Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânA Hán chính là quan sát, nhưng là sương trắng dày đặc, lại bị màn sương che mờ đi không thể thấy được chuyện bên trong. Chỉ một lúc sau màn khói mê hương dần tan, lộ rõ bóng người hiên ngang, dưới đất có hơn hai mươi thi thể sát thủ,Hoài Ân chầm chậm bước đến Lâm Nhược Yên bế lấy nàng bước đi.
A Hán nhìn Hoài Ân bế Lâm Nhược Yên chính là chỉ có thể lắc đầu, lại nhìn sang thi thể bọn sát thủ, đều chết không nhắm mắt hơn nữa cứ như chúng nhìn thấy quỷ khi chết.
"Hazz, xem ra thiếu gia đã động chân tình cùng Quận chúa.Còn các người nên thầm cảm kích khi chết mà cả người không máu me vấy bẩn....một thủ ngay hầu của Thiếu gia đúng là kinh người, một kích tất mạng vong......"
“Thiếu Gia, Ta đi trước xem xét..”
“Hảo..”
Hoài Ân vẫn là một đường bế lấy Lâm Nhược Yên, nhìn nữ nhân ngủ say trong lòng Hoài Ân có chút thất thần. Nhưng chỉ một lúc Hoài Ân đã lấy lại thần thái lãnh đạm ban đầu. Một lúc đã thấy A Hán trở lại, phía sau còn có quan binh. Hoài Ân đặt Nhược Yên dựa vào gốc cây gần đó liền định rời đi, nhưng là Nhược Yên nắm chặt lấy áo Nàng,Hoài Ân chỉ còn cách bỏ áo ngoài đắp cho Nàng. Lại âm thầm rời đi khỏi, chỉ dám đứng từ xa quan sát.
A Hán trở lại không thấy Hoài Ân đâu, chỉ thấy Quận chúa nằm đấy, liền hiểu rõ. Cũng chỉ im lặng đứng sang một bên. Đào nhi nhìn thấy Lâm Nhược Yên liền nước mắt trực chờ.
“Tiểu thư…Người tỉnh lại..”
“Đào nhi cô nương, Quận chúa chỉ là qua mệt nhọc nên ngất đi. Vẫn là cô nương nhanh chóng đưa Quận chúa về phủ..”
“Phải phải..Đào nhi quệt đi nước mắt, nhanh chóng cho Phó thống lĩnh đưa mã xa đến, các tỳ nữ cũng nhanh chóng đỡ lấy Lâm Nhược Yên lên mã xa. Đoàn Người của Lâm Thân Vương rời khỏi, Hoài Ân mới trở ra…
“Thiếu gia Người sao lại..”
“Đó là binh lính Vương phủ sao..”
“Vâng, Người có thể yên tâm…Đội cấm vệ của thân vương đều là tinh nhuệ, sẽ hộ vệ Quận Chúa an toàn trở về.”
“Vậy thì tốt..”
“Thiếu gia, Người và Quận chúa..”
“Nàng ấy là Quận chúa, Ta chỉ là phế vật của Phủ Tướng Quân, chúng Ta vốn dĩ là hai thế giới.”
“Thiếu gia không phải..”
“Cho dù thế nào, chúng Ta cũng sẽ chẳng phát sinh hơn bất cứ chuyện gì. Mãi mãi chỉ có thể là Bằng hữu.”
“Vâng.” A Hán biết có hỏi nữa thì cũng chẳng hiểu được nguyên do, chỉ im lặng theo sau Hoài Ân.
“Cho Người điều tra kẻ thuê Người ám sát rồi sao?.”
“Không ngoài dự đoán của Thiếu gia, là Tống Hoài Thái. Thiếu gia có cần..”
“Tạm thời cứ cho Người tiếp tục theo dõi, phía sau Hắn chắc hẳn có chỗ dựa. Một mình Hắn sẽ chẳng có nhiều ngân lượng để thuê sát thủ.Còn nữa, cho cử người đi dọn dẹp sạch nhóm sát thủ mà Hắn thuê. Làm sạch sẽ, đừng để Hắn tra được gì.”
