Liễu Long Đình không phải là một người rộng lượng.
Anh ấy không thể đáp ứng những lời oán trách của người khác đối với bản thân.
Anh ấy đã muốn thứ gì thì bất kể thế nào thì anh ấy cũng phải có được nó, nếu đã nói những điều này với tôi thì tôi không thể nói bây giờ tôi có thực sự yêu anh ấy không, hay chỉ vì sức mạnh của chiếc Hỗn Độn Chung mà tình yêu của tôi dành cho anh ấy không thể nào với bớt được.
Lúc này, tôi cũng không nói nữa, có vẻ như anh ấy đã nói những bí mật này với tôi lần đầu tiên, tôi không nói một lời, vì vậy anh ấy tự nói với chính mình, tiếp tục kể cho tôi nghe những điều còn lại.
“Anh đã nói điều ước với Hỗn Độn Chung, nhưng trái tim của em đã không còn.
Nếu anh muốn đi vào trái tim của em thì em phải có thêm một trái tim có thể sử dụng để yêu anh.
Dưới sức mạnh của Hỗn Độn Chung, nhân gian này, và số phận của hai chúng ta đã trải qua những thay đổi to lớn.
Em đã thăng cấp thành công biến Nhân tộc thành các vị thần thống trị tối cao của thiên hạ này, nhưng mà những ân oán giữa chúng ta vẫn chưa được phá vỡ.
Em có một cơ thể con người và một trái tim mới, và ý nguyện của anh, không cần biết anh đối với em như thế nào, không cần biết thiên hạ như thế nào, chỉ cần em còn sống thì em phải yêu anh, đây là sinh mệnh của em, chỉ cần em đừng đánh mất linh hồn thì đây sẽ là số phận vĩnh hằng của em…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời Liễu Long Đình.
Rốt cuộc là tôi sống trên thới giới này để làm gì? Có phải chỉ vì điều ước của Liễu Long Đình với Hỗn Độn Chung mà tôi có được cuộc sống này không? Tôi vừa sử dụng thân thể của Bàn Cổ, vừa rất yêu thích Liễu Long Đình, hai điều này mâu thuẫn với nhau như vậy, nhưng mà Hỗn Độn Chung đã giúp Liễu Long Đình thực hiện được điều ước của mình, còn tôi chỉ là phụ kiện cho một điều ước.
“Em muốn yên lặng một lúc.” Tôi nói với Liễu Long Đình.
Tôi thực sự không thể chấp nhận được, ngay cả tình cảm của chính mình cũng đang bị thao túng.
Trên người tôi còn có cái gì thuộc về riêng tôi?
“Được.” Liễu Long Đình trả lời tôi.
Nói xong, anh ấy xoay người, rời khỏi cái đình, đi về hướng nhà họ Liễu.
Lúc này tôi là người duy nhất ở nơi tĩnh lặng này, vốn dĩ tôi ở đây để an ủi Liễu Long Đình, nhưng mà cuối cùng thì chính tôi mới là người không giải tỏa được phiền muộn.
Tôi bay lên đỉnh đình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mênh mông trên núi, trên đời này sao lại tạo ra kiếp người? Tại sao lại chết? Mục đích sống là gì?
Cả đêm tôi không về, tôi đứng trên đỉnh đình nhìn mặt trời mọc đằng đông soi mây phía chân trời, lúc đó tôi mới nhảy về phía trước và bay về phía nhà họ Liễu.
Cả đêm không về nhà, sáng ra vắng tanh, thấy tôi từ ngoài vào, Hư hỏi tôi tối qua đi đâu vậy? Tại sao không ở nhà?
Từ trước đến nay thì Hư luôn là người của Liễu Long Đình, lúc này vừa nhìn thấy anh ta thì tôi cũng không muốn nói nhiều, liền đơn giản trả lời một câu.
Tôi nói vào buổi tối tôi không ngủ được nên tôi đã đi dạo, sau đó hỏi anh ta: “Ánh Nguyệt ở đâu? Cô bé đã dậy chưa?”
Hư lắc đầu và nói với tôi là chưa.
