Quân Huyền thật tâm không muốn Mạc Tử Liên rời khỏi mình, nắm tóc y chẳng buông khiến y bất đắc dĩ phải cắt lọn tóc nọ thì mới đi được. Hồi tỉnh nhưng không cảm nhận được y, lòng hắn trầm xuống, vô thức siết lọn tóc trong tay.
Một ông lão bê chậu nước bước vào, hời hợt nhìn hắn, chẳng ậm ừ chi hết.
Nguyên nhân Quân Huyền bị sốt không đơn giản chỉ vì ngấm lạnh mà bởi uống phải nước sông nhiễm chất độc hòa tan từ xác Thi cổ. Triệu chứng sốt không như thường, sắc mặt từ ửng hồng dần tái mét, tay chân co quắp lại rồi cứng đờ. Dược ông lắc đầu nói với hắn: "Độc đã tấn công vào sâu trong ngũ tạng rồi, cần châm cứu dẫn độc."
Dược đồng nghe vậy liền lanh lẹ bày đồ nghề này nọ ra, đứng một bên chờ hầu bệnh.
Tình trạng hiện tại của Quân Huyền tương tự với Mạc Tử Liên sau khi rơi vào hồ Khô Lâu nhưng nhẹ hơn rất nhiều lần, chưa tới mức thần trí mơ hồ, nằm liệt không thể cử động. Hắn nâng mi mắt nặng trĩu, lầm bầm hỏi: "Nước độc như vậy... làm sao, cá vẫn sống được?"
"Bởi vì sông mới bị bỏ độc gần đây thôi." Dược ông cầm ngân châm đâm vào dưới eo hắn, tùy tiện đáp.
Nếu nước vốn độc, Tru Thiên chắc chắn không nướng cá bắt từ dưới sông cho cháu... Tức là vùng nước họ trượt ngã không độc, vậy thì vùng độc nằm ở khoảng xuôi về hạ nguồn.
Cái cảm giác bị mũi nhọn từ từ ghim vào người thực sự không dễ chịu chút nào, châm này còn là châm dẫn độc, thân to hơn châm thông thường để chứa thuốc dẫn, đâm vào vừa đau vừa cấn. Quân Huyền nhíu mày, gom góp tâm trí tỉnh táo suy nghĩ về lời đáp của Dược ông.
Sông mới bị bỏ độc gần đây? Lúc nào? Từ đâu? Hẳn là nơi Ô Dạ Đề phi tang dấu vết. Xương người, rong rêu... Khi hắn bơi, có chạm vào mấy nhúm rong rêu dài. Đó thực sự là rong rêu? Suy nghĩ ấy chợt khiến Quân Huyền lạnh toát người. Không lẽ Cao Trí Tâm to gan đến mức này?
Dược ông vừa mới quay đi thì nghe đứa dược đồng la lên, nó dang hai tay đứng trước Quân Huyền, phồng má nói: "Không được. Ông nói thúc phải nghỉ ngơi, không được đi đâu hết!"
Quân Huyền tì vai vào cột giường, thở hổn hển dùng bàn tay run run khoác áo lên vai, gõ trán đứa nhỏ một cái, khiến nó 'ui da' ngã ngồi về sau. Dược ông nhìn hắn lung la lung lay thắt lưng đeo kiếm, cũng chẳng thèm cản mà bảo: "Năm mươi ba mũi châm trên người ngươi, làm rớt mũi nào, ta bấm tắc huyệt ở mũi đó."
Lời này, đối với người tập võ, cực kỳ có sức đe dọa. Huyệt tắc, công lực không đi qua được đồng nghĩa với mất võ công tạm thời. Quân Huyền cũng phải chần chừ, nhưng chưa tới ba cái nháy mắt thì hắn chắp tay bảo 'đa tạ tiền bối' rồi ly khai bệnh xá.
"Đại hiệp thúc thúc khỏe thật đấy ông." Nhóc dược đồng lồm cồm bò dậy ngồi trên đất, ngây thơ khen ngợi: "Là con thì chỉ muốn nằm bẹp trong chăn thôi."
"Hừ, mấy kẻ thích tìm chết có gì hay chứ? Sư phụ thế nào, đồ đệ thế đó. Phát ghét." Dược ông lầm bầm rửa tay.
"Ông ơi, ông lại nói một đằng mà nghĩ một nẻo rồi."
.
"Y đâu rồi? Nói cho ta. Này, ta biết ngươi ở đây."
