Chương . Không cố gắng làm sao biết có thể bên nhau cả đời hay không?
Lúc Hàn Linh Hi tỉnh lại là ở hoàn cảnh lạ lẫm, trong không khí có mùi thuốc khử trùng rõ rệt...
"Linh Hi, Linh Hi à, em tỉnh rồi?"
Đỗ Dật hơi ngồi nghiêng bên giường bệnh, con mắt đỏ ngầu, thấy Hàn Linh Hi mở mắt thì kϊƈɦ động không thôi, cầm tay cô lo lắng hỏi: "Sao rồi, sao rồi, em cảm thấy thế nào?"
"Đây là bệnh viện à?"
Hàn Linh Hi nhìn xung quanh, "Sao em lại ở đây, này, mắt anh làm sao vậy?"
"Em không có ấn tượng gì à?" Đỗ Dật dùng tay áo dụi mắt, "Vừa rồi em té xỉu trêи đường, anh đưa em đến bệnh viện gần nhất, lần sau té xỉu nhớ nói trước một tiếng, hù chết anh em rồi đó!"
"Giờ em không sao cả, có thể là ngủ không ngon với hôm nay lại ăn ít nữa." Hàn Linh Hi chống người ngồi dậy, nhìn bộ dáng của Đỗ Dật không nhịn cười được, "Vậy là anh vừa khóc hả?"
"Em còn cười anh, em nằm trêи giường ngủ mấy tiếng đồng hồ, anh trông em thôi mà sợ lắm đó!"
Đỗ Dật nghĩ lại vẫn còn sợ, quan sát thật kỹ gương mặt của Hàn Linh Hi, sắc mặt đã tốt hơn vừa rồi nhiều lắm. Hại mình hết hồn, con nhóc chết tiệt này còn cười được!
"Được rồi được rồi, em không sao, cảm ơn anh đưa em tới bệnh viện. Chỉ có điều anh có nên lau mặt trước không."
Lấy điện thoại ra cho Đỗ Dật soi gương, Đỗ Dật ngạc nhiên thấy trêи má trái mình có vài vệt dầu đen, thảo nào vừa rồi đi trêи hành lang bị người ta chú ý vậy.
Anh ta lau mặt cười, "Hì, em tỉnh là tốt rồi, nếu em cứ ngủ thế anh sẽ báo cáo cho Chu Đình Vũ. À, em đợi chút, anh đi gọi bác sĩ đến, cô ấy dặn anh báo với cô ấy khi em tỉnh dậy."
Hàn Linh Hi lại ngồi trêи giường chờ, bốn giường lớn trong phòng đều có người, có người đang truyền dịch, có người đang ngủ. Người thân vào thăm đi qua đi lại, tiếng nói chuyện khiến Hàn Linh Hi khó chịu, đợi lát nữa phải về nhà nhanh mới được.
Đỗ Dật dẫn theo một cô gái mặt áo khoác màu trắng đi vào, chắc là bác sĩ khám bệnh. Trong tay cô ấy có vài tờ đơn, mỉm cười đi đến bên giường, "Xin chào, cô là cô Hàn?"
"Đúng vậy, là em ấy." Đỗ Dật giành lời trả lời, "Bác sĩ, cô xem cho em gái tôi đi, đang yên lành tự dưng em ấy ngất xỉu là sao vậy?"
"Cô Hàn, kết quả kiểm tra của cô đã có rồi, trước hết tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô một chút, xin nhớ kỹ lại rồi nghiêm túc trả lời tôi được chứ?"
"Vâng, được."
"Tình trạng cơ thể của cô gần đây thế nào, ăn uống ra sao? Có chảy máu khác thường hay không?"
Hàn Linh Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có đôi khi sẽ cảm thấy chóng mặt không còn chút sức lực nào, có thể là liên quan đến lượng công việc nhiều, đặc biệt là hôm nay lại rõ ràng hơn, khẩu vị lúc được lúc không, còn đổ mồ hôi, ừm, có chảy máu mũi vài lần, chỉ là không nhiều lắm."
