Editor: Jesse Tran
Cầm tiền An Phấn đưa cho tôi, thuận lợi mua hai căn hộ. Một căn ở khu căn hộ mới gần ngã tư, một văn phòng đại diện không lớn lắm. Một mảng đất đầy cứt chim ở ngoại ô. Cơ hồ không tốn bao nhiêu tiền tôi đã mua được
Nhìn ánh mắt ông buôn bán bất động sản nhìn tôi, tôi cười cười, đợi ba năm sau nơi này sẽ xây dựng đại học, về sau sinh viên đại học sẽ tới đây mua đồ, tôi phải làm gì, hay là tôi xây một nhà trọ ở đây.
Coi như không nghĩ thông, qua tay ra ngoài cũng có thể kiếm được một món lớn.
Hết bận rộn với những thứ này, thành tích thi cấp ba cũng đã có
Không ngoài dự liệu, thành tích của tôi và Vương Thuyết đều rất tốt. Hơn nữa rất thần kỳ, lần này điểm số của tôi và Vương Thuyết bằng nhau. Hai chúng tôi đồng hạng nhất.
Tôi lấy phiếu điểm rồi vỗ vỗ cậu ta, "Nhóc con ~ lần này cuối cùng đã vượt qua tôi, trong lòng hả hê chứ?"
Cậu ta nhìn phiếu điểm, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, "Tôi vượt qua cậu là điều tự nhiên, ắt sẽ xảy ra. Không có gì hả hê." Nói xong, chậm rãi nhét phiếu điểm vào ba lô.
Nhóc con, dáng vẻ thật khó ưa.
"Tô Xán...... Em không thể bỏ lại chị lại." Tôi nghe thấy một tiếng gào thét vô cùng khoa trương xa xa truyền đến, không cần nghĩ cũng biết là Lynda.
Quả nhiên, Lynda từ đằng xa xông đến ôm cổ tôi, níu lấy mặt tôi, "Tô Xán, em đi rồi. Ai cùng chị ngắm trai? Em đi rồi, không còn ai dịch truyện đam mỹ cho chị nữa. Chị sẽ cô đơn."
Tôi mồ hôi ròng ròng...... Mặc dù chị nói tiếng Anh, học sinh xung quanh không phải ai cũng hiểu được. Nhưng có thể nói bé một chút hay không. Tôi nhìn quanh, chụm đầu nói nhỏ, jeSSe-lequiidnnn "Về sau chị có thể đến nhà tôi xem phim Siêu nhân, gần đây tôi...... Hê hê, vừa mới mua không ít phim hay. Đều là hàng Nhật Bản."
Mắt Lynda sáng lên, ánh nhìn mãnh liệt như mẹ ruột hôn cái chụt, "Tô Xán, chị biết mà, em hiểu chị nhất. Chị quyết định, về sau chị sẽ theo em lăn lộn. Em đi đâu chị theo đó."
Lúc tôi đang bị lắc không kịp thở, một âm thanh bên cạnh lạnh lùng bắn ra một tràng tiếng Anh lưu loát: "Tôi không thích mỗi lần đi đâu cũng đều có chị đi theo."
Lynda lập tức buông tôi ra, trợn mắt, "Ai cần cậu thích? Tôi đi theo Tô Xán, không phải theo cậu."
Cậu ta chậm rãi kéo tay tôi, túm tôi ra phía sau, nở một nụ cười rất chi là đắc ý, "Bởi vì về sau Tô Xán đi đâu tôi cũng đi theo cậu ấy."
Nói vừa xong, mặt tôi liền nóng lên.
Lynda nghẹn ngào một hồi, lấy tay sửa lại mái tóc như cái ổ gà của mình, "Hừ ~ xem như cậu lợi hại, về sau cô ấy có đi ỉa cậu cũng phải đi theo." Nói xong, mắt đánh qua chỗ khác.
Tôi đỏ mặt, phát ra một tiếng yêu kiều, "Cục giấy nhỏ......"
Tay Vương Thuyết run run, "Sao vậy?"
Tôi rất chi là ra dáng nàng dâu nhỏ nói: "Về sau cậu đi đâu, tôi đi đó."
Cậu ấy vỗ vỗ đầu tôi, "Được."
