Hòa Ly

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên đồng tuyết gió lạnh thấu xương, Tạ Trạc dùng chiếc áo choàng đen rộng thùng thình bọc lấy người ta, đặt ta trên lưng hắn, còn cẩn thận dùng một sợi dây buộc chặt ta vào hông hắn, khiến hai chúng ta không còn khoảng cách.

Gió tuyết rít gào sắc bén như lưỡi dao, ta vùi đầu vào vai Tạ Trạc không dám thò mặt ra, chỉ cảm nhận được bước chân vững vàng trước sau như một của hắn đang không ngừng tiến về phía trước.

"Chúng ta đang đi đâu thế?"

Đến chỗ dừng chân, ta mới hét to vào tai hắn để át bớt tiếng gió, "Tại sao không bay luôn cho nhanh?"

"Linh lực phải dùng lúc cần thiết."

Hắn trả lời ta, nhưng ta vẫn thấy mơ hồ.

Linh lực cũng giống như hơi thở, dùng rồi thì lại hấp thu từ linh khí của trời đất, hắn nói vậy, phải chăng nơi này linh khí vô cùng khan hiếm...

Ta trầm mặc, sau đó thử điều tức, tìm kiếm linh khí trời đất giữa cuồng phong lạnh giá, nhưng hiện tại ma khí đã xâm nhập vào kinh mạch, ta chỉ vừa manh nha hấp thu linh khí theo cách cũ, trên ngực tức thì ập đến một cơn đau dữ dội, buộc ta phải kịch liệt ho khan hai tiếng.

Tạ Trạc quay lại nhìn ta: "Bây giờ ngươi không thể tiếp tục sử dụng thuật pháp trước kia nữa."

Ta khó nhọc hít thở: "Ta biết."

"Nơi này linh khí ít ỏi, càng vào sâu lại càng khan hiếm, không cần phí công dò xét."

"Càng vào sâu lại càng khan hiếm?" Ta lấy làm lạ, "Đây rốt cuộc là nơi nào?"

"Phương Bắc, ngoài biển."

Ta sửng sốt: "Cố hương của ngươi?"

Cố hương trong truyền thuyết của Tạ Trạc, cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì... Ta còn nhớ, Tạ HuyềnThanh từng chính miệng thừa nhận, hắn giết người thân, đồ sát toàn tộc...

"Ngươi đưa ta tới đây làm gì..." Ta không tự chủ mà nói nhỏ dần.

Hắn liếc ta một cái: "Loại bỏ ma khí."

Ta im bặt.

Một thân ma khí của ta nếu không sớm giải trừ thì chỉ còn con đường chết, ta cũng không biết lần trước bằng cách nào ta có thể tỉnh lại, có lẽ là do Tạ Trạc hoặc nhờ vận khí của ta, nhưng nếu còn lần sau, thì vận khí hay Tạ Trạc đều không giúp được ta.

Tạ Trạc cõng ta tiếp tục tiến về phía trước, ước chừng khoảng mấy trăm bước, tiếng gió đột nhiên im bặt khiến ta vô cùng khó hiểu.

Ta ngóc đầu khỏi vai Tạ Trạc, phía trước sương mù dày đặc không thấy đường đi, mà sau lưng chúng ta...

Ta ngoảnh đầu nhìn, sau lưng gió vẫn điên cuồng, bông tuyết ngợp trời như lông ngỗng, chỉ là chúng bị một "bức tường" vô hình chặn lại, bức tường giống như một chiếc lồng trong suốt khiến cho ngay cả tiếng gió cũng không thể lọt qua.

"Chỗ này... Có một kết giới sao?"

Vừa nãy ta hoàn toàn không có cảm giác đi qua kết giới...

Ta vươn tay muốn sờ thử, nhưng Tạ trạc vẫn tiếp tục cõng ta tiến về phía trước, khiến ta cách bức tường vô hình ngày càng xa.

"Phục Cửu Hạ." Tạ Trạc nói, "Ngươi có rất nhiều nghi vấn về ta..."

