Sau khi dùng cơm chiều trở về, Ngụy ma ma ngăn cấm nàng thêu thùa ở dưới ánh nến, sợ sẽ tổn hại đến mắt. Tắm rửa, rửa mặt xong, Lý Tiểu Noãn liền cầm mấy quyển đại hoang chí dị mượn của Cổ Tiêu lên, xem đến mức không biết trời đất là gì, đến lúc đi ngủ, Đông Mạt bất đắc dĩ thúc giục vài lần, dứt khoát trực tiếp lấy sách từ trong tay Lý Tiểu Noãn, ấn nàng nằm chết dí trong chăn.
Cổ Tiêu học bài xong, không có việc gì làm, liền ở đông sương ngồi trên ghế, vừa nhìn Lý Tiểu Noãn thiêu thùa may vá, vừa quấn quít lấy nàng tán dóc, Lý Tiểu Noãn bị hắn quấn lấy phát chán, dứt khoát ném cho hắn quyển sách, để hắn đọc sách nàng nghe, Cổ Tiêu tràn đầy phấn khởi, sinh động như thật đọc cả một buổi chiều.
Thời tiết dần chuyển lạnh, phòng châm tuyến cũng lục tục đưa qua vài loại áo hai lớp và áo bông mỏng.
Đông Mạt cau mày, cùng Ngụy ma ma lật xem áo hai lớp và áo bông mỏng dành cho Lý Tiểu Noãn, có chút nóng giận:
"Cái này thật quá đáng, ma ma xem một chút, kích thước lưng áo, bề ngang khoảng chừng hai tấc! Cũng không phải không có đo qua, thật quá nhỏ rồi!"
"Chiều ngang tốt rồi, tốt rồi, tôi sửa lại là được, trước kia quần áo của cô nương đều là do tôi làm, bây giờ nếu không được làm tôi có chút không buông bỏ được!"
Ngụy ma ma xem xét tỉ mỉ, cười ha hả nói, Đông Mạt nhìn Ngụy ma ma, chớp mắt vài cái, nhớ tới Lý Tiểu Noãn đã nói, tâm bình khí hòa, cùng Ngụy ma ma tiếp tục lật xem quần áo:
"Ma ma cũng thật là, tôi nghĩ hay là quần áo của cô nương, còn có nệm, chăn mền, rèm che và mọi thứ trong viện chẳng thà đi lĩnh vải về, chúng ta tự mình may còn hơn. Quần áo của lão tổ tông chưa bao giờ để cho người ở phòng châm tuyến làm, đều là do mấy đại nha hoàn Thụy huyên đường tự làm ra, trước kia tôi còn thêu cho lão tổ tông hai đôi giày mặt nữa cơ!"
Ngụy ma ma dừng tay, gật đầu đồng ý:
"Ý này rất hay, mười mấy cái nha hoàn trong viện chúng ta, hơn phân nửa đều là rảnh rỗi, nếu chúng ta tự mình may, mấy nha hoàn đó cũng có thể theo học châm tuyến, đối với nữ hài tử gia, đó đều là vật liền thân!"
Đông Mạt hăng hái đứng lên, vỗ tay một cái, cười vui vẻ:
"Việc này là do Chu ma ma phụ trách, tôi phải đi nói với Chu ma ma!"
Buổi chiều, trong đông sương Thụy huyên đường, Lý lão phu nhân nghiêng mình nằm trên ghế trường kỉ, khẽ nhắm mắt, nghe Tôn ma ma kể chuyện:
"... nha đầu Đông Mạt kia đi tìm Chu ma ma, nói rằng việc may mặc sau này Tùng phong viện sẽ tự mình làm, chỉ cần cho người đem vải qua là được, Chu ma ma lúc ấy liền bác bỏ quay về."
Lý lão phu nhân mở mắt, nhìn Tôn ma ma, trầm giọng hỏi:
" Bác như thế nào?"
"Chu ma ma nói, trong phủ có quy củ trong phủ, quần áo và trang sức của thiếu gia và các tiểu thư, nên mặc gì, mang cái gì, không thể mặc gì, mang cái gì cũng đều có quy củ, cho dù là màn che hay rèm che cũng không phải ai muốn làm thành kiểu gì là có thể làm thành kiểu đó. Nếu mỗi viện đều nghĩ như vậy, muốn làm gì thì làm thì trong phủ há phải rối tung cả lên?!"
Lý lão phu nhân khẽ gật đầu:
"Lời bác bỏ này cũng coi như có đạo lý."
Tôn ma ma cười gật đầu:
"Chu ma ma vốn là bà tử quản sự ở Chu phủ, mấy năm nay, đi theo phu nhân quản gia xử lý công việc, cũng đều thỏa đáng."
Lý lão phu nhân đồng ý gật đầu, chậm rãi ngồi thẳng dậy, cẩn thận cân nhắc một hồi, nhìn Tôn ma ma phân phó:
" Đông Mạt đã đi tìm Chu ma ma nói những lời này, chỉ sợ là phòng châm tuyến đưa quần áo không thỏa đáng, phái Thu Thực đến Tùng phong viện, bảo phòng bếp chuẩn bị một hộp điểm tâm làm cho Tiểu Noãn, bà lặng lẽ dặn Thu Thực, để nàng thăm dò hỏi Đông Mạt chuyện này xem sao, nàng và Đông Mạt có quan hệ rất tốt."
