“Vậy thì em muốn biết điều gì?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
Đây là lần đầu tiên Liễu Long Đình hỏi tôi muốn biết điều gì.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi muốn biết quá nhiều về Liễu Long Đình, vì vậy tôi đi về phía Liễu Long Đình, nhìn lên đôi mắt của Liễu Long Đình và hỏi: “Em muốn biết điều sau khi anh thực hiện nguyện vọng với Hỗn Độn Chung đã phải trả giá gì?”
Mặc dù tôi rất muốn biết Liễu Long Đình mong muốn điều gì, nhưng so với mong muốn của anh ấy thì tôi còn lo lắng hơn về cái giá mà anh ấy phải trả.
Liễu Long Đình nghe tôi hỏi giá phải trả như thế nào thì anh ấy hơi nhướng mày, không vội trả lời mà hỏi tôi: “Sao em không hỏi anh rằng anh đã ước gì với Hỗn Độn Chung?”
“Vậy nếu em hỏi anh cả hai câu hỏi này thì anh sẽ trả lời em chứ?” Tôi nói với Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình trầm mặc nhìn tôi, cười cười, vươn tay sờ sờ mặt của tôi rồi nói: “Vậy anh chỉ có thể trả lời em, nguyện vọng của anh là cái gì?”
“Không được.” Tôi lập tức vặn lại Liễu Long Đình: “Em muốn biết cái giá phải trả như thế nào?”
“Vậy thì anh sẽ không trả lời.”
Liễu Long Đình vốn vẫn còn trong tâm trạng tồi tệ, đã trở nên sôi nổi hơn một chút sau khi tôi hỏi anh ấy thêm vài lời.
Anh ấy thật vất vả lắm mới đồng ý trả lời một câu của tôi, nếu tôi cứ dây dưa nữa thì e rằng anh ấy sẽ thay đổi và không muốn trả lời tôi nữa.
“Được rồi, được rồi, vậy anh trả lời đi, anh đã có nguyện vọng gì.”
“Em biết, kiếp trước anh đã dự đoán điều gì khi gặp em lần đầu không?”
Bản lĩnh kiếp trước của Liễu Long Đình rất lớn, từ khi tôi đến động Hoa Tư thì trong đầu tôi chỉ có những ký ức về kiếp trước.
Khi Liễu Long Đình tu luyện ở kiếp trước, anh ấy vẫn còn trẻ và ngông cuồng, sau khi gặp tôi thì anh ấy đã làm những việc cần làm của vợ chồng.
Nếu nói rằng Đế Tuấn yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên vì tôi đã cứu anh ta, nghĩ rằng tôi được ông trời ban cho anh ta, vậy thì Liễu Long Đình, tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao anh ấy lại thích tôi.
“Anh đoán được cái gì?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
“Đoán em là người của anh.”
“Xong rồi?” Sau khi nghe xong lời của Liễu Long Đình, tôi có chút thất vọng: “Còn gì nữa không?”
“Vậy thì em còn muốn gì nữa?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
“Vậy anh không đoán trước được rằng em là tái sinh của Tinh Khí Bàn Cổ và đối địch với anh sao? Đồng thời còn có thể sẽ lật đổ sự thống trị của Yêu tộc và truy sát anh?”
“Đoán được.”
“Vậy sao anh không giết em…”
Khi tôi còn chưa nói xong nửa câu thì cho dù Liễu Long Đình không trả lời tôi, tôi cũng đột nhiên hiểu ra một chút.
“Bởi vì anh yêu em, không có lý do gì cả, từ lúc Đế Tuấn đưa em đến gặp anh thì anh đã yêu em.
Vị thần đầu tiên anh nhìn thấy chính là em, lúc đó anh đang nghĩ, hóa ra thần chính là người có khuôn mặt và dáng dấp như em.”
Hàng vạn năm trước, các tộc khác nhau đã phân chia và thống trị nhân gian, chỉ có khai thiên lập địa, sáng tạo thế giới là Bàn Cổ mà thôi, sau đó thai nghén tinh linh mới tạo ra thần.