Ta quay lại, đánh giá vẻ mặt Tạ Trạc.

Thái độ của hắn rất nghiêm túc, khóe miệng hơi hạ xuống, hệt như rất nhiều lần cấm đoán ta, "Không được uống rượu", "Không được chạy lung tung", "Ban đêm không nên tùy tiện ở cùng người lạ".

Hắn nói rất chậm nhưng chắc chắn: "Bên trong tòa thành này, có lẽ, ngươi sẽ tìm được toàn bộ câu trả lời ngươi muốn."

Thành?

Ta mông lung nhìn phía trước, ngoại trừ sương mù dày đặc thì không còn gì nữa.

"Thành nào?"

"Bất Tử thành."

Địa danh này thật xa lạ, ta chưa từng đọc được trong bất cứ quyển sách cổ nào ở Côn Luân.

"Phương Bắc ngoài biển còn có tòa thành này sao?" Ta vừa dứt lời, một tiếng "cót két" nặng nề mà quỷ dị bất ngờ vang lên từ trong sương mù, giống như một cánh cửa cũ kỹ to lớn đang mở ra.

Trong sương mù, khí tức cũng bắt đầu dao động mãnh liệt.

Tạ Trạc siết chặt sợi dây buộc ta trên thắt lưng hắn: "Đừng tin bất kỳ ai." Tạ Trạc rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt ta, "Trừ ta."

Ta ngây ra, còn đang cân nhắc độ tin cậy trong lời hắn, vùng đất mịt mù sương tuyết phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lảo đảo.

Tai ta giật giật, lập tức phát hiện: "Hai người..."

Tạ Trạc nghiêm mặt: "Đừng để lộ da thịt, không được để người khác phát hiện mạch máu đen trên người ngươi."

Tuy ta không nắm được tình huống hiện tại, nhưng vẫn lập tức kiểm tra ống tay áo, thấy áo choàng của Tạ Trạc đã bọc ta kín mít, bấy giờ mới hơi buông lỏng cảnh giác.

Tiếng bước chân ngày càng gấp rút, ta tập trung lắng nghe, phát hiện bọn họ không phải đang đi về phía chúng ta, mà là... ở bên trái.

"Rầm", có người vừa ngã.

Ta quay sang trái, kèm theo một tiếng rên rỉ, một giọt máu xuyên qua sương mù bắn lên mặt ta.

Máu vẫn còn ấm, trượt từ trên mặt ta xuống đất.

Ta đờ đẫn run sợ nhìn bên kia, giữa sương mù xuất hiện một bóng người mờ ảo, dáng dấp yểu điệu, đoán chừng là một nữ nhân.

Chỉ là trong tay nữ nhân cầm một thanh kiếm, nàng ta chưa phát hiện ra ta và Tạ Trạc, lưỡi kiếm lưu loát chém xuống người nằm dưới đất, hay nói đúng hơn... là thi thể dưới đất.

Bất Tử thành...

Ta chưa thấy thành, mà đã thấy chết.

Nữ tử rút kiếm, ngay lúc nàng ta lau máu dính trên lưỡi kiếm, thi thể dưới đất cũng hóa thành ma khí màu đen tiêu tán vào hư vô.

Nàng ta vừa giết... yêu tà?

Sương mù biến động, Tạ Trạc cõng ta lại gần, vốn không muốn kinh động người nọ mà lặng lẽ rời đi, nhưng hắn vừa động, còn chưa kịp bước, nữ nhân bên kia đã chuyển sang trạng thái cảnh giác.

"Nàng ta phát hiện ra chúng ta rồi." Ta thì thầm bên tai Tạ Trạc.

Không đợi Tạ Trạc trả lời, giây tiếp theo, lưỡi dao sắc bén phá vỡ màn sương dày đặc, nữ nhân kia chẳng nói chẳng rằng đã động thủ với bọn ta.

