Thượng Hảo Giai và Tăng Nhã Nhu ra khỏi quán cà phê, cô không cùng Nhã Nhu trở lại công ty, mà bắt một chiếc taxi.
Có đôi khi, cô cần ở một chỗ nào đó yên lặng nghỉ ngơi một chút . Thật ra thì trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Thượng Hảo Giai rất muốn hỏi Tăng NhãNhu một câu rằng, rốt cuộc trong lòng Tăng Nhã Nhu hướng về phía người nào? Nhưng, rất rõ ràng cô không thể hỏi, đối với Minh Tuấn, đối với cô, thậm chí liên lụy đến mẹ, có mấy lời, từ lập trường của cô bây giờ, cô không cách nào nói ra khỏi miệng. Thượng Hảo Giai ngồi trên xe taxi, mắt hướng ra ngoài cửa xe nhìn xung quanh một chút, một ngày như vậy, xảy ra bao nhiêu chuyện, thành phố về đêm rất náo động, cô thở dài, thôi, mặc cho số phận đi.
Lúc Thượng Hảo Giai ở trong quán cà phê đã định đi tìm Đa Đa chơi, Đa Đa là một người lắng nghe tốt, mặc dù không biết làm sao để an ủi người khác, nhưng lời nói vụng về của cô ấy, sẽ cho người khác cảm giác ấm lòng, vô cùng ấm. một cô gái bình thản như nước, không tranh quyền thế như vậy, nếu như sinh ra ở cổ đại, có lẽ sẽ là một tiểu thư khuê các .
Mười giờ tối, Thượng Hảo Giai ngồi ở trên xe taxi, mất hai giờ mới đến nơi, tâm trạng vô cùng không tốt.
Trong TURN PUB, không khí còn chưa sôi động. Lúc Thượng Hảo Giai vừa mới tiến vào còn dụi dụi con mắt tỏ ý là không phải cô nhìn lầm rồi chứ, nơi này từ khi khai trương đến bây giờ luôn sôi động, nhưng sao lại không có người.
Bảo vệ đi nói cho Đa Đa biết Thượng Hảo Giai tới, Đa Đa lúc này mới híp mắt từ phòng làm việc trên lầu đi xuống. Thượng Hảo Giai vừa mới thấy Đa Đa đã sợ hết hồn, đây là Đa Đa sao? Căn bản không phải cô gái nhỏ thanh thuần như nước đó rồi, làm sao mấy ngày không thấy lại giống như Tăng Nhã Nhu rồi? Mẹ nó, đây cũng quá nhanh đi. Xem ra, hôm nay cô phải trở về phủ, trở về đường cũ rồi.
Đa Đa vừa đi ra, nhìn thấy Thượng Hảo Giai, nhỏ giọng châm chọc nói: "Em còn biết tới đây hả?"
Thượng Hảo Giai rỗi rãnh không có việc gì làm, tựa như trêu chọc Đa Đa, cố ý làm bộ như không biết: "Tiểu thư, ngài là nói chuyện với ta sao?"
Đa Đa liếc mắt nhìn Thượng Hảo Giai, nũng nịu mắng: "Cái đò lắm mồm."
Thượng Hảo Giai làm bộ như toàn thân run rẩy, ôm lấy hai cánh tay, giả cộ cô rất lạnh, dung vẻ mặt ngài nhận lầm người nhìn Đa Đa nói: "Ai u, tiểu thư, ngài đừng như vậy, ngài là ai vậy?"
Đa Đa mỉm cười dịu dàng , lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ một cái vào cái đầu nhỏ xinh đẹp của Thượng Hảo Giai "Bốp." , sau đó cười càng thêm dịu dàng hỏi Hảo Giai "Nghĩ sao hả?"
Thượng Hảo Giai xoa đầu, đau đến rơi nước mắt, oán giận nói: "Ai u uy ~ chị nhẹ một chút, hai chúng ta có bao nhiêu thù hận mà chị xuống tay nặng như vậy. Đánh choáng váng, đều đánh chóang váng, biết không hả? Bà lão."
Đa Đa hừ lạnh một tiếng, có chút khinh bỉ nhìn Thượng Hảo Giai nói: "Em phải là ngày ngày không treo ngược, còn không bằng đem em cho đánh ngu đấy."
Thượng Hảo Giai nghe xong vốn định cãi lại, sau đó lại nghĩ, cãi lại cũng vô dụng, cô nàng Đa Đa này không nói lời nào là may, vừa nói liền tổn hại chết, mình còn muốn sống thêm hai năm, thôi, vẫn là câm miệng xoa đầu, thật là đau.
