Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta nằm trên đất, nhìn mi mắt đảo ngược của Tạ Trạc. Ta cho rằng, với trạng thái giữa chúng ta hiện giờ, hắn ít nhiều cũng sẽ oán trách vài câu.
Nhưng hắn không có.
Đồng tử đen nhánh của hắn phản chiếu máu đỏ trên tuyết trắng, còn có sắc mặt tái nhợt của ta. Bọng mắt thâm quầng và đầu ngón tay hắn đều khẽ run lên, hắn đem những tình cảm ta không nhìn thấu niêm phong trong đôi mắt trong suốt như pha lê.
Phát hiện ra ta đang nhìn lén bí mật trong mắt hắn, ngón tay Tạ Trạc đang đặt trên mi tâm ta trượt xuống, vừa vặn che khuất tầm mắt ta.
Bầu trời và hắn đều bị bàn tay hắn ngăn trở, ta chỉ có thể xuyên qua kẽ ngón tay bắt được một tia sáng le lói.
"Tạ Trạc..." Ta hỏi hắn, "Ngươi sao thế?"
Ta chưa từng thấy qua một Tạ Trạc như vậy, làm phu thê năm trăm năm, không phải ta chưa từng gặp nguy hiểm, kể cả lần bị bắt ra khỏi Côn Luân, lúc hắn đến tìm ta, ta cũng không thấy hắn sợ hãi và hoảng hốt đến nhường này.
Còn có... Thống khổ.
Ta không hiểu.
Tại sao hắn phải bày ra vẻ mặt đó, nếu chỉ vì huyết thề mà bảo vệ ta, hắn không nên lo lắng đến vậy.
Biểu cảm của hắn, ý nghĩa của nó trong thế tục hồng trần, là yêu...
Nhưng Tạ Trạc... lại chưa từng nói chữ này với ta.
Hắn che mắt ta hồi lâu, mãi đến khi tứ chi tê liệt của ta bắt đầu cảm nhận được cái lạnh của tuyết, ta mới nghe thấy Tạ Trạc thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thu tay về, Tạ Trạc cũng lập tức rời khỏi, khi hắn quay lại, thần sắc đã khôi phục như thường, tựa như những cảm xúc ban nãy chỉ là ảo giác của ta.
Tạ Trạc không hề trả lời ta, hắn chỉ hỏi: "Tứ chi khôi phục cảm giác chưa?"
Ta thử cử động ngón tay, sau đó gật đầu thật mạnh.
Tạ Trạc ngồi xuống bên cạnh ta, thọc tay vào tuyết đỡ cổ ta, nâng ta dậy.
Ta vừa ngồi dậy liền bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn.
Ta phóng hết tầm mắt, đồng tuyết rộng lớn không chỗ nào còn bằng phẳng, có nơi đất đá bên dưới thậm chí còn bị xới tung.
"Chỗ này... từng đánh nhau ác liệt lắm à?"
Hắn vẫn không trả lời.
Ánh mắt ta lại rơi trên người Tạ Trạc, một lần nữa cực kỳ ngạc nhiên: "Thương thế của ngươi... hồi phục nhanh quá." Trước khi ta hôn mê, hắn vẫn một thân máu thịt lẫn lộn, nhưng hiện tại chỉ còn vài vết thương nhỏ, "Không hổ là ngươi..."
"Nửa tháng." Tạ Trạc ngắt lời ta.
"Nửa..." Mất một lúc lâu ta mới hoàn hồn, "Ta... Bất tỉnh nửa tháng? Nửa tháng?" Ta không dám tin, "Ngươi đánh nhau với người khác dữ dội như vậy ngay bên cạnh mà ta vẫn không tỉnh?"
"Cùng ngươi."
"Cái gì?"
"Không có người khác." Tạ Trạc bình tĩnh nhìn ta, "Là ngươi đánh với ta."
Ta cực kỳ hoảng sợ, lại nhìn quanh một vòng, thở hổn hển hỏi: "Ta? Ta bị ma khí khống chế, phải không?"
"Ừ."
"Ta tưởng ta đang nằm mơ..."
Ta nhớ tới người thần bí trăm mặt trong mộng, hắn bảo ta giết Tạ Trạc, có lẽ oán hận đối với Tạ Trạc rất sâu, bọn họ nhất định biết rất nhiều chuyện mà ta không biết, ta mở miệng định hỏi, nhưng cuối cùng lại thôi.
