Điều làm Mạc Tử Liên sinh ra hiềm nghi với Xuyên Sơn ngoài khả năng hoạt động trơn tru lạ lùng của các cơ quan dưới vực Bát Khổ qua bằng đấy năm bị bỏ hoang thì còn vì khi bị xoáy nước hút xuống lòng sông, giữa đám xương trắng, y phát giác thi thể người 'tươi mới' và không khỏi liên tưởng tới sự việc tại Lôi đài.
Phàm cứ là chuyện dính tới triều đình thì rắc rối, mà dính vào hoàng đế thì không thể đùa. Ba mươi năm, mười một trưởng môn là minh chứng về thủ đoạn tàn độc của Phó tướng gia và Tiên đế đối với Xuyên Sơn.
Xuyên Sơn nhờ trưởng môn thứ mười hai tức ông ngoại Quân Tiêu Mặc mà thoát khỏi ác nghiệp nên trọng kiếm Thiên Nhai Đoạn Trường mang giá trị tinh thần và ý nghĩa định hướng rất lớn với họ. Lão tiên sinh chủ tọa dùng hai tay nâng ngang mặt kiếm, ánh mắt chứa chan kính trọng.
"Tâm tư vị kỷ trong việc chúng ta giam giữ Ô Dạ Đề dưới vực Bát Khổ suốt mười năm qua là mong muốn tìm hiểu về các cơ quan từ lão để tìm cách hóa giải..." Họ thành thực thừa nhận: "Ô ma đầu có thể bơi ra, bơi vào vực Bát Khổ để phi tang dấu vết tội ác chứng tỏ hiểu biết của lão về cơ quan không ít."
Khó trách tư tâm này của bọn họ, vị thế của Xuyên Sơn thật sự rất nhạy cảm. Chính đạo không phải lúc nào cũng chỉ tìm phe chính mà chơi, ai bảo lòng người luôn nảy sinh tà ý, trái lại thì tà đạo đã sớm bị tiêu diệt.
"Ta có thể thấy..." Mạc Tử Liên cười nhạo, đảo con ngươi nhìn tất cả vị tiên sinh hai màu tóc tại đây, "một tư tâm nữa lớn hơn của các người. Các người nào phải không biết gì hết trước khi ta đến, phải không? Các người đã nhận ra mục đích của Phó tướng từ cơn địa chấn đầu tiên và vẫn cứ ngồi im đây, mặc kệ Cao Trí Tâm tác quái, phải không? Các người biết Phó tướng hành sự cẩn thận thế nào nên đang ngầm thuận theo cái lão ấy, phải không? Một vài hi sinh đối với các người là đáng giá, phải không?"
Y thực lòng phải tán thưởng, phải khâm phục quỷ kế đa đoan rất gọn gàng, rất sạch sẽ của cái vị Phó tể tướng này, từ thảm án Tạ gia cho đến hiện tại, ông ta không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì can dự tới bản thân, nếu không nhờ Xích trưởng lão và biết về tiểu sử của 'tiền' Xuyên Sơn thì làm sao y suy nghĩ đến mức này được.
Y nhắm mắt lại, bắt đầu móc nối và hình dung diễn biến của tất cả sự việc cho tới hiện tại. Đám Thi cổ ở Lôi đài được luyện tại chỗ khác nhưng e rằng bị phi tang vào cơ quan dưới sông Băng. Tiết ông trúng tà, phải bế quan trấn áp, Quân Tam Trinh thay ông ấy tham dự Lôi đài, Cao Trí Tâm nắm thời cơ làm càn bắt tay với yêu nữ Y Nhã thả Ô Dạ Đề ra. Y tin hành động này có hai mục đích, thứ nhất - đổ tội cho Ô ma đầu về những thi thể mới xuất hiện dưới sông, thứ hai - lợi dụng lão quạ để đối phó với Tru Thiên nhằm đoạt lấy cổ thư. Vai trò của cặp song sinh thì chỉ là tốt thí được đặt vào để bao che cho Cao Trí Tâm 'vô tội' trước mắt mọi người.
Phó tướng nắm thóp Xuyên Sơn ở bí mật về vực Bát Khổ, cố ý dùng diễn biến của tình hình hiện tại để gửi tới những tôn sư này một thông điệp về sự câm lặng. Tức là nếu bọn họ chấp nhận 'làm ngơ' thì Phó gia sẽ xóa sạch dấu vết nhơ nhuốc của Xuyên Sơn 'cũ' qua việc trừ khử hai đứa Quỷ Ảnh và phá hoại vực Bát Khổ.
