Hoán Đổi Ảnh Hậu

chương 159: hiến tế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương —— hiến tế

Nhóm khách mời ở cùng nhà chung với Nguyễn Dạ Sênh chỉ vừa ăn xong bữa sáng, vẫn đang ngồi trò chuyện trên bàn ăn, chưa kịp dọn bàn thì ekip đã phát thẻ nhiệm vụ.

Thẻ nhiệm vụ màu đỏ, ngoại trừ logo của chương trình, mặt ngoài thẻ còn dùng tiếng Hán và tiếng Di để viết câu chúc phúc, ngập tràn không khí lễ hội, Nguyễn Dạ Sênh mở ra chiếc thẻ trên tay, rất thích những chi tiết này của chương trình.

Bên trong, thẻ nhiệm vụ viết, hôm nay các khách mời phải hoàn thành đến nhiệm vụ cuối cùng, mỗi nhà chung sẽ là một đơn vị tổ đội, hai khách mời chủ trì đảm nhận vai trò đội trưởng, Diệp Dã dẫn đội ở nhà chung bên kia, Trương Chi Thấm dẫn đội nhà chung bên này, dựa vào gợi ý được cung cấp các đội sẽ đi tìm bốn vật phẩm hiến tế đặc biệt ở vòng quanh thị trấn. Hai đội khác nhau, bốn vật phẩm hiến tế cũng khác nhau, sẽ không xuất hiện vấn đề tranh giành.

Mỗi một vật phẩm hiến tế thành công tìm được, đội sẽ được cộng thêm điểm, đến cuối cùng, đội nào cao điểm hơn sẽ giành chiến thắng. Ngoài ra, điểm cộng và điểm trừ sẽ được ẩn trong tiến trình hoàn thành nhiệm vụ.

Trên thẻ nhiệm vũ chỉ ít ỏi bấy nhiêu câu, phạm vi để làm nhiệm vụ trong trấn là bao lớn, vật phẩm hiến tế có điểm gì đặc biệt, tên gọi là gì, quy tắc của điểm cộng và điểm trừ là gì, tất cả đều không được đề cập.

Trầm Khinh Biệt đã từng tham gia mùa , biết quy tắc, cô là người đầu tiên giơ tay hỏi đạo diễn: "Ninh đạo, trên thẻ viết khá đơn giản, không khác gì mò kim đáy biển, có thể cho chúng tôi hỏi một vài vấn đề không?"

"Có thể." Giọng nói của Ninh Khuê ở ngoài màn hình vang lên, trước đó anh ta nghe điện thoại của Hề Mặc, nói một ít chuyện hợp tác nên lúc này tâm tình phơi phới: "Nếu có thể trả lời tôi sẽ trả lời, không thể trả lời, vậy phải xem ở các bạn."

"Nhưng như vậy." Ninh Khuê chuyển chủ đề: "Trước khi tôi giải đáp, tôi cũng muốn hỏi các bạn một câu hỏi, để xem ai có thể trả lời được."

Cả đội của Trương Chi Thấm chờ đợi câu hỏi của Ninh Khuê.

Ninh Khuê nói: "Chi Thấm, quy tắc cũ, trước tiên thu lại điện thoại của mọi người. Từ giờ trở đi, toàn bộ quá trình thực hiện nhiệm vụ, mọi người không được kết nối mạng, mọi việc đều phải dựa vào khả năng phân tích, khả năng ứng biến và lượng kiến thức của mình."

Trương Chi Thấm thu lại điện thoại của mọi người.

Sau khi tịch thu điện thoại xong, cả đội đón chờ câu hỏi của Ninh Khuê: "Trong nhóm các bạn, ai biết ngày mừng năm mới của dân tộc Di là ngày nào?"

Cố Sầm mơ hồ: "Lẽ nào Tết của ngươi Di không cùng với ngày Tết của chúng ta?"

Lệ Tư Nhiên cảm thấy thật thán phục Cố Sầm, ở dưới bàn nhanh tay vả đùi Cố Sầm, Cố Sầm giật mình, nhìn Lệ Tư Nhiên.

Trước khi đến đây, quản lý của nhóm các nàng đã căn dặn mấy trăm lần, bảo Lệ Tư Nhiên quản Cố Sầm, để cái miệng của Cố Sầm không làm bại lộ vấn đề về chỉ số thông minh. Bởi vì chương trình thực tế rất khó che giấu nên dễ bị nhận ra. Cố Sầm là em út, là người có tuổi nhỏ nhất trong nhóm, vào nhóm với vai trò là thực tập sinh. Mỗi kì thi học kỳ, cô đều nằm trong top thành tích từ dưới lên, việc học không có tiến bộ. Nhưng Lệ Tư Nhiên lại chính là học bá, vững chắc ở vị trí top ba toàn trường, hơn nữa, ngôi trường mà nàng theo học là ngôi trường có tỷ lệ ghi danh cực kỳ cao, top ba của trường này chính là quái vật.