Tôi bước vào phòng, tự hỏi cả đêm qua Ánh Nguyệt không nhìn thấy tôi thì cô bé có lo lắng không.
Khi tôi bước vào phòng, Liễu Long Đình đang ngồi trên một chiếc ghế lớn cạnh bàn trà, bộ quần áo anh ấy mặc bây giờ vẫn giống bộ quần áo anh ấy mặc tối hôm qua, có vẻ như anh ấy đã không đi ngủ vào buổi tối.
Thấy bây giờ tôi mới về, nhìn thấy tôi từ bên ngoài đi vào, hỏi tôi: “Bên ngoài có lạnh không?”
Tôi liếc nhìn Liễu Long Đình, không trả lời anh ấy thay vào đó tôi đi thẳng đến giường của Ánh Nguyệt.
Thấy cô bé đang ôm một con búp bê ngủ say và chưa thức dậy thì tôi nhẹ nhàng đẩy Ánh Nguyệt và gọi cô bé tỉnh dậy.
Ngay khi Ánh Nguyệt vừa mở mắt và nhìn thấy tôi, cô bé lập tức lao về phía tôi, sau đó duỗi ngón tay út ra và viết lên tay tôi: “Đêm qua con thức dậy và nhớ mẹ, con muốn đi tìm mẹ nhưng ba nói là tâm trạng của mẹ không tốt, bảo con đừng quấy rầy mẹ.
Mẹ có chuyện gì không vui cứ nói cho Ánh Nguyệt biết nhé, nếu không thì Ánh Nguyệt sẽ lo lắng cho mẹ.”
Ánh Nguyệt vẫn còn là một đứa trẻ, ngay cả khi tôi nói với cô bé về chuyện giữa tôi và Liễu Long Đình thì cô bé cũng sẽ không hiểu.
Tôi lấy quần áo của Ánh Nguyệt và mặc cho cô bé, sau đó đưa cô bé đi rửa mặt, tôi cũng không nói cái gì với Liễu Long Đình.
Chỉ là khi tôi đang lau mặt cho Ánh Nguyệt, lúc này Tôn Thanh cũng đã thức dậy, nhìn thấy tôi thì chào tôi, sau đó nói: “Tôi sợ Tam Thanh bây giờ chỉ còn lại Thượng Thanh, Linh Bảo Thiên Tôn mà thôi.
Ngài ấy là Thiên Tôn thứ hai trong Tam Thanh, ở tại giải tầng, Cung Huyền Đô Thất Bảo Tử Vi.
Hiện tại thì cô có Liễu Long Đình bảo vệ nên oán niệm của Bàn Cổ không thể đến gần cô.
Cũng vì có Liễu Long Đình che chở cho nên oán niệm của Bàn Cổ không thể hấp thụ tinh khí của cô được.
Thế nhưng mà tối hôm qua tôi quan sát tinh tượng và thấy rằng sao Tử Vi có dấu hiệu rơi xuống nên tôi sợ rằng sinh vật hẳn là oán niệm Bàn Cổ đã hấp thu tinh hoa của hai vị thượng phẩm rồi.
Hiện tại thì cũng đã có đủ ma lực để đi tới giai tầng rồi, nếu hút được tinh hoa của Linh Bảo Thiên Tôn thì e rằng cho dù có Liễu Long Đình bảo vệ cô thì nguy hiểm của cô cũng sẽ tăng lên.
Dù sao thì ít nhất oán niệm Bàn Cổ phải hấp thụ tinh khí của ít nhất người thì mới có thể sở hữu sức mạnh như của kiếp trước.”
Chỉ là tôi không còn biết ý nghĩa của sự tồn tại Tam Giới này có liên quan gì đến tôi? Tôi sống chết có quan trọng gì?
Tôi còn chưa trả lời Tôn Thanh thì Ánh Nguyệt nghe được Tôn Thanh lời nói, hai cái lông mày lưỡi liềm cau lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn viết lên bìa cứng nhỏ hỏi Tôn Thanh: “Tôn Thanh đạo trưởng, có người xấu muốn giết mẹ con sao?”
