Lại nói tôi ở đây một đêm đầy hưng phấn. Không nhịn được gọi điện cho Lynda: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, em mới mười lăm tuổi. Vương Thuyết muốn cướp đi trinh tiết của em." Lúc nói cả người tôi đang ở trong trạng thái kích động.
Đầu bên kia Lynda cũng bắt đầu kích động đứng lên, "Làm sao nhanh như vậy? Chị kích động rồi, chị hưng phấn quá. Em phải đáp ứng chị một chuyện."
"Chuyện gì?"
Chị ta cười ha hả, "Em nhớ phải đặt một đầu DV trong phòng, sau đó quay lại đưa cho chị xem."
Tôi giận, "Chị và Trần Quán Hy kết nghĩa đi!"
.....
Sau khi cúp điện thoại tôi nằm cắn mền, trong đầu đều là những hình ảnh đẹp vô cùng. Kích động đến không ngủ được. Đến khi trời gần sáng, mới chợp mắt.
Trong một mảnh rừng hoa đào, hoa nở rực rỡ. Dưới cây đào có một người đang đứng, hắn mỉm cười, đưa tay về phía tôi, "thân ái, câu đến đây." Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là mênh mong nhiệt tình mãnh liệt kia.
Vương Thuyết. Tôi đỏ mặt đến gần cậu ta. Bị cậu ta một phen ôm vào trong ngực, tay cậu ta nhẹ nhàng lướt qua gò má tôi.
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói, "Vương Thuyết, cậu...Không muốn...." Chắc là nói như vậy nhỉ? Trong mấy bộ phim vẫn hay nói vậy, tôi xấu hổ mang theo chút thanh âm vui thích ngâm nga ra những lời này.
"Cậu còn không đứng lên nữa, thì sẽ trễ chuyến bay thật đó." Đột nhiên Vương Thuyết thu tay lại, nhàn nhạt nói.
Trợn mắt một cái, đã thấy cậu ta đứng cạnh giường tôi, trên mặt là biểu tình vừa bực mình vừa buồn cười. "Tôi nói, thời điểm cậu mộng xuân có thể nhìn thời gian chút không? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tôi đứng lên, nhào qua, "Cậu làm ầm ĩ mộng xuân của tôi, sẽ cho cậu thử một chút khí độc của tôi." Vừa nói miệng vừa mở lớn hà ra một hơi, buổi sáng chưa đánh răng, thế nhưng làn hơi này rất trong lành.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, kiềm nén thật lâu mới nói ra một câu. "Tô Xán, tôi thấy ngoại trừ cứt mũi ra, còn một thứ là liên tục không ngừng." Cười lên, mang theo vẻ đẹp yêu nghiệt, "Đầu óc cậu đầy những tư tưởng xấu xa. Đều là một nguồn tài nguyên có thể tái tạo lại."
Nói xong xoay người mở cửa ra ngoài.
Cửa vừa đóng, mẹ tôi nhanh chóng mở cửa vào, vẻ mặt như kẻ trộm, "Lần này con phải nắm cho chặt."
"Nắm chặt gì?" Tôi rầu rĩ hỏi.
Mắt mẹ tôi chớp động ánh sáng của thổ phỉ, vô cùng mạnh mẽ nói: "Nhân dịp này, gạo nấu thành cơm. Đụng ngã cậu ta rồi tính." Nói xong còn xoa tay cười gian, "Con vịt tốt như vậy, để nó bay đi thì con đừng vào nhà này nữa!"
Tôi không nói gì, con có phải là con gái mẹ không vậy? Sao mà cảm thấy giọng điệu này nói như con là người trong thanh lâu vậy. Có lẽ hiếm thấy kiểu khách này đến cửa. "Mẹ à, loại chuyện như vậy, chỉ một người là con thì không thể làm được đâu. Huống chi con mới mười lăm tuổi." Nghĩ tới đây tôi càng thêm buồn bực. Nếu tôi không trùng sinh, lúc này sớm đã lăn trên giường không biết bao nhiêu lần, cũng đã cưới rồi, có khi con cũng đã có.
