Sau cuộc gọi điện của anh Tử Hân bị bố mẹ bắt về nhà đi xem mắt , Tử Hân viện cớ là đang bận việc nên không về được.
Mẹ anh khóc nóc đòi tự tử nếu Tử Hân không về nhà, Tử Hân đành phải về nhà
Về đến nhà đập vào mắt Tử Hân là một cô gái trẻ trung xinh đẹp với bộ váy trắng giản dị dài đến đầu gối.
Tóc màu hạt dẻ uốn sóng dài ngang lưng.
Mắt màu nâu to và tròn , lông mi dài và đen , nhìn qua có thể nói là đẹp không góc chết ai nhìn cũng dung động nhưng đối với Tử Hân thì người con gái trước mặt cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác
Tử Hân là một đại boss lạnh lùng ít nói cấm dục trước mặt người ngoài nhưng đối với người thân thì lại quan tâm , ấm áp, đối đãi lại ân cầm.
.
.
Tử Hân từ từ bé đến lớn không gì là chưa từng làm ngoài việc làm chuyện người lớn , không gì làm không thể đối với Tử Hân ngoài việc mang thai
Tử Hân lạnh lùng nhìn thẳng vào cô gái trước mặt bước lại gần từng bước từng bước uy nghiêm làm cho không khí ngày càng căng thẳng.
Tử Hân chỉ còn cách người cô gái hai bước thì dừng lại lạnh lùng nói :" bố mẹ tôi đâu rồi ? "
Cô gái lạnh toát sống lưng khẽ run người rồi lấy hết can đảm nói :" bác gái với bác trai đi mua ít đồ nát nữa sẽ về "
Tử Hân nhìn cô gái từ trên xuống dưới một lượt rồi đi đến đối diện cô gái vắt chéo chân uy nghiêm lạnh lùng nói trong giọng nói chứa chút đe dọa:" cô tên gì ? "
Cô gái lắp bắp vì sợ sự uy nghiêm mang chút đe dọa của Tử Hân nói :" tôi.
.
Tôi tên Tô Ngọc "
- Tuổi ?
- Hai ....!Hai mươi chín
Tử Hân khó chịu nhìn Tô Ngọc như thể xuyên qua người Tô Ngọc :" Nhìn tôi đáng sợ đến vậy sao ? "
Tô Ngọc giật mình lắp bắp :" không ....!Không có "
- Vậy tại sao cô lại nói lắp
- Tôi căng thẳng quá thôi
- ..
.
.
.
.
.
Đúng lúc này bố mẹ anh về Tử Hân nhìn mẹ mình khó chịu :" Mẹ đây là ý gì ? "
Mẹ anh cười trừ :" đâu có ý gì đâu ! Chẳng qua là mẹ chọn cho mày một người vợ thôi mà "
- Mẹ nghĩ con cần không ?
- Có chứa! Sao lại không ? Mẹ đang thèm được bế cháu đây này
- Cái này thì mẹ phải bảo Tử Thần , con đâu có nhiêm vụ
- Tử Thần nó ngốc đến nỗi giả ngu để tán gái giờ mẹ chỉ có chông cậy vào con thôi
Tử Hân bất lực xoa thái dương mệt mỏi nói :" tùy mẹ con sẽ không cưới đâu "
Mẹ anh nhìn Tử Hân nở nụ cười mờ ám nghĩ :" mẹ biết vậy nên mới dùng biện pháp mạnh , con đừng có trách mẹ "
Bố anh lúc này mói lên tiếng :" Tô Ngọc cháu ở đây ăn cơm với chúng ta nhé "
Tô Ngọc khó sử đáp :" Vâng ! "
Bố anh nghe vậy liền quay sang Tử Hân nói :" con còn ngồi đấy làm gì mau đi nấu cơm đi "
Tử Hân chán nản đáp :" vâng con đi đây "
Nói xong Tử Hân liền xuống bếp làm cơm còn Tô Ngọc thì sững sờ khi nghe Tử Hân xuống bếp nấu cơm.
