Tôi đơn độc đứng trong khu vườn của dinh thự.
Tôi không nhớ nổi tại sao mình vẫn còn đứng đây dù hoàng hôn sắp sửa buông xuống rồi.
Tôi có cảm tưởng bản thân mình muốn tặng đi một thứ gì đó.
Cho người phụ nữ anh quý mến và cũng là cho người bạn thân yêu của tôi.
--- Đúng vậy.
Chiếc hộp nhỏ xinh trên tay tôi. Tôi muốn tặng cô hộp quà bọc trong lớp giấy đẹp đẽ được thắt thêm chiếc ruy băng này.
Tôi đã tỉ mỉ chọn món quà này vì tôi muốn thấy gương mặt hạnh phúc của cô, thấy cô thích thú với nó dù mắt cô không nhìn được.
Tôi đến phòng cô nhưng cô không có ở đó, và rồi tôi gặp người hầu của cô, Elisa khi đang đi xung quanh. Cô ấy nói rằng cô đang ở trong vườn.
Hẳn là cô đã đi dạo để thay đổi không khí nên tôi nghĩ rằng nếu mình làm phiền cô thì tệ lắm. Tôi có thể tặng nó cho cô vào ngày mai nhưng Elisa lại buông ra những lời khó nghe, tôi thì muốn giải tỏa cơn phiền lòng của mình nên cuối cùng tôi đã đến gặp cô.
Cảm giác kì lạ tắc nghẹn trong lòng tôi sẽ vơi đi nếu được gặp cô, cùng trò chuyện về những điều tầm phào và ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của cô.
Ngoài trời lạnh thật.
Không khí trong lành, bầu trời bao phủ bởi những gợn mây mỏng như sương bị ráng chiều nhuộm đỏ.
Mặt Trời đỏ như máu, nó sắp sửa lặn xuống dãy núi mờ ảo đằng xa.
Có lẽ cô vẫn có thể cảm nhận được tia nắng vàng óng du lãng dù mắt không nhìn được. --- tôi đã tưởng tượng như thế khi dạo quanh khu vườn đang chuyển mùa sang xuân.
Cây cối nảy lộc, hoa nhú chồi non, những ngọn cỏ xác xơ xanh tươi trở lại.
Nửa tháng tới đây khi khí trời ấm áp hơn, các nụ hoa xinh xắn sẽ bắt đầu nở rộ khắp muôn nơi.
Phòng tôi sẽ ngập tràn hoa lài Claire hái và những đóa hồng mà người ấy trao cho.
Đỏ, trắng, vàng, hồng phấn và cam. Những đóa hồng nở ra muôn màu.
Tôi chào đón mùa xuân hạnh phúc nhất của đời mình.
Những tháng ngày hạnh phúc đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời.
Tôi đi khắp vườn hồng nhưng chẳng thấy cô đâu nên tôi tiến vào giữa những hàng rào hoa hồng, chúng trông như một mê cung.
Sau đó, tôi nghe một giọng cười đáng yêu vang vọng đâu đấy.
Có ai đó ở sau hàng rào. Tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên hòa cùng một giọng tươi sáng trong trẻo khác.
Tôi thầm nghĩ hẳn đó là cô, nhưng tôi không chắc lắm.
Tôi ghé mắt nhìn vào những lỗ trống giữa hàng rào để xem sao.
Tôi định sẽ lặng lẽ trời đi nếu đó là cuộc hò hẹn của người hầu.
Cô lại ở đó.
Giọng cười tươi sáng là của cô và bên cạnh cô là người đó.
Họ ngồi bên cạnh nhau trên một chiếc nghế màu trắng nằm giữa khoảng trống phía sau hàng rào và đang trò chuyện vui vẻ.
--- Tôi cuối cùng cũng tìm được cô rồi.
Tôi thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bọn họ. Tôi cẩn thận sửa sang lại món quà trên tay rồi tiến về phía họ.
Tôi không định quấy rầy họ đâu.
Tôi sẽ trao thứ này cho cô, trò chuyện trong chốc lát rồi sẽ rời đi ngay.
Vào lúc ấy, tôi đã thấy nó.