Được rồi, thân phận trước đây của tôi quả thực cao hơn Liễu Long Đình một chút, anh ấy đối với tôi có sự khao khát và ngưỡng mộ, điều này cũng không lạ lắm.
Lúc đó mặc dù được Tinh Linh Bàn Cổ biến hóa thành nhưng tôi cũng không có nhiều sức mạnh.
Liễu Long Đình đã dự đoán tất cả mọi thứ về tương lai của chúng tôi, tiền kiếp của tôi, thông qua dự đoán kết quả, anh ấy biết sứ mệnh của tôi và ý nghĩa của sự tồn tại của tôi.
Nhưng vì lúc Liễu Long Đình thực sự ngưỡng mộ tôi, cho nên anh ấy không giết tôi, nhưng mà cũng không muốn từ bỏ Yêu tộc dễ dàng rồi ủng hộ Nhân tộc lên địa vị thượng thần.
Bởi vậy nên anh ấy biến tôi từ một vị thần trở thành một con yêu quái, thoát khỏi Nhân tộc, khống chế tôi, không cho tôi bảo vệ Nhân tộc.
Sau đó còn để tôi làm bạn với Yêu tộc, cùng anh ấy thống trị thiên hạ.
“Nếu anh đã nói tất cả và có thể đoán trước được tương lai, tại sao anh lại cho em cơ hội phản loạn? Nếu không cho em cơ hội, anh cầm Hỗn Độn Chung điều khiển nhân gian này thì thiên hạ này vẫn là thiên hạ của quỷ thần.”
Hỗn Độn Chung nổi tiếng trong thiên hạ, chuông vừa ra thì có thể trấn áp giai tầng, tầng mười tám địa ngục trần gian, thậm chí có thể trấn áp toàn bộ Tam Giới.
Liễu Long Đình biết kết quả rồi nhưng mà anh ấy vẫn mắc sai lầm, vậy thì hoàn toàn không phải phong cách của anh ấy.
“Nếu em yêu anh thì có lẽ bây giờ, đó sẽ là nhân gian cũ, yêu quái đang ở đỉnh cao và loài người đang suy tàn.”
Khi Liễu Long Đình nói lời này với tôi, tôi đột nhiên đoán được điều ước của Liễu Long Đình đối với Hỗn Độn Chung là gì, có lẽ điều ước của anh ấy là khiến tôi yêu anh ấy.
Nhưng lại không dám tin những gì mình đoán là sự thật, rốt cuộc tâm tư của Liễu Long Đình hoàn toàn không thể đoán ra được.
“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình đột nhiên ngừng nói, tôi nhìn vào mắt anh ấy, trong mắt anh ấy dường như đã xuyên không gian vô tận, trở về quá khứ, hồi lâu sau, anh ấy mới nói với tôi: “Anh có thể thay đổi thân phận của em, nhưng anh không thể thay đổi trái tim và sứ mệnh bẩm sinh của em.
Anh đã cố gắng bằng mọi cách để có thể ở bên em, đối xử tốt với em và cho em trạng thái cao nhất: thất vọng, thần phục anh, giận dữ với anh, bóp nát trái tim của em thành tro bụi, tưởng rằng chỉ cần em trở thành con rối thì em sẽ không còn nghĩ đến nhiệm vụ của mình.
Nhưng mà cho dù là con rối thì suy nghĩ của em dường như đã hòa vào từng giọt máu của một tấc kinh mạch, anh đã cố gắng đến cùng và anh không thể làm gì được…”
“Vì vậy, anh đã cầu nguyện với Hỗn Độn Chung?” Khi Liễu Long Đình im lặng, tôi nghe theo lời của Liễu Long Đình nói.
Liễu Long Đình nhìn xuống tôi và ép tôi từng bước, cổ họng khàn khàn nói ừ với tôi.
Sau đó anh ấy bắt tôi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh đình, rồi anh ấy ấn đầu mình lên vai tôi nói: “Đúng vậy, anh đã cầu nguyện, cầu nguyện với Hỗn Độn Chung, cầu nguyện dù biển cạn đá mòn thì em vẫn luôn yêu anh cho đến giây phút em biến mất khỏi nhân gian này.”
