Ba ngày sau, tôi cãi nhau với chồng rồi lao ra khỏi dinh thự.
Tuy nói là cãi nhau nhưng thật ra là tôi bị chàng dạy dỗ vì đã phung phí quá nhiều tiền ở tiệm Charmes Mondt. Mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc êm đẹp nếu tôi chịu ngoan ngoãn xin lỗi chàng, nhưng tôi lại sưng sỉa lên. Tôi đốp chát lại chàng, dù từ đầu đến cuối chàng luôn cố bình tĩnh nói chuyện với tôi.
Cuối cùng, tôi hét lên kết thúc cuộc trò chuyện :
« Tôi phải đi gặp tình nhân để chàng ấy an ủi tôi đây !" – Rồi đóng sập cửa phòng làm việc của chàng lại.
Tôi đúng thật là có hẹn gặp với « tình nhân » vào buổi chiều nên tôi đã dùng nó làm cái cớ tránh chàng đi.
Sau khi rời phòng làm việc trở về phòng của mình, tôi yêu cầu Renee chuẩn bị ngay một chiếc xe ngựa và kêu Claire chuẩn bị cho tôi ra ngoài.
Chỉ khi Renee đi rồi tôi mới không bày ra vẻ khó ở thường ngày của mình nữa, nhưng dẫu vậy, tôi cũng không nói chuyện thân thiện với Claire vì sợ Renee sẽ nghi ngờ không khí khác lạ trong phòng. Tôi không nói nhiều và chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh nhìn với Claire.
Cô ấy làm tóc và trang điểm cho tôi, sau rồi tôi vận lên người một bộ váy đỏ hồng phối cùng chiếc mũ hoa đính ruy băng thêu những nụ hoa trắng. Vẻ ngoài ảm đạm của tôi trông tươi tắn hơn chút nhờ bộ váy tươi sáng xinh đẹp.
Claire nhỏ giọng khen tôi :
« Thưa bà, trông bà tuyệt lắm. »
Tôi cảm ơn cô. Tôi vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị và tuyên bố :
« Ta sẽ diễn thật tốt. – Trước khi rời khỏi phòng. »
Claire ở lại, chỉ có Renee đi cùng tôi.
Điểm đến của tôi là xưởng vẽ, nơi tình nhân của tôi, Claude Ritte, đang ở.
Thật ra mới nãy chồng tôi có ép tôi phải chấm dứt qua lại với nhân tình nên tôi cứ nghĩ là sẽ có quản gia đến cản đường cơ, nhưng ngạc nhiên làm sao, tôi đã rời đi rất thuận lợi.
Cỗ xe ngựa rung lắc, tôi phấn khởi ngắm nhìn hàng cây ven đường. Bầu không khí yên ắng trong cỗ xe chỉ có tôi và Renee ngồi chẳng khiến tôi bận tâm chút nào.
Tôi mong gặp Claude nhiều như thế đấy.
Đi từ dinh thự ở ngoại ô thành Nabel đến khu nhà Claude ở không mất nhiều thời gian lắm, chỉ có 30 phút.
Anh ấy từng sống ở nơi xa hơn nhưng sau lại chuyển về gần đây vì tôi than với anh đường đi xa quá.
Khu nhà Claude ở xây bẳng gạch và trông rất phong cách, nó nằm dọc trên con đường này, xưởng vẽ của anh thì nằm ở tầng trệt.
Sau khi Renee bấm chuông được một lúc thì chủ nhân của căn phòng xuất hiện.
Claude Ritte là một người đàn ông tuấn tú với mái tóc mềm mại, vàng óng như lông mèo, nhìn thoáng qua người ta cứ nghĩ anh vừa rời khỏi giường. Đôi mắt anh có màu xanh lục bích. --- Anh là người tình trong lời đồn của tôi.
Trước khi chúng tôi đến, anh đã vẽ được một lúc rồi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài đen. Tạp dề của anh nhét đầy những cây cọ tô đủ màu.