Từ lỗ hổng hơi mở ra giữa những cây hoa hồng, nắng chiều chiếu lên thân người chàng, tôi thấy chàng mỉm cười dịu dàng và trìu mến. Tôi chưa bao giờ thấy chàng cười như vậy bao giờ.
Nó đẹp hơn bất kì thứ gì khác trên đời và rực rỡ hơn cả màu ráng chiều khi hoàng hôn xuống, và tôi ---
« ...bà, thưa bà. »
Thân mình tôi run lên, tôi bừng tỉnh. Mở mắt ra, tôi thấy gương mặt không biểu cảm của Renee khi cô ngồi đối diện.
« Thưa bà, chúng ta sắp về đến dinh thự rồi ạ. »
Tôi chậm rãi gật đầu, dụi vào mí mắt nặng như chì vì mệt mỏi.
Tôi đã ngủ gật trên đường từ nhà Claude về dinh thự. Với cỗ xe ngựa lắc lư thế này thì cũng có lúc nó khiến người ta buồn ngủ, nhưng tối qua tôi thức khuya tâm sự với Claude nên giờ nó đưa tôi vào giấc ngủ luôn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ tôi thấy một khung cảnh quen thuộc.
Con đường tăm tắp hàng cây phong xanh tốt, nó làm tôi lầm tưởng khu thành thị nơi những tòa nhà nằm chen chúc nhau chỉ là một giấc mơ.
Phía bên kia hàng cây là một khu rừng rậm xanh mượt. Một vài con đường gần đó dẫn đến biệt thự của các quý tộc, mái ngói kiểu cách, những ống khói lấp ló giữa những khoảng trống của mấy cái cây.
Chạy dọc con đường này chúng ta sẽ đến một khu rừng, tiếp đó chính là dinh thự màu trắng thuộc sở hữu của nhà Rosenberg.
« Về đến dinh thự ta sẽ chợp mắt thêm chút nữa. »
Phu nhân Rosenberg là một người phụ nữ lười biếng. Cô ta đánh một giấc say sưa đến tối muộn sau khi từ nhà tình nhân trở về là chuyện bình thường.
*Oa* Tôi ngáp dài, bắt chéo chân như thể là đang mệt lắm.
Chúng tôi đã băng qua khu rừng trong lúc tôi còn đang ngẩn người, tôi có thể thấy tòa dinh thự màu trắng rồi. Đó là tòa dinh thự xinh đẹp được xây dựng trên một mảnh đất rộng rãi, nó trông thật chói lọi dưới bầu trời xanh.
Mặt đường lát đá cuội trắng dẫn thẳng đến khu vườn rộng thênh thang, cỏ xanh mướt một màu, những cái cây cao tít không bao giờ rụng lá vào mùa đông, đài phun ngập đầy nước.
Muôn loài hoa được trồng trong bồn tùy theo mùa. Những khóm hồng đủ màu sắc nở rộ vào mùa hè và mùa thu, mùi hương ngọt ngào của chúng phiêu đãng trong không khí.
Nếu thiên đường có tồn tại thì chắc chắn sẽ là một nơi trông giống như khu vườn hoa hồng của nhà Rosenberg.
Khung cảnh thiên đàng mà tôi tưởng tượng ra nhập làm một với quang cảnh của khu vườn trong dinh thự nhà Rosenberg.
Trong chốc lát, cỗ xe ngựa tiến vào trong dinh thự và dừng lại tại cửa trước.
Tôi bước xuống với sự nâng đỡ của người đánh xe rồi đi vào dinh thự lộng lẫy.
Đi qua cửa chính và tiến vào một căn phòng cũ kĩ, căn phòng này mang lại cảm giác xưa cũ như vẻ ngoài của nó vậy. Nơi này thường ngày rất yên tĩnh nhưng hôm nay lại khác. Một tràng cười tươi sáng dễ mến bật ra vang vọng khắp phòng.
Nó im bặt ngay khi tôi bước vào hành lang, chỉ còn lại chút dư âm nho nhỏ.
« Thưa bà, » Không cần Renee nói, tôi đã nhìn thấy bọn họ rồi.
