Chương . Kiểm tra sức khỏe.
Hàn Linh Hi ôm một ly sữa bò nóng, đứng ngắm phong cảnh bên ngoài ban công qua lớp cửa kính.
Bầu trời trong thành phố không nhuốm đen như nông thôn, cũng rất ít thấy sao trêи bầu trời, chỉ thấy màu xám nhàn nhạt, lúc này chỉ có ánh trăng hơi cong treo trêи bầu trời và ánh đèn có vẻ cô quạnh nhà nhà thắp lên.
"Linh Hi, đứng đó làm gì vậy?"
Hàn Linh Hi nghe được tiếng nói lập tức quay đầu lại, trêи mặt là nụ cười ấm áp, "Cậu về rồi."
"Ừm."
Chu Đình Vũ cầm một túi đồ đi vào bếp, mở tủ lạnh ra bỏ vào trong. Vừa sắp xếp vừa nói: "Đi ngang siêu thị mua ít đồ, có bánh mì nướng bí ngô và pizza thịt xông khói, sáng mai hâm lại rồi ăn, còn có hai bình mứt trái cây trong tủ lạnh hết hạn rồi cậu đừng uống, mình mua cái mới cho cậu."
Nói đến ứng cử viên hiền thê lương mẫu nhất thì Chu Đình Vũ tuyệt đối xứng đáng.
Hàn Linh Hi bỏ ly sữa tươi xuống đi tới ôm Chu Đình Vũ, cọ xát cằm vào bả vai của cô làm nũng: "Cậu thật tốt."
Chu Đình Vũ bị cọ hơi ngứa, cười khanh khách quay qua nhào nặn mặt của Hàn Linh Hi, "Dễ thỏa mãn vậy hửm? Mình còn nhiều mặt tốt lắm."
"Tốt, đều tốt hết~"
Hàn Linh Hi mím môi, vươn tay cởi khăn quàng cổ của cô, "Cởi áo khoác thay quần áo đi, mình treo giúp cậu. Buổi tối cậu thăm dì, dì có nói gì không?"
"Không có, kêu về nói chút chuyện thôi, ba mình không ở nhà, bà ấy ở nhà một mình buồn chán. Cậu vào Đỗ Dật gặp sau thế nào, chơi vui không?"
"Cũng vui, thì ăn uống rồi đi dạo phố. Cái ông thúi đó nhân cơ hội chơi mình một vố, lần sau nhất định mình sẽ khiến anh ấy bù lại!"
Chu Đình Vũ không muốn nói đến cuộc đối thoại với mẹ, chuyện té xỉu bên ngoài Hàn Linh Hi cũng không muốn nhắc đến, biểu cảm của hai người rất tự nhiên.
Lúc thu dọn quần áo, một tờ giấy trong túi áo rơi xuống, Hàn Linh Hi nhặt lên nhìn, "Đình Vũ, đây là gì vậy?"
"À, danh thϊế͙p͙ của công ty F." Chu Đình Vũ nhớ đến danh thϊế͙p͙ Khương Tử Doanh đưa lúc sáng, mình tiện tay nhét vào túi, nếu như không phải Hàn Linh Hi thấy cô cũng đã quên mất rồi.
"Cậu lấy cái này làm gì, chẳng lẽ muốn nhảy việc à?"
Công ty này Hàn Linh Hi cũng từng nghe nói tới, cùng thuộc giới quảng cáo với Kỳ Tư, lại không có nghiệp vụ qua lại, Chu Đình Vũ giữ danh thϊế͙p͙ chắc là nói chuyện làm ăn với đối phương.
"Có suy nghĩ đến chuyện nhảy việc, chỉ là sẽ không đi công ty này."
"Là vì làm việc ở Kỳ Tư không vui nên muốn đổi việc sao?"
"Không có." Chu Đình Vũ trêu ghẹo nói: "Không phải cậu nói công việc của mình luôn bận rộn nhiều việc sao, nên mình muốn xem xem có công ty nào có thể cho phép mình "lười" rồi lại sẵn lòng cho mình thật nhiều tiền lương không, vậy thì tiêu chuẩn cuộc sống của chúng ta có thể nâng cao một bước."
"Vậy sao không chọn F," Hàn Linh Hi không hiểu, "Tên tuổi người ta lớn tư chất lại tốt, ưu thế rất rõ ràng, rất có lợi cho cậu phát triển tương lai."
"Nếu như mình vượt qua ứng tuyển thì cần phải làm việc ở trụ sở chính trong sáu tháng, không phải sẽ trái ngược với mục đích đổi việc của mình sao? Cậu không biết làm cơm lại không rành việc nhà, mình sợ chưa đợi tới lúc mình về thì trong nhà đã bị rác chôn rồi. Với lại bên cạnh cậu nhiều hoa hoa cỏ cỏ thế mình phải giám sát cậu nữa."