Tôn ma ma khom gối đáp ứng, Lý lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài cảm khái:
"Bọn hạ nhân nịnh trên giẫm dưới cũng là chuyện thường ngày, nếu Tiểu Noãn không nhìn ra được điều này, chắc chắn sẽ cản trở đến phúc phận của con bé."
"Lão tổ tông cũng thật là, cho dù biểu tiểu thư thông minh đến thế nào, bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, ngay cả phu nhân cũng không nhìn thấu được thói đời đâu."
Lý lão phu nhân mỉm cười:
"Bà nói đúng, là ta sai, nói tiếp cũng lạ, Tiêu nhi so với nàng còn lớn hơn hai tuổi, nghĩ đến Tiêu nhi ta liền cảm thấy nó còn nhỏ, vẫn là cái tiểu hài tử, vừa nghĩ đến Tiểu Noãn ta luôn cảm thấy nàng như đã là người trưởng thành!"
"Xem biểu tiểu thư nói chuyện và hành sự, nhu thuận đến mức đau lòng, quả thực không giống một đứa nhỏ sáu tuổi!"
"Aizz, con nhà nghèo sớm lo việc nhà!"
Lý lão phu nhân khẽ thương cảm cảm khái, Tôn ma ma cũng thở dài theo, hai người trầm mặc một lát, Lý lão phu nhân nhìn Tôn ma ma, trầm tư nói:
"Đông Mạt đề ra chuyện kia thế nhưng lại hợp ý ta."
Lý lão phu nhân dừng một chút, bi thương thở dài một tiếng, thanh âm trầm thấp:
"Hằng nhi đã mất, Tiêu nhi còn nhỏ, tư chất cũng... Sau này, Cổ gia chúng ta sẽ như thế nào đây, cho dù tương lai Tiêu nhi có thể trúng cử thì đó cũng là chuyện của tám năm sau rồi, Hằng nhi lại... mất, phủ chúng ta trong vòng tám năm, mọi sự đều phải thật cẩn thận mới tốt, những chuyện phô trương lãng phí có thể tránh liền tránh, chi phí hằng ngày trong phủ cũng phải tiết kiệm chút mới được."
Tôn ma ma bi thương gật đầu:
"Lão tổ tông nói phải cực kỳ, chúng ta bây giờ đóng cửa túc trực bên linh cữu, các nha hoàn, bà tử trong viện an nhàn, rảnh rỗi vô cùng, chẳng thà để các nàng học chút châm tuyến làm việc, đỡ phải rảnh rỗi sinh ra nhiều chuyện."
"Bà nói lời này đúng lắm, vài ngày trước đó ta đã nghĩ loại bỏ phòng châm tuyến này, các tú nương của phòng châm tuyến, lúc trước đều từ trong phường thêu chọn ra, nay cho các nàng trở về phường thêu là được, quần áo và đồ dùng hằng ngày để cho nha hoàn và bà tử mỗi viện làm. Trong khoảng thời gian hai ba năm chúng ta thủ hiếu, quần áo, màn che đều thống nhất một kiểu, chờ lúc qua hiếu kỳ thì các nha hoàn, bà tử đã có kinh nghiệm thêu thùa, có thể ứng biến được rồi."
"Lão tổ tông nghĩ thật chu đáo, hẳn nên là vậy!"
Tôn ma ma cười phụ họa, Lý lão phu nhân hơi thả lỏng thân mình dựa vào đệm sau lưng, cười nói:
" Đứa nhỏ Tiểu Noãn kia, nhưng lại là một đứa rất biết cách sinh hoạt! Chuyện này, lát nữa ta sẽ cùng vợ Hằng nhi bàn bạc rồi nói sau."
Tôn mẹ khom gối đáp ứng, khẽ chần chờ một lúc, cười nói theo:
"Lão tổ tông, chuyện này tôi e là do nha hoàn Đông Mạt kia tự mình chủ trương, cách nói chuyện và hành sự của biểu tiểu thư thường ngày rất cẩn trọng, trái hẳn với Đông Mạt, tình tình nóng nảy, làm việc suy nghĩ đơn giản, cho nên đã trực tiếp đi tìm Chu ma ma nói chuyện!"
Lý lão phu nhân thận trọng nghĩ, nhẹ nhàng cong miệng cười:
"Bà nói rất có lý a, đứa nhỏ Tiểu Noãn có hơi quá cẩn thận, dè dặt, chỉ e rằng thật sự là do con bé ngốc Đông Mạt kia tự chủ trương! Buổi tối ta sẽ để ý Tiểu Noãn, nhìn xem có phải hay không con bé Đông Mạt kia tự chủ trương!"
Tôn ma ma cười nịnh hót:
" Nếu lão tổ tông đã lưu tâm, không chuyện gì có thể gạt được ngài!"