Người đàn ông và người phụ nữ đang khoác tay nhau thân thiện, họ đứng giữa cầu thang xoắn ốc.
« Sao thế anh Orphe ? » Người phụ nữ tò mò hỏi.
Người đàn ông nhìn thẳng xuống tôi nhưng người phụ nữ thì không thấy tôi. Đôi mắt cô vô hồn nhìn quanh căn phòng chứ không nhìn vào tôi, người đang đứng ở cửa vào.
« Anh Orpheus ? »
Người đàn ông ghé vào tai người phụ nữ điều gì đó, mắt anh vẫn đặt trên người tôi. Sau đó người phụ nữ mở to mắt kinh ngạc, cô đứng im như tượng.
Tôi lạnh lùng nhìn cô rồi liếc mắt qua người đàn ông đang im lặng kia.
Sau đó tôi nói « Buổi sáng tốt lành, Orpheus và Diana. Hai người vẫn thân nhau thật nhỉ. Hai người định đi dạo bây giờ sao ? »
Orpheous và Diana. --- Hai người đang đứng đằng kia là chồng và em họ của anh ấy.
Hai người bọn họ công khai nắm tay nhau trước mặt tôi ; họ không chỉ là thân nhau đâu.
Họ là một cặp uyên ương thắm thiết, Diana không thể nhìn nên họ mới khoác tay nhau như thế này.
Cô ấy là người ăn nhờ ở đậu cái nhà này vì cô bị mù, vị bá tước tiền nhiệm của nhà Rosenberg đã nhận nuôi cô bởi vì cô mất cả cha mẹ lẫn đôi mắt trong một trận đại dịch.
« Hôm nay là một ngày đẹp trời, rất lý tưởng để đi dạo đấy. Hai người cứ thong thả tận hưởng đi nhé. » Giọng nói chói tai vô nghĩa của tôi vọng lại. Orpheous chẳng thèm nhăn mày lấy một cái nhưng Diana lại cúi đầu xuống một cách kì quặc.
Tôi nhướn môi như thể đang chế nhạo bọn họ và nheo mắt lại.
« Chị Ophelia, ừm... » người vừa cất giọng là Diana.
Tôi bước lên cầu thang, dừng lại rồi ngẩng đầu lên. Hai người đó đang ở gần tôi, chỉ cần bước thêm hai ba bước nữa là đến chỗ họ rồi.
Gương mặt Diana đanh lại càng kì quặc hơn, chắc là cô nàng có thể cảm thấy tôi đang ở gần kề.
« Có chuyện gì ? »
« Nếu chị muốn ... » Diana ngập ngừng nói.
« Chị có muốn ăn trưa với bọn em ở bên ngoài không ạ ? Bọn em định đi ăn trưa. Mặt trời ấm áp và những đóa hồng thì đang nở rất đẹp... »
« Ôi trời, nghe thật tuyệt đấy. » Tôi ngắt lời cô và cười khẩy như đang nhạo báng cô.
Tôi không nhằm vào Diana vì cô ấy không thể nhìn nhưng chiêu này lại hiệu quả với Orpheus.
Biểu cảm của anh, nãy giờ chưa hề động một lần nào, đã thay đổi, anh nhăn mặt.
Tôi thấy được và nụ cười của tôi lại càng sâu hơn.
« Nhưng ta từ chối. Ta sẽ chỉ quấy rầy hai người mà thôi. »
« Không phải, chị... »
« Hay để ta nói là chuyện đó làm ta không thoải mái nên ta không muốn đi nhé ? Chỉ có hai người mới thấy vui thôi. Nhìn hai người khoe mẽ thật khiến ta khó chịu. Mà cô biết không, cho dù cô thấy như thế là ổn nhưng xem ra người tình của cô lại không nghĩ thế nhỉ ? Nếu cô nhìn mặt anh ta ... Ôi chao, xin lỗi nhé. Cô không thể nhìn đúng không ? Trời ạ, thế thì tệ quá. Cô không thể đoán được người anh trai yêu dấu của mình đang nghĩ gì rồi. »
« Ophelia » Orpheus, người lặng thinh nãy giờ, cuối cùng đã cất tiếng.