Với tác phong của Tạ Trạc, hắn nhất định sẽ không trả lời ta.
"Ta bị khống chế, còn có thể khôi phục thần trí..." Ta rên rỉ, giật giật đầu ngón tay cứng nhắc, vô thức cúi đầu nhìn lòng bàn tay, toàn bộ mạch máu đã chuyển sang màu đen!
Ta đột nhiên hoảng hốt, cắn răng giơ tay còn lại lên, mạch máu trên mu bàn tay quả nhiên cũng biến thành màu đen, ta gắng sức kéo ống tay áo, song lại bị một bàn tay lạnh như băng tóm lấy cổ tay, đồng thời giữ chặt ống tay áo ta.
"Đừng nhìn nữa." Tạ Trạc ngăn ta lại, giọng điệu có chút bất lực.
Ta buông tay xuống, chẳng qua chỉ là động tác giơ tay đơn giản cũng khiến ta mệt mỏi thở dốc, ta dời mắt nhìn về phía Tạ Trạc: "Mắt ta vẫn bình thường chứ?"
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, khẽ gật đầu.
Ta tin hắn, tiếp tục nhìn bàn tay mình, kinh ngạc qua đi, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Thực ra thì, chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu.
Ma khí trên người Tạ Trạc nhiều như vậy, ngay khi quyết định dẫn độ, ta đã biết đây là một nước cờ hiểm, chỉ là...
"Tại sao lại cứu ta?"
Tạ Trạc đột nhiên mở miệng.
Hắn rất ít khi hỏi chuyện gì đó.
Ta vẫn nhìn những đường vân trên lòng bàn tay, chúng đen thẫm, xấu xí và đáng sợ. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta nhớ đến một câu: "Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa." Ta nói, "Ta không cứu ngươi, mà là có qua có lại."
Dứt lời, ta đột ngột quay đầu, nhìn chăm chú vào mắt hắn.
"Ngươi thì sao?" Ta hỏi ngược lại hắn, "Ta bị ma khí khống chế, muốn giết ngươi." Ta cảm khái nhìn cảnh tượng tan hoang trước mặt, "Cũng khá lâu đấy nhỉ? Vài ngày, hay là suốt nửa tháng? Nhiều ngày như vậy, tại sao ngươi không giết ta?"
Hắn mấp máy môi, cử động rất nhỏ nhưng vẫn bị ta phát hiện.
Trên người hắn có vô số vết thương lưu lại qua những trận chiến, hắn nhất định đã giết rất nhiều yêu ma, kẻ bị tà khí khống chế hoàn toàn mất đi ý thức như ta thì có khác gì yêu ma?
Người hoàn toàn bị ma khí khống chế thì không thể khôi phục lí trí. Theo lẽ thường, việc ta tỉnh lại là bất khả thi...
Hắn vốn nên giết ta.
"Tại sao ngươi không ra tay?"
Câu hỏi của ta giống như mũi kim đâm thủng đáy mắt trong suốt như pha lê của hắn. Những tình cảm Tạ Trạc che giấu lại bị phơi bày sạch sẽ.
Cực kỳ mâu thuẫn, cực kỳ sợ hãi.
Hắn cụp mắt, hàng mi dày che hết dao động trong đôi mắt.
Hắn trầm mặc hồi lâu, ta trả lời thay hắn: "Ta biết, là do huyết thề chưa được giải trừ."
Tạ Trạc mở mắt, khó hiểu nhìn ta.
Ta không né tránh mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Nhưng Tạ Trạc à, nếu lần sau ta còn bị ma khí khống chế, ngươi đừng do dự mà hãy giết ta đi. Nếu ngươi không làm được thì tìm người khác làm, người khác không làm được thì dù ngươi có rút cạn máu của ta, cũng phải làm."
Đồng tử hắn run lên, ta nói tiếp:
"Ta không muốn trở thành một quái vật không có ý thức, ta không muốn đôi tay này dính máu người vô tội, ta là quân thủ vệ Côn Luân, đao của ta chỉ được phép chém yêu ma."
Hắn lẳng lặng nhìn ta, lại giống như xuyên qua ta nhìn về quá khứ rất xa.
Ta không biết hắn đang nhớ đến điều gì, dù sao những thứ hắn nhớ ta đều không hay biết.
Cho đến khi ta cảm thấy bàn tay đặt sau lưng ta dùng sức, ta mới phát hiện hắn đã kiểm soát được tâm trạng, chỉ là... hắn vừa bế ta lên!
