Sáng hôm sau
Anh nhìn cô với ánh mắt chiều mến , từng ngón tay thon dài của anh vuốt ve khuôn mặt của cô nói :" Tối qua vất vả cho em rồi vợ à " nói xong anh hôn lên trán cô và rồi cứ thế nhìn cô cho đến khi cô tỉnh dậy .
Cô vừa mở mắt ra đã thấy anh nhìn mình chằm chằm , cô ngượng ngùng qua về hướng khác mới đầu cô định đứng dậy chạy đi nhưng không được vì khi cô tỉnh dậy cô cảm thấy người ê ẩm đau nhức toàn thân , khắp người cô toàn là vết hôn của anh hôm qua để lại , cô không thể xuống giường bởi mỗi lần cô cử động là khắp người cô đau nhức .
Anh thấy cô như vậy liền dở mặt vô tội vạ hỏi cô :" vợ sao vậy ? "
Cô tránh mặt anh nói :" vợ không sao ? "
Anh cười như không cười hỏi cô tiếp :" Tại sao chồng với vợ lại không mặc quần áo vậy ? "
Cô ngập ngừng đáp lại anh :" Ờ ......!thì ......,.
thì hôm qua nóng quá nên cởi ra cho mát thôi mà ! Đúng vậy cởi ra cho mát thôi "
Anh bày ra bộ mặt lo lắng :" sao mặt vợ đỏ hết lên vậy ? Vợ ốm sao ? Với lại sao người vợ có nhiều vết thâm trên người vợ thế ? "
Cô cố tránh ánh mắt của anh :" không sao đâu ! Vợ chỉ hơi mệt thôi "
Anh vẫn còn bày ra vẻ mặt mình là người với tội hỏi hang cô :" vậy bao giờ vợ mới hết mệt ? "
Cô nghĩ một lúc rồi nói :" có lẽ là một hoặc hai ngày nữa "
Anh làm vẻ tủi thân uất ức lắm mà rõ ràng anh là người được lợi từ hôm qua :" vậy ai sẽ chơi với chồng ? "
cô xoa nhẹ đầu anh :" không phải còn có Chương Mỹ sao ? "
Anh lúc này mới chịu tha cho cô :" Vậy để chồng xuống mang đồ ăn sáng lên cho vợ "
cô mệt mỏi trả lời :" không cần đâu !"
Anh nhìn cô nói :" vợ mà không ăn thì làm sao nhanh khỏe lại mà chơi với chồng được ? "
( lời tác giả : có mà anh mong chị khỏe sớm để anh còn tìm cơ hôi đặt bẫy chị tiếp thì đúng hơn "
Nói xong anh xuống giường lấy quần áo mặc vào trước mặt cô làm cô đỏ mặt như quả và chưa mà quay mặt đi.
Anh mặc quần áo cho mình xong quay lại chê chọc cô :" vợ ơi ! Để chồng mặc quần áo cho vợ nha "
Cô chùm chăn đẻ che đi sự ngại ngùng xấu hổ của mình ngập ngừng :" kh....!không ......!không cần .......!đ .....!"
Cô chưa nói xong thì anh đã lấy quần áo của cô lại gần cô dậy lấy cái chăn ra dựng người cô lên mặc quần áo cho cô từng hành động của anh rất nhẹ nhàng thận trọng cẩn thận như thể anh đang nâng niu báu bật với giá vậy.
Còn cô thì ngượng ngùng hận không có cái lỗ nào để cho cô chui vào cho bớt xấu hổ
Mặc quần áo cho cô xong anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường và đi ra khỏi phòng xuống bếp lấy đồ cho cô ăn.
Cô nhìn anh đi ra ngoài bỗng cảm thấy anh có gì đó khác lại nhưng rồi cô nhanh chóng quên đi vì cô đang xấu hổ đến chết , trong lòng lại thấy ấm áp , hạnh phúc bởi có được sự lo lắng chăm sóc ân cần của anh
Anh đi được nửa cầu thang thì thấy Chương Mỹ nhìn mình với anh mắt mờ ám nói giọng chêu chọc :" Hôm qua chắc là kịch liệt lắm nhỉ ? "
anh cười nhưng không cười vừa đi vừa nói :" lắm chuyện " giọng nói không hề chứa sự khó chịu mà thấy vào đó là có chút thỏa mãn
Chương Mỹ nghe thấy giọng anh vậy hỏi :" anh làm chị đấy liệt giường rồi sao ? "
Anh nói với giọng thách thức :" đúng vậy thì sao ? "
Chương Mỹ che mặt đi cười danh mãnh :" Ồ ! Tinh lực dồi dào ghê ! "
Anh nhìn Chương Mỹ hỏi với giọng kiêu căng :" muốn thử không ? "
Chương Mỹ khó hiểu nhìn anh đáp lại lời anh bằng giọng thắc mắc :" Có thể được sao ? "
Anh nhìn Chương Mỹ bằng ánh mắt chứa một tia mong chờ :" nghĩ xem "
Chương Mỹ không cần phải nghĩ nói :" Chắc là có ? "
Anh thoát mãn với câu trả lời của Chương Mỹ nhìn Chương Mỹ bằng ánh mắt cười nhạo cương quyết nói bằng giọng lạnh lùng :" Ở đấy mà mơ đi ! Thứ nhất em là em gái ruột , thứ hai anh chỉ có thể làm với vợ của mình thứ ba nếu không phải vợ thì cũng đừng có ai mơ tưởng đến việc bò lên giường của anh "
Chương Mỹ bĩu môi :" mới đầu là anh hỏi em , vậy mà giờ anh nói mấy câu này khác nào lấy nước lạnh tạt vào mặt em.