Mục đích cuối cùng của Phó tướng cũng chính là cổ thư.
"Đồng ý rằng Xuyên Sơn bị bức ép, bị đe dọa mà phải vấy lên mình máu người vô tội, tuy nhiên tất cả các nạn nhân vẫn cần sự công bằng. Nợ máu phải trả bằng máu. Ta muốn..." Y lạnh nhạt bảo, "các người lấy chính mạng bản thân để đền trả cho mọi nạn nhân xấu số."
"Các hạ - !"
"Không được!" Tâm trí Quân Tiêu Mặc và miệng Mộ Bạch Thủ cùng bật thốt lên, dù họ chưa từng được ai trong các tiên sinh này dạy dỗ nhưng các ngài đều là thầy, là cha của trưởng bối hai người, làm sao có thể không phản đối.
"Thế nào? Lưỡng lự? Sợ chết? Hửm?" Mạc Tử Liên phất tay áo khiến Mộ Bạch Thủ bị đánh ngất, nụ cười trên môi và ánh mắt ngày càng đậm ý nhạo báng: "Luôn bảo lan quân tử như trúc Xuyên Sơn, hãy cho ta thấy đạo quân tử của các người, không thì Xuyên Sơn này quả thật là một đống phân."
Y dùng từ ngữ rất nặng, chẳng kính trên cũng không nhường dưới, lại còn lấy thái độ giày xéo lương tâm người nghe.
Sâu thẳm trong tâm linh, Mạc Tử Liên muốn đòi món nợ máu của Tiết ông, của ca ca y, chính sự im lặng của đám người này đã gián tiếp hại đấng thân sinh của người y thương nhất.
"Đúng vậy." Chẳng bao lâu, lão tiên sinh chủ tọa đập tay ghế đứng dậy, hai cánh tay gầy như cành khô dễ dàng nâng trọng kiếm gõ mạnh xuống bậu ghế, đáp lời: "Các hạ nói đúng lắm, thực sự đúng lắm. Công bằng phải được đền trả. Ngày hôm nay lão phu quyết dùng máu mình tẩy rửa vết nhơ của Xuyên Sơn!"
"Tiên sinh!" - "Sư phụ!"
Quân Tiêu Mặc chỉ kịp trông thấy ánh sáng chói lòa, lạnh lẽo của Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm vung lên thì tay áo của Liên công tử đã khỏa lấp trước mắt cậu. Âm thanh hoảng hốt cùng tràn ra khỏi môi miệng các tiên sinh thảm thiết. Cậu mở to đôi mắt ướt nước, tay áo tím không che được sàn nhà loang màu máu đỏ tươi.
Cứ ngỡ vậy là xong nhưng Liên công tử lạnh lùng giục: "Tiếp tục đi chứ. Ta đã nói là 'các người' mà, từng người một mau tự sát theo ông ấy đi. Hửm? Nếu cần thì ta cũng có thể giúp một tay..."
"Tà ma ngoại đạo!" Không rõ ai xúc động quá, quát tháo như vậy. Lập tức có người khác can ngăn.
Mạc Tử Liên liền bật cười ngất ngưởng, tiếng cười in thật sâu vào tâm trí thiếu niên: "Phải! Ta là tà đạo! Ta chính là sự tồn tại để nhắc chính đạo các người nhớ rằng bản thân ở đâu!"
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hoan Lạc cốc chủ, Mạc Tử Liên." Y quệt môi, mỉm cười: "Lần đầu ra mắt Xuyên Sơn phái."
Một quyền bất chợt đập xuống gáy Quân Tiêu Mặc, nhấn cậu vào bóng tối sâu thẳm.
...
..
.
Quỷ Ảnh nổi điên, giao chiến càng khốc liệt. Nỏ bắn mũi tên giăng dây giữa hai bờ vực, toán sát thủ phi qua trực diện giao chiến với Xuyên Sơn.
Tạ Lương Bích vươn tay tóm lấy vai thư sinh, ném y lên không trung. Thư sinh chẳng lúng túng, thân thể mềm dẻo tạo thành các tư thế uốn mình với độ khó cao, nhịp nhàng phất lụa như nhảy múa, nghê thường ngũ sắc xòe bung tựa cánh hoa, bao phủ cơ thể Bích, không để bất kỳ mũi tên nào chạm đến y.