Thường thường tổng tài chỉ biết làm việc ở công ty thôi nhưng giờ đây Tử Hân làm cho suy nghĩ của Tô Ngọc khác hẳn có lẽ Tử Hân là ngoại lệ.
Tô Ngọc nghĩ thầm :" chắc chắn đồ ăn nát nữa nhất định sẽ khó coi và khó nhuốt
Nhưng trái lại hoàn toàn đ ồTử Hân làm ăn rất ngon ngon hơn cả đầu bếp ở khách sạn sao làm chưng bày thấy rất đẹp mắt làm cho người ăn không lỡ gắp lên ăn .
Sau bữa cơm bố mẹ anh cố tình giữ Tô Ngọc ở lại và tạo không gian riêng cho cả hai người.
Ngồi một lúc cả hai bắt đầu đã ngấm thuốc kích thích tình dục của mẹ anh cố tình cho vào trong cốc rượu mà hai người uống
Cả hai người đều nóng và thở dốc anh khó chịu chửi thầm :" mẹ kiếp ! Ai dám to gan bỏ thuốc mình ".
Chợt Hình ảnh của mẹ anh hiện lên trong đầu Tử Hân thầm than thở :" thật mệt mỏi với những ông bố bà mẹ trên thế giới này "
Tô Ngọc hết chịu nổi lao đến chỗ Tử Hân ngồi ôm Tử Hân.
Tử Hân đẩy Tô Ngọc ra nhìn thẳng vào Tô Ngọc nói :" tôi sẽ chịu trách nhiệm " nói xong Tử Hân hôn Tô Ngọc , Tô Ngọc vòng tay qua vổ anh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Tử Hân.
Vậy là đêm đó nụ hôn đầu của hai người đã mất , lần đầu tiên của hai người cũng mất luôn
Bố mẹ anh và bố mẹ Tô Ngọc gọi điện thì thầm nói chuyện về hai người.
Cả bốn người đã thông đồng với nhau để kế hoạch làm thông gia mà Tử Hân và Tô Ngọc chính là nạn nhân của bốn người
Sáng hôm sau Tô Ngọc người đau ê ẩm tỉnh dậy thấy Tử Hân nằm bên cạnh định ngồi dậy thì Tử Hân thức giấc.
Tử Hân nhìn Tô Ngọc noi :" tôi sẽ cưới cô "
- Không.
.
Không cần vậy đâu
Mẹ anh ở ngoài cửa nói vọng vào :" phải cưới con bé đấy Tử Hân "
Tử Hân nhìn Tô Ngọc thản nhiên nói :" thấy chưa ! Mẹ tôi đã gài bẫy , giờ mắc bẫy Không thoát được đâu "
- Vậy thì phải làm sao?
- Để đấy cho tôi
Nói xong Tử Hân nói to cho mẹ anh nghe thấy :" hai tháng nữa bọn con sẽ cưới "
- Tốt tốt vậy mẹ tắt thiết bị cho hai đứa không gian riêng
-.........
Hóa ra mẹ anh ở cửa nghe qua thiết bị vì phòng là phòng cách âm Tô Ngọc nhìn Tử Hân nói :" sao anh lại nói vậy "
- Thì bọn họ muốn vậy mà
- Bọn họ ?
- Cô nghĩ bố mẹ tôi làm mà bố mẹ cô không hề biết sao
- không thể nào ?
- Cô quá ngây thơ
- Anh mới ngây thơ đấy.
A..
.
.
- Sao vậy ?
- Tại anh mà giờ tôi không dậy được đây này
- Vậy sao ?
- Còn gì nữa
- Em yêu! Chúng ta làm một hiệp nữa nhé
- Anh ....!.
Anh không phải là người cấm dục sao ?
- Đúng vậy nhưng với vợ anh là ngoại lệ
- Ai là vợ anh ? Anh nhặt lại liên sỉ dùm tôi đi
- Làm với vợ của mình cần gì liêm sỉ, với lại anh còn chưa thưởng thức thật sự mà
- Anh..
.
.
ư..
.
.
Ưm.
.
.
.
.
Tô Ngọc chưa nói xong thì đã bị Tử Hân hôn và lại bắt đầu làm hiệp nữa .