« Chàng có khỏe không hả Claude ? »
« Nếu không phải gặp bà Rosenberg thì tôi sẽ sống khỏe lắm. »
Vừa thấy tôi mặt anh lộ ra vẻ ghê tởm. Anh khẽ giật khóe miệng, và đó cũng là phản ứng mà tôi luôn nhận được từ anh.
Người ta đồn rằng anh đang cặp kè với nhà tài trợ của mình, phu nhân bá tước Rosenberg, nhưng không phải do tự nguyện, anh bị ép phải qua lại với người đàn bà ích kỉ, nhỏ tuổi hơn anh vì trước kia anh được cô hỗ trợ tài chính.
Vì lời đồn này, giới thượng lưu lấy làm chế nhạo phu nhân bá tước Rosenberg rằng cả chồng lẫn người tình đều chán ghét cô ả.
« Ây dà, người ta muốn gặp chàng mà Claude ! »
Tôi đẩy Renee ra rồi ôm chầm lấy Claude. Người anh cứng lại như thể bị sốc.
Chắc bị tôi đụng chạm khó chịu lắm. Một giọng nói kiên nghị vang lên trên đỉnh đầu tôi :
« Phu nhân Rosenberg… »
Claude tách người ra khỏi tôi. Tôi choàng tay lên vai anh, đôi vai anh gầy còm hơn những người đàn ông bình thường, rồi ngước mắt nhìn anh ấy. Gương mặt vô cảm của Claude chẳng mảy may ảnh hưởng, anh cúi nhìn tôi với sự khó chịu che giấu trong đáy mắt.
Tôi biết người ta sẽ không chấp nhận loại hành vi này, nhưng tôi không quan tâm, tôi cứ diễn vai lả lơi đấy.
« Thôi mà Claude. Không phải thiếp đã bảo chàng phải
gọi thiếp là Ophelia sao ? »
« …Tôi xin lỗi, Ophelia. »
« Chàng hiểu rồi thì tốt. »
Tôi bám lấy cánh tay Claude rồi đi thẳng vào trong mà chẳng thèm xin phép lấy một câu, cứ như đây là nhà của tôi vậy.
Phòng của anh chẳng có gì nhiều, ánh mặt trời tràn vào trong phòng từ cửa sổ lớn, mùi hương đặc biệt của sơn dầu lãng đãng trong không khí.
Xưởng vẽ này cũng là phòng khách của anh ấy, một bên là nhà bếp và một bên là phòng ngủ. Phòng không lớn cũng chẳng nhỏ, rất lý tưởng cho người sống một mình.
Tôi trắng trợn soi mói phòng anh ấy, liếc bức tranh tĩnh vật đặt giữa phòng rồi mới quay lại nhìn Claude, anh vẫn còn đang đứng nguyên ở lối vào.
« Chàng sống ở đây thế nào ? Có cần thêm gì không ?" – Lúc nào đi đến đây tôi cũng hỏi câu đó.
Claude uể oải lắc đầu, giọng anh đều đều :
« Nhờ phúc của bà mà tôi sống tốt lắm. »
« Thế sao ? Vậy thì tốt. Nếu có gì bất tiện hay cần thêm thứ gì thì cứ nói thiếp nhé. Thiếp sẽ lo liệu tất. »
Claude im lặng rũ đầu. Thái độ và biểu cảm không bao giờ thay đổi của anh thật giống người đó.
Tôi đã thể hiện tình cảm cuồng nhiệt với người tình đến thế rồi, không phải giờ là lúc cô ta nên rời đi sao ? Nói gì thì nói, tôi cũng đâu thể tâm tình thân mật với Claude khi cô ta còn lù lù trong phòng được.
