Nói rồi lấy ly sữa uống một chút rồi đi nhanh ra cửa.Bối Như lắc đầu thở dài căn dặn thế thôi chứ một khi con tim đã lên tiếng thì có thông minh cách mấy rồi cũng trở nên ngu ngốc ..
Bối Như đứng dậy dọn dẹp ra sàn chén, lúc này bất ngờ nghe tiếng chuông cửa.
Bối Như khó hiểu lầm bầm..
-" Ai mới sáng đã đến,không lẽ Tâm Tâm quên đồ ,chắc là quên chìa khóa"
Vừa nghĩ cô vừa mở cửa ,hai mắt mở lớn nhìn người bấm chuông,miệng lắp bắp.
-"Phương. ... Chấn Vũ"
Nhìn thấy thái độ khoa trương của Bối Như khiến anh buồn cười.
-"Em không định mời anh vào nhà sao?"
Bối Như lấy lại tinh thần,nhớ lại những ngày sống trong nước mắt của Khiết Tâm vì người đàn ôngđang đứng trước mặt cô.
Bối Như mặt lạnh xuống ,lấy lại vẻ lạnh nhạt,sự thay đổi sắc mặt của Bối Như .
Phương Chấn Vũ thấy rất rõ ,anh còn cảm nhận rõ trong mắt cô nhìn anh như kẻ thù,tại sao lại như vậy ,mỗi lần anh nhớ lại thái độ của Khiết Tâm năm đó ,anh cũng đã thấy có vấn đề,hôm nay anh nhất quyết phải tìm rõ nguyên nhân.
-" Tâm Tâm không có ở nhà,mời anh đi cho!"
-" Anh không tìm Khiết Tâm,anh muốn gặp em làm rõ một số việc"
Chưa đợi Bối Như lên tiếng anh đã nghiêng người ,gỡ giày đi thẳng vào nhà,ngồi xuống sô pha.Hành động của anh khiến Bối Như trở tay không kịp, cô nghĩ mình cũng có chuyện cần nói rõ ràng với anh ta.
Bối Như ngồi xuống ghế đối diện .
-" Được .Nếu hôm nay anh đã tìm đến đây,tôi cũng có chuyện muốn nói"
-" Vậy em nói trước đi"
Phương Chấn Vũ bình tĩnh lên tiếng .
-" Tôi muốn anh tránh xa Khiết Tâm"
-" Không thể nào"
Phương Chấn Vũ lên tiếng cắt ngang lời Bối Như.Lời anh nói khiến Bối Như tức giận, cô lớn tiếng, trong mắt như có lửa muốn thêu đốt người trước mặt .
-" Anh muốn như thế nào mới chịu tha cho Tâm Tâm .Anh muốn thấy Tâm Tâm chết đi anh mới hài lòng phải không? Bao năm qua anh dằn vặt Tâm Tâm,khiến cho Tâm Tâm sống trong đau khổ ,đêm nào Tâm Tâm cũng gặp ác mộng thức dậy trên mặt đẫm cả nước mắt.Bảy năm qua chưa một ngày nào Tâm Tâm được sống trong hạnh phúc".
Càng nói Bối Như càng không kìm chế cảm xúc ,mắt đỏ lên rưng rưng .Cô cũng không còn tâm trạng quan tâm đến khuôn mặt đầy đau đớn của Phương Chấn Vũ lúc này.
Ấm ức bao năm qua thay Khiết Tâm mà mắng chửi..
- " Một tên sống hai mặt ,lòng dạ giả dối ,một chân muốn đạp hai thuyền như anh. Anh vốn không xứng đáng với tình yêu của Tâm Tâm.Lỗi của Tâm Tâm là gì chứ.Không lẽ yêu anh sâu đậm cũng là lỗi của Tâm Tâm hay sao?.Tôi xin anh ,khó khăn lắm Tâm Tâm mới trở lại bình thường như ngày hôm nay,tôi tin nếu anh không xuất hiện nữa ,chỉ một thời gian sau vết thương đó sẽ lành ,rồi Tâm Tâm sẽ quên được anh ,chấp nhận người mới,Tâm Tâm xứng đáng được hạnh phúc .Nếu anh còn chút tình nghĩa thì ...
-" Đủ rồi.Khiết Tâm cả đời này là của
Phương Chấn Vũ anh ,chỉ một mình anh mới có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy"
Bối Như bị anh lớn tiếng cắt ngang ,nhưng lời anh nói làm cô càng không thể tin được.
-" Anh có tư cách gì nói đều đó..."
