Không cần suy nghĩ, đứa nhỏ này chắc chắn là con ruột mình rồi. Nhưng Quỷ Tiêu nhất thời không nhớ nổi mình khi nào có một nữ nhi như vậy. Quỷ Vương thể chất cực âm hàn, bình thường cơ thể người nữ rất khó chịu đựng hắn, hơn phân nửa là thai chết từ trong bụng rồi, không thì cũng tuổi nhỏ chết non. Còn nữa, dù có may mắn lớn lên thì gần như cũng không được di truyền mắt Quỷ Vương. Mắt Quỷ Vương chỉ có người cứng mệnh, có năng lực mạnh mẽ mới có thể chịu được.
Quỷ Tiêu đánh giá Thiên Tầm một phen, chỉ thấy nàng một thân áo bào trắng thuần, sau đầu bối tóc thành hai cái bánh bao, tóc mai hai bên rủ xuống, phái dưới đeo một thanh đoản kiếm, thân kiếm tỏa ra kim quang, trên đó còn treo Cung Linh.
Cách ăn mặc của nàng, rõ ràng là người tiên môn.
Quỷ Tiêu cười rộ lên, quỷ môn tiên môn là hai thế đối lập, hai phái dường như chưa từng cùng xuất hiện. Nàng rõ ràng là quỷ thân, lại một lòng tu tiên chắc? Cho dù muốn tu đến mức sánh cùng thiên địa cũng không thể không hiểu được điều đó chứ.
Từ từ, tiên môn?
A, đúng rồi, Bạch Liên! Rốt cục Quỷ Tiêu lục lọi trí nhớ, đúng rồi, chỉ có tiên thể cường đại mới có thể chịu được quỷ lực cực kỳ âm hàn. Sinh mệnh quả là kỳ diệu, tương sinh tương khắc, quỷ lực với tiên lực dung hợp hài hòa hoàn mỹ trên người tiểu cô nương này.
Quỷ Tiêu cười ha hả, nụ cười âm hàn quỷ dị, phát ra khiến người ta muốn điếc tai, khiến mười tám tầng địa ngục đều run rẩy cả. Thiên Tầm sợ tới mức trái tim muốn trào ra ngoài cổ họng. Mình còn chưa nói gì, Quỷ Vương này đầu tiên nhìn chằm chằm mình, sau đó bỗng dưng cười đáng sợ như vậy. Ôi chao, lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, vẫn là hù chết người!
Quỷ Tiêu rốt cục dừng tràng cười đáng sợ, đôi mắt đen ngòm lại nhìn chằm chằm vào Thiên Tầm, châm biếm hỏi nàng: "Ngươi là người tiên môn?"
"Đúng, ta là đệ tử Trường Lưu."
"Sư phụ ngươi là ai?"
"Sư phụ ta là Trường Lưu Thượng Tiên Bạch Tử Họa!"
Bạch Tử Họa? Là kẻ đứng đầu tiên giới sao? Không phải trước kia hắn từng lập lời thề cả đời chỉ nhận một đồ đệ sao? Mà đồ đệ hắn – Hoa Thiên Cốt đã sớm chết dưới kiếm hắn. Người cũ chết rồi, hắn lại khẩn cấp đi tìm người mới?
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta tới là muốn hỏi ngươi, gia gia và bằng hữu ta, bọn họ đều là người tốt, vì sao các ngươi khiến họ chết oan uổng như vậy?"
Quỷ Tiêu dường như không nghe thấy lời Thiên Tầm, hắn khẻ lẩm bẩm, "Hừ, thì ra lời đồn Bạch Tử Họa ở Vân Sơn dấu một đồ đệ nuôi tám năm, xem ra tiểu đồ đệ này chính là ngươi a."
Nói xong lại duỗi tay muốn lấy Cung Linh của Thiên Tầm, Thiên Tầm nhanh chóng né tránh. "Ngươi làm gì?"
"Chà chà, xem ra Cung Linh này rất quan trọng với ngươi. Nhất định là do hảo sư phụ của ngươi đưa cho. Đáng tiếc hắn chỉ coi ngươi là thế thân của người khác, căn bản không phải hắn thật tâm đưa cho ngươi." Quỷ Tiêu nói, cũng không che dấu được một tia chế nhạo. Nha đầu ngốc, nhìn qua sư phụ nàng đối với nàng dụng tâm thật sâu a.
"Liên quan gì tới ngươi!" Mặc kệ lúc nào, dù ai nói Bạch Tử Họa không tốt một xíu thôi thì nàng sẽ như con chó nhỏ nhảy dựng lên cắn người!
"Gì chứ, ta hỏi ngươi, ngươi tới cầu tình cho bằng hữu, thế việc trả công thì sao?"
"Chúng ta còn chuyện quan trọng hơn, hoàn thành xong phải về Trường Lưu tìm sư phụ!"
Quay về Trường Lưu? Nàng thật đúng là một lòng tu tiên a.
Quỷ Tiêu cũng không nói gì, đột nhiên vươn ngón trỏ ấn vào mi tâm Thiên Tầm một chút, điểm màu hồng bỗng biến thành màu đen. Lấy máu ấn rõ ràng xuất hiện trong ánh mắt Thiên Tầ. Thiên Tầm ngẩn ra, chỉ cảm thấy ánh mắt đột nhiên nhạy cảm sâu sắc hơn, địa phủ u ám hiện giờ đã nhìn thấy rõ ràng. Cơ thể dường như cũng thích ứng với âm hàn nơi địa phủ này. Trong tai nàng nghe thấy quỷ gào cũng không hề đáng sợ như vậy mà trở nên rất thê lương, trong lòng cũng không sợ hãi nữa.
Không đợi Thiên Tầm phản ứng lại, Quỷ Tiêu đã phất tay áo rời đi, chỉ để lại một bóng đen lạnh lùng, mấy câu nói vọng lại trong cung điện rộng lớn: "Ta là phụ thân ngươi, địa phủ này là nhà ngươi. Từ nay về sau ngươi không được đi đâu cả. Để Ám Chấp thu xếp cung điện cho ngươi. Chuyện về sau ta sẽ xử lý!