« Này Claude, thiếp không muốn về nhà hôm nay. Vừa nãy xảy ra chuyện kinh khủng lắm, thiếp có thể qua đêm ở chỗ chàng được không ? »
Tôi bước đến chỗ Claude rồi ôm lấy cánh tay anh ấy.
Claude méo xệt, mặt anh thể hiện hết suy nghĩ trong lòng của chủ nhân nó :
« Nếu bà ở lại thì sẽ khó xử cho tôi lắm. »
Nhưng anh có suy nghĩ thế nào cũng mặc kệ, tôi là nhà tài trợ quan trọng của anh mà. Anh chẳng thể thẳng thừng mà từ chối tôi được, chỉ đành miễn cưỡng gật dầu.
Renee cúi người chào :
« Tôi biết rồi ạ. – Rồi rời khỏi phòng. »
Cánh cửa khẽ đóng lại, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Claude nãy giờ vẫn trầm lặng với biểu cảm chua chát trên mặt bỗng phá lên cười, dường như anh không nhịn được nữa.
« A ha ha ha ha ! » Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Điệu cười sảng khoái cho thấy sự khó chịu nãy giờ của anh chỉ là diễn mà thôi.
« Phelia, khả năng diễn xuất của em tiến bộ rồi đấy. Đặc biệt là cái thái độ với hầu nữ đó ! Quá ư là xuất thần. Ờ hớ, em còn khá là ngạo mạn nữa chứ. »
« Cảm ơn anh đã khen. »
Người ta rỉ tai nhau lời đồn rằng phu nhân bá tước Rosenstein yêu đơn phương một họa sĩ mới nổi. Cô ép người ta làm người tình của mình vì đã từng tài trợ cho anh trước kia.
Tuy nhiên, sự thật không phải thế. Tôi thật là đang hỗ trợ tài chính để anh tiếp tục nghiệp vẽ của mình, nhưng chưa bao giờ ép anh phải qua lại với mình cả, mà tôi cũng chưa bao giờ muốn làm như thế.
Anh giống như là bạn của tôi, và anh cũng chỉ thích người đồng giới. Vậy nên dù người ta có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng chẳng thể nào có loại quan hệ đó.
Quan trọng nhất là tôi đã có người mình thương. Tình yêu tôi dành cho người ấy sâu nặng đến mức dù có hi sinh bản thân mình tôi cũng chẳng thấy đau đớn, và tôi có thể tự tin nói
rằng, cho dù có người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nào đó theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ xiêu lòng.
Claude là một người đàn ông tốt, nhưng anh ấy chỉ là bạn, không hơn, không kém.
« Em đã nghe theo lời khuyên của anh. Em bị nhà Rosenberg ghét rồi, ngay cả người hầu cũng không muốn nhìn mặt em. Dĩ nhiên, người ngoài cũng không ngoại lệ. » – Tôi không dùng giọng hống hách chát chúa nữa mà chuyển về tông giọng trầm trầm tự nhiên của mình.
Nụ cười gượng ép treo trên mặt cũng biến mất, biểu cảm của tôi trống rỗng còn hơn biểu cảm của Claude lúc nãy.
Thật ra đây là bộ mặt thật của tôi, tôi không giỏi thể hiện cảm xúc cho lắm, chỉ biết mỉm cười thôi.
Khi còn ở nhà cha đẻ, biểu cảm của tôi trống rỗng như một chiếc mặt nạ. Mọi người e sợ tôi, bọn họ nói tôi không có cảm xúc của con người.
Tôi có thể giả vờ cười vì tôi đã khổ luyện đến bật máu.
Phu nhân bá tước Rosenbergh, kẻ nguyền rủa tất cả mọi người, chẳng bao giờ mất ngủ vì miệng lưỡi người đời, là thành quả của diễn xuất, thứ tôi đã thành thạo qua quá trình nghiên cứu và quan sát cẩn thận.
« Là em nên mới có thể dốc toàn lực như thế, anh chắc chắn đấy. Nhiêu đó là đã đủ để tàn phá một người đẹp rồi. »
Claude Ritte không phải là quý tộc, anh chỉ là một họa sĩ thôi.