Nhóm nhạc nữ có điểm tốt là đoàn kết, dành tình cảm nhiều cho nhóm, mọi việc luôn cố gắng xử lý công bằng. Nhưng nếu không chịu được sự nổi trội hơn, mỗi lần ồn ào cãi nhau, mục bình luận sẽ thành nơi chứa đầy lời nói rác rưởi, chửi mắng lẫn nhau.

Thành tích học tập trước đây của Lệ Tư Nhiên sau khi được đào ra, công ty mua hot search cho nàng, fans riêng của Lệ Tư Nhiên tâng bốc thành tích của Lệ Tư Nhiên ở khắp nơi. Fans riêng của Cố Sầm là nhóm bất hòa nhất với fans riêng của Lệ Tư Nhiên, bởi vì trước đó, có đủ loại hành vi cho thấy Lệ Tư Nhiên thường xuyên tỏ thái độ với Cố Sầm, cho rằng Lệ Tư Nhiên bắt nạt Cố Sầm.

Vì vậy sau khi hot search được lên, fans Cố Sầm liền đến gây nhau, nói bởi vì Lệ Tư Nhiên không có gì lăng xê nên mới lấy thành tích học tập ra như thế, làm sao, bọn tôi xem nhóm nhạc là xem mấy người ca hát nhảy múa, lẽ nào lại đi xem cô có giải được đề toán hay không? Lệ Tư Nhiên, cô không nên gia nhập nhóm máy ảnh mà nên đi thi Thanh Hoa Bắc Đại đi.

Fans Lệ Tư Nhiên liền chửi lại, tốt xấu gì chúng tôi còn có cơ hội đi thi Bắc Đại Thanh Hoa, Cố Sầm của mấy người đội sổ học kỳ hằng năm, nhiều khi phương trình bậc hai còn giải không được nữa là.

Nhóm nhạc của các nàng tên là Eos, gồm thành viên nữ trẻ tuổi. Vốn từ Eos là chỉ nữ thần rạng đông, tượng trưng cho ánh sáng rạng đông, hơn nữa Eos lại vô cùng xinh đẹp, cho nên cái tên này phải là một cái tên nhóm rất đẹp. Thế nhưng tên nhóm vừa công bố, dân mạng lại được một phen dở khóc dở cười, bởi vì có một thương hiệu máy ảnh nổi tiếng và có doanh thu cực cao nào đó trên thế giới cũng có cái tên này. Dần dần, truyền tới truyền lui, fans không còn gọi các nàng là Eos nữa mà gọi là nhóm máy ảnh, còn fans thì tự gọi là nhiếp ảnh gia.

Trước ống kính, Lệ Tư Nhiên không được thể hiện quá rõ, đành nói: "Ninh đạo cũng đã hỏi chúng ta ngày Tết của người Di là ngày nào, vậy chắc chắn không thể cùng ngày với chúng ta."

"Vậy chị biết là ngày nào không?" Cố Sầm hỏi lại.

Lệ Tư Nhiên: "..."

Thiếu chút nữa là nàng nghẹn rồi, hồi lâu mới nói: "Chị cũng không biết."

Cố Sầm duỗi tay sang, tự nhiên khoát lên vai Lệ Tư Nhiên: "Vậy căn bản chúng ta không khác gì nhau."

Lệ Tư Nhiên: "..."

Lệ Tư Nhiên nghĩ thầm, nếu như không phải nể mặt chị của em, tôi đã sớm... đập chết em.

Thật ra Nguyễn Dạ Sênh biết đáp án câu hỏi này, ban đầu cô cũng không rõ nhưng Hề Mặc từng trao đổi qua với cô. Hề Mặc vì phòng ngừa chu đáo, nàng tìm hiểu đủ mọi chuyện, trước khi đến đây đã tìm hiểu về một vài phong tục và truyền thống văn hóa của dân tộc Di, trong đó có nhắc đến ngày Tết truyền thống đặc biệt của họ, Nguyễn Dạ Sênh nghe nhắc đến, cũng có được kha khá kiến thức về dân tộc Di.

Nhưng hiện tại cô nhìn mọi người ở đây, không ai lên tiếng trả lời, dường như cũng không biết, nếu không phải rất cần, cô cũng không muốn giành sự nổi bật.