"Liên ở đâu?" Ai không biết sẽ tưởng Quân Huyền nói chuyện một mình. Hắn mang trên người hơn năm mươi mũi châm, tốc độ di chuyển cũng bị hạn chế, chạy được một dặm đành phải dừng lại hít thở, tiếp tục hỏi bốn phía trống trải: "Ngươi chắc chắn biết y ở đâu... mau nói cho ta."
Vẫn không nhận thấy động tĩnh gì khiến hắn gắt lên: "Mạc Tử Liên rốt cuộc đang ở đâu!"
Mạc Ngũ núp trong bóng tối giả câm điếc theo dõi hắn.
Quân Huyền hiểu hỏi không có tác dụng, mạnh tay đấm thân cây ven đường rồi im lặng tự thân vận động. Hắn vẫn còn nhớ lối đi trước kia Tiết ông đã dẫn mình lên núi bế quan khác với các bậc thang, khi tới Lão viện, từ xa xa hắn đã nhận thấy tình hình rất hỗn loạn. Ngưng thần lắng tai đôi chút, hắn chộp chủ sở hữu giọng nói quen tai, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Người bị chộp chính là Hồ Thư cũng mới nhận được cấp báo. Thấy hắn, Hồ Thư dịu bớt kinh hãi, vì biết hắn đang giúp mình nên nhanh chóng bình tâm, bùng lên phẫn nộ lẫn nhen nhóm hi vọng nói: "Quân đại hiệp, thật may là huynh tới! Xuyên Sơn phái chúng ta bị tà ma ngoại đạo phục kích! Chúng đã bức tử các tôn sư mà còn muốn phá hoại núi bế quan! Bây giờ ta lập tức huy động chúng đệ tử bao vây - ..."
"Tà đạo nào?" Quân Huyền nắm mạnh vai Hồ Thư, áp bức hỏi gặng.
Hồ Thư sửng sốt, vấp váp đáp: "Là - là Hoan Lạc cốc!"
Tức khắc Quân Huyền đập gáy Hồ Thư đoạn dìu người xỉu giả vờ tri hô lên. Nhân giây phút hầu hết người tập trung về phía Hồ sư huynh, hắn nhanh chân lách mình, mò mẫm chạy đi tìm thư phòng có cơ quan dẫn tới núi. Vừa ló mặt vào phòng, mùi tanh liền xộc lên nồng nặc, giày hắn cũng đạp trúng bãi chất lỏng gì đó...
Keng! Tiếng rút kiếm vang lên xung quanh. "Ngươi là ai? Dám cả gan xông vào Lão viện!"
Quân Huyền vẫn chưa nổi danh tới mức ai cũng phải biết mặt và kiếm. Hắn nhận thấy được những người này đáng vai đáng vế trong Xuyên Sơn, võ công không thấp, e là tình trạng hiện tại của hắn không đủ sức đánh lại.
Nhưng dẫu vậy, hắn cũng không có thời gian giải thích tường tận đầu đuôi mọi việc cho họ. Trường Dạ và Diễm Dương lập tức đồng thời xuất chiến, người cũng như một thanh kiếm rời vỏ, sắc bén chém về phía trước. Kiếm chạm kiếm vang dội.
"Tà đại hiệp!" Qua chưa tới chục chiêu, có người nhận ra hắn. Kiếm của bốn phương cũng chẳng dừng lại, người khác bảo: "Đã 'tà' mà còn đi với 'hiệp', chính tà bất phân, dù không phải thù nhưng cũng không là bạn hữu. Không thể tin tưởng!"
Quân Huyền nghe kiểu lời lẽ này đã muốn mòn tai, lười thanh minh nên thẳng tay chém mạnh kiếm người ấy một nhát, biểu hiện thái độ ngầm. Bẩm sinh hắn thuận hai tay, chẳng rõ phải nhờ vậy không mà khả năng phân chia sức chú ý và năng lực phản xạ cũng rất nhạy, đối phó với nhiều người cùng một lúc chẳng đến mức lâm vào chật vật. Tuy nhiên, hắn không tránh khỏi nhanh mất sức. Kiếm của Xuyên Sơn tuy mảnh mà cứng cáp, ra chiêu không làm đối thủ bị thương nhưng từng bước dồn ép người phải quy hàng.
Trường Dạ trầy trật đâm xuống mặt sàn, Quân Huyền thở hắt khom lưng quỳ một gối, Diễm Dương bị một đôi kiếm đè yên trên bắp đùi chủ.
"Hảo kiếm pháp!" Một nữ tử tán dương, đè kiếm lên khớp vai hắn.