Ánh mắt mẹ tôi tối lại, vỗ vỗ đầu tôi, "Quên đi, tự con xem mà làm." Nói xong vô cùng bi thương vội vã rời đi, để lại cảnh tượng đìu hiu cho tôi.
.....
Sắp xếp đồ xong, tới sân bay.
Lúc đến sân bay thì thấy một người giơ khăn tay ngoắc tôi, "Ai nha, rốt cuộc con cũng tới, con nha rốt cuộc cũng đến rồi, ta nhớ con muốn chết. Nhiều ngày như vậy cũng không đến gặp ta."
Một loạt động tác này, cực kỳ giống cô nương trong kỹ viện. Chỉ tiếc là, hôm nay bác gái không mặc đồ Hán. Nếu không tỷ số quay đầu sẽ cao hơn.
Bác gái kéo tôi qua, "Nhìn con ta này, ngày càng đáng yêu. Giống như một tiểu cúc hoa."
Vẻ mặt tôi đau khổ, bác gái, lần sau người muốn khen con có thể tìm từ nào tốt chút được không. Có thể so sánh dáng dấp của một cô thiếu nữ với một tiểu cúc hoa sao? Hay nói, giống hoa gì không được, cũng không nên giống tiểu cúc hoa, không biết là từ này không thể dùng tùy tiện sao?
Vương Thuyết kéo tôi về, giọng nhàn nhàn nói, "Mọi người đến đủ rồi, lên máy bay thôi."
Cái gì? Không phải nói đi với đồng nghiệp của bác gái sao? Thế nào chỉ có cả nhà bọn họ. "Những người khác đâu?"
Bác gái động kinh cũng nhìn xung quanh một chút, "Còn có ai sao?"
"Không phải nói còn có đồng nghiệp của bác sao?" Chẳng lẽ không phải công ty bỏ tiền? Không phải công ty bỏ tiền có nghĩa là phải tự bỏ tiền, làm sao mà không làm rõ loại chuyện thế này được?
Ông chú xinh đẹp xách hành lý lên, nhàn nhạt thổi qua một câu, "Ta là đồng nghiệp, bà ấy là chủ. Con và Vương Thuyết là người nhà."
Một câu nói, tôi sững sờ tại chỗ. Quay đầu lại, hỏi Vương Thuyết, "Có ý gì?"
Vương Thuyết cười xong nhìn tôi, "Ý trên mặt chữ. Mẹ tôi đúng là chủ, ba tôi là bí thư. Hai chúng ta là người nhà."
Không ngờ không ngờ, tôi nhìn bóng lưng ông chú xinh đẹp, thở dài. "Ba cậu lớn lên là một bộ dáng tinh anh, mà lại là tiểu mật sao?" Nói xong, rất là kính nể nhìn bác gái động kinh, thì ra nữ cường nhân là phải như vậy. Thì ra hai người bọn họ là bác gái áp đảo ông chú, vẫn là tôi sai rồi.
Vương Thuyết đẩy tôi một cái, "Cái đầu cậu đang nghĩ gì đó? Ba tôi có công ty của mình, làm bí thư chỉ vì ông ấy không thích thấy mẹ tôi khác với người bên cạnh."
Nói xong, kéo tôi lên máy bay.
Tôi im lặng, thì ra đàn ông nhà họ Vương bề ngoài là tiểu thụ, nội tâm là cường công, công thủ đủ loại. Dạ, xin thụ giáo.
Trạm thứ nhất chính là suối nước nóng.
Tôi buồn bực, loại suối nước nóng này núi Thang ở Nam Kinh cũng có, tại sao tôi tới đây để ngâm suối nước nóng chứ?
Làm như lúc bước vào quán suối nước nóng, đùi của tôi vô cùng căm phẫn mà dừng lại.