Đừng thấy bình thường Trầm Khinh Biệt khờ khạo mà nghĩ lầm, cô là tầm ngầm mà đấm chết voi, cô có trí khôn của mình, hỏi Ninh Khuê: "Ninh đạo, vừa mới bắt đầu mà đã hỏi như vậy, có phải nếu trả lời được câu hỏi là sẽ được điểm thưởng hay không?"

Ninh Khuê cười gian xảo, nhưng không nói.

Trương Chi Thấm cười nói: "Mọi người nhìn xem Ninh đạo cười xấu xa như vậy, chắc chắn có điểm cộng. Mọi người mau nhớ lại có từng nghe qua về vấn đề này hay chưa, đây là cơ hội tốt, nói không chừng vừa bắt đầu là chúng ta có thể tạo chênh lệch về điểm số với đội của Diệp Dã bên kia."

Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy sẽ có điểm thưởng, lúc này mới lên tiếng: "Thật ra không phải người Di ăn Tết vào một ngày nhất định như chúng ta, mà là một sự ước chừng không chắc chắn, hơn nữa dân tộc Di ở những địa phương khác cũng có thời gian ăn Tết không giống nhau. Nhưng vẫn có điểm chung là, từ tháng đến cuối tháng tháng âm lịch hằng năm, trong khoảng thời gian rất dài này sẽ chọn ra một ngày lành."

Hiện giờ theo dương lịch là giữa tháng , nếu quy về âm lịch, chính là đầu tháng , cũng vừa hay rơi vào phạm vi của ngày tổ chức lễ Tết. Nhưng cô không biết ở Hắc Trúc Câu bên này sẽ chọn ngày nào, hoặc có phải đã qua rồi hay không.

Ninh Khuê vỗ tay: "Nguyễn Nguyễn, sao em biết được chi tiết kỹ càng như vậy?"

Sau đó ekip tiến đến, phát một thẻ điểm, đây là thẻ cộng hai điểm.

Thành viên cả đội nhìn thấy vừa mới bắt đầu mà đã được cộng hai điểm, xem như là một khởi đầu tốt đẹp, tất cả đều rất vui vẻ.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Tôi được một người bạn thân kể qua, cậu ấy biết rất nhiều kiến thức."

Cảm ơn, Hề Mặc.

Trầm Khinh Biệt hỏi Ninh Khuê về quy định của điểm trừ là gì, có nhắc nhở gì hay không để tránh phải trúng bẫy, Ninh Khuê không chịu nói, chỉ nói, chỉ cần nhận được thẻ điểm trừ là sẽ biết được ngay.

Chuyện này không khác gì rà mìn, nếu không bước qua sẽ không biết quả mìn nào nổ mạnh.

Ninh Khuê mượn chuyện ngày Tết của dân tộc Di, nói: "Lần này trấn Hắc Trúc Câu vẫn chưa tổ chức, mọi người trong trấn dự định sẽ chọn hôm nay là ngày lành, phối hợp với tổ chương trình của chúng ta tổ chức trang hoàng cho ngày hội. Hôm nay, thị trấn sẽ tổ chức một ngày lễ hiến tế long trọng, các bạn phải tìm cách tìm được bốn vật phẩm hiến tế, tham gia lễ hội."

Lúc này, ekip lại mang lên một tấm thẻ khác, đây không phải chiếc thẻ nhiệm vụ màu đỏ mà là thẻ gợi ý màu xanh.

Mọi người truyền nhau thẻ gợi ý để đọc, từ biểu cảm của mọi người sau khi xem xong, đều rất khó tả, dường như manh mối rất kỳ quái. Cố Sầm chăm chú nhìn thẻ gợi ý, nhìn chằm chằm hồi lâu, miệng thì nói: "Sao lại là thế này?"

Đến phiên Nguyễn Dạ Sênh cầm nó trên tay, Nguyễn Dạ Sênh mới biết, thì ra trên thẻ gợi ý là một hình vẽ.

Một cây kiếm, một chiếc rìu bắt chéo vào nhau, được vòng lại bởi một cái khung, bức vẽ chỉ có vậy.

"Cái này có ý gì?" Đầu óc của Trầm Khinh Biệt hoàn toàn không hoạt động nổi với nó.

Lệ Tư Nhiên nhìn cũng không hiểu.

Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chúng ta nên ra ngoài xem, tuy không hạn chế phạm vi nhưng chắc là phải tìm trong thị trấn."

Sáu người không trì hoãn, thay đồ giữ ấm rồi cùng nhau ra ngoài.