"Mặc kệ cậu có đi ị bốc mùi, hay bị người ta đuổi giết gãy tay gãy chân. Hoặc giả là trốn nơi hẻo lánh nhỏ nào đó, tôi cũng vẫn luôn bên cạnh cậu, sống chết có nhau." Nói xong, tôi còn bày ra nét mặt Lưu Hồ Lan anh dũng hy sinh, rất là kiên định nhìn cậu ấy.
Cậu ấy tôi, ánh mắt lóe lên.
Loại ánh mắt này tuyệt đối không phải là bị cảm động nhất thời... Sáng lên, cái biểu cảm ấy giống như thấy tôi đội bô trên đầu vậy.
"Tôi với cậu cùng nhau, phải dùng cách thức thô tục như vậy mới được à?" Cậu ta thở dài, "Cậu không thể thổ lộ một cách bình thường sao?"
Tôi nhìn trời suy nghĩ một chút, nhớ lại cảnh nổi tiếng.
Quay mặt sang, hướng về phía cậu ta rồi rất là thâm tình nói: "Tôi thích cậu."
Cậu ta cười lên, cười đến ấm áp."Có thích nhiều không?"
Dựa sát vào cậu ta, hì hì."Không bao giờ ngừng thích, giống như gỉ mũi không bao giờ hết. Lúc đi ị cũng không quên tôi rất thích rất thích cậu, Vương Thuyết." Nói xong, tôi mong đợi nhìn cậu ta.
Cái tay đang chuẩn bị vuốt ve tôi đầu cứng lại dừng ở giữa không trung. Sau một lát, dddIInDanN cậu ta còn cười, một đôi mắt phượng khẽ giương lên, "Được được. Có sáng tạo, cậu phải nhớ kỹ đấy."
Nghỉ hè, tôi mang bài tập cấp ba ra học, tốn hơn ngày ôn tập đã nhớ được gần hết. Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ trùng sinh về sau tôi phát giác trí nhớ của mình tốt hơn nhiều so với trước kia, học cũng rất nhanh. Đọc sách cũng nhẹ nhõm đi bao nhiêu so với hồi trước.
Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút cũng không phải không có khả năng, từ nhỏ tôi đã là người tự do tự tại, chính là không muốn người khác can thiệp quyết định cuộc đời tôi. Sau khi trùng sinh, vốn đã có cơ sở, vì nền tảng viết lách tương lai, mỗi ngày tôi đều chủ động chuẩn bị bài vở. Hơn nữa có đồng chí Tiểu Vương ở bên cạnh, một loại cạnh tranh thúc đẩy, đọc sách vào đầu hơn trước kia rất nhiều, hiệu suất cũng cao.
Nhận được thư thông báo trúng tuyển, mẹ tôi rất là hớn hở hống hách cầm thành tích của tôi chạy một vòng quanh nhà người thân, về đến nhà cả người vẫn ở trong trạng thái điên cuồng hưng phấn, không biết đặt tâm trí đi đâu.
Thừa dịp này, tôi xin được vạn tiền thưởng. Tự mình chạy đi mua notebook.
Từ đó, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi trạng thái quẫn bách khi phải mua CD. Bắt đầu thời đại công nghệ, mỗi sáng sớm tỉnh lại, chính là nằm trên giường xem phim và xem phim. Ăn cơm ở trên giường. Ăn xong rồi tiếp tục trên giường. Xem phim, nhìn giá phòng, nhìn thị trường chứng khoán.
Thị trường chứng khoán kiểu này, tôi chỉ là đơn thuần nhìn một chút đồ thị, có điều suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó rất là nghiêm túc sờ sờ màn ảnh. Đối với tôi mà nói, có một loại ý thức, thị trường chứng khoán đi càng tốt, bất động sản cũng càng tốt. Cho nên, nhìn cái đường cong càng ngày càng lên cao, trong lòng tôi càng kích động.
Buổi sáng Vương Thuyết đã lên QQ tìm tôi, hỏi: "Cậu ở đâu?"
Tôi dụi dụi mắt, "Ở trên giường."
Buổi trưa, lại hỏi: "Ở đâu?"
Tôi tiếp tục gõ, "Trên giường chứ sao."
Lúc tối, Vương Thuyết gửi cái vẻ mặt bất đắc dĩ cho tôi, "Cậu đừng nói với tôi, cậu vẫn còn ở trên giường."