Nghê Mi lâu, tới lúc này thì Cao Trí Tâm không thể nhận nhầm được, võ công của 'nhân tố ngoài ý muốn' đó thuộc về Nghê Mi lâu. Nghê Mi xưa giờ chỉ thu nhận nữ tử, không nhận nam, dựa vào dáng dấp để phán đoán thì Cao Trí Tâm tin chắc thư sinh nọ là nữ phẫn nam trang.
Ông kín đáo suy tính, tìm cách diệt 'nhân tố ngoài ý muốn' để phòng hờ vạn nhất.
Tạ Lương Bích thô lỗ quá chừng, mấy lần nắm lụa, hết giật rồi kéo, xong thì ném nàng ta về phương hướng mình muốn. Đệ tử Nghê Mi nếu không giữ thăng bằng tốt, chẳng chừng đã bị hại cho trọng thương.
"Mẹ kiếp." Tạ Lương Bích trở mình lôi thư sinh vào lòng, vung Vọng Lai chém gãy một mũi tên hiểm hóc. Tên được tẩm độc, khiến các vết xước nhỏ của y cũng đau như bò cạp chích, mồ hôi lạnh đẫm lưng. Thư sinh nằm gọn trong ngực y, thì thầm: "Cao Trí Tâm có vấn đề. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy trận pháp của Xuyên Sơn bị ông ta kín đáo xáo trộn..."
"Ta biết..." Tạ Lương Bích trầm thấp đáp: "Ta đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt của người hấp hối."
Thế nên y biết cái nhìn chằm chằm của nam đệ tử họ Mộ kia dành cho Cao Trí Tâm không mang ý 'gửi gắm' như Trầm Trác Sơn tưởng.
"Tạ huynh!" Tiếng gọi hốt nhiên làm Tạ Lương Bích trừng mắt sửng sốt, liền kéo thư sinh trốn đằng sau bãi đá nhoài ra mép vực. Quả nhiên y thấy khuôn mặt nhợt nhạt cười toe toét của tên đần ló ra khỏi bóng tối, hắn ôm người suýt gϊếŧ mình ngất lịm trên vai với vừng trán rớm máu, một tay nắm chặt sợi dây xích móc vào vách đá.
Võ lâm chính đạo nào ngốc nghếch đến mức bầu một tên vô năng làm Minh chủ? Trầm Trác Sơn đã kịp dùng móc xích neo mình giữa vực rồi đánh ngất Ỷ La mà leo lên.
"Cầm cự!" Tạ Lương Bích thấy ngực hắn vẫn còn cắm dao, nụ cười cũng đẫm máu, biến sắc định thả một dải lụa xuống giúp hắn. Thư sinh kề cận chợt đứng bật dậy, làn gió sắc làm lông tóc y dựng đứng chém qua đi kèm với tiếng binh khí va chạm sắc lạnh, nàng đanh giọng hỏi: "Cao tiền bối có ý gì?"
Nàng và Bích mới quay đi một lúc mà Cao Trí Tâm đã ăn thêm không ít thương tích, dáng bộ tuy chật vật mà bất khuất vì đại nghĩa, chĩa kiếm vào Quỷ Ảnh: "Giọng nói này..." Ông ta cười, vẻ cảm kích xen lẫn áy náy: "Ra là Khuynh Tự cô nương cũng tới tương trợ bổn phái. Cô nương chớ hiểu lầm, chính vì Quỷ Ảnh đột ngột xông đến chỗ các hạ nên Cao mỗ hấp tấp. Xin thứ lỗi."
Mặt dày một cách ngạc nhiên, Khuynh Tự thầm nghĩ, nhưng ai bảo dáng bộ của ông ta quá thật, không bóc mẽ được, với lại Quỷ Ảnh kia cũng đang mang nét mặt kích động rõ ràng góp phần củng cố lời ông ta.
Cao Trí Tâm chính trực nói: "Cô nương và Tạ đại hiệp hãy mau cứu người, cứ để Quỷ Ảnh cho Cao mỗ!"
Hai mắt Khuynh Tự tối xuống, Bích nắm vai nàng, lo lắng chau mày: "A Khuynh, lưng ta giao cho nàng, được không?"
Gương mặt xinh đẹp của Khuynh Tự liền rạng rỡ hẳn lên. "Cứ giao cho ta."
"Nắm lấy nó!" Tạ Lương Bích lập tức nhanh nhẹn cột một viên đá vào đầu dải lụa rồi ném xuống. Trầm Trác Sơn run run cầm dải lụa, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn khôn cùng trên ngực mà cột lụa vào dưới hai vai Ỷ La thật chắc chắn.