Dù vậy anh vẫn không dùng kính ngữ với tôi – nhà tài trợ của anh – vì tôi đã yêu cầu anh như thế.
Lý do là vì anh lớn tuổi hơn tôi, tôi tôn trọng anh và không muốn bạn bè mình phải chú ý quá nhiều khi ở cạnh tôi.
Ban đầu anh hoảng hốt phản đối, nhưng rồi tôi nói anh nhiều lần quá, anh cũng dần dần thay đổi cách nói chuyện với tôi và giờ thì đã có thể nói chuyện thoải mái với nhau rồi.
« Đã làm thì phải làm cho trót. Em lúc nào cũng nói thế mà, nhưng xui thay, em không phải là người đẹp. »
« Lần nào em cũng nói vậy, nhưng em đẹp thật mà. »
Tôi biết ngoại hình của mình tầm thường như thế nào, vậy nên tôi không bao giờ vui mừng vì những lời bay bướm đó.
« Nếu anh cần gì thì em sẽ chu cấp cho anh, không cần phải nịnh em làm gì đâu. »
« Không phải mà, anh không cần gì cả. Anh cũng đâu có nịnh em. Anh nói thật lòng mà. Em xinh đẹp lắm đấy. »
--- Thật vậy sao ?
Claude nhận ra ánh mắt rối rắm của tôi rồi đột nhiên cười khẽ.
Đôi mắt biếc của anh đong đầy tình thương không thể chối cãi, cảm giác như trái tim rách nát của tôi đang được dịu dàng ve vuốt vậy.
« Chỉ có anh nói thế thôi đấy. » – Vui vẻ vì anh đã thật lòng, tôi khô khan đáp lại lời anh như để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
« Vậy hả ? Mà thôi, sao cũng được. Dù anh nói gì thì em cũng đâu có tin. Cởi cái mũ lòe loẹt đó ra rồi ngồi xuống đi em. Anh sẽ đi pha ít trà. »
« À Claude này… » - Tôi dè dặt cất lời khi Claude đang định vào nhà bếp.
« Sao thế ? »
« Em thật sự có thể ở đây đêm nay chứ ? Nếu anh không muốn thì em rời đi cũng được. »
Anh ấy đã nói là tôi có thể ở lại nhưng tôi vẫn lo là mình sẽ làm phiền người ta. Nếu thật vậy thì tôi sẽ ra khách sạn gần đây trọ một đêm, không sao cả.
Renee chắc đã báo với chồng tôi rằng tôi sẽ qua đêm với nhân tình rồi, vậy nên mục đích của tôi đã đạt được.
Song Claude lại trố mắt ngạc nhiên, anh nói :
« Em nói gì vậy hả, Phelia ? Đương nhiên là em có thể ở lại rồi. Em là bạn anh mà, nên chẳng có gì phải ngại cả. Chắc là em có nhiều chuyện để kể đúng không, anh muốn nghe lắm đấy. Em có váy ngủ và đồ sạch để thay đây này. Anh giúp em thay là được rồi chứ ? »
« Em tự thay được mà, nhưng anh rảnh thật chứ ? Anh chắc là em có thể qua đêm được không ? »
« Dĩ nhiên rồi. Em muốn tâm sự đúng không ? Sao mình không tâm sự xuyên đêm luôn nhỉ ? »
--- Bạn.
Tôi rất hạnh phúc vì anh đã gọi tôi như thế, trái tim tôi phần nào thấy ấm áp hơn.
Đúng vậy, chúng tôi là bạn của nhau.
Claude là một trong những người bạn ít ỏi và cũng là một cộng sự của tôi. Người duy nhất biết về cảm xúc của tôi.
« Cảm ơn anh nhé Claude. »
« Không có gì. »
Claude tươi cười vẫy vẫy tay, sự căng thẳng trong tôi dần tan bớt đi.