Tôi rất là sợ hãi hỏi cậu ta, "Khoảng thời gian này, cậu thấy tôi không ở trên giường thì ở đâu? Trên đường hả?"
Cậu ta gửi cái mặt chảy mồ hồi, "Cậu định cùng cái giường làm liều à."
Tôi sờ sờ giường của mình, tình thâm thành thực gõ chữ, "Cậu không hiểu, đó chính là người tình của tôi. DDlEqUiiidn Tôi muốn cùng nó cho đến già."
Đầu kia Vương Thuyết trầm mặc. Không thèm nhìn tôi.
Rốt cuộc tình trạng này kéo dài đến một tuần lễ, Vương Thuyết gọi điện thoại kêu tôi ra cửa.
Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi, "Tô Xán, cậu béo lên."
Tôi rất là hoảng sợ ôm mặt của mình, "Đâu có đâu có? Chỗ nào mập?" Mập vẫn khiến tôi sợ, cái chữ này ở trước mặt tôi nói cũng không thể nói.
Cậu ta cười cười, "Xem ra, người tình của cậu chăm cậu vô cùng tốt. Cậu chắc vì người ta mà cả tháng không ra khỏi nhà mất."
Trong đầu nhanh chóng buộc vòng một hình ảnh, ngày nào đó tôi cuối cùng cũng phải xuống giường, chân tôi vừa chạm đất, mặt đất rung rung, lúc tôi đứng lên mặc quần áo, mặt đất dưới chân tôi sụp đổ.
Tôi bày ra bộ mặt Lan Hoa Chỉ."Không được ~ tôi không được béo lên. Làm thế nào làm thế nào bây giờ?"
Cậu ta hơi nhíu lông mày, rất là chăm chú nhìn tôi, "Không bằng, cậu theo tôi đi du lịch? Có thể vận động, có thể giảm cân."
Tôi rất là xấu hổ nói, "Du lịch vận động? Là trên giường, hay là dưới giường đất?" Nói xong rất là nhăn nhó xoay người, "Cô nam quả nữ, dã ngoại ở nơi hoang dã, không được không được."
Cậu ta nhìn tôi, vẻ mặt hoảng sợ, "Cậu cho tôi cũng không thèm. Tôi nói là, vừa lúc nghỉ hè không có chuyện gì làm, chúng tôi đi Nhật Bản nghỉ ngơi một chuyến. Đơn vị mẹ tôi tổ chức đi du lịch."
Tôi nghi ngờ, "Bà mẹ quái chiêu của cậu cũng đi làm cơ á?"
Khóe miệng cậu ta co rút một cái, "Mẹ tôi...... Cũng có công việc đàng hoàng."
Miệng tôi nhếch lên, "Ha ha ~ đơn vị tổ chức, không cần tiền, đúng không?"
Cậu ta gật đầu một cái, dáng vẻ ung dung nhàn nhã nhìn tôi."Không lấy tiền, ăn ở bao tất. Chỉ là, cậu và tôi ngủ một phòng." Jesse[email protected] Nói xong lại gần, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, "Hừ ~ thân thể nhỏ bé, cho tôi thì miễn cưỡng đủ tiền cơm."
Ăn uống bao trọn, đi lại miễn phí, còn có tiểu soái ca Vương Thuyết bồi ngủ, nước miếng của tôi rất không nghiêm chỉnh chảy ra.
Cậu ta xoa xoa tóc của tôi, "Thứ Hai tuần sau tôi đến nhà đón cậu."
Tôi vội vàng gật đầu một cái, "Hay lắm. Đến lúc đó nhớ cưỡi đại bạch mã, mang kiệu lớn tám người kiêng tới đón tôi." Nói xong, còn nháy nháy mắt.
Cậu ta im lặng, "Cậu tốt nhất là nên xem ít TV thôi, vận động nhiều một chút."
"Cái gì?"
"Mấy ngày không gặp, tật xấu não tàn của cậu càng ngày càng nghiêm trọng." Cậu ta rất là bất đắc dĩ thở dài.
Đáng ghét, tôi lập tức nhào qua, gõ một phát thật mạnh lên đầu cậu ta.
Tiểu Chính Thái này, mấy ngày không giáo huấn đã định cưỡi lên đầu tôi rồi. Hừ!