Thượng Hảo Giai và Đa Đa đi tới phòng làm việc. Đa Đa nhìn Thượng Hảo Giai, cảm giác có chút đau long. Mặc dù có thể không cần đi liên hệ Nhã Nhu, nhưng chuyện tình của nha đầu này trong lòng cô đều biết, mặc dù không thể nói gì, cũng không giúp được cái gì, nhưng là cô đã rất nỗ lực, Thượng Hảo Giai như vậy khiến Đa Đa cảm thấy không thể ra sức, nha đầu này, có lẽ trời sinh kiếp này nhất định phải cùng Tiêu Minh Tuấn muốn dây dưa không rõ. thật ra thì Đa Đa luôn cho rằng Thượng Hảo Giai thích Tiêu Minh Tuấn, nhưng vì một chút nguyên nhân đặc biệt, cô không thể nhiều lời. Nếu như muốn hỏi tại sao, có lẽ, phải nói là hâm mộ thôi.
Lúc Thượng Hảo Giai ở trường học thì có hai người Vương Đào và Tăng Nhã Nhu lót đường, lại có Tiêu Minh Tuấn phía sau đi xử lý những cục diện rối rắm kia, cộng thêm cái miệng nhỏ nhắn biết ăn nói, các thầy giáo cũng bị cô ấy dỗ ngọt, chuyện gì tốt đều nhớ đến Thượng Hảo Giai, mặc dù thường không học tập, nhưng vì có một khuôn mặt nhỏ nhắn, thường đại biểu trường học tiếp đãi và hướng dẫn khách quý cùng người nước ngoài, căn bản không cần lo lắng cái gì, về cơ bản cái gì cũng không cần làm, một cái bằng tốt nghiệp đến tay, cuộc sống gia trôi qua không buồn không lo, tự nhiên phóng khoáng . Không giống cô, luôn vì mấy môn ngành học mà hao tổn tâm trí. Ba cô vốn là quan lớn, đối với cô cái gì cũng muốn làm hoàn mỹ, không phải số hai thì nhất định phải là số nhất. Giống như cuộc sống của cô, chuyện vụn vặt, chi tiết, bị cha cô giáo dục, cái gì cũng phức tạp hóa, kịch liệt hóa, nếu như không đạt tới tiêu chuẩn, thì là sỉ nhục cái nhà này. Kể từ gặp phải Thượng Hảo Giai, cô mới biết, cuộc sống của con gái có thể vui vẻ như vậy, con gái có thể tự lựa chọn cách sống của chính mình, cô có quyền này . Cô ấy ủng hộ cô, cô ấy nói với cô thuyết phục ba mẹ ra sao, trao đổi với ba mẹ như thế nào. Bởi vì biết cái nha đầu ngốc ngây thơ, lại trượng nghĩa, chân thành này, cuộc sống của cô bây giờ mới có thể nhẹ nhàng như vậy, không hề bị trói buộc nữa. Cô ấy như vậy, cười mỗi ngày, đã từng có đoạn thời gian, cô cảm thấy mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy thì sẽ không sợ hãi, cô ấy giống như mặt trời rót vào cuộc sống của cô ánh mặt trời mới. Cô vẫn cho là cô ấy mỗi ngày cười là vui vẻ, nhưng không biết, thật ra thì nội tâm cô ấy càng yếu ớt, càng bất lực. Bên ngoài thì bền chắc không pha vỡ, nội tâm lại không chịu nổi một kích. Thì ra là bởi vì người con trai kia, Tiêu Minh Tuấn.
Đa Đa nhớ, năm thứ hai đại học Thượng Hảo Giai có một lần rất khổ sở, vô cùng khổ sở, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy cười nhìn cô, trên gương mặt lại một chảy từng giọt trong suốt, cô ấy hỏi cô: "Đi uống rượu không?" Tuy rằng cô không muốn, nhưng vẫn gật đầu một cái. Ngày đó, cô phát hiện hai chuyện. Một chuyện là mặc dù bia khó uống, nhưng cô uống lại không say, chuyện còn lại là, Thượng Hảo Giai uống say, nói cho cô biết, cô ấy thích Tiêu Minh Tuấn, thích tên súc sinh kia nhiều năm.