--- Người này lúc nào cũng cứu tôi.
Lại một lần nữa, tôi nghĩ thế.
Claude và tôi gặp nhau nửa năm trước tại một buổi triển lãm tranh công cộng được tổ chức bởi thất hoàng tử của vương quốc Valkenburg.
Lúc đó Claude mới vào nghề, anh trưng bày một bức tranh độc đáo đi đầu xu hướng, khác hẳn với dòng tranh hiện thực thường thấy.
Giữa rừng cây, một vị nữ thần đang tắm mình dưới thác nước.
Bức tranh của anh, sau này mới được người ta đánh giá cao, không được chú ý lắm vào ngày đầu tiên của buổi triển lãm. Người ta chê bai nó : « Tranh gì mà vừa thô vừa dung tục », hoặc là « Trông cứ như là do tay mơ chẳng biết tí gì về hội họa nguệch ngoạc ra vậy. »
Nhưng tôi lại không thấy thế.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy tranh của anh, tôi như bị đóng đinh lại một chỗ.
Những cây cổ thụ và thực vật xung quanh được vẽ tỉ mỉ từng chút một tạo cảm giác thô sơ. Dù chỉ là một vật thể trừu tượng nhưng vị nữ thần với tấm thân trần trông thật mỹ lệ và quyến rũ. Toán thú vật xinh xắn tụ tập vây quanh nàng.
Tôi đã nghĩ rằng bức tranh ấy rất đẹp. Tôi đã bị nó mê hoặc chỉ trong chớp mắt.
Khi đã hoàn hồn lại, tôi chen chúc giữa đám đông để tìm ra tác giả đã vẽ nên nó. Rồi Claude đến tìm tôi, chắc anh ấy nghe người ta nói tôi đang tìm anh ấy.
Claude Ritter là một người anh trai mới tuổi đôi mươi.
Chiếc áo sơ mi nhàu nát cùng cái quần bạc màu của anh trông thật lạc lõng giữa căn phòng đầy những quý ông, quý bà ăn mặc sang trọng. Dễ thấy rằng suốt cuộc đời anh chưa bao giờ được sống một cuộc sống sung túc.
Anh đã không giấu nổi sự đề phòng khi gặp tôi, anh nghi ngờ. Hẳn là anh đã nghĩ : « Vị nữ quý tộc trẻ tuổi này cần gì ở một họa sĩ còn non kém như mình nhỉ ? »
Tôi phấn khích quá nên nào có nhận thấy thái độ của anh. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, tôi thẳng thắn bày tỏ cảm nghĩ của bản thân về tác phẩm của anh ấy.
« Tôi đã phải lòng bức tranh của anh. Nếu anh không phiền, tôi muốn tài trợ cho anh để anh có thể tiếp tục sáng tạo những tuyệt phẩm khác cho thế giới này. »
Trông Claude có vẻ sửng sốt ; chắc anh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến như thế này, hoặc cũng có thể anh nghĩ tôi bị điên.
Vừa gặp mặt lần đầu tiên mà nghe một phụ nữ trẻ nói như thế thì bối rối là bình thường. Hẳn là anh đã nghĩ : « Cô ta đang nghĩ gì thế ? Cô ta muốn gì vậy kìa ? »
Lúc ấy, tôi không có ý định biến anh thành « người tình » của mình.
Chỉ là tôi mê tranh của anh quá và mong muốn anh có thể vẽ nhiều hơn thôi.
Lúc ấy, tôi vẫn còn chưa « phá của » như bây giờ. Tôi tiết kiệm được một khoản kha khá tiền chồng cho tôi, và cũng chẳng tiêu pha bao nhiêu.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã không phí tiền và muốn dùng nó vào việc gì đó có ý nghĩa, như là hỗ trợ cho người họa sĩ này vậy.