Vừa ra ngoài xem, trong ngoài thị trấn đều đã giăng đèn kết hoa, có nhiều người dân trong trấn đều đã nộn nhịp mặc trang phục lộng lẫy mà họ chỉ mặc vào ngày hội của người Di, náo nhiệt lạ thường. Vì để quảng bá cho du lịch của Hắc Trúc Câu, người trong trấn hợp tác với tổ chương trình, sẽ ghi hình toàn bộ ngày lễ mừng của trấn, trước tiên là cúng tổ tiên, sau đó ghi hình hoạt động hiến tế vào chương trình để nhiều người biến đến văn hóa và tập tục của Hắc Trúc Câu.

"Woa." Kinh nghiệm cuộc sống của Cố Sầm vẫn còn ít, thấy khung cảnh trước mắt mình, hai mắt tỏa sáng: "Đúng là náo nhiệt, so với ngày hôm qua mới đến hoàn toàn khác biệt."

"Chúng ta không phải tới xem náo nhiệt." Lệ Tư Nhiên nhìn cô chằm chằm: "Chúng ta đang tìm tế phẩm."

"Chương trình không có quy định chúng ta không được phép mua đồ hoặc đi dạo xung quanh phải không?" Cố Sầm thấy trước đó Nguyễn Dạ Sênh trả lời câu hỏi về dân tộc Di nên hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Nguyễn Nguyễn tỷ, nếu trong quá trình chúng ta tìm manh mối, đi dạo đến các sạp hàng hay hàng quán, có bị trừ điểm hay không?"

"Có lẽ không." Nguyễn Dạ Sênh nghĩ nghĩ, nói: "Tôi thấy ngược lại chương trình càng khuyến khích chúng ta đi dạo, không chừng còn có thể tìm được thẻ điểm cộng."

Cô rất bình tĩnh phân tích, nói: "Mục đích của chương trình ở mùa này là quảng bá cho trấn Hắc Trúc Câu, đây thật sự là một nơi tốt, nếu chúng ta đi dạo nhiều nơi, theo đó máy quay sẽ quay được nhiều cảnh vật ở nơi này, ngược lại rất thích hợp với ý nghĩa của chương trình, có thể tổ ekip cũng giấu một ít bất ngờ ở nơi nào đó, để khi chúng ta đi dạo sẽ khai thác được."

Cố Sầm liếc sang Lệ Tư Nhiên, hừ nhẹ một tiếng: "Chị nghe chưa, là do Nguyễn Nguyễn tỷ nói đó."

Lệ Tư Nhiên: "..."

Chỉ có vậy là em lên mặt.

... Nếu không phải nể mặt chị của em.

"Còn về điểm trừ." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Ekip đã tịch thu tất cả điện thoại của chúng ta, nên có thể hiểu, sẽ có rất nhiều manh mối về kiến thức phải tìm hiểu mới biết được, nếu chúng ta mượn điện thoại của người trong trấn hoặc hỏi họ một vài vấn đề trọng tâm, có thể sẽ phạm quy dẫn đến bị trừ điểm."

Cố Sầm nhìn Nguyễn Dạ Sênh, mặt đầy hâm mộ: "Nguyễn Nguyễn tỷ, chị giỏi ghê, em quyết định sẽ đi theo chị."

Nàng là bùi kiệm, cho nên rất ngưỡng mộ người thông minh, Lệ Tư Nhiên thấy ánh mắt si mê của Cố Sầm, trong lòng cực kỳ khó chịu, không thèm để ý cô đến cô nữa.

Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nói: "Không không, hiện giờ tôi còn chưa nhìn ra gợi ý trên thẻ này là có ý gì."

Nhóm người ở đây trò chuyện, lát sau, Diệp Dã cũng dẫn đội mình đến, Trầm Khinh Biệt vừa nhìn, cứ tưởng rằng không có Vương Diễn Hà mà lại thay bằng một mỹ nữ đang mặc đồ của người Di, cô nhìn kỹ, lúc này mới hoảng sợ.

Người đó chính xác là tiểu sinh lưu lượng Vương Diễn Hà.

Vương Diễn Hà rất giữ lời hứa, đêm qua nói sẽ mặc nữ trang, sáng nay liền thật sự mặc váy dài của người Di, lại còn trang điểm, trông kiều mị vô cùng.

"Mọi người có manh mối gì không?" Diệp Dã cũng đến dò hỏi quân tình: "Bên này của tôi đã giải được gợi ý đầu tiên, hiện giờ chuẩn bị đi theo hướng dẫn."

Trương Chi Thấm cười nói: "Không thể hồi đáp."