"Tình trạng này xảy ra bao lâu rồi?"
"Được một đoạn thời gian, bình thường ngủ một giấc là sẽ tốt hơn chút."
Đỗ Dật ở bên cạnh bổ sung: "Hôm nay em ấy vốn không ăn gì cả, nói là ăn không vô, chẳng lẽ đói bụng tuột huyết áp sao?"
Nữ bác sĩ không trả lời, im lặng suy nghĩ một lúc, lại nhìn quanh cánh tay cổ chân Hàn Linh Hi một chút, thấy trêи cổ chân có vài chỗ ứ máu.
"Anh Đỗ, đoán chừng em gái anh bị té xỉu không liên quan nhiều lắm với lượng công việc." Dường như nữ bác sĩ đang lo lắng làm sao để tổ chức từ ngữ, "Tôi nghĩ, anh nên dẫn cô ấy đến bệnh viện chuyên khoa Huyết học kiểm tra kỹ hơn."
Trong lòng Đỗ Dật hơi hồi hộp, "Bác sĩ, cô nói vậy nghĩa là sao?"
"Anh nhìn đơn khám đi," Nữ bác sĩ đưa tờ đơn trong tay cho Đỗ Dật, "Chưa nói đến thứ khác, trong mười mấy mục chỉ tiêu máu thì đã có gần một nửa là không bình thường, tiểu cầu hơi thấp, giá trị bạch cầu khác thường, còn nữa... đây không phải triệu chứng tốt."
Khi nghe đến mấy từ nhạy cảm, tâm trạng thư giãn và bình tĩnh của Hàn Linh Hi đột nhiên như làn sóng, bất ngờ, hoang mang. Cô nhìn chằm chằm nữ bác sĩ, "Cô nói có thể tôi bị bệnh gì sao?"
"Tình huống cụ thể là gì thì phải đợi báo cáo tỉ mỉ mới có thể đánh giá được." Có vẻ nữ bác sĩ khá dè dặt trong đề tài này, không muốn nói nhiều, "Nhanh chóng làm kiểm tra đi."
Từ lúc đi ra khỏi bệnh viện, Hàn Linh Hi vẫn luôn im lặng, Đỗ Dật có hơi nặng đầu, mấy câu nói của nữ bác sĩ cứ luẩn quẩn không chịu đi.
"Linh Hi, có nên nói cho Đình Vũ biết không?"
"Không được!" Hàn Linh Hi phủ định thẳng thừng, "Cũng không được nói cho ba mẹ em."
"Thân thể em khó chịu, sao có thể dối họ được?" Đỗ Dật cố gắng làm dịu bầu không khí, "Hay là chúng ta nghĩ nghiêm trọng như vậy nhưng thật ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, có đôi khi kết quả kiểm tra của bệnh viện chưa chắc gì đã chính xác..."
"Đúng vậy, có thể là sợ bóng sợ gió thôi." Ánh mắt Hàn Linh Hi lóe lên, miễn cưỡng cười với anh ta, "Nên em không muốn để bọn họ biết, đỡ phải lo lắng quá mức đợi kết quả kiểm tra có rồi hẳn nói."
"Cũng đúng, anh đi cùng em."
Hàn Linh Hi gật đầu, "Đỗ Dật, còn có chuyện phiền anh giúp."
------------------------------------------
Chu Đình Vũ về nhà thì cảm giác bầu không khí không bình thường.
Tất cả đèn trong phòng khách đều sáng, Lâm Ngọc Chi lại ngồi yên trêи ghế sô pha, trong nhà yên tĩnh dường như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
"Mẹ, sao mẹ lại ngồi không ở đây, ba con đâu?"
"Ba con đến nhà bạn ăn cơm rồi, mẹ đang ngồi đây là để chờ con."
Gương mặt Lâm Ngọc Chi không hề thay đổi, trong mắt mang theo dò xét, "Ngồi đi."