Gần mười rưỡi, hai người xuống lầu, ngồi vào quầy rượu, Đa Đa đốt một điếu thuốc đưa cho Thượng Hảo Giai. Thượng Hảo Giai thấy bộ dáng Đa Đa hút thuốc lá, nhíu mày một cái. dáng vẻ Đa Đa hút thuốc lá luôn là không phối hợp như vậy, một tay vỗ đem thuốc lá của Đa Đa đánh rụng."Đừng có hút nhiều như vậy ."
Đa Đa cười lên, nhìn bộ dạng Thượng Hảo Giai, cô không biết nói làm sao, không thể nghi ngờ Thượng Hảo Giai chính là cô gái thích hút thuốc lá, lại đi nói cô. Vì xinh đẹp, vì tức giận, vì sĩ diện. Thật là lý luận ngu ngốc, mọi người tự động che giấu thôi. . . .
Người bán rượu vô cùng có nhãn lực, đưa cho Đa Đa và Thượng Hảo Giai hai ly rượu đỏ, Thượng Hảo Giai nhìn cái người sắp ba mươi tuổi đó, trong lúc rãnh rỗi, chọc hắn.
"Chú à, cháu không uống cái này."
"Gọi ta là trai đẹp, ta đưa cho cô rượu ngon."
"Trai đẹp? Trai đẹp là thần sao? Có thể ăn được không?"
"Được rồi, đừng nói nhảm, cho cô biến đi."
Thượng Hảo Giai và Mộng Khiết ôm cây cười rất to, chú bảo vệ rượu này vốn là như vậy, không có việc gì thì nổi điên, Thượng Hảo Giai mỗi lần tới đều cùng chú ầm ĩ. Thật ra thì dáng dấp hắn rất đẹp trai, giống như A Ngưu ca hát, đặc biệt rất gần gũi, còn khôi hài, thích đùa giỡn. Không giống Tiêu Minh Tuấn, dáng dấp giống như Lương Triều Vĩ , còn đặc biệt thích đùa quá lố. Thượng Hảo Giai cảm thấy, nếu như Tiêu Minh Tuấn sinh vào năm , hắn nhất định có thể diễn Bến Thượng Hải. Tại sao vậy? Có thể đùa quá lố chứ sao. Cái gì bến Thượng Hải, đêm Thượng Hải, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông (Tân dòng sông ly biệt). Những thứ này nên cho tiểu Nha đi diễn, tốt nhất chụp cảnh hắn bắn nhau, là cái loại cầm súng, mặc áo khoác, còn phải là màu đen, đặc biệt dài, còn phải mở , mang theo một cái kính đeo mắt, còn ngậm cây tăm, còn phải mang theo cái mũ vành lớn màu đen, sau đó cầm khẩu súng, bắn từng phát chết kẻ địch.
Lương Triều Vĩ (sinh ngày //) là nam diễn viên Hồng Kông nổi tiếng. Anh bắt đầu sự nghiệp với phim truyền hình và được mệnh danh là một trong "Ngũ hổ tướng" của TVB thập niên cùng Lưu Đức Hoa, Hoàng Nhật Hoa, Thang Chấn Nghiệp, Miêu Kiều Vỹ. Sau đó Lương Triều Vĩ chuyển sang điện ảnh và đạt được nhiều thành công.
Lương Triều Vĩ đã đoạt giải diễn viên nam xuất sắc nhất trong liên hoan phim Cannes và là người đang giữ kỉ lục với lần đoạt giải thưởng điện ảnh Hồng Kông cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Anh cũng được chọn là Đại sứ của ngành giải trí Hồng Kông .
Nghĩ tới đây, Thượng Hảo Giai cười không được, lại ngốc ngếch tự tại trên quầy bar nở nụ cười, Đa Đa bên cạnh thấy cái bộ dáng này của Thượng Hảo Giai, bất đắc dĩ đẩy cô một cái hỏi: "Cười khúc khích cái gì hả ?"
Thượng Hảo Giai vừa cười, vừa lắc đầu, nói với Đa Đa: "Ai, Tiêu Minh Tuấn mang em đi rồi."
Đa Đa gật đầu, bày tỏ mình đã sớm sáng tỏ: "Chị biết rõ mà."
Thượng Hảo Giai có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi "Có người nói cho chị à?"
Đa Đa lộ ra cười xấu xa, đáp: "Chị đoán cũng đoán được, nhà lớn sạch sẽ như vậy, không phải là phong cách của em, Tuấn Tuấn ở phòng lớn như vậy , trừ giường của chó, em còn phải cho bày giường cá nhân, không phải là trong phòng có nhiều người thì còn có thể là cái gì?"