Chàng chỉ nói một từ, và đó là tên tôi.
Nhưng từ đó chứa đựng rất nhiều cảm xúc ? Chàng muốn gì ở tôi chứ ? Người phụ nữ đó là gì với chàng ? Nó làm tôi hiểu ra được vài điều không được hay ho cho lắm.
« Sao vậy ạ ? »
« Ăn nói phải biết chừng mực. »
« Ta biết mà. Thế thì sao chứ ? »
Thay vì trả lời tôi, Orpheus bắn cho tôi một ánh nhìn lạnh lùng băng giá.
Tôi cũng trợn trừng nhìn chàng để tỏ ra mình không thua kém rồi cong khóe miệng.
« Á à, ta hiểu rồi. Vậy chàng giận chuyện đó sao. Nhưng mà Orpheus này, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Cô ấy thật sự không nhìn thấy được mà, cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh bởi vì không nhìn thấy được biểu cảm đáng sợ chàng thể hiện khi đứng gần bên, đó cũng là sự thật đấy thôi. Chà, sự thật đôi khi tàn nhẫn đến mức khiến người ta phải từ bỏ cả mạng sống ấy. »
« Ophelia, dừng lại đi... »
« K-Không sao đâu ạ, anh Orphe ! »
Diana ôm lấy cánh tay của Orpheus và lắc nó như để xóa tan đi bầu không khí căng thẳng.
« Chị Ophelia nói đúng mà, hoàn toàn đúng. Em không để tâm đâu mà. » Cô ấy đưa mặt về phía tôi rồi nói.
« Chị Ophelia, em đã nói điều này rất nhiều lần trước kia rồi nhưng quan hệ của hai bọn em không có gì mờ ám cả. Đúng là anh Orpheus hay quan âm chăm sóc em, anh ấy bầu bạn với em khi em đi ra ngoài, Nhưng đó chỉ là vì anh ấy thương hại em chứ không phải vì có tình cảm đặc biệt gì với em đâu... »
« Điều đó không quan trọng. » Tôi ngắt lời rồi liếc nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển.
« Ta không quan tâm đến lời biện hộ của cô. Ta cũng chẳng muốn nghe cô nói nhảm thêm một lần nào nữa. Ta không hứng thú. Điều đó thật ngu xuẩn. »
« Nhưng tại sao... ? Chị Ophelia, làm sao để chị tin hai bọn em đây ? »
« Này, Diana. Cô có biết ngoài kia người ta đồn gì về hai người không ? Bá tước Rosenberg yêu thương người em họ mù của ngài hơn là người sống cùng dinh thự của ngài, bà vợ vô lương tâm có nhân tình đấy... Đó là những gì họ nói. Cô không nghĩ rằng đây chẳng phải chỉ đơn giản là chuyện ta tin hay không sao ? »
« Không ! Chị Ophelia, không phải như vậy đâu. Anh Orpheus không yêu em, người anh ấy yêu là chị... »
« Ta ? Yêu sao ? Hay anh ghét ta đến nỗi nhìn mặt thôi cũng chẳng muốn ? Là cái nào thế nhỉ ? Phư phư phư.... Diana, con người đó, anh ta chỉ coi ta là một con sâu lông lá chuyên đi phá hoại lá hoa hồng thôi. Điều đó thể hiện rõ ràng qua cái cách mà anh ta trừng trừng nhìn ta nãy giờ và cái kiểu từ chối cho ý kiến kia nữa chứ. Trời ạ, biểu cảm trên gương mặt người anh thân yêu của cô ... thật sự ta rất muốn cho cô thấy đấy. »
Orpheus nhìn tôi chằm chằm rồi buông một tiếng thở dài như thể anh bỏ cuộc.
« Đi thôi nào, Diana. Có nói gì thì cũng vô dụng thôi. »
« Nhưng mà Orphe... »
« Cứ đi đi, cô không phải lo cho ta đâu. Ta không muốn cùng cô diễn cái vở kịch ngu ngốc này thêm nữa đâu. »
Tôi phớt lờ Diana, dường như cô ấy còn đang muốn nói thêm điều gì đó nữa, và đi ngang qua bọn họ.