Chu Đình Vũ thay dép xong, ngồi xuống một cái ghế đối diện với bà, bình tĩnh hỏi, "Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?"
"Chẳng nhẽ con không có gì muốn thẳng thắn với mẹ sao?" Giọng điệu của Lâm Ngọc Chi sanh lãnh, "Hay là nói, con cảm thấy mình lớn rồi, vốn không cần để người mẹ này của con vào mắt?"
"Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Mẹ và ba luôn là người con tôn trọng nhất..."
"Còn muốn giả vờ ngốc với mẹ đến khi nào nữa hả." Lâm Ngọc Chi ngắt lời cô, "Rốt cuộc con và Nhiễm Nhiễm đang làm trò gì, định tính khi nào nói cho mẹ con biết? Ngày hôm đó ở công viên, mẹ đã thấy hết tin nhắn qua lại của con với Nhiễm Nhiễm trong điện thoại nó rồi, còn nữa, mật mã mở máy trong điện thoại con là sinh nhật nó, vậy còn không biết mẹ đang suy nghĩ gì muốn hỏi gì sao? Con nói thẳng ra cho mẹ biết, rốt cuộc quan hệ của các con là thế nào?"
Nói đến nước này, sao Chu Đình Vũ lại không hiểu, cô im lặng suy nghĩ vài giây, nói chậm: "Con với Linh Hi đang quen nhau."
Thật ra hôm đó thời gian gấp gáp, Lâm Ngọc Chi chỉ thấy có một chút nội dung, nhưng lại bắt được vẻ mất tự nhiên trêи mặt Hàn Linh Hi. Trong lòng rất muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình, nên dứt khoát lừa Chu Đình Vũ, bà hy vọng con gái có thể lấy một lý do nói với bản thân là mình nghĩ nhiều, vậy mà Chu Đình Vũ trực tiếp thừa nhận cô và Hàn Linh Hi đang quen nhau.
Rầm!
Bàn tay bà đập một cái thật mạnh lên bàn, "Chu Đình Vũ, con có biết mình đang nói gì không? Quen nhau, hai đứa đều là con gái, làm sao quen nhau?"
"Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến giới tính, con rất rõ ràng con thích Linh Hi." Chu Đình Vũ rất bình tĩnh, "Là kiểu thích như nam nữ."
"Thứ tình cảm này không hợp lẽ thường, để người khác biết thì bọn họ nhìn hai đứa thế nào con có biết không." Tâm trạng của Lâm Ngọc Chi rất kϊƈɦ động, "Mẹ chỉ thấy lạ, nhiều chàng trai ưu tú vậy con không để ý sao? Không phải trước đây yêu đương với Tề Chính rất tốt à? Chẳng lẽ... bị đả kϊƈɦ vì chuyện của Tề Chính sao? Nhưng mà cả thế giới này không phải chỉ có mình nó là đàn ông, con không thích thì mẹ có thể tìm đứa khác giúp con!"
"Con với Tề Chính chia tay hòa bình, chuyện này không có vấn đề gì với anh ấy hết, con chỉ muốn làm theo trái tim mình."
Chu Đình Vũ kiên trì nói đến chuyện đã xảy ra những năm mình xuất ngoại, chỉ là giấu chuyện Tề Chính bắt cá hai tay, với tính tình hấp tấp của mẹ mình nếu như biết được sự thật, sợ là sẽ cầm dao tới tìm Tề Chính liều mạng mất.
"Con thử nghĩ xem, hai đứa có kết quả gì? Nam lấy vợ gái gả chồng là truyền thống từ xưa đến nay, ban đầu mấy người bạn của mẹ đã cảm thấy lạ rồi, giờ con không kết hôn còn nói có bạn gái, đến lúc đó truyền ra rồi thì rất mất mặt! Hơn nữa con thích ai không thích lại đi thích Nhiễm Nhiễm, con không biết mẹ với mẹ nó là bạn tốt mấy chục năm hả?!"