"Ách. . . . . ."
"Hôm nay có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì."
"Nói dóc."
"Ừ. . Hắc hắc, thật ra thì em cùng Nhã Nhu ngả bài, chỉ đơn giản như vậy thôi, hiệu quả dự trù không tệ."
"Là chuyện của Thành Dật?"
"Ừ."
" Rốt cuộc Thành Dật cùng Tiêu Minh Tuấn chuyện gì xảy ra à? Em nói rõ ràng cho chị nghe."
"Thành Dật cùng Tiêu Minh Tuấn là anh em cùng cha khác mẹ, thì ra là cha Tiêu Minh Tuấn không tình nguyện cưới mẹ Thành Dật. Sau đó mẹ Thành Dật ca ca chết, ba Tiêu Minh Tuấn phải dẫn Thành Dật trở lại. Bởi vì Tiêu Minh Tuấn và mẹ Tiêu không biết Thành Dật ca ca có chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng Thành Dật ca ca là con của bạn cha Tiêu, bởi vì cha mẹ đều mất, điều kiện gia đình rất tốt, cha Tiêu liền đem đứa bé đáng thương này nhận trở lại. Thành Dật ca ca rất dịu dàng, mỗi ngày đều mang theo ta cùng Tiêu Minh Tuấn đi chơi, chăm sóc hai chúng ta. Anh ấy rất giống Tiêu Minh Tuấn, không cần cố gắng học tập, thành tích cũng sẽ rất tốt. Khi đó em đứng ở góc tường len lén mắng Tiêu Minh Tuấn, có lúc mẹ em bởi vì thành tích mắng em, ngay cả Thành Dật ca ca em cũng mang ra mắng. Sau một thời gian ngắn, có một ngày em cùng Tiêu Minh Tuấn ở bên đường chơi, một chiếc xe hơi bởi vì muốn vượt một chiếc xe trước mặt, hướng bên đường nghiêng nghiêng, em và Tiêu Minh Tuấn khi đó còn nhỏ, chẳng qua là cảm thấy sợ cũng không biết chạy trốn. Lúc này Thành Dật ca ca chạy tới đem hai đứa đẩy ra. Trong lòng em lúc đó rất sợ hãi, vừa nhắm mắt đã ngất đi. Lúc em tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cha Tiêu hung hăng đánh mẹ Tiêu một bạt tai, sau đó liền đi ra ngoài. Lúc em xuất viện mới biết, một cái cánh tay của Thành Dật ca ca bị tàn phế, thần kinh gảy lìa, giải phẫu cũng không nhất định có thể trị hết, tương đương với tàn phế. Qua vài ngày nữa, cha Tiêu nói muốn mang Thành Dật đi nước ngoài xem, có thể chữa khỏi cánh tay này hay không, bởi vì mẹ Tiêu cũng rất áy náy, nên dã cho phép. Hôm sau chúng em đưa bọn họ lên máy bay, sau lại lại nghe nói Thành Dật ca ca cùng cha Tiêu bởi vì tai nạn máy bay ngoài ý muốn bỏ mình, em nhớ được khi đó hình như em năm tuổi, Tiêu Minh Tuấn bảy tuổi. Sau đó lúc em mười bảy tuổi, nhận được điện thoại của Thành Dật ca ca, anh ấy nói cho em biết anh ấy sống rất tốt ở Australia. Để cho em giữ bí mật, chỉ được nói cho mẹ em biết. Em nói cho mẹ, mẹ nhắc em một câu, chuyện này không thể nói cho Tiêu Minh Tuấn. Về phần tại sao Tiêu Minh Tuấn biết được. Nghe nói hình như là lúc hắn mười tuổi ra nước ngoài, nhìn thấy Thành Dật cùng ba hắn, sau đó hắn điều tra thì biết. Chuyện về sau chị cũng biết rồi."
"Vậy làm sao em biết Tiêu Minh Tuấn biết rõ chân tướng?"
"Bởi vì khi đó em vừa đúng phát sốt, trong nhà không có ai, chỉ có hắn chăm sóc em, hắn nhận điện thoại từ thám tử tư của bị em nghe thấy."
"Vậy bây giờ em tính toán như thế nào?"
"Đẻ mặc cho số phận thôi. Thành Dật ca ca trước khi đi muốn gặp hắn một lần."
Thượng Hảo Giai nói xong câu đó liền nằm ở trên bàn, Đa Đa bên cạnh cầm ly rượu lên, cười. . . .