"Ngươi làm trò gì vậy!" Tạ Lương Bích nổi sùng gắt.
"Đưa nàng lên trước." Trầm Trác Sơn nâng ánh mắt đã mệt tới mức sắp tan rã nhìn y, thều thào lặp lại: "Đưa nàng lên trước... Làm ơn, Tạ huynh."
"Tiên sư cha..." Tạ Lương Bích không nhịn được phải chửi thề: "Mẹ kiếp!" Vừa kéo vừa mắng, "Giữ chắc vào! Đần cũng phải có giới hạn thôi! Trên chiến trường mà thánh mẫu như ngươi thì chẳng biết một trăm cái đầu có đủ xài không nữa!"
Mẹ kiếp... Vừa cẩn thận kéo kẻ địch lên, Tạ Lương Bích vừa đổ mồ hôi căng thẳng trước Trầm Trác Sơn lơ lửng, mập mờ giữa bóng tối với thân thể trọng thương. Hắn đuối rồi. Hắn không cầm cự được lâu nữa. Đã chứng kiến quá nhiều người hấp hối và chết trong đau đớn, y luôn nhận ra những dấu hiệu của tử thần.
"Được rồi! Được rồi!" Y tháo vội đoạn lụa buộc Tống Ỷ La rồi lập tức thả dây xuống, quát: "Nắm lấy! Cột chặt vào!"
Dường như đã kiệt sức, một nút thắt đơn giản được Trầm Trác Sơn thít vào dưới hai vai. Hắn xua tay gạt bỏ đòi hỏi thắt thêm nút thứ hai của Tạ Lương Bích, chỉ chỉ ngón tay đòi lên trên.
Tạ Lương Bích chợt cảm nhận được cơn gió gai người đầy đe dọa lần nữa đi qua gáy mình và tiếng kêu rên của Khuynh Tự. Đúng lúc này, Trầm Trác Sơn đột ngột ngước mặt, nhìn thẳng vào y, sự rã rời trong đôi mắt tan đi như sương mù bị gió đuổi và vén ra một con ngươi tràn ngập ánh sáng rạng rỡ.
Tiếng binh khí vang dội xô Tạ Lương Bích ngã về quá khứ cũ, y cũng từng thấy Kiều Kiều nhìn mình lần cuối với ánh mắt thế này... Sau đó cổng thành bị phá đổ và lúc này, dây lụa tuột ra.
"Trác Sơn!" Tạ Lương Bích đỏ viền mắt, quát gọi đến khản đặc giọng. Đồng thời một dải ngũ sắc sượt qua khóe mắt y, kiếm quang lạnh lẽo chém vào lưng Khuynh Tự, máu tươi ấm nóng bắn ra tưới ướt thái dương Tạ Lương Bích. Nàng hộc máu ngã vào lòng y, hai tay nắm chặt dải lụa đã kịp cứu Trầm Trác Sơn, bĩu môi lẩm bẩm: "Ta, ta sắp ghen... đến chết rồi đấy... Chàng còn không... quan tâm ta..."
Keng! Tống Xuân Phong vứt thanh kiếm vừa chém Khuynh Tự đi, hấp tấp ôm lấy Ỷ La, vừa thở hổn hển vừa lê tấm thân chất chồng thương tích lùi về một góc hang đá đổ nát. Từng bước chân đều in vệt máu trên đất, hắn run rẩy quỳ xuống, co mình, khom lưng bao bọc Tống Ỷ La, quắc đôi mắt ác liệt trừng Cao Trí Tâm đang tiến đến. Hắn đã lùi tới đường cùng.
"Hai con chó săn của Tướng gia" Ông ta thì thầm với sự xấu xí trên gương mặt cứ ngỡ hiền lành phơi bày ra bằng hết trong bóng tối, "muốn trăng trối gì không?"
Xuân Phong như dã thú nghiến răng gầm gừ lão, càng co rúm che chở Ỷ La, kín kẽ kích hoạt mũi ám khí cuối cùng.
Cao Trí Tâm thấy vậy cũng không chờ thêm, thủ thế kiếm bảo: "Ta chưa từng gặp người mẹ nào luôn muốn con mình chết đi như mẹ của các ngươi. Kiếp sau cố gắng đầu thai vào bụng ai đó thật tốt..."