"Làm cơm dọn nhà mình có thể học mà, trước đó mình cũng sống rất tốt." Hàn Linh Hi biết tuy ngoài miệng Chu Đình Vũ nói như vậy, nhưng thật ra vẫn là do lo lắng cho mình, cô không muốn chỉ vì liên quan đến mình mà làm Chu Đình Vũ lỡ con đường phía trước. "Chỉ sáu tháng thôi mà, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta đâu."
"Được rồi, chuyện công việc mình sẽ giải quyết, cậu đừng lo lắng. Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải tới bệnh viện." Chu Đình Vũ nhớ đến chuyện kiểm tra sức khỏe, "Vậy sáng mai phải để bụng rỗng, lát nữa cậu ăn bánh mì nướng nha."
"Mình biết rồi, vậy cậu đi tắm rửa đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừm."
Hàn Linh Hi uống hết sữa tươi, rửa ly bỏ vào hộc tủ. Làm xong cô ngáp một cái đi về phòng ngủ, tắt đèn trần để lại đèn bàn, nằm trêи giường đợi Chu Đình Vũ, đợi cô tắm rửa xong vào phòng thì tự lui về sau chừa lại vị trí mới được ủ ấm.
Trong phòng tối, Chu Đình Vũ vẫn mở mắt.
Một tuần, cho con bảy ngày xử lý quan hệ với Nhiễm Nhiễm.
Sau khi Lâm Ngọc Chi nói xong câu đó thì đi thẳng vào phòng, bỏ Chu Đình Vũ một mình ở phòng khách, không chừa lấy một đường lui, chỉ là cô không định nghe lời.
Thái độ bài xích của mẹ vẫn ở trong dự đoán, tuy rằng lần đầu kết nối không được, Chu Đình Vũ cũng không nản lòng. Trong lòng cô rất rõ, dù sao qua những kinh nghiệm trải đời của mẹ mình, các đạo lý đối nhân xử thế hầu như đã trở thành tín điều trong cuộc sống, không dễ làm cho bà chấp nhận. Những năm gần đây mình luôn nghe theo sắp xếp của gia đình, chỉ có lần này Chu Đình Vũ muốn giữ vững chủ định, cô sẽ dùng hành động chứng minh thái độ của mình.
"Linh Hi, cậu đang ngủ à?" Chu Đình Vũ tìm cổ tay của Hàn Linh Hi, cô không biết người bên cạnh cũng đang cất giấu tâm sự.
Trong bóng đêm, Hàn Linh Hi nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Chu Đình Vũ, không nói gì.
------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi đến bệnh viện, tất cả to nhỏ gì cũng kiểm tra một lần, bác sĩ thông báo với họ cuối tuần lại đến lấy kết quả. Chu Đình Vũ hỏi ý kiến bác sĩ về các triệu chứng của Hàn Linh Hi trước, được cho biết là vì thiếu máu nhẹ.
"Mình đã nói là không có vấn đề gì lớn mà." Gương mặt Hàn Linh Hi thoải mái, "Cơ thể mình luôn rất tốt."
"Tất nhiên không có vấn đề gì là tốt nhất." Chu Đình Vũ thoáng yên tâm, "Sau này đừng ăn linh tinh nữa, mình mua táo đỏ gan heo bồi bổ cho cậu, đợi cuối tuần mình đi lấy báo cáo với cậu, xem bác sĩ nói thế nào. Đói bụng lắm không? Chúng ta đi ăn chút gì đi."
"Khỏi đi, mình đến công ty ăn, không phải cậu hẹn với bên A bàn dự án gì sao? Đi nhanh đi, đừng quên mua chút đồ ăn mang theo."
Chu Đình Vũ nhìn đồng hồ, thời gian còn dư rất ít. "Vậy... được rồi, mình đi trước, cậu đi đường nhớ chú ý an toàn, nếu có khó chịu chỗ nào nhất định phải nói cho mình biết đó."
"Biết rồi mà."
Hàn Linh Hi tiễn Chu Đình Vũ đi lấy xe, nhìn theo xe cô đi thật xa rồi mới xoay người quay lại bãi đỗ xe của bệnh viện, Đỗ Dật đã chờ ở đó từ sớm.
Các số liệu kết quả xét nghiệm máu của Hàn Linh Hi vẫn cho thấy khác thường như trước, chỉ có điều Đỗ Dật có nói trước với bạn mình, âm thầm lén đổi, nên Chu Đình Vũ không thấy. đợi có kết quả kiểm tra sức khỏe rồi phần báo cáo chính xác đó cũng sẽ trực tiếp đưa cho Đỗ Dật.
"Đình Vũ đi rồi à?"
"Ừm."
Hàn Linh Hi ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
"Bạn anh nói thế nào?"
Đỗ Dật do dự chốc lát thấp giọng nói: "... Có thể có bệnh về máu, tình huống chi tiết phải làm xét nghiệm lấy mẫu xương mới có thể xác nhận. Anh ấy đề nghị với anh đến A chữa bệnh, vốn là bệnh viện tốt nhất, lỡ như... anh nói là lỡ như, ừm, giờ chúng ta đi đi, anh hẹn trước rồi."