Để trông đáng tin hơn, tôi nỗ lực ca ngợi bức tranh của anh ấy và bày tỏ bản thân mình đã sốc thế nào khi thấy nó. Tôi đề nghị anh cho tôi xem những bức tranh khác và nói rằng tôi sẽ mua nếu tôi thích chúng.
Anh đẹp trai nhưng lại chẳng quan tâm gì đến vẻ bề ngoài của mình, và anh cũng chẳng có động cơ mờ ám nào. Nếu như anh có gương mặt người ta chẳng muốn nhìn thấy lần thứ hai, tôi vẫn sẽ đưa ra đề xuất tương tự.
Ngay tại thời điểm ấy, tôi chỉ đơn giản thưởng thức tài năng hội họa của anh mà thôi.
Claude nghiêm túc nghe tôi lảm nhảm liên hồi và cảm ơn tôi rất nhiều lần. Vì từ chối một kẻ ngoan cố thì quá phiền phức hay là vì bị đam mê của tôi cảm động, --- tôi chẳng biết vì lý do nào trong đó, nhưng dù ban đầu khước từ, cuối cùng anh vẫn đồng ý để tôi làm nhà tài trợ của anh.
Thoạt tiên, tôi chỉ chuyển tiền cho người hầu, nhưng sau đó, tôi bắt đầu đi dự tất cả các buổi triển lãm của anh, dần dà chúng tôi trò chuyện nhiều hơn.
Mối quan hệ của bọn đôi ban đầu khá trung lập, rồi một hôm, anh mời tôi đến xưởng vẽ để xem những tác phẩm của anh. Kể từ lúc ấy, tôi bắt đầu đến thăm anh thường xuyên hơn và bọn tôi cũng dần hiểu nhau hơn.
Claude là một con người bí ẩn, anh không hề xem tôi là phụ nữ dù anh là nhân vật chính trong lời đồn ngoại tình với tôi.
Có lẽ vì thế mà khi ở chung phòng với anh, tôi không thấy ngần ngại gì cả. Tôi luôn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh anh, cứ như bọn tôi là tri kỷ từ rất lâu rồi.
Dẫu có lúc cuộc trò chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng hay khi không khí im lặng bao trùm, tôi cũng không thấy mất tự nhiên.
Rồi đến lúc tôi nhận ra cảm xúc phức tạp của bản thân với chồng mình.
Claude không cười nhạo suy nhĩ ngu ngốc của tôi. Anh lắng nghe tôi chăm chú và lo lắng cho tôi : « Thế này thì em sẽ không hạnh phúc đâu. » và « Không còn cách nào khác sao ? » Anh đã nói như thế. Cuối cùng anh đã đồng ý giúp tôi.
«Nhờ em mà anh mới được vẽ nên anh muốn giúp em. »
Chỉ bởi những lời như thế đã khiến tôi hạnh phúc.
Trên hết, Claude là người bạn quan trọng của tôi. Tôi không thể lợi dụng anh vì những mục đích ngu ngốc được.
Tôi đã từ chối sự giúp đỡ của anh rất nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết làm theo ý mình. Anh nhận lấy vai nhân tình để khiến người đời hạ thấp danh dự của tôi.
Nhưng đồng thời danh dự của anh cũng theo đó mà bị hủy hoại.
« Thôi đủ rồi. Theo như anh thấy thì mọi chuyện có vẻ sẽ tiến triển rất tốt. Em vung tiền như rác,
cờ bạc, đối xử tệ với người hầu rồi có cả nhân tình nữa. Để « giúp » tình hình thêm rối ren, em còn thách thức cả chồng mình. Em gần đạt đến cảnh giới cao nhất của bại hoại rồi đấy. Ngài Rosenstein quả là kiên nhẫn với em thật. » – Nghe tôi kể chuyện mình bị chồng giáo huấn, Claude tinh nghịch phát biểu như vậy, tay anh khuấy trà bằng chiếc muỗng bạc.