Tạ Trạc nghiêng mình tránh đòn công kích, hắn không dùng binh khí, tay không đánh vào cổ tay nữ nhân, khiến tay nàng ta gần như tê liệt, Tạ Trạc dễ dàng đoạt lấy kiếm của nàng ta.

Chỉ sau một chiêu, ngoài dự liệu, nữ nhân kia xoay người như một cơn gió lẩn vào trong sương mù, sau đó không quay đầu lại... Nàng ta chạy rồi?

"Hả..." Ta nằm trên lưng Tạ Trạc không khỏi hoang mang, "Chỉ như vậy?"

Công kích nhanh và mạnh đến thế, ta còn tưởng rằng ít nhất cũng phải đấu vài hiệp...

"Giao thủ xong, nàng ta biết mình không có cơ hội thắng." Tạ Trạc lau qua kiếm rồi đưa cho ta, "Đeo lên lưng."

Sau khi hoàn hồn ta mới nhận ra vũ khí của mình đã không cánh mà bay, chắc hẳn đã thất lạc trong lúc ta mất ý thức đánh nhau với Tạ Trạc.

Ta đường hoàng nhận lấy kiếm từ tay hắn, đeo trên thắt lưng.

"Người nọ vừa giết một ma chủng, có lẽ chuyện nàng và quân thủ vệ Côn Luân làm có cùng mục đích, vậy tại sao nàng lại ra tay với chúng ta? Chẳng lẽ là do phát giác ma khí trên người ta?"

"Chỉ cần không ai nhìn thấy mạch máu trên người ngươi thì sẽ không ai phát giác ma khí của ngươi."

"Vậy tại sao nàng ta lại ra tay với chúng ta?"

"Ở Bất Tử thành, không có tín nhiệm, chỉ có địch nhân."

"Tại sao?"

Tạ Trạc liếc ta một cái, tiếp tục đi về phía trước: "Bởi vì bất kể người nào trong thành, đều có thể là yêu tà."

Ta giật mình, hóa ra những chuyện ta chưa biết lại đáng sợ đến thế, "Yêu tà... không thể phân biệt được sao?"

Suốt mấy trăm năm qua, phàm là yêu tà hoặc kẻ bị ma khí thao túng ta từng gặp, trên người đều có những đặc điểm hết sức rõ ràng. Một là giống như ta, kinh mạch đều chuyển thành màu đen, hai là giống như Tạ Trạc, tròng mắt chỉ còn lòng đen, ba là trên người liên tục thoát ra hắc khí, thần trí cuồng dại giống như phát điên.

Người duy nhất khó nhận ra... chỉ có Kinh Nam Thủ. Trước kia trên dưới Côn Luân đều cho rằng hắn là thượng tiên tôn quý, cho nên hắn mới có thể che giấu thân phận lâu đến vậy.

"Yêu tà nơi này, trước khi chết không cách nào phân biệt được."

Ta trầm mặc.

Nếu là như vậy, trong thành này quả thực không có chỗ cho sự tin tưởng.

Không người nào có thể chắc chắn ai là tà ma, ai không phải tà ma, tất cả đều nghi ngờ, phòng bị lẫn nhau... Thậm chí thẳng tay sát hại.

Yêu tà biết giết người, kẻ diệt yêu cũng biết giết người, người bị nghi ngờ, vì tự vệ lại càng biết giết người...

Nói như vậy, nữ nhân kia vừa giết một ma chủng, quay đầu trông thấy ta và Tạ Trạc liền trực tiếp động thủ, hiển nhiên đã coi tất cả những người nàng ta bắt gặp là yêu tà...

Mặt khác ta cũng không dám chắc nữ nhân vừa rồi có phải yêu tà hay không...

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà rùng mình.

Ta vừa tới đây đã có suy nghĩ này, vậy người trong thành mỗi ngày đều chém giết thì sẽ thế nào...

Ta không nhịn được lần mò sợi dây buộc ta trên thắt lưng Tạ Trạc, dùng sức siết chặt thêm chút nữa, thật khó hiểu, cảm giác da thịt gắn kết mới khiến ta yên tâm hơn phần nào.