"Vâng."
Hàn Linh Hi nhìn chăm chú vào đường sá ngoài cửa sổ, mặt không có biểu cảm gì, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đỗ Dật cảm thấy bất an vì phản ứng của Hàn Linh Hi. Anh hiểu tính cách của Hàn Linh Hi, lúc trước con bé này khóc cả buổi sáng vì lỡ cắt đứt tay, còn chưa nói đến chuyện lớn như thế mà có thể thản nhiên như vậy, cho dù là ai thì trong lòng vẫn sẽ lo lắng mà.
"Linh Hi, em... không sao chứ?"
Anh vừa chú ý giao thông vừa dùng khóe mắt quan sát Hàn Linh Hi, "Mấy cái đó chỉ là suy đoán, em đừng lo lắng quá, nói lùi một bước thì cho dù là thật thì chữa trị phát triển như thế hoàn toàn có thể chữa trị được..."
"Không có, chỉ là hơi chóng mặt thôi, em hiểu mà, chuyện vẫn chưa đến mức đó."
Hàn Linh Hi cười với anh một cái, quay sang dùng bàn tay che lông mày. Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như biết được có thể mắc bệnh nặng, không phải nên sợ hãi kinh hoảng sao? Trong phim truyền hình cũng diễn như vậy. nhưng trừ trong lòng khó chịu ra thì không có cảm nhận gì nhiều, chỉ là cảm thấy tất cả đều như đang nằm mơ, rất mơ hồ, rất hỗn độn. Có lẽ là vì vẫn còn may mắn, miễn là chưa có chuẩn đoán chính xác thì vẫn còn tia hy vọng, cô áp chế bất an mơ hồ về chuyện này xuống, hy vọng giấc mộng này có thể nhanh chóng kết thúc.
Bệnh viện A người đến người đi, hầu như mỗi khu vực chờ đợi không còn chỗ ngồi, ngay cả bệnh nhân đứng dưới màn hình cũng đứng đợi rất lâu. Đỗ Dật và Hàn Linh Hi tới lui trong khoa huyết học, lặp lại năm mục xét nghiệm máu và hóa sinh thường gặp, sau đó đến phòng vô khuẩn để làm trích tủy xương, lúc này Hàn Linh Hi vẫn có thể hi ha nói chuyện phiếm với Đỗ Dật.
Nhưng mà xét nghiệm tủy xương xong, Hàn Linh Hi không cười nổi nữa. Không biết là vì tinh thần quá căng thẳng hay là miễn nhiễm với thuốc tê, lúc chích thuốc tê, kim càng đâm vào càng đau, đau đến nỗi cô cắn chặt răng, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Giống như là có một cây đinh đông cứng lún vào, mà cô có thể cảm giác được toàn bộ quá trình cái đinh này không ngừng đâm vào rất rõ ràng, cũng may khó khăn này chỉ có vài phút.
"Linh Hi, giờ cảm thấy sao rồi?"
Đỗ Dật chưa khi nào thấy sắc mặt Hàn Linh Hi khó coi như vậy cả, đau lòng cầm chặt tay cô, hận không thể chịu thay cô, "Nếu như em còn đâu, em cứ cắn anh đi, cắn anh, dời lực chú ý, sao cũng được!"
Hàn Linh Hi nhắm mắt lại không cử động, nếu cô có sức cắn, mấy phút trước đã nhảy cỡn lên rồi.
"Em không sao, nằm chút là ổn... bàn với anh chuyện này, đêm nay có thể ở nhà anh không?"
Chắc chắn sắc mặt của mình không tốt, mới có thể làm Đỗ Dật lo lắng như vậy. Cô không muốn tiếp nhận đề nghị nằm viện quan sát của bác sĩ, càng không muốn khuya về nhà để Chu Đình Vũ nhìn ra khác thường, như vậy việc giữ bí mật uổng phí hết.
Trước đến nay Đỗ Dật và Hàn Linh Hi luôn hiểu ý nhau, không nghĩ gì đồng ý lập tức, "Đừng nói ở một đêm, em muốn ở mấy đêm cũng được, yên tâm, anh chỉ chịu khổ một lần đợi có kết quả rồi thì không có vấn đề gì hết, sau này không tới nữa!"
Hàn Linh Hi gật đầu, "Vậy anh còn phải mời em ăn nữa, ăn gan heo, em muốn bổ máu..."
"Gan heo có là gì đâu, nhỏ như con thỏ, đừng nói gan heo, gan gà gan vịt gan ngỗng gan dê, cái gì anh cũng kêu cho em một phần."
Đỗ Dật xoa xoa tóc Hàn Linh Hi, đáy mắt đầy dịu dàng. Cảm giác như trở về thời thơ ấu, cái cô em gái này của anh đã nhiều năm rồi không hề làm nũng với mình.
Mình tạm nghỉ từ chương này nha ^^ Qua tết gặp lại :))
Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, năm mới an nhiên ^^