Nghe anh nói, tôi đang mải ngắm mấy bức tranh trong góc phòng
phải quay lại nhìn Claude ngồi đối diện, gật đầu tỏ ý đồng tình.
« Vâng, em cũng nghĩ vậy. Chàng ấy kiên nhẫn thật đấy. »
« Nếu anh ta ly hôn với em…. » -
Claude đột nhiên trở nên nghiêm túc – « … thì hãy đến đây nhé. Chuyện này anh cũng đã nói nhiều lần rồi, nhưng anh có thể nuôi em ăn và còn trả lương cho em nữa. »
« Để làm trợ lý của anh hả ? »
« Không phải trợ lý, bản thân em đã là nguồn trợ lực với anh rồi. »
Tôi được gả vào nhà Rosenberg với tư cách là một công cụ chính trị, tôi không thể về nhà nếu chưa hoàn thành xong vai trò của mình. Dẫu thế, tôi cũng chẳng bao giờ muốn quay trở lại cái chốn ấy nữa.
Tôi định vào chùa hoặc đi làm điếm sau khi ly hôn, nhưng sau khi biết chuyện, Claude lại nói rằng anh sẽ cưu mang tôi.
Không giống như lần đầu gặp mặt, Claude giờ đây đã trở thành một họa sĩ tiếng tăm và có thu nhập kha khá mà không cần đến khoản tài trợ như trước. Thế nên thuê một người hầu với anh chỉ là chuyện cỏn con.
« Nếu vậy thì em sẽ may vá và nấu nướng thật chăm chỉ. »
« Thế còn việc lau dọn và giặt giũ thì sao ? »
« Em rất tự tin ở khoản đó nhé, chuyên môn của em là quét lá rụng đấy. Anh không có vườn nên em không thể phô được hết kỹ năng của mình cho anh xem thôi. Em còn có thể sơ chế nguyên liệu nấu ăn như cắt tiết và nhổ lông gà nữa đó. »
« Anh thấy nhiêu đó là ổn lắm rồi. »
« Không hề nha. Anh thuê em thì em phải làm thật tốt công việc của mình chứ. »
Claude nhìn tôi chằm chằm rồi chợt bật cười.
« Em nói gì lạ lắm sao ? »
« Không có. »
Anh bụm miệng, nỗ lực nhịn cười. Thỉnh thoảng anh lại thế này. Nghe tôi nói hết suy nghĩ trong đầu, anh đột nhiên cười vang. Chắc mấy lời ngô nghê của tôi buồn cười lắm.
Tôi nghiêng đầu tự kiểm lại lời nói của mình thì nghe giọng Claude thì thầm :
« Ôi, anh thật sự … »
« Sao ạ ? »
« Rất vui khi ở cạnh em đấy. »
Nghe vậy tôi cảm thấy là lạ, rất hạnh phúc, nhưng cũng rất đau lòng.
Không có nhiều người trân trọng sự tồn tại của tôi như thế này.
Trước khi đóng vai người phụ nữ ích kỉ, hống hách ngạo mạng cũng vậy. Tôi lúc nào cũng bị ghét. Cha tôi mặc xác tôi. Người chị cùng cha khác mẹ cũng chẳng ưa gì tôi.
Sau khi gả vào nhà Rosenberg, người hầu lạnh lùng nhìn tôi, ngay cả chồng tôi cũng …
« Cảm ơn anh nhé, Claude. » – Tôi nói như để khóa những cảm xúc đang nhen nhóm trong lòng mình lại. – « Anh thật sự đã cứu em đấy. Cảm ơn anh nhiều lắm. »
Tôi rất buồn lòng vì mình chỉ có thể diễn tả những suy nghĩ và cảm xúc của bản thân với những câu từ tầm thường này.
Tuy vậy, Claude vẫn đáp lại tôi với nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp :
« Không có gì. »