-"Khoan đã Bối Như ..hình như có sự hiểu lầm gì ở đây...Năm đó người nhất quyết chia tay là Khiết Tâm ,anh đã làm mọi cách để hỏi lí do chia tay, đến tận bây giờ anh không biết vì sao mình bị cô ấy vứt bỏ không thương tiếc.Hôm nay anh đến tìm em vì muốn biết sự việc năm đó,anh tin em biết được nguyên nhân"
Bối Như nghe những lời nói,nhìn ánh mắt anh rất thật không gì là giả dối trong đó còn có nỗi đau đớn ,cô biết anh còn yêu Tâm Tâm rất nhiều ,nhưng cô muốn thật sự chắc chắn
-" Điều đó bây giờ có còn quan trọng không ? Anh còn yêu Tâm Tâm sao?"
Phương Chấn Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của Bối Như ,không nhanh không chậm lên tiếng
-" Bối Như !tình yêu anh đối với Khiết Tâm trước sau như một, trong lòng anh vị trí cô ấy vĩnh viễn không một ai thay thế được mặc kệ em tin hay không đó là sự thật."
Bối Như biết anh nói thật , ở vị trí như anh bây giờ không cần phải nói dối và ngồi đây nghe cô ta sỉ vả như vậy.
-"Được vậy anh giải thích như thế nào , về anh đã có vợ chưa cưới mà còn bên cạnh lừa gạt Tâm Tâm"
-"Sao chứ! Vợ chưa cưới .Anh không hiểu?"
Bối Như thở dài trong lòng , một lần làm rõ cho xong, cô cũng nghĩ sự việc năm đó có vấn đề , nên cô đem mọi việc mà cô biết được kể hết cho anh nghe, chỉ thấy sắc mắt của Phương Chấn Vũ càng ngày càng đáng sợ ,hai mắt như có lửa bừng bừng sắc khí.
Từ con người anh như tản ra một luồn khí lạnh làm Bối Như nổi cả da gà.
Sau khi nghe rõ mọi chuyện ,Phương Chấn Vũ vừa yêu vừa giận Khiết Tâm , nếu năm đó cô chịu nói ra mọi việc thì họ đã không lỡ mất nhau bảy năm trời.Cô không hề tin tưởng anh,nhưng qua lời Bối Như ,bảy năm qua Khiết Tâm phải trãi qua đau khổ ra sao và điều quan trọng cô không chấp nhận một ai, vì cô cũng giống anh tình yêu họ dành cho nhau quá nhiều nên không thể dung nạp thêm bắt kì ai.
Anh thở dài trong lòng cô đúng là khắc tinh của anh mà,một chút nữa xem anh giải quyết cô như thế nào.Còn Hứa Mỹ Nhã và Hạ Băng dám qua mặt anh bao năm trời, làm cho cả anh và Khiết Tâm đau khổ ,anh sẽ khiến họ trả giá đắc.
Bối Như thấy mặt anh trầm âm không lên tiếng cô không biết anh có vì đau khổ quá mà bị nội thương không nữa.
-" Chấn Vũ anh không sao chứ? "
-" Không sao.Cám ơn em Bối Như đã nói anh biết tất cả sự việc.Em yên tâm ,anh không hề làm gì có lỗi với Khiết Tâm cả, còn Hạ Băng không phải vợ chưa cưới của anh,còn người đi chung với cô ta không phải mẹ anh"
Bối Như há hốc miệng không ngậm lại được,Phương Chấn Vũ đem thân thế của mình nói sơ qua cho Bối Như hiểu.
Trời ạ.Bối Như chỉ biết kêu trời thôi,cô rất muốn tìm ngay hai người đàn bà xấu xa đó cho họ vài cái tát vì đã để Tâm Tâm của cô đau khổ bao nhiêu năm nay.
-" Anh còn có việc phải về,em giúp anh soạn hành lí của Khiết Tâm để sẵn ,một chút trợ lí anh sẽ đến lấy.Còn nữa cám ơn em bao năm nay đã chăm sóc cho Khiết Tâm,em yên tâm từ giờ cô ấy sẽ hạnh phúc"
Bối Như gật đầu tin tưởng lời anh nói,nhìn bóng anh khuất sau cửa ,mà cô cầu phúc cho Tâm Tâm , có vẻ Chấn Vũ sẽ không bỏ qua cho Tâm Tâm vì tội không tin tưởng anh ta.
"Tâm Tâm chuẩn bị tinh thần hưởng những hành hạ ngọt ngào đi"