Sau đó Orpheus thì thầm với tông giọng trầm trầm của anh, « Xem ra hai chúng ta cần nói chuyện riêng đấy. »
Tôi dừng bước rồi nhăn mặt như là đang hối hận chuyện mình vừa làm, « Ta từ chối. Ta không muốn nghe chàng thuyết giáo đâu và ta cũng không có chuyện gì để nói với chàng cả. Nếu chàng có thời gian thì nên dành lại cho Diana dễ thương của chàng ấy. »
Diana cất tiếng gọi tôi, nhưng tôi không quay đầu lại. Tôi nhanh chóng đi lên lầu và trở về phòng ở tầng hai. Vừa vào đến phòng, tôi giật mạnh cài tóc và vòng cổ xuống, giận giữ ném chúng vào cái gương.
« Á grừ ! Mình mệt quá đi ! » Tôi ngã xuống trường kỷ, nhìn Renee nhặt trang sức lên, nằm ngửa ra rồi hét lên.
--- Tôi kiệt sức rồi.
Tôi đã phải ngồi trên chiếc xe ngựa rung lắc, đã thiếu ngủ rồi mà còn xui xẻo đến độ đụng mặt hai người họ.
Đã vậy bọn tôi còn « trò chuyện » trong khi đáng lẽ là nên lờ nhau đi thì tốt hơn.
Tinh thần và thể chất tôi kiệt quệ. Vì quá mệt mỏi nên đầu tôi đau nhức.
Nếu chỉ có chồng tôi ở đó thì tốt rồi, vậy mà lại còn có em họ của anh ở đó để gia tăng độ khó nữa chứ.
Nhìn cô buồn tôi chỉ muốn khóc, lúc tôi nghe lời biện hộ trơ trẽn của cô, tôi tức giận đến mức chỉ muốn đẩy ngã cô.
Cảm xúc tôi dành cho Diana phức tạp hơn so với cảm xúc dành cho Orpheus.
« Ta chịu đựng đủ rồi. Thay đồ thì rắc rối lắm nên ta sẽ ngủ thế này luôn. À mà trước đó ... Renee này, gọi Claire đến đây sau khi xếp xong hành lý của ta nhé. Ta cần nói vài lời với cô ta ... Cái nhìn đó là sao thế hả ? Ta không định bắt nạt cô ta hay gì đâu. Ta chỉ muốn hỏi cô ta vài điều thôi. Ta buồn ngủ rồi nên để đồ của ta ở đằng kia và gọi Claire đến đây trước đi ! Ta sẽ bảo cô ta dọn, ngươi chỉ cần đổi chỗ cho Claire thôi ! »
Renee cúi đầu thật sâu rồi bước ra khỏi phòng.
Một lát sau, tiếng gõ nhỏ nhẹ vang lên trước cửa, nên tôi nói « Vào đi ». Gương mặt hoảng sợ của Claire lộ ra sau cánh cửa.
« T-Tôi xin lỗi vì đã khiến bà phải đợi ạ. Tôi nghe nói bà cho gọi tôi... »
« Ngươi đến trễ quá đấy ! » Tôi cáu giận hét vào mặt Claire.
Thân mình nhỏ nhắn của cô ngay lập tức co lại, gương mặt cô nhìn như đang chực khóc.
« Tôi xin lỗi bà. »
Sau khi trừng trừng nhìn cô một lúc, thái độ của tôi thay đổi, tôi mỉm cười.
« Em giỏi thật đấy, Claire. Em nhìn y chang người hầu bị chủ nhân ích kỉ của mình dọa sợ vậy, trông như một con chó con bị hành hạ ấy. »
Claire cười rạng rỡ như thể dáng vẻ sợ sệt vừa nãy của cô chỉ là diễn trò.