Lâm Ngọc Chi hít sâu vài ơi, chặn lửa giận trong lòng, hòa hoãn giọng nói với con gái: "Đình Đình à, mẹ biết từ nhỏ đến lớn con rất hiểu chuyện, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Có thể, con đối với Nhiễm Nhiễm chỉ là ảo giác thôi? Con gái quan hệ rất thân thiết nên khó tránh khỏi việc nhầm lẫn với tình bạn, con nghe mẹ, tiếp xúc với vai chàng trai, chắc chắn sẽ có người thích, được không?"
"Mẹ, chẳng lẽ con không thể tự kiểm soát chuyện tình cảm của mình sao? Với lại tại sao con và Linh Hi quen nhau thì phải nhìn sắc mặt của người khác? Vì sao nhất định phải sống như người khác? Lẽ nào hạnh phúc là thể hiện cho người khác nhìn sao? Bọn con chính là như vậy, con không cảm thấy mất mặt, chuyện này rất bình thường ở nước ngoài."
"Đừng có nói nước ngoài với mẹ!" Lâm Ngọc Chi vừa nghe liền tức lên, "Mẹ khổ cực nuôi con lớn chỉ hy vọng con có thể thành người, con thì giỏi rồi, ra nước ngoài đi du học, quay về nước không để mẹ con vào mắt nữa, sớm biết vậy lúc trước mẹ sẽ không cho con ra nước ngoài! Con nhanh chóng dọn về đây cho mẹ! Không được ở chung với Nhiễm Nhiễm nữa!"
"Mẹ, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện sao?" Chu Đình Vũ thở dài, "Con không hy vọng mẹ có thể chấp nhận ngay lập tức, con chỉ hy vọng mẹ có thể hiểu, con với cậu ấy thật lòng thích nhau, không phải là nhất thời mới lạ."
"Cho dù con thích Nhiễm Nhiễm, vậy Nhiễm Nhiễm thì sao, nó có thể kiên định như con à? Tình cảm của hai đứa có thể duy trì được bao lâu, cuộc sống của các con thế nào, có thể đảm bảo cả đời à? Nếu như nó thay lòng đổi dạ vứt bỏ con thì con lẻ loi hiu quạnh cả đời?"
"Dựa vào năng lực của con, con tự tin có thể làm cho mình và cậu ấy có cuộc sống thật tốt." Chu Đình Vũ không hề bị lay động, "Không cố gắng làm sao biết có thể bên nhau cả đời hay không? Mẹ với ba cũng vì vậy mới kết hôn, có từng nghĩ đến cả đời chưa? Tóm lại, cho dù sau này con với Linh Hi có thế nào thì con cũng sẽ không chấp nhận đàn ông mà mẹ sắp xếp."
Lâm Ngọc Chi bị Chu Đình Vũ bắt bẻ lại không nói được gì, bà cho rằng suy nghĩ của con gái chỉ đơn thuần là ngây thơ thôi. Nếu như cứ để mặc cho Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi như thế, con đường tương lai nhất định đầy gian khổ. Làm mẹ, bà phải đưa ra lựa chọn chính xác cho con gái, một ngày nào đó con gái sẽ hiểu nổi khổ tâm của mình.
"Cuộc sống không đơn giản như con tưởng, mẹ tuyệt đối không để con lấy cuộc đời của mình ra mạo hiểm." Lâm Ngọc Chi không suy nghĩ nữa nói ra: "Ba con sắp về rồi, tạm thời mẹ sẽ không nói việc này với ông ấy. Đình Vũ, mẹ là mẹ con, mẹ phải nghĩ đến hạnh phúc của con, một tuần, cho con bảy ngày để xử lý quan hệ với Nhiễm Nhiễm, nếu như con không giải quyết được, mẹ sẽ nói chuyện với Nhiễm Nhiễm."
"Mẹ..."
"Được rồi, đừng nói nữa, mẹ mệt rồi, muốn đi nghỉ."