Nam tử đi trước dẫn đường, hắn đi không nhanh không chậm, chân lại không chạm đất, Thiên Tầm theo sát. Đường của địa phủ không dễ đi, từng trận gió lạnh thổi tới, khổ quỷ bạn đau đớn kêu rên làm Thiên Tầm nhớ tới lúc mình vừa mở mắt, thấy được cái địa ngục khủng khiếp này!
Ngay lúc nàng sắp quên đi thì những hình ảnh đáng sợ này lại trở lại. Đúng là một nơi khủng khiếp, làm Thiên Tầm sợ hãi muốn tìm chút cảm giác an toàn từ quỷ sai đang dẫn đường phía trước. Nàng vươn tay ra túm vạt áo của nam tử kia, giống như là hắn có thể bảo vệ nàng vậy.
Nam tử là chủ quản của địa phủ này, tên là Ám Chấp, cũng là thị vệ bên người diêm chủ Quỷ Tiêu. Tuy rằng đối với Quỷ Tiêu mà nói, thị vệ chính là thứ vướng chân, vô dụng. Nhưng sự vụ lớn nhỏ ở địa phủ này đều là hắn giải quyết, quỷ sai nhóm gặp hắn đều cực kỳ kính trọng.
Ám Chấp thấy Thiên Tầm sợ hãi túm góc áo hắn, trong lòng không khỏi cười rộ lên, đứa trẻ này thật là, dũng khí ban nãy biến mất đâu rồi? Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trực tiếp tống nàng ra, nhưng đôi mắt của nàng làm hắn cảm thấy việc này chỉ sợ có rất nhiều nguyên nhân.
Chỉ có người mang dòng máu diêm chủ mới có được mắt Quỷ Vương, là tượng trưng cho thân phận của các đế vương diêm chủ.
Đứa trẻ này cư nhiên có thể có mắt Quỷ Vương, nhưng vì cái gì nàng còn sợ hãi như vậy? Nào có diêm chủ lại sợ quỷ?
Thấy Thiên Tầm thật sự đáng thương, kẻ luôn cứng rắn như Ám Chấp lại không nhịn được mở miệng an ủi nàng: "Ngươi không phải sợ, đi theo ta rất an toàn. Lát nữa đến chỗ diêm chủ, chỉ cần ngươi không mất lễ nghĩa, nhớ rõ phải quỳ lạy, bẩm báo lại chuyện bạn của ngươi thì chắc chắn diêm chủ sẽ cho ngươi một đáp án công bằng."
Thiên Tầm nghe hắn nói vậy nên không còn sợ hãi nữa. Bọn họ tiếp tục đi, cuối cùng bước đến cạnh một vách núi đen.
Phía dưới vách núi đen là lửa địa phủ cháy hừng hực, bên kia vách núi đen là một cung điện nguy nga rực rỡ. Cung phòng tầng tầng lớp lớp, khí vũ hiên ngang nhưng tản mát ra ánh sáng xanh tối, làm người ta vừa kính nể lại vừa sợ hãi.
Ám Chấp huýt sáo một cái, một con dơi to không biết từ đâu bay ra, hai người đứng trên lưng dơi rồi bay về phía cung điện.
Ngoài cửa cung có một một con quái thú rất lớn canh gác, trên cổ nó có một dây xích thô buộc vào cột bên cạnh, miệng phun lửa, mắt như chuông đồng, miệng há to như bể máu, trông cực kỳ hung ác khủng bố. Hai bên cánh cửa đều có thủ vệ đầu trâu, một tên cầm xiên sắt còn một tên cầm thương thép, thấy Ám Chấp đến thì lập tức cung kính mở cửa ra.
Thiên Tầm bám chặt lấy Ám Chấp, gần như là dính vào hắn mà đi vào cung điện.
Trong Diêm cung có ba mươi sáu cái cột đồng cao lớn thẳng tắp, mỗi cột đồng đều khắc một con rồng quỷ, giương nanh múa vuốt, tư thế khác nhau, hai con mắt đều là viên dạ minh châu, lóe ra ánh sáng lục.
Ngay tại lúc Thiên Tầm đang hoài nghi hình như cung điện này sâu không thấy đáy, không có khả năng đi đến cuối thì một chiếc ghế bằng xương xuất hiện trước mặt nàng, đó là
ghế dựa được ghép từ xương cốt sao? Thiên Tầm hít sâu một hơi làm đầu óc mình đừng suy nghĩ nữa, như thế mới không sợ hãi!
Hai người quỳ chào, nhưng người ngồi trên ghế lại ẩn mình trong bóng tối, không cử động gì cũng không lên tiếng, hai người đành phải tiếp tục quỳ, không nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, người nọ mưới miễn cưỡng mở miệng: "Lại có chuyện gì thế?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ vừa mới gặp được đứa trẻ này. Cô bé có một con mắt Quỷ Vương, thuộc hạ chỉ sợ có nội tình nên đã mang cô bé đến tham kiến bệ hạ."
Gì chứ, sao lại nói chuyện khác thế này, mắt Quỷ Vương cái gì, hắn đang nói gì?
Thiên Tầm khó hiểu nhìn về phía Ám Chấp, Ám Chấp lại vẫn cúi đầu.
"Ồ?"
Người kia hiển nhiên cảm thấy ngoài ý muốn lại cực kỳ hứng thú, đứng dậy khỏi bóng tối, đi đến trước mặt Thiên Tầm, nói: "Ngẩng đầu lên cho ta xem."
Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người, người này thật đẹp!
Nếu nói vẻ đẹp của Bạch Tử Họa là xuất trần thoát tục, chúng tiên củng nguyệt, không dính bất cứ hạt bụi nhỏ nào, cao cao tại thượng. Vậy thì vẻ đẹp của người trước mặt là câu hồn phách người ta, làm người ta quên mình, thơ thẩn mơ mộng, lại giống như bị ngã vào vũng bùn, trong lòng biết nguy hiểm sợ hãi nhưng càng giãy dụa thì càng lún càng sâu, làm cho người ta vừa sợ vừa không thể chạy thoát.
Một đôi mắt phượng phong tình, hai hàng lông mày kéo dài vào trong tóc mái, đôi môi trắng bệch như không còn chút máu, trên khóe miệng là một nụ cười bất cần đời.
Hắn cúi người xuống, mái tóc phát ra ánh sáng u lam chảy xuống hai vai, hai con mắt nhìn chằm chằm Thiên Tầm, Thiên Tầm như bị trúng tà, chỉ biết nhìn vào hai mắt hắn.
"Khá thú vị đấy." nụ cười trên mặt người nọ càng rõ lên, Thiên Tầm đột nhiên định thần lại, đôi mắt của nam tử trước mặt giống mắt trái của mình y như đúc, chỉ là hai mắt hắn giống nhau!