“Vâng..Chỉ là,Thiếu Gia. Người định trở về phủ Tướng Quân..Thuộc hạ lo lắng..”
“Ta là muốn xem Tống Chấn Xương sẽ thể hiện thế nào?”.
“Trở về thôi..”
“Vâng.”
Hoài Ân cùng A Hán trở về phủ, Hoài Ân cũng là không diễn ra vẻ chật vật. Sát thủ Tống Hoài Thái phái đi tất cả đều tử, nên chuyện Hoài Ân biết võ công chắc hẳn cũng là không bại lộ đi. Cả hai vừa bước vào đến cổng thì đã được Tống Chấn Xương triệu đến sảnh.Nhưng là trên đường không nghĩ gặp được hai Huynh Tống Hoài Thái, cùng Tống Hồng Tú.
"Ai ya ta xem lần này Tứ đệ tránh không khỏi trách phạt, thân đã mang bệnh lại còn gây họa đúng là..chậc chậc. Đĩa mà đòi đeo chân hạc, thân ngươi có tử cũng chẳng sao, nếu Quận chúa thật sự có chuyện thì đừng có mà lôi Tống phủ xuống nước." Tống Hồng Tú chính là cười nhạo không ngớt vì biết Hoài Ân gặp chuyện.
"Tứ Đệ ,Ta nghĩ ngươi nên chuẩn bị tinh thần gặp Cha...Cha đang rất là tức giận, Nhị ca đây cũng là quan tâm Ngươi nên nói với Ngươi .Quận chúa thân cành vàng lá ngọc, tôn quý nhường nào... Tứ Đệ ngươi cũng nên bỏ đi mộng tưởng với Nàng.." Tống Hoài Thái chính là ánh mắt sát khí khi nói cùng Hoài Ân. Tống Hoài Thái nhìn sang A Hán dò xét, Hắn thầm nghĩ trong lòng, Hoài Ân năm lần bảy lượt đều sống sót, tất cả là nhờ có tên hộ vệ này. Xem ra Hắn phải nghĩ cách khác. Tốt nhất hôm nay Cha tức giận đánh chết tên phế vật này.
"Đa tạ hảo ý của Nhị Ca cùng Tam Tỷ nhắc nhở.. Cha đã chờ lâu, Ta xin phép".Hoài Ân hiện tại không muốn so đo cùng chúng, liền cùng A Hán đến tiền sảnh gặp Tống Chấn Xương, bỏ mặt ánh mắt cười nhạo của cả hai huynh muội bọn chúng.
“Ta không biết Quận chúa nhìn trúng tên phế vật này ở điểm nào..” Tống Hoài Thái tay nắm chặt. Hắn càng ngày càng căm hận Hoài Ân, chỉ hận không bóp chết ngay tức khắc.
“Nhị ca, Huynh là đang ghen tỵ với phế vật sao?. Ta thì nghĩ Quận chúa chỉ là nhất thời hứng thú. Huynh xem Phế vật tỏ ra thần thần bí bí khi mang mặt nạ bạc, đợi đến khi tháo ra.Nhìn thấy khuôn mặt quỷ đáng sợ, thì Nữ nhân nào dám có ý với Hắn. Vẫn là Huynh đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa. Tên thuộc hạ của phế vật không đơn giản. Dù sao phế vật vẫn là phế vật, Nhị ca vẫn là dông trí lực vào chuyện tranh giành chức vị với Đại ca đi. Nếu không thì Người thua thiệt nhất là chúng Ta.”
“Muội muội Yên tâm, Tống Hoài Phong sao?. Chỉ sợ Hắn giành không lại Ta.”
“Hảo…Muội muội đây chờ xem.”
"A Hán ca Huynh trở về trước đi, Ta sẽ vào một mình".
"Thiếu gia.." A Hán chính là lo lắng Hoài Ân sẽ bị Tống Chấn Xương trách phạt.
"Huynh yên tâm, Ta có thể đối phó được.."
"Thiếu gia người cẩn thận"
"Hảo".