« Không phải đâu ạ, em làm sao mà sánh được với bà chủ. Khả năng diễn xuất nhập thần của bà đôi khi còn khiến em lạnh cả gáy đấy. Dù biết bà diễn là có mục đích nhưng vẫn sợ lắm ạ... »
« Thật à ? Nhưng ta đâu có giỏi bằng em đâu mà. »
Phu nhân bá tước Rosenberg bị những người ở dinh thự ghét vì tính ích kỷ của mình. Tuy vậy, không phải người hầu nào cũng là kẻ thù của tôi.
Có một người hiểu biết hoàn cảnh của tôi và đó là Claire.
Cô đã chăm sóc cho tôi từ khi tôi kết hôn với chồng, cô đã phục vụ tôi rất tận tâm.
Tôi thú nhận tình cảm của mình với chồng trong nước mắt, và cô ấy đã hứa là sẽ ở bên cạnh tôi dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô ấy sẽ hợp tác với tôi cho đến khi tôi thấy thỏa mãn thì thôi.
Cô ấy thường giả vờ sợ hãi tôi và giúp tai tiếng của tôi vang xa, nhưng khi chúng tôi ở một mình, chúng tôi trở lại với quan hệ bình thường. Cô ấy lắng nghe và an ủi tôi.
Thế nên tôi mới cố gắng cười đùa trước mặt Claire. Khi tôi cười, cô ấy cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
Cười đùa từ tận đáy lòng thì khó cho tôi quá nhưng để giả như thế thì dễ lắm.
Tôi có thể thành công đóng vai người phụ nữ ngu ngốc đều nhờ vào sự hỗ trợ của Claire và Claude, hai người họ đều quan trọng với tôi.
« Ta chắc là em có tài năng về diễn xuất đấy Claire... À đúng rồi ! »
Tôi đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm trong hành lí đang nằm ở góc phòng.
Tôi lấy từ trong đó ra một chiếc túi màu nâu nhạt và đưa nó cho Claire khi cô ấy tò mò đến cạnh tôi.
« Cho em này. »
« Đây là bánh ngọt nướng đấy. Ta làm một ít cho Claude hôm qua. Ngon lắm đấy, nên em cứ ăn lúc đói nhé. »
Thỉnh thoảng, tôi bí mật tặng quà cho Claire.
Tôi đã làm ít bánh nướng cho Claude hôm qua và đem về một ít vì muốn tặng cho cô ấy.
« Ôi trời, thưa bà ! »
« Ta xin lỗi vì chỉ cho em được thứ này thôi. Thật ra ta muốn cho em thứ gì tốt hơn cơ nhưng lúc này ta không thể ra chợ được... Nếu lần tới mà có dịp ghé qua chợ thì ta sẽ mua thứ gì đó tốt hơn cho em nhé. »
« Nhưng thưa bà, không cần đâu ạ ! Thế này là đã hơn cả những gì em đáng được nhận rồi ạ ! »
« Không phải đâu. Em đã chăm sóc ta rất tận tâm. Tặng quà cho em để cảm ơn thì có bị phạt gì đâu chứ. Ta cũng muốn tặng quà cho Renee nữa nhưng nếu làm vậy thì cô ấy sẽ nghi ngờ ta mất. »
« Nhưng thưa bà, chúng em cũng đã có lương rồi mà... »
« Ta lúc làm cũng làm khó các em nên các em được nhận quà vì thế thì có gì là sai đâu, đúng chứ ? Đó cũng là một cách để ta bày tỏ lòng biết ơn của ta đến các em nữa... Em cứ thong thả ăn rồi nói ta nghe thử nó con ngon không, được chứ ? Ta tự tin là nó ngon đấy. »
Claire quệt đôi mắt ngấn nước của mình và nói : « Cảm ơn bà nhiều lắm » - cô cẩn thận nâng niu túi bánh trên tay.
Chúng tôi trò chuyện như bình thường, thấy có hơi đói nên bọn tôi lấy bánh ra ăn. Chúng tôi đã có khoảng thời gian bình lặng bên nhau.
Sau đó tôi thấy tâm trạng đỡ nặng nề hơn đôi chút, đáng lẽ tôi định thức luôn nhưng lỡ bảo với Renee là mình sẽ đi ngủ rồi. Claire giúp tôi thay đồ, và rồi tôi chìm vào giấc ngủ.