Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Đa tạ bà bà đã cứu giúp bọn Ta..”
“Không có gì, Tiểu Tử Ngươi nên hảo hảo tốt với Nương tử ngươi biết không.Nàng Ta vì cứu Ngươi đã chịu rất nhiều cực khổ. Nhất định phải hảo hảo đối với Nàng. Như vậy mới không uổng công Ta cứu giúp..”
“Nương Tử..Bà bà yên tâm..Ta nhất định.” Hoài Ân có chút không biết thế nào, nhưng cũng chỉ gật đầu đáp.
“Nếu vậy thì trước khi rời khỏi đây chí ích ở lại dùng một bữa cơm cùng Ta..Thế nào?.”
“Hảo..”
Vết Thương ở chân Hoài Ân cũng may là không trúng độc, vì thế mà nhanh chóng lành,cả hai ở lại vì muốn báo đáp lão bà, Hoài Ân giúp sửa sang lại căn nhà, Nhược Yên lại là cũng bà bà trò chuyện, lại phụ bà bà nấu ăn.
Rừng trúc một màu xanh biếc, Hoài Ân nhìn căn nhà tranh tuy củ kĩ, nhưng khi nhìn khói bếp lan tỏa thì có cảm giác ấm áp vô cùng.Hoài Ân đột nhiên nhớ đến chuyện Lão Bà nói liền giải thích.
“Nhược Yên, chuyện lúc nãy bà bà nói Nàng đừng để trong lòng.”
“Ân nói là chuyện gì..”
“Chuyện hiểu lầm..Nàng và Ta là Phu thê..”
“Nếu Ta nói để tâm thì sao..”
“Chuyện này…Vẫn là không nên, Ta biết là không hảo.Nhưng Nàng không cần để bụng, chúng Ta trước giờ vẫn là..”
“Ta trở vào phụ Bà bà..” Nhược Yên không nghĩ đến sẽ nghe Hoài Ân nói ra những lời mà Nàng không muốn nghe.
"Cẩn Thận".
Hoài Ân thấy Lâm Nhược Yên sắp ngã liền dùng thân thủ tiến đến đỡ lấy, nhưng do vết thương ở chân chưa lành Hẳn vì vậy mà làm cả hai cùng ngã. Môi chạm môi,Hoài Ân cùng Lâm Nhược Yên tưởng chừng như thời gian dừng lại. Hoài Ân cảm nhận nhịp tim loạn đến mức không kiểm soát, còn còn hơi thở hòa quyện vào nhau. Hoài Ân cảm thấy bản thân chính là không kiểm soát được bản thân, hôn lấy Lâm Nhược Yên sâu, Lâm Nhược Yên cũng là thuận tình dây dưa Nàng thậm chí không chán ghét hay đẩy ra mà là cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Cả hai hôn sâu tưởng chừng như nụ hôn này dài hàng thế kỉ.
Nhưng đúng lúc Lão bà bước ra, Lâm Nhược Yên lúc này mời tỉnh táo lại, đẩy Hoài Ân ra, liền chạy vào trong nhà. Hoài Ân chỉ biết ngơ ngác vì hành động vừa rồi.
“Tuổi trẻ..đúng là giàu năng lượng.” Lão bà, khuôn mặt già nua cũng trở nên đỏ ửng, liền vội trở vào.
“Ta sao vậy..rốt cuộc Ta đã làm gì?..” Hoài Ân tay sờ lên tâm, cảm thấy như trong lòng một trận lửa lớn, tâm thì cứ bang bang. Nàng không nghĩ đến bản thân lại động tâm, mà người đó lại là Nữ nhân.
“Chẳng lẽ Ta giả dạng lại tưởng bản thân thành thật rồi sao…Ha..Ha..Nực cười mà. Hoài Ân ơi là Hoài Ân, Ngươi tỉnh táo lại cho Ta. Nàng là Quận chúa, Nàng và Ngươi tuyệt đối không thể. Dù Nàng có thích cũng là thích thân phận Nam Nhân, nào phải Nữ Nhân.
Lâm Nhược Yên, chính là cảm giác cả mặt đều sắp bốc hỏa. Nàng tâm loạn, nhưng lại vui mừng, vì Hoài Ân là Người chủ động.Nhưng Nàng lại đột nhiên lo sợ, lo sợ bản thân nghĩ quá nhiều.