Lời nói tầm thường như vậy thì ai cũng có thể nói ra, nhưng mà khi nó nói ra từ miệng Liễu Long Đình thì đó là một câu thần chú đã định sẵn số phận của hai người.
Khi nghe Liễu Long Đình nói câu này, mũi của tôi không thể giải thích mà đau nhức, tôi có rất nhiều điều muốn nói với Liễu Long Đình, nhưng lúc này, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Qua một lúc thì tôi mới kiểm soát được biểu cảm của mình, dáng vẻ khóc không ra khóc mà cười cũng không giống cười hỏi Liễu Long Đình: “Làm sao anh lại ước một nguyện vọng không có tiền đồ như thế này? Tại sao anh lại không ước là em sẽ yêu anh kể cả khi em chết và biến mất.
Đây mới là tình tiết chỉ xuất hiện trong lời bài hát, trong các cuốn tiểu thuyết.
Vậy là anh còn chưa đủ yêu em!”
Liễu Long Đình không giải thích rằng anh ấy yêu tôi đến mức nào hay không yêu tôi như thế nào, anh ấy chỉ nhìn vào mắt tôi, mặc dù ánh trăng không sáng nhưng tôi vẫn nhìn thấy sương mù và nỗi buồn trong mắt Liễu Long Đình.
“Nếu vậy thì em quá đau khổ rồi, là do anh quá ích kỷ… nhưng mà anh cũng quá hào phóng.
Dù sao anh cho phép em khi thế giới này hủy diệt thì em đã có tự do, cho em tự tại.”
Liễu Long Đình thực sự là một đồ bỏ đi.
Trong lòng tôi không nhịn được mà chửi bậy một câu, cổ họng tôi không nói được lời nào, cứ nghẹn họng như bị bông gòn chặn lại.
Tôi nói kiếp trước của tôi thế nào mà thật sự không có trái tim, tôi làm sao có thể có tình cảm với thế gian lần nữa.
Nếu tôi thật sự yêu Liễu Long Đình và chân thành muốn kết hôn với anh ấy thì làm sao có thể phản bội anh ấy.
Nghĩ đến việc tôi có thể vô điều kiện mà tha thứ cho Liễu Long Đình dù anh ấy có làm sai như thế nào đi nữa, và còn yêu anh ấy như lúc đầu có lẽ vì sức mạnh của Hỗn Độn Chung.
Nó đã để tôi yêu anh ấy chết đi sống lại thì làm tôi đặc biệt khó chịu trong lòng.
Nhưng mà nếu anh ấy đã yêu tôi như vậy thì tại sao anh ấy không bằng lòng với Đế Tuấn, hứa với tôi sẽ ủng hộ Nhân Hoàng trở thành người thống trị Tam Giới, nếu cứ như vậy sẽ không có kết quả như thế này.
Tôi hỏi Liễu Long Đình về suy nghĩ của tôi, tôi trách cứ anh ấy, anh ấy cũng giống như bản thân nói, thật là ích kỷ.
Vì để thỏa mãn bản thân mà ngay cả tình yêu cũng có thể bị nguyền rủa.
Khi Liễu Long Đình dựa vào trước mặt tôi, vẻ mặt cũng rất buồn, nhưng sau khi nói sự thật với tôi, vẻ mặt của anh ấy dần dần bình tĩnh lại, đứng dậy trước mặt tôi, vui vẻ đáp lại tôi: “Người thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật vĩnh hằng của nhân gian, Thần Tôn Chí Cao của Tam giới làm sao có thể ở cùng yêu quái.”
Lời nói của Liễu Long Đình rất đơn giản, như thể anh ấy đã nhìn thấu rồi, nếu kiếp trước anh ấy giúp Nhân tộc, thì anh ấy sẽ giống như U Quân của kiếp trước, cùng tôi vĩnh viễn không thể gặp lại..