Ông ta vừa dứt lời, Ỷ La nằm trong lòng Xuân Phong chợt yếu ớt thở ra, hé mi rơi một giọt lệ trong vắt.
Rầm rập... Khối cửa đá của Nhai thất chợt rung chuyển mở ra, một hương thơm ngọt ngào, ma mị hòa lẫn chút mùi tanh lợm mũi lan tỏa. Mạc Tử Liên vén tà áo bước ra, rảo mắt nhìn xung quanh, nhướng mày nói: "Ái chà, xem ra ta tham dự vào đúng phút chót của sự việc rồi."
Đôi mắt Cao Trí Tâm chỉ ánh lên một tia thất kinh, kiếm trong tay không do dự chém xuống cổ Xuân Phong. Nhưng nhờ sự sao nhãng nhỏ ấy, Xuân Phong đã kịp bắn ám khí vào tay ông ta khiến đường kiếm nông bớt. Cao Trí Tâm lập tức bị độc tính giày vò, loạng choạng kêu gào lùi bước rồi gục xuống.
"Xuân Phong!"
Đó vẫn là một đòn chí mạng, máu phụt lên cao cả thước. Ỷ La hoảng loạn giãy khỏi tay Xuân Phong, dùng sức đè hai tay bịt kín vết thương của hắn: "Đừng mà! Đừng mà! Xuân Phong..."
Nhạo báng những nỗ lực của y, vũng máu dưới thân hắn cứ từ từ loang rộng ra.
Ỷ La tái nhợt người trước xúc cảm từ dòng máu không ngừng chảy len giữa những kẽ tay, nước mắt nóng hổi vỡ òa trượt rơi liên tiếp khỏi bờ mi. Y đau đớn gục đầu xuống, tỳ trán, cọ mũi với Xuân Phong, đôi môi mếu máo van xin: "Đừng đi mà Xuân Phong... Chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau. Chúng ta đã hứa... Không ai cần chúng ta thì chúng ta sẽ cần nhau..."
Ỷ La khóc lóc thảm thiết dụi trán với Xuân Phong, cầu xin đến nghẹn đòng. Đôi mắt thẫn thờ của kẻ hấp hối phản chiếu bầu trời xanh ngắt, một dáng hình cao lớn ngược sáng quỳ xuống bên cạnh hắn, ôm đoản kiếm trước ngực, khàn giọng gọi hắn: "Xuân Phong..."
Ỷ La lập tức tóm chặt lấy tay Trầm Trác Sơn, cúi rạp đầu xuống dập từng cái rất mạnh, cầu xin hắn: "Ta xin lỗi, ta xin lỗi... Xin ngươi cứu Xuân Phong đi! Bắt ta làm gì cũng được! Thân xác này làm được nhiều việc lắm. Ta xin ngươi! Ta van ngươi... cứu Xuân Phong..."
Trầm Trác Sơn không thể đáp lại gì, đặt tay lên đầu Ỷ La, ánh mắt mờ mịt ngập tràn đau thương.
Tống Xuân Phong mở miệng, máu liền ọc lên, dùng tất cả sức lực còn lại để trối một câu: "Xuân Phong... không đi đâu hết... Trong mỗi, làn gió xuân... đều có ta..."
Cứ thế, linh hồn rời khỏi đôi mắt Xuân Phong. Ỷ La gào khóc xé lòng.
Lời đó Xuân Phong nói cho Ỷ La nghe nhưng ánh mắt tới cuối cùng cứ mãnh liệt nhìn Trầm Trác Sơn. Hắn chậm rãi nâng tay vuốt mi mắt người khuất khép lại.
Rắc. Tiếng xương gãy thu hút sự chú ý của mọi người. Cao Trí Tâm đau đớn tới há hốc mồm không phát ra tiếng, nằm sõng soài dưới mũi giày Mạc Tử Liên, cổ tay thuận bị bẻ ngược gần như gấp thành đường thẳng so với cánh tay: "Ai, ai... Mới chỉ là một tay, ông đừng kiệt sức nhanh vậy chứ, ta còn muốn hỏi thăm ông rất nhiều chuyện."
"Sư phụ!" Các đệ tử hốt hoảng, đồng loạt chĩa kiếm vào Mạc Tử Liên: "Mau thả sư phụ chúng ta ra!"
"Cấp báo!" Một người thình lình kinh hãi la lên, dõng dạc nói to rõ: "Y là người vừa xông vào Lão viện! Bức tử các tôn sư!"