"Người đã đi cùng với ngươi lên Xuyên Sơn chính là Hoan Lạc cốc chủ phải không?" Một nam tử tra vấn: "Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
Lý do thực sự Quân Huyền đến Xuyên Sơn làm khách chỉ mỗi mấy người Quân Tiêu Mặc mới biết nên việc những người này nghi ngờ hắn là không thể tránh khỏi.
Thật phiền phức... Tại sao luôn xuất hiện người ngáng trở hắn khi hắn muốn tìm y? Ý nghĩ này mau chóng bén rễ vào tâm trí Quân Huyền, cắm xuống tới tận một miền tối tăm, hút lấy chất dinh dưỡng để sinh trưởng trong chớp mắt. Hắn không rõ bởi vì mình đang sốt hay huyết quản thật sự sôi lên, chỉ nghĩ rằng: thật, phiền, phức.
Mấy người đang chế ngự Quân Huyền tự nhiên cảm thấy sởn gai ốc, ai đó kinh ngạc nói: "Sát khí thật nặng..."
"Quân Huyền, ngươi tu ma công?" Nữ tử lúc nãy biến sắc, gác kiếm lên cổ hắn, quát hỏi: "Ngươi tu Sát Tâm thuật?"
Phàm là con người, ai cũng có sát tâm, sát tâm được biểu hiện ra ngoài dưới dạng sát khí. Người luyện võ, tức luyện khí công đều nhạy bén với sát khí. Mà đặc điểm chung nhất của những kẻ tu ma công, cũng như người không may tẩu hỏa nhập ma, chính là sát khí rất nặng và tùy vào sự tự chủ của từng cá nhân mà sẽ biến ham muốn gϊếŧ chóc thành hành động hay không. Sát Tâm thuật là tên của cách thức luyện công bằng sát khí. Về căn bản, tu sát khí cũng thật sự là một cách luyện công nhưng con người chất chứa chỉ toàn ý muốn chém gϊếŧ trong lòng thì có chỗ nào tốt đẹp? Đừng bàn tới chính đạo, tà đạo cũng đâu muốn chứa chấp loại người không còn chút nhân tính này.
Thế nên Sát Tâm thuật bị hai phe chính tà đều coi là ma công, không chấp nhận những kẻ luyện nó.
"Nếu ngươi tu ma công, Xuyên Sơn chúng ta càng không thể để ngươi rời khỏi đây - !"
Keng! Quân Huyền cứ ngỡ đã kiệt sức bất ngờ mạnh mẽ phá vòng vây, kiếm quang sau chém đứt ảnh kiếm trước còn chưa tan. Động tác cực nhanh là một, công lực dữ dội là hai, sát khí kinh người là ba, dù công lực của mỗi hắn thua xa mấy người xung quanh cộng lại nhưng ba yếu tố này vừa đủ để hắn đàn áp họ xuống thế hạ phong, bởi vì con người khi phải đối diện với một sức đe dọa đủ mạnh tới tính mạng mình, thâm tâm sẽ vô thức sinh ra hoảng sợ. Quân Huyền bộc phát sát khí chính vì muốn lợi dụng phản ứng tự nhiên này. Vấn đề duy nhất nảy sinh là hắn không thể kiểm soát mức độ ra tay nặng nhẹ, nhất thời đã làm ai cũng bị thương đôi chỗ.
Đường kiếm của nữ đệ tử nọ trở nên bối rối, nàng kiên cường chống đỡ, bảo: "Ta không thua kẻ tu ma đ - ..."
Nàng chưa dứt lời, Quân Huyền hất văng kiếm khỏi tay nàng. Nữ đệ tử liền trượt ngã, tái mặt ngước mắt lùi khỏi nam tử cao ngất phía đối diện, hắn lạnh nhạt nói: "Đấu kiếm thì phải nhìn kiếm của đối thủ, không ai lại nhìn mặt người ta, hiểu chưa?"
Các đồng môn của nàng: "..."
Tiểu cô nương chợt thấy tim mình nhảy lên một cái, ôm hai gò má nóng hổi, gật đầu, lo ngượng ngùng mà quên tìm lại kiếm để tiếp tục ngăn chặn Quân Huyền đang thẳng tiến băng qua nàng đến chỗ giá sách có cơ quan.
Các đồng môn thấy nàng xoắn quýt, âm thầm hộc máu trong lòng, muốn nằm lại xuống giả chết luôn cho rồi. Vì không thể nên họ bèn che trán đứng dậy, bấy giờ Mạc Ngũ lộ mặt, giúp Quân Huyền mở cơ quan, bảo: "Đi đi, nơi này giao cho ta."
