Hoa Đầu Xuân Ấm

chương 22: chỗ tốt của học châm tuyến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy ma ma đã đến chỗ Chu phu nhân nghe chỉ thị về việc đến chỗ của Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan dạy châm tuyến.

Chu phu nhân liền phái bà tử đưa đồ dùng thêu thùa như khung thêu, hoa giá, kim chỉ sang Tùng phong viện. Đông Mạt thu nhận rồi giao cho Ngụy ma ma, Ngụy ma ma mặt mày cao hứng hớn hở, từ lâu bà đã muốn cho Lý Tiểu Noãn theo bà học châm tuyến rồi.

Buổi chiều, sau khi Lý Tiểu Noãn ngủ dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi, Ngụy ma ma rạng rỡ liền tiến vào, vừa cười vừa nói:

"Nếu không phải vài ngày trước đó... Aizz, cô nương nên sớm dụng tâm học châm tuyến thôi! Những việc như đọc sách, luyện chứ ấy, mấy cô nương như chúng ta nhận biết vài chữ là được rồi, chung quy lại châm tuyến, trù nghệ mới là thứ đáng quý nhất, sau này xuất giá còn có thể tự chính mình lo liệu!"

Lý Tiểu Noãn vẻ mặt bất đắc dĩ nghe Ngụy ma ma nói luyên thuyên, buồn rầu nhíu mày, nàng không thích làm việc nhà, không thích may vá thêu thùa, không thích làm việc bếp núc!

Đông Mạt khẽ cười, lưu loát tiến lên phía trước dời chậu hoa cúc mở cửa sổ khiến cho không gian trên ghế trường kỷ càng thoáng mát rộng rãi.

Ngụy ma ma chăm chú dõi theo Lý Tiểu Noãn, đầu tiên phải kéo căng khung thêu, sau đó kiên nhẫn chỉ điểm Lý Tiểu Noãn lóng ngóng vụng về học thêu một đường thẳng tắp.

Lý Tiểu Noãn cúi đầu, không mấy tình nguyện thêu thùa, liền ngẩng đầu hỏi Ngụy ma ma:

"Sáng nay ma ma đi gặp phu nhân, phu nhân có nói gì không?"

"Phu nhân nói, từ nay về sau cho phép tôi dốc lòng dạy châm tuyến cho ba vị cô nương, buổi sáng thì đến viện của đại tiểu thư hoặc nhị tiểu thư dạy các nàng thiêu thùa may vá, buổi chiều chờ cô nương tan học xong thì trở về dạy cho cô."

Ngụy ma ma tỉ mỉ nói xong, Lý Tiểu Noãn nghe chăm chú, cười gật đầu, thấp giọng nói:

"Ma ma, lão tổ tông dặn, vài năm sau muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư đi giành giải nhất lễ hội tài năng nữa cơ."

Ngụy ma ma giật mình, cười lắc đầu, nháy mắt liếc nhìn Đông Mạt, khẽ ngập ngừng thấp giọng:

" Trong lễ hội tài năng này, toàn bộ cô nương Lưỡng Chiết lộ đều phải đưa ra thêu phẩm của mình, vị trí đứng đầu này quả thực không dễ dàng! Năm đó..."

Ngụy ma ma buông khung thêu trong tay xuống, lộ ra nụ cười kiêu hãnh:

"Năm đó Liên gia mỗi lần đều chọn ra vài thêu phẩm đưa đến lễ hội trên trấn này, chẳng qua không thể cùng các cô nương nhà khác so tài được."

"Kỳ lạ, đưa thêu phẩm đến, lại không cùng các cô nương khác so tài là thế nào? Tôi không hiểu rõ lắm!"

Đông Mạt ngồi vào ghế trường kỷ, tò mò nói. Ngụy ma ma liếc nhìn Đông Mạt, mang theo vẻ mặt tự hào nói:

" Cô nương liên gia, đều là tự mình so tài với nhau!"

Đông Mạt ngẩn mặt ra, đang muốn nói, Lý Tiểu Noãn nhìn nàng, cười vui vẻ kiên nhẫn giải thích:

"Đông Mạt tỷ tỷ có lẽ không biết, trước đây, Liên gia châm tuyến ở Lưỡng Chiết lộ cũng được coi là số một, năm đó trong cung chọn mua thêu phẩm đều là muốn đồ của thêu phường Liên gia. Liên gia có quy củ, các cô nương ngay từ nhỏ phải theo học châm tuyến rồi, châm tuyến của các cô nương bình thường chỉ sợ là không có cách nào so tài với các cô nương nhà Liên gia!"

Đông Mạt mở to mắt, nhẹ nhàng vỗ tay, bừng tỉnh hiểu ra:

"Hóa ra ma ma nói đến chính là Liên gia cẩm tú nổi tiếng kia a, thì ra mẫu thân cô nương là cô nương nhà Liên gia! Trách không được châm tuyến của ma ma lại tuyệt đến vậy! Chính là Liên gia châm tuyến, ở Lưỡng Chiết lộ không có nhà nào có thể so bì được."

