nhìn như đã ăn qua. Chén đũa kia để rất ngay ngắn, xung quanh vô cùng sạch sẽ, ngay cả một hạt cơm rơi cũng không có, cho thấy được người dùng cơm là một người rất chú tâm sạch sẽ.
Hiện giờ đã là hai giờ chiều, sớm đã qua bữa trưa, mà Nhiễm Lạp Trường Tú làm cơm cho người khác, hơn nữa còn là phần của một người.
"Dì Nhiễm Lạp, người bạn của chú và dì đã đến nơi?" Hề Mặc nghĩ tới, hỏi.
"Đúng, đến vào lúc Hề tiểu thư nghỉ trưa." Nhiễm Lạp Trường Tú nói.