Quân Huyền cũng không thực sự cảm kích, tùy tiện đáp 'ừ' rồi tiến vào. Sau khi hai giá sách khép lại sau lưng, hắn chợt vòng tay ôm nửa thân trên, khuỵu gối ói ra một bãi máu loãng, hòa lẫn trong đó chút sắc đen, dường như là độc. Thái dương nổi lên gân xanh, hắn thở hổn hển cào cấu thân thể mình.
Đụng tới sát tâm, khó tránh khỏi kíƈɦ ŧɦíƈɦ ma chướng nhưng thật kỳ lạ... lần này hắn cảm thấy bản thân kiềm chế được tâm ma của mình, phải chăng điều đó chứng tỏ rằng hắn đã thực sự bước vào ma đạo?
Không quan trọng... Quân Huyền lắc đầu xua tan sát ý và ảo giác, chống tay đứng dậy, nhủ đi nhủ lại lòng rằng Liên quan trọng hơn. Hai tay nâng kiếm định tra vào vỏ, Trường Dạ xuôi thẳng vào, còn Diễm Dương thì giữa chừng chợt nhẹ hẫng đi. Hắn đang đau đầu, tai không tập trung lắng nghe lắm, lúc sờ vào thân kiếm mới phát hiện ra.
Diễm Dương gãy rồi.
.
Gió nơi cao thổi lồng lộng, mùi máu quẩn quanh đỉnh núi đổ nát. Chiến trận trên núi bế quan đã hạ màn.
"Y là tà đạo Hoan Lạc cốc chủ Mạc Tử Liên!"
Khuynh Tự nằm trong lòng Tạ Lương Bích giật mình cử động ngón tay, sững sờ thì thầm: "Hoan Lạc cốc? A Bích, dìu ta dậy. Mau dìu ta dậy."
Nàng hiển nhiên không nhớ được khuôn mặt 'tức phụ nuôi từ bé của Quân đại hiệp' năm nào qua ngần đấy thời gian. Nghê Mi lâu vẫn còn âm ỉ ghim mối thù ám hại Vân lâu chủ, Vân Tích Nhược hơn mười một năm trước với Hoan Lạc cốc. Ngày hôm nay vừa khéo thế nào nàng được diện kiến Hoan Lạc cốc chủ.
"Suỵt." Mạc Tử Liên đặt ngón trỏ lên môi, diễn vai ác tới cùng đè nghiến bàn tay biến dạng của Cao Trí Tâm. Giữa tiếng kêu gào của nạn nhân và sự phẫn uất của đám đệ tử nai tơ không biết bộ mặt thật của sư phụ họ, y bật cười rộn rã, hương thơm trong không khí càng nồng đượm hơn. Tới lúc này, mọi người mới nhận ra mùi hương không ổn, đồng loạt nhũn thành bùn loạng choạng bịt mũi, người mất sức quá thì lâm vào mê man.
Khó trách chẳng ai kịp đề phòng mùi hương của y bởi vì bận chiến đấu nên họ đã không nhận ra cái cách y sử dụng khinh công nhẹ hẫng để thần không biết, quỷ không hay thả hương trong lúc tiếp cận Cao Trí Tâm. Khinh công này tên là Mi Thủy Xà.
Rắn lướt nước.
Mạc Tử Liên đã đạt được mục đích, lên núi chỉ để tiễn nốt lão Cao đầu têu về cõi cực lạc, không có ý định đánh đấm hay cãi cọ với người không biết gì nên vừa tới là túm lấy Cao Trí Tâm, đánh trước rồi nói, cũng không quan tâm ai xung quanh nghe được, ngữ khí đầy trào phúng: "Ông thật sự rất đần độn, đần đến mức heo, chó nó phải khinh."
Câu mắng này của y khiến Cao Trí Tâm lẫn trên dưới các đệ tử Xuyên Sơn phải đỏ mặt tía tai. Y hất cằm, ánh mắt khinh miệt, tiếp tục nói: "Ông ghen tức Tiết tiền bối vì ông ấy được nhậm chức trưởng môn, đúng không? Ông cảm thấy bản thân làm trưởng môn tốt hơn bởi lẽ tin mình có thể thỏa hiệp với 'đại nhân vật'?" Y ẩn ý phiếm chỉ, chế giễu cười, "Sao ông ngu dốt vậy? Trí khôn trong đầu ông sau khi được sử dụng để tính kế trừ khử người ông ghét thì đào thải thành phân hết rồi à? Ông ngu đến mức bổn tọa phải ngạc nhiên."
Cao Trí Tâm nóng bừng mặt, sắp bị chọc cho tức chết.