Với lại điều thứ hai và thứ ba có khác gì nhau đâu , mà có điều thứ tư không anh ? "
Anh thản nhiên đáp :" Có "
Chương Mỹ hào hứng :" vậy điều thứ tư là gì vậy "
Anh nhìn Chương Mỹ hào hứng thì cười nửa miệng nói :" điều thứ tư người nằm dưới anh chỉ có thể là vợ anh "
Chương Mỹ cụt hứng nói :" điều thứ tư có khác gì điều thứ ba đâu ? Bộ tưởng có vợ có chồng mà vui lắm sao ? Anh khoe cái gì mà khoe , ở trong cái nhà này ai mà chả biết Cố Duy An là vợ của anh , anh đánh dấu chủ quyền làm cái gì ? Anh đang sỉ nhục em thì đúng hơn.
Mà khoan không phải là đang sỉ nhục em không thôi đâu còn sỉ nhục cả anh cả Tử Hân yêu quý của em và cả người người đang FA đấy "
Chương Mỹ vừa dứt lời thì mẹ anh giọi điện cho anh , anh vừa nhấc máy mẹ anh đã vui mừng hỏi hang cô và anh thế nào rồi :" Alo "
- Tử Thần đấy hả con
- Có chuyện gì sao ?
- Con và con bé Duy An thế nào rồi ?
- Sắp có thể tạo ra tiểu bảo bối rồi
- Thật sao ?
- Đúng vậy !
- Mà có con bé Duy An đâu
- Đang nằm liệt giường
- Vậy con bé nó biết con giả ngốc chưa ?
- Chưa !
- À mẹ quên mất Chương Mỹ có đang bên cạnh con không ?
- Có ! ( vừa nói anh vừa đi xuống và mở loa ngoài )
- Vậy sao ? Mẹ báo cho hai con một tin vui đó là hai tháng sau anh con sẽ cưới vợ
Chương Mỹ nghe vậy đơ toàn tập mất mấy giây rồi nói :" Thật sao ạ ? Mẹ làm cách nào hay vậy ? "
Mẹ anh vui vẻ nói đến thành quả của mình :" thì đương nhiên là cho gạo nấu thành cơm rồi "
Anh nghe xong vẻ mặt có hơi bất ngờ nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban đầu còn Chương Mỹ thì khóc lên vì uất ức trách móc mẹ mình :" tại sai mẹ làm vậy với anh cả của con ? Hức hức trong cái nhà này không ai thương con hết đến mẹ cũng dùng cách này để sỉ nhục con , hức hức con đã làm gì sai chứ con có tạo nghiệp đây mà giờ lại bị nó hành đến thê thản thế này ? "
Mẹ anh lo lắng hỏi anh :" con bé bị làm sao vậy Tử Thần "
Anh cười nhẹ nói :" chắc con bé nó xúc động quá thôi ! Con tắt máy đây "
- Uk ! Bye Bye
Anh tắt máy đi lại gần Chương Mỹ chệ chọc :" giờ thì trong cái nhà này còn mình em là bị sỉ nhục theo cách này đó "
Chương Mỹ lau nước mắt nói :" em mới không có ! "
- Anh cười như không cười :" Oh ! Vậy sao "
Chương Mỹ tức điên hết cả người nói :" đúng vậy ! "
Anh không thèm nghe Chương Mỹ nói gì đi đến phòng bếp :" mình phải mang đồ ăn lên cho vợ rồi ! "
Chương Mỹ tức phát khóc nói to :" CÁI ĐỒ TỔNG TÀI CUỒNG SỦNG VỢ ! "
Anh không thèm nghe Chương Mỹ nói hay là lẩm bẩm cái gì đi thẳng một mạch vào phòng bếp lấy đồ ăn rồi mang lên cho cô trước khi lên phòng anh còn không quên thêm dầu vào lửa :" vợ của anh mãi mãi làm vợ của anh , vợ của anh cả mãi mãi là vợ của anh cả , em biết là vậy mà đúng không ? " nói xong anh bên khay đồ ăn về phòng với tâm trạng khá là tốt
Còn Chương Mỹ thì tức đến nỗi không nói lên lời khuôn mặt đẹp đã kia đỏ ửng lên vì giận , uất ức mà không thể nói ra được thật là tồi tệ .