Suốt buổi cơm, mọi thứ đều trở nên thật gượng gạo. sau khi dùng cơm xong cả hai liền từ biệt Lão bà, liền rời khỏi. Suốt dọc được cả hai điều im lặng. Lâm Nhược Yên cảm thấy bản thân cũng là bị ai kia bức sắp điên. Nhưng chưa kịp mở lời thì đã thấy từ xa A Hán tiến đến.
“Nhược Yên, khăn che mặt của Nàng..” Hoài Ân nhanh chóng đeo vào mặt bạc, còn đưa khăn che mặt cho Nhược Yên.
“Hảo..” Nhược Yên thấy được Hoài Ân chính là ánh mắt tránh né. Nàng muốn nói, nhưng A Hán đã tới gần, Nàng cũng chỉ có thể im lặng.
“Thiếu gia..”
“A Hán..Huynh sao tim được đến đây..”
“Ta đương nhiên là tìm tung tích Người khắp nơi,nhưng cũng may, Ta nhớ là nhờ nó mà có thể tìm được người.”A Hán đưa Hoài Ân chiếc hộp gỗ. Bên trong chính là Hàn Long kiếm.
“Cực nhọc Huynh rồi..”
“Thiếu gia không có gì..Quận chúa, Người cũng không sao đi. Phía phủ Vương gia đang tìm Người khắp nơi.”
“Hảo..Vậy chúng Ta đi thôi.” Hoài Ân lúc này đã một bộ lãnh đạm.
A Hán có chút khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Thiếu gia cùng Quận chúa lại trở nên kì lạ. A Hán cứ thấy quái quái thế nào. Nhưng cũng không thể hỏi, chỉ im lặng đi phía sau là hảo.
Chỉ cần đi thêm một dặm, qua một đoạn rừng trúc. Lúc này chỉ nghe tiếng bước chân của ba người. Hoài Ân cùng A Hán đều cảm nhận được sự không ổn. Qủa nhiên màn sương trắng từ đâu lan tới.
“Nhược Yên, ngưng thở..là khói mê.”
Nhược Yên nghe Hoài Ân nói là nín thở ngay,nhưng cũng không tránh khỏi hít một ít lượng khói mê. Nàng cảm thấy cả người đều không sức lực, Hoài Ân vội vàng đỡ lấy Lâm Nhược Yên.
Hoài Ân cùng A Hán đã bế khí,vì vậy mà không bị khói mê ảnh hưởng. Hoài Ân hộ Nhược Yên trong lòng, A Hán quan sát xung quanh. Dù là chuyển động nhỏ cũng không bỏ sót.
“A Hán Huynh giúp Ta chăm sóc Nhược Yên..”
“Thiếu gia, chân của Người..để Ta đối phó bọn chúng..” A Hán biết Hoài Ân bị thương ở chân, lo lắng thân thủ không ổn.
“Ta có thể lo được..Huynh giúp Ta hộ tốt Nhược Yên..”
“Hảo..Thiếu gia, cẩn trọng.”
Hoài Ân nhìn Nhược Yên bất tỉnh, trong ánh mắt chính là tràn đầy căm giận. Hoài Ân từng bước từng bước chầm chậm tiến đến phía trước. Sát thủ chính là cảm nhận được sát khí kinh người, dù là ẩn hiện trong lớp khói mê hương nhưng là cũng không ngăn được lưng bọn chúng đổ mồ hôi lạnh.
“Tới đi..Hôm nay đừng hòng kẻ nào sống sót rời khỏi..”Hoài Ân nhắm lại mắt cảm nhận xung quanh,từng tiếng từng tiếng tim đập, Hoài Ân trên môi nỡ nụ cười lạnh.
Lời Hoài Ân vừa dứt thì bọn sát thủ nhanh như gió tiến đến. Nhưng là bọn chúng không nghĩ đến tốc độ dù nhanh nhưng cũng không thể chạm đến Hoài Ân.
Kiếm chưa đến , thì đã bị Hoài Ân một phát lại một phát đánh đến đoạn tứ chi.Ám khí phóng đến, nhưng cứ như phóng vào không khí. Bọn Sát thủ lúc này cảm thấy bất lợi. Nhưng dù bọn chúng muốn chạy cũng không thể, từng nhất cử nhất động của bọn Hắn đều bị Hoài Ân nhìn thấy. Chỉ nghe từng tiếng từng tiếng vang lên.