Ánh Nguyệt quá đáng yêu, Tôn Thanh tự nhiên có chút vui vẻ khi thấy cô bé đang nói chuyện với mình, đưa tay ra bóp mặt Ánh Nguyệt đáp: “Con quái vật ác độc này, không chỉ muốn giết mẹ con mà còn muốn giết hết nhân yêu thần ma trên thế giới này.”
“Tại sao? Nó có thù hận gì với nhân yêu thần ma trên thế gian này không?” Ánh Nguyệt ngây thơ hỏi.
“Nó không có thù hận với nhân gian này, nhưng nó bị biến chất bởi những bất bình tạo ra trong nhân gian này và sức mạnh của nó là vô hạn.”
“Vậy thì tại sao lại có oán hận trên nhân gian này?”
Ánh Nguyệt cứ luôn thích hỏi tới nơi, mặc dù Tôn Thanh không phiền nhưng tôi đã bị cô bé làm phiền chết, vì vậy tôi đã nói với Ánh Nguyệt rằng miễn là có sự sống trên nhân gian này, miễn là có thất tình lục dục thì sẽ có bất bình.
Chỉ là hiện tại cô bé đang sống ở núi Trường Bạch, và tất cả những người cô bé tiếp xúc đều là những người yêu thương cô bé, vì vậy cô bé không biết oán hận là gì?
Ánh Nguyệt nghe tôi nói và có vẻ hiểu, sau đó cô bé tiếp tục viết lên bìa cứng hỏi Tôn Thanh: “Có cách nào để đối phó với con quái vật đó không?”
Tôn Thanh mỉm cười: “Thiên hạ này là trong tay ba mẹ con, chỉ có ba mẹ con mới có thể giải quyết chuyện đó.
Nếu không thì vạn vật trên đời này đều sẽ chết, trái đất sẽ trở lại thời kỳ Hỗn Độn.”
Mặc dù Ánh Nguyệt không thể hiểu hết được những gì Tôn Thanh đang nói, nhưng khi nghe tin về việc sẽ có người chết thì khuôn mặt Ánh Nguyệt chợt hiện lên một vẻ buồn bã.
Cô bé quay đầu lại nhìn tôi và ôm lấy chân tôi.
Hiện tại thì cô bé đã hỏi xong Tôn Thanh xong, đang chờ tôi trả lời Tôn Thanh.
“Tôi không có nhiều pháp lực trong người, nếu muốn thảo luận những chuyện này thì cậu có thể nói chuyện với Liễu Long Đình.”
Tôi đã đẩy chuyện này lên trên người của Liễu Long Đình, dù sao lúc này tôi có muốn bảo vệ thiên hạ thì cũng không thể làm gì, không thể thao túng Liễu Long Đình, ngược lại Liễu Long Đình có thể thao túng tôi.
“Cô thực sự muốn nhìn Ánh Nguyệt biến mất khỏi thế gian này và nhìn những người cô từng bảo vệ tuyệt vọng chờ chết sao? Trái đất này đã nhân lên quá nhiều sinh mạng để có được sự hài hòa tươi đẹp ngày hôm nay, cô có thực sự muốn xem tất cả điều này lại bị phá hủy? Cô được sinh ra cho nhân gian này, vậy tại sao phải nghi ngờ bản thân vì một chút cảm xúc tầm thường.”
Không có gì có thể thoát khỏi con mắt của Tôn Thanh.
Tôi e rằng Tôn Thanh đã biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Liễu Long Đình đêm qua.
Liễu Long Đình giữ Hỗn Độn Chung, anh ấy có thể thay đổi mọi thứ, nhưng anh ấy không quan tâm nhân gian như thế nào.
Nhưng mà nếu tôi quan tâm thì tôi sẽ phải đi cầu xin Liễu Long Đình, lúc đó, tôi sợ rằng cho dù có thêm kiếp trước của tôi với Liễu Long Đình, dù có biết thêm nhiều tình cảm giả dối giữa chúng tôi đi nữa thì cũng giống như ly đổ đầy nước trái cây.
Tôi không thể cãi lại lời anh ấy, giống như lời nguyền của anh ấy, chỉ cần tôi không chết thì tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh ấy..