Gian phòng bố trí đươn giản mà ấm áp, còn có áo choàng tắm sạch sẽ. Thấy áo choàng tắm hai mắt tôi toát ra ánh sáng, tôi còn nhớ lúc ở núi Thang mọi người mặc áo tắm ngâm chung một hồ, cảm giác không khác gì đi theo đội bơi lội vậy.
Phản đối, áo choàng tắm này có chút giống kimono, nhưng mà là một kimono đơn giản. Thay áo choàng tắm, mang guốc gỗ, lộc cộc lộc cộc giẫm lên mấy viên đá nhỏ lót trên đường, cảm giác--- không phải là xinh đẹp bình thường.
Tô xoay người, quay đầu lại nhìn Vương Thuyết: "Cục giấy nhỏ, cậu nói tôi như vậy có đẹp không?" Một nụ cười mở trên khóe miệng.
Cậu ta nhìn tôi, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng, nhanh chóng cúi đầu, "Ừ, không tệ." Nói xong, hoa khan ho khan, "Cái đó--- tôi đi rửa tay chút. Cậu qua ngâm trước đi." Nói xong, quay đầu đi vội về phía một căn phòng.
Nhóc con--- thiếu niên nào mà không có mùa xuân, có vậy mà cũng xấu hổ. Tôi híp mắt một cái, hừ--- thành trì vững chắc khả ái của ta, ta tới đây....
.......
Buổi tối
Bác gái động kinh cười vô cùng rực rỡ, nhào vào ngực ông chú xinh đẹp: " Thân ái--- tối nay em muốn ngủ với anh." Nói xong còn nháy mắt với tôi một cái.
Nhận được tần số, tôi nhanh chóng gật đầu, một bộ dáng có trọng trách trên người. "Bác gái--- bác và chú đi ngủ đi. Con và Vương Thuyết tự mình chơi."
Vương Thuyết nhàn nhạt quét qua một cái, "Chơi? Chơi cái gì?" Ba ánh mắt đồng thời nhìn vào tôi.
Bác gái mang vẻ mặt mong đợi nhìn tôi, ông chú xinh đẹp nghịch tách trà trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi. Vương Thuyết miệng mỉm cười nhìn tôi.
Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua cái loại chơi gì đó, cuối cùng rất là ổn thỏa nói, "Chúng con.... Đi vào phòng dắp chăn nói chuyện phiếm rất trong sáng?"
"Phụt" bác gái cười phun ra một ngụm trà, ý trong ánh mắt kia chính là, "Con đứa nhỏ này là người trực tiếp như vậy sao?"
Tôi buồn bực cắn môi, tôi đây nói là nói cái gì đây...."Con nói là, chúng con qua phòng khác đánh bài!" Nói xong, còn không quên vỗ ngực một cái, rất là đắc ý nói, "Vương Thuyết, tôi đánh bài rất giỏi đó. Biệt hiệu là thần bài!"
Bác gái vương tay khoác tay ông chú, "Quên đi, để bọn chúng đichơi. Chúng ta về phòng trước."
Vì vậy, ông chú bà bác vô cùng cấp bách đi về giường lớn trong phòng bọn họ. (Được rồi, tôi thừa nhận mình rất thất vọng.)
Trước khi đi, bác gái còn quay đầu nháy mắt một cái, ý vị thâm trường, ý kia chính là, "Tiểu tử thúi để lại cho con, nên làm thế nào tự nhìn mà làm."
Tôi xoa xoa đầu đầy hắc tuyến, xoay người nhìn Vương Thuyết
"Này.... Đồng chí thần bài, chúng ta chơi bài gì đây?" Cậu ta nhíu mày nhìn tôi.
Tôi bước tới, rất thâm trầm nói, "Chúng ta chơi...." Nói xong, còn quay đầu nhìn xung quanh một chút coi có người không, không thấy ai mới yên tâm nói, "Đánh ô quy...."
Cậu ta nhìn tôi, gương mặt khó tin, "Bình thường thần bài đều chơi cái này?"
Tôi cười ha hả hai cái, "Đánh ô quy rất hay--- Đánh ô quy có thể nhìn rõ kỹ năng của cậu nhất."