"Tạ Trạc." Ta nói với hắn, "Chúng ta ngàn vạn lần không được tách nhau ra."

Ta nhớ đến người trong mộng, hắn nói hắn là tất cả mọi người. Vào thành rồi, nếu chẳng may ta để lạc mất Tạ Trạc, ta cũng không dám chắc người ta gặp lại có còn là Tạ Trạc hay không.

Tạ Trạc cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo dây của ta: "Ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta." Hắn nhấn mạnh một lần nữa, "Không được tin bất kỳ ai, ngoại trừ ta."

Đây là ý gì? Tạ Trạc tự tin rằng chỉ có hắn là không thể nhập ma ư?

Theo bước chân của Tạ Trạc, ta dần dần thấy được tường thành cao ngất của "Bất Tử thành" ẩn trong sương mù.

Tường thành cao mấy trăm trượng tựa như một dãy núi nguy nga, mang đến cho ta cảm giác bức bách đầy nguy hiểm.

Càng tiến lại gần, ta thấy trên tường thành càng nhiều chấm đen, ta nheo mắt nhìn thật kỹ, là vô số thi thể bị đóng đinh trên tường thành!

Thành cao trăm trượng có thi thể máu còn chưa khô, có thi thể chỉ còn đầu lâu trắng hếu, lại có cả thi thể mục rữa chỉ còn y phục rách nát...

Dưới chân thành xương trắng chất chồng, không ai chôn cất, mặc cho thi thể chất thành đống, lấp kín chân thành.

Ta sợ đến lạc giọng: "... Đây đều là... yêu tà sao?"

"Yêu tà sau khi chết sẽ hóa thành hắc khí tan biến sạch sẽ."

Điều này, ta biết.

Ta chẳng qua chỉ không muốn tin những thi thể và hài cốt kia đều là...

"Đây đều là những người bị giết nhầm trong Bất Tử thành."

Lòng ta lạnh ngắt.

"Tại... Tại sao phải đem họ treo lên tường thành..."

Tạ Trạc im lặng không đáp.

Ta cho rằng hắn sẽ giống như trước đây không trả lời ta, dù sao, hỏi gì đáp nấy như hôm nay đã là rất hiếm trong cuộc sống năm trăm năm qua giữa chúng ta rồi.

Ta cũng không ép buộc hắn, cảnh tượng kinh hãi trước mắt cũng đủ khiến đầu óc ta trở nên rối bời.

Ta chưa bao giờ nghĩ mấy ngàn năm sau khi tà thần bị chư thần phong ấn dưới biển sâu, trên đời vẫn tồn tại một nơi man rợ như Bất Tử thành, kỳ lạ hơn là ta lại hoàn toàn không hay biết chuyện này.

"Là yêu tà làm."

"Hả?"

Tạ Trạc cõng ta, đi tới cửa thành. Sương mù phủ bóng mờ lên gương mặt Tạ Trạc khiến cho thần sắc hắn càng thêm u ám, giọng hắn trầm ngâm không chút gợn: "Yêu tà thực sự ẩn náu trong thành sẽ đóng đinh những người bị ngộ sát lên tường thành."

"Yêu tà đang sỉ nhục bọn họ..." Ta nỉ non.

Ta nhìn cửa thành to lớn trước mặt, một cánh cửa đang mở, theo gió sương mà đung đưa, hóa ra âm thanh ta vừa nghe được là từ cánh cửa này. Cánh cửa còn lại tuy đang đóng nhưng cũng đã cũ kỹ tàn tạ, hai cánh cửa vốn không còn tác dụng che chắn nhưng những chữ khắc bên trên vẫn rất rõ ràng ——

"Diệt sạch yêu tà, không chết không thôi".

Tám chữ, phảng phất còn vang lời thề ngày lập thành.

Người trong thành, có lẽ vốn mang lí tưởng hệt như quân thủ vệ Côn Luân...

Truyện Chữ Hay