"Cái đồ cáo già." Diệp Dã điểm lên mũi Trương Chi Thấm, cười rời đi: "Lần này sẽ không để cậu thắng một cách dễ dàng đâu."

Nhưng đúng là đội của Nguyễn Dạ Sênh bên này không có bất kì manh mối gì, đứng tại đây không biết phải xoay sở thế nào. Cố Sầm chạy đến quán nhỏ bên kia mua một ít xiên que, đưa cho các cô cầm ăn, Lệ Tư Nhiên không ăn, Trầm Khinh Biệt ăn hết mấy que.

"Vẫn chưa nghĩ ra manh mối?" Cố Sầm ăn xiên que, hỏi: "Nếu thật sự nghĩ không ra, mọi người nghe em nói thử xem?"

"Em?" Lệ Tư Nhiên nghi ngờ.

Cố Sầm nói: "Bình thường mọi người có chơi game không? Biểu tượng đao và kiếm giao nhau thế này là một loại rất thường thấy trong game. Trong game, nó thường được dùng làm biểu tượng cho cửa hàng vũ khí. Nhưng có một điều em không rõ, nếu nó ám chỉ cửa hàng vũ khí thì trong thị trấn thật sự có cửa hàng vũ khí sao, đây không phải là trò chơi."

Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên: "Nếu áp dụng vào đời thực, có thể không phải là cửa hàng vũ khí mà có thể là một loại cửa hàng dụng cụ nào đó."

Cố Sầm chợt hiểu ra, lại chuyển mắt nhìn Lệ Tư Nhiên, có chút đắc ý.

Lệ Tư Nhiên: "..."

Đoàn người nhanh chân đi tìm khắp các cửa hàng trên mặt phố, xem có cửa hành dụng cụ nào không, thậm chí cả các cửa hàng tạp hóa cũng đến xem. Qua một đoạn thời gian tìm kiếm, cuối cùng đoàn người cũng tìm được một cửa hàng, Nguyễn Dạ Sênh tinh mắt, nhìn thấy trên quầy, ở một góc nhỏ khó thấy có một biểu tượng hoàn toàn giống với hình vẽ bên trên thẻ gợi ý.

Chính là nơi này.

Chủ cửa hàng khách sáo tiếp đón các cô: "Xin chào, muốn mua gì cứ lựa chọn."

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy một dụng cụ, nhìn thì giống như một chiếc nỏ, nhưng so với những loại nỏ bình thường, nó nhỏ hơn rất nhiều. Thậm chí, nếu nắm trong lòng bàn tay chúng không lớn hơn bao nhiêu, ngoài mép còn có ba cái lỗ nhỏ, hẳn là dùng để bắn ra thứ gì.

Nếu nói là dụng cụ, thứ này thật ra có thể coi như là một loại vũ khí.

"Đây là tôi tự chế." Chủ cửa hàng cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh, cười nói: "Có không ít du khách mua về làm kỷ niệm, mọi người muốn mua không."

Đây thật sự là vũ khí tự chế của hắn, lại còn có thể dùng để đuổi bắn chim, ở Hắc Trúc Câu có rất nhiều chim thú, ở đây nếu có người vào núi thì sẽ tự chuẩn bị cho mình một loại vũ khí tự chế, chỉ cần không động đến những loài do nhà nước bảo vệ thì người dân ở đây vẫn sẽ được phép. Chỉ là đang quay chương trình, chủ cửa hàng không tiện nói ra, chỉ nói đây là một loại đồ kỷ niệm.

Nếu trên thẻ gợi ý có biểu tượng về vũ khí, mà trong cửa tiệm này nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có loại tiểu nỏ này nhìn qua là giống vũ khí nhất, Nguyễn Dạ Sênh nghĩ, có thể là cần phải mua.

Vì vậy cô đến hỏi giá rồi mua chiếc tiểu nỏ, giá cả cũng khá đắc đỏ. Ngoại trừ thứ này còn được kèm theo một chiếc túi nhỏ, Nguyễn Dạ Sênh ước chừng, tương đối nặng, cảm thấy có lẽ là thứ kết hợp với tiểu nỏ, nghĩ rằng cái này không tiện để máy quay bắt được, cho nên cô không mở chiếc túi ra.

"Là đồ thủ công, ở ngoài không mua được, cảm ơn các vị đã ủng hộ cửa hàng." Chủ cửa hàng vui vẻ, đưa cho các cô một chiếc thẻ màu xanh: "Để tỏ lòng cảm tạ, tôi gửi mọi người một món quà."

Nhóm người cuối cùng nhận được một gợi ý tiếp theo,

Truyện Chữ Hay