Hai mắt ta mở lớn, hành động này, hình như không đúng lắm!
"Ngươi... Làm gì thế? Ta tự đi..."
Hắn mặc kệ ta, bắt đầu châm chọc: "Vì muốn sống mà ra sức giãy giụa. Vậy mà hôm nay, lại dám mở miệng bảo ta giết ngươi."
Ta bĩu môi: "Vì ta không chấp nhận được lí do bị giết vì hòa ly. Nhưng nếu ta nhập ma... Ngươi giết ta, là giúp ta chết vì tín ngưỡng."
Hắn bế ta, đi về phía trước, ta thấy thêm càng nhiều cảnh tượng —— núi đá nghiêng ngả, tuyết trắng vấy bẩn, còn có sông băng vỡ nát đằng xa...
Xem ra Ta và Tạ Trạc đánh cũng ra trò...
Sau khi bị ma khí thao túng, ta... hình như lợi hại hơn nhiều.
"Phục Cửu Hạ." Tạ Trạc phá vỡ sự yên lặng, "Nếu như... quay về năm trăm năm sau, ta không giết ngươi, vậy ngươi có rời khỏi ta nữa không?"
Ta nằm trong lòng Tạ Trạc vì một câu này mà toàn thân căng cứng.
Gió tuyết thổi tung tóc và tay áo ta, giá lạnh cắt vào da thịt đau nhức.
Ta ngẩng đầu ngắm gương mặt tinh xảo của hắn.
Cằm cương ngạnh, thần sắc lạnh lùng, Tạ Trạc vẫn là dáng vẻ năm trăm năm qua, nhưng hôm nay hắn chịu cúi đầu nhìn ta, mặc cho biểu cảm vẫn dửng dưng bình thản như cũ.
Ta trầm tư suy nghĩ giây lát, cũng bình thản mà nghiêm túc nói với hắn.
"Kết thúc chính là kết thúc. Bất kể ngươi có giết ta hay không."
Chúng ta hòa ly, nhìn thì có vẻ là quyết định nhất thời, nhưng kỳ thực nó chính là đáp án cuối cùng sau mấy vạn đêm trăn trở của ta.
"À..."
Tiếng cười của Tạ Trạc rất nhẹ.
Vừa giống như bất lực tự giễu, lại giống như giải thoát cho bản thân.
Ta còn đang ngạc nhiên sao Tạ Trạc có thể cười vào lúc này, cùng với vầng sáng ấm áp chầm chậm nhô lên phía cuối chân trời, một làn sương trắng thoát ra từ đôi môi mỏng, theo sau đó là một chữ nhẹ tênh ——
"Được."
Hắn giống như đã đưa ra thật nhiều quyết định, nhưng ta đều không biết.
"Ta có cách giải quyết ma khí trong cơ thể ngươi." Hắn ôm ta đi giữa đồng tuyết mịt mùng, "Ngươi đừng nôn nóng, cũng đừng sợ. Ta sẽ cứu ngươi."
Hắn nói: "Lần này, không phải vì huyết thề."
Ta không hiểu, Tạ Trạc luôn khiến ta không thể hiểu nổi, rõ ràng ta vừa cự tuyệt hắn, sao hắn còn nói như vậy.
Là bởi vì hắn cảm thấy, ta cứu hắn, hắn thiếu nợ ta nên phải trả bằng hết, sau đó tiếp tục quay về năm trăm năm sau lấy mạng ta ư?
Ta quan sát hắn, nhưng ánh mắt hắn trước sau như một kiên định hướng về phía trước, không do dự, không sợ hãi, không phản kháng, không cưỡng cầu.
"Tạ Trạc..." Thâm tâm ta mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an vô hình, nhưng lại không nói rõ được là do đâu.
Ta gọi tên hắn, hắn liền nhìn ta, chờ ta mở lời.
"Ngươi..." Ta mím môi, "Cõng ta đi."
Ta thậm chí không biết nên nói gì với hắn... Chỉ đành buông một câu vụng về như vậy.
Tạ Trạc cũng không nhiều lời, hắn dừng bước, đặt ta trên lưng, ta ôm cổ hắn, ngả đầu vào vai hắn.
Nghĩ cũng thật buồn cười.
Từ ngày thành thân đến nay, chúng ta chẳng mấy khi thân mật thế này...
______
Khổ lắm, có mỗi chương để dành cũng phải nôn nốt ra cho chị em cắn đường cùng