Ngụy ma ma kiêu hãnh cười rạng rỡ:

"Đúng vậy, cô nương Liên gia không cần phải lại đứng đầu để làm tăng giá trị của bản thân nữa!"

Lý Tiểu Noãn giật mình, khó hiểu nhìn Ngụy ma ma hỏi:

"Đứng đầu có thể tăng giá trị con người? Cái gì là làm tăng giá trị con người?"

"Cái này tôi biết!"

Đông Mạt cướp lời:

"Mỗi lần ở lễ hội tài năng, có không biết bao nhiêu nhà nhìn châm tuyến mà chọn nàng dâu, vị trí đứng nhất cầu ngàn lần khó có được này thế nhưng chỉ dành duy nhất cho một người. Khi tôi còn nhỏ nghe mẹ tôi kể nhiều lần năm nào cô nương nhà ai mà được chọn đứng nhất, thể nào cũng sẽ có nhiều nhà trong sạch đến cầu thân, có thể gả tốt rồi!"

Hai mắt Lý Tiểu Noãn sáng lên, cắn môi cầm miếng vải trắng đang thêu hình hoa bằng lăng nhỏ( câu này mình ko chắc lắm), đường chỉ quấn thành cục tròn vo, thở dài, quay sang nhìn Đông Mạt:

"Đừng nói chuyện cũ nữa, tỷ tỷ xem cái này thử, vài năm sau có thể đứng đầu cuộc thi ở lễ hội tài năng nhỉ?!"

Đông Mạt cười lại gần, nhìn tỉ mỉ:

"Cũng đẹp lắm, lúc trước tôi vừa mới bắt đầu học còn không được thế này đâu!"

Ngụy ma ma cầm lấy khung, xem xét nhìn mũi thêu, cười lắc đầu:

"Cô nương vừa rồi không chú ý nghe ma ma nói dẫn tới rối tung cả lên!"

Lý Tiểu Noãn da mặt dày cười âm thầm, hướng Ngụy ma ma cọ cọ bên người, cười tủm tỉm:

"Ma ma nói lại lần nữa a, vừa rồi không hiểu rõ sao có thể dùng châm đi tuyến."

Đông Mạt cười "Xì", thở dài:

"Vừa rồi ma ma nhiệt tình nói nửa ngày, cô nương thế nhưng một câu không nghe vào!"

Lý Tiểu Noãn trừng mắt nhìn nàng một cái, đùa giỡn:

"Là nghe không hiểu, không hiểu được! Tay chân ta vụng về, đầu óc ngốc nghếch, có biện pháp gì chứ?!"

Đông Mạt mở to hai mắt nhìn Lý Tiểu Noãn, rung người cười ngã vào ghế, Lý Tiểu Noãn trợn mắt liếc nàng một cái, xoay người nắm tay áo của Ngụy ma ma, thanh âm mềm nhũn làm nũng:

"Ma ma dạy một lần nữa thôi, lần này Tiểu Noãn nhất định sẽ chú tâm, cho dù Tiểu Noãn chỉ mang một nửa Liên gia, nhưng sẽ học châm tuyến thật tốt, đạt giải nhất trở về cho ma ma!"

Ngụy ma ma buông khung thêu, một phen ôm lấy Lý Tiểu Noãn, ôn nhu vỗ về nàng, cưng chiều:

"Dạy mấy lần đều được! Dạy mấy lần ma ma cũng không ngại, cô nương thông minh như thế, chỉ cần cô nương muốn học, sao lại không giỏi được?!"

"Cô nương giỏi nhất là cùng ma ma làm nũng ăn vạ, ở cùng với ma ma mới giống trẻ con!"

Đông Mạt cười trêu ghẹo nói, Lý Tiểu Noãn vùi đầu trong lòng Ngụy ma ma, cười không nói lời nào, thì ra cái lễ hội tài năng kia còn có chỗ tốt như vậy, lập gia đình là chuyện lớn, cứ coi như đó là thi đại học đi, vậy thì có Ngụy ma ma là sư phụ giỏi kết hợp với vài năm khổ luyện, đến lúc đó giành giải nhất đem về, ít nhất không lo không có người tới cửa cầu hôn...

Lý Tiểu Noãn cười híp mắt thành một đường thẳng.

Cuộc sống của Lý Tiểu Noãn bắt đầu trở nên bận rộn hẳn lên, mỗi ngày dậy thật sớm để đi học, ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc rồi lại luyện chữ nửa canh giờ, sau đó theo Ngụy mẹ học châm tuyến một canh giờ nữa thì trời cũng đã xuống núi.

Cổ Tiêu hầu như mỗi ngày đều qua đây cùng Lý Tiểu Noãn học bài, cực kì nhiệt tình chỉ dạy thư pháp cho Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn rất chú tâm, đôi khi cố ý khiến cho hắn học thuộc, đọc sách, dần dần, Lý Tiểu Noãn cứ cùng hắn học thuộc, cùng nhau so tài, Cổ Tiêu hào hứng bừng bừng, mỗi ngày nghĩ đủ loại cách nhanh hơn một nửa so với Lý Tiểu Noãn, để biểu hiện mình lớn tuổi hơn và thông minh hơn.

Truyện Chữ Hay