Mạc Tử Liên thong thả cúi xuống, nhặt thanh kiếm của ông ta, mỉm cười ngắm nghía nạn nhân lăn lết rồi giơ cao kiếm đâm vào nửa người Cao Trí Tâm, đúng vị trí Tiết ông bị đá đè. Y vừa đâm vừa dịch chuyển kiếm, trình diễn một màn lóc thịt người sống theo nghĩa đen. Mặc kệ tiếng gào thét, y tiếp tục: "Được rồi, ông cố dùng đống phân trong đầu để nghe bổn tọa khai sáng này. Tiết tiền bối là người hiểu rõ nhất về vực Bát Khổ, vì sao đại nhân vật nọ lại không uy hiếp Tiết ông mà phải giở trò vòng vo để hại chết ông ấy lẫn Quân Tam Trinh? Tại sao Ô Dạ Đề nắm nhiều thông tin về cơ quan lẫn cổ thư mà chỉ được sử dụng như một món vũ khí để đối phó với Tru Thiên? Hà cớ đại nhân vật lại muốn phá hủy một nơi thuận lợi cho mục đích của mình như vực Bát Khổ nếu có thể đưa một kẻ đã thỏa hiệp với lão là ông lên làm trưởng môn? Tại sao, hửm?"
"Không, thể nào..." Cao Trí Tâm há hốc rên la, hai mắt trừng to ngập tràn kinh hoàng: hiểu rồi, hiểu rồi. Phó tể tướng nào chỉ đơn giản là mua chuộc ông để đoạt lấy cổ thư? Mục đích thực sự của Tướng gia là diệt trừ Xuyên Sơn 'cũ', bao gồm vực Bát Khổ và những người còn nhớ đến cái tên 'Phồn Sương'... Suy nghĩ sâu xa hơn một chút thì tức là Phó tể tướng muốn xóa sổ sạch sẽ mọi sự tồn tại có thể trở thành bằng chứng tố cáo bản thân trước mặt Hoàng đế.
Đây mới là lý do thực sự khiến các vị tôn sư ở Lão viện tụ họp tại thư phòng, họ thà ngồi chờ chết chứ không muốn làm liên lụy đến những đệ tử khác. Vì họ hiểu thủ đoạn của Phó tướng tàn độc thế nào.
Mà, Mạc Tử Liên bức tử cũng chính là thành toàn cho bọn họ. Y cười tới mức khóe mắt cong thành hai mảnh trăng non, nắm tóc Cao Trí Tâm, ném nửa người ông ta nhoài xuống vực, nói: "Trên đường xuống dưới nhớ lạy lục van xin Tiết tiền bối, ít ra ông ấy rộng rãi, sẽ không để ngươi rơi trúng trận đồ nào mà bị cắt xẻ thành trăm mảnh."
Y thấy nụ cười của mình in vào đôi mắt kinh hoàng của ông ta trước khi rơi xuống.
"Ta liều mạng với ngươi!" Một đệ tử xúc động quá, lảo đảo xô tới. Mạc Tử Liên đá một cước đẩy gã ngã lăn mấy vòng, khinh mạn cười: "Nai tơ về gặm cỏ đi, chưa đủ trình để bổn tọa tiếp chuyện."
Rồi y hất tóc, liếc Tống Ỷ La đang ôm xác Xuân Phong. Y chưa cần cất tiếng, Ỷ La đã khô khốc bảo: "Ta... sẽ theo ngươi."
Ỷ La hiểu Mạc Tử Liên cố tình nói mình biết Tướng gia sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Nếu y khôn ngoan thì nên lựa chọn đúng người để nương tựa.
Y chọn Hoan Lạc cốc.
Mạc Tử Liên rất hài lòng vì đã đạt được tất cả mục đích. Y còn lịch thiệp chắp tay nói câu cáo biệt với mọi 'chú nai tơ' rồi mới thản nhiên quay đi.
.
Dưới đáy vực Bát Khổ cũng chồng chất đá đổ nát, nước sông chảy cuồn cuộn, không khí lạnh kết thành sương. Mạc Tử Liên rảo bước trên bờ đá, ánh đèn trong tay tỏa sáng yếu ớt. "Ông ơi..." Y cất giọng gọi vang: "Ông ở đâu? Cháu tới đón ông về đây."
Gió lạnh không ngừng phất qua trán y, ánh đèn vẫn luôn đáp trên vách đá đen ngòm bỗng rọi sáng vào tà áo và khuôn mặt y không ngờ đến nhất.
Ca ca khoanh tay ôm Trường Dạ, chẳng rõ đã đứng chờ y bao lâu, giữa mi gian ngập tràn lạnh lẽo, gằn giọng hỏi: "Đệ, định, đi, đâu?"