Thượng Hảo Giai đứng lên, nhẹ nhàng bước về phía Tiêu Minh Tuấn, đi tới trước mặt Tiêu Minh Tuấn, đột nhiên cô bổ nhào vào người anh, đúng, là mạnh mẽ bổ nhào, cô nhào tới trên người Tiêu Minh Tuấn, Tiêu Minh Tuấn vội vàng ôm lấy Thượng Hảo Giai, sợ cô ngã xuống. Anh lắc đầu một cái, trong lòng thầm thở dài: nha đầu này, vẫn không thể an ổn . Nghĩ tới đây Tiêu Minh Tuấn không khỏi cười lên, cúi xuống xem Thượng Hảo Giai trong ngực, vậy mà mới vừa cúi đầu lại cảm thấy trên môi mềm nhũn, trên cổ treo một nữ tinh tinh. Rất tốt, Tiêu Minh Tuấn bị một nữ tinh tinh say rượu hôn.
Theo lý thuyết, Tiêu Minh Tuấn nên đẩy Thượng Hảo Giai ra. Vậy sao anh vẫn còn ôm chặt Thượng Hảo Giai, xoay một vòng, đem cô chống đỡ ở góc tường, bắt đầu đầu cùng cô môi lưỡi triền miên, đôi tay kia vẫn còn ở trên người Thượng Hảo Giai sờ loạn, tại sao vậy chứ? Tại sao vậy chứ? Đây là vì cái gì chứ ?
Lời nói rất cẩu huyết, đây là vì yêu. . . . . . . .
Lúc hai người đều vô cùng say sưa, Thượng Hảo Giai đột nhiên cảm giác cánh tay Tiêu Minh Tuấn đặt ở trên người cô bắt đầu dùng sức, thật giống như muốn đem mình tiến vào trong thân thể hắn. Đột nhiên . . . .
Dạ dày Thượng Hảo Giai quay cuồng, lý trí rạn nứt, (ta là bé cua đồng ngoan), cứ như vậy, một đống thứ từ trong dạ dày đại tiểu thư Thượng Hảo Giai lăn lộn ra phá hủy khung cảnh ám muội này.
Cũng may, Tiêu Minh Tuấn tránh kịp thời, sau đó anh cảm thấy nếu như anh không có kịp thời né tránh, anh phải đem mấy thứ đó làm đồ ăn khuya rồi.
Tiếp theo, chăm sóc Thượng Hảo Giai vừa nôn hết xong, lý trí Thượng Hảo Giai không rõ, nhưng thật ra là giả bộ, Thượng Hảo Giai có một tật xấu, nôn xong liền tỉnh táo, chỉ là Tiêu Minh Tuấn không biết mà thôi. Tiêu Minh Tuấn ôm ngang người Thượng Hảo Giai lên, trở lại phòng của anh. Đầu tiên Tiêu Minh Tuấn thả Thượng Hảo Giai lên trên giường,sau đó thay quần áo. Chỉ mặc nội y bên trong ( ta là bé cua đồng ngoan ), cởi quần áo xong, anh xoay người cầm bộ quần áo màu trắng mặc vào, rồi cở bỏ quần áo bẩn cho Thượng Hảo Giai.Thượng Hảo Giai nằm ở trên giường nhìn lén anh thay quần áo, cô nhớ lúc ấy cô mặc bộ váy đầm hang hiệu, thật ra người cô thì không có bẩn lắm, nhưng là không biết vì sao Tiêu Minh Tuấn vẫn là đem cô lột sạch, chỉ còn dư ba điểm, mặc cho cô áo sơ mi.
Lúc Tiêu Minh Tuấn vừa mới giúp Thượng Hảo Giai thay quần áo, Tăng Nhã Nhu gõ cửa phòng, Tiêu Minh Tuấn cùng cô nói nhỏ mấy tiếng, rồi đi ra ngoài. . .
Thượng Hảo Giai ở trên chiếc giường rộng lớn, kéo chăn, ngủ ngon lành. . . .
Thượng Hảo Giai vừa nghe xong, vui mừng nhảy lên, hô tô về phía Nhã Nhu: "Nha. . Nhã Nhu. . . Cậu chính là ân nhân của tớ." Vừa hô xong, thấy mọi người trong quán cà phê đều nhìn mình lần thứ hai, cô đỏ mặt, ngồi xuống thu tay lại.
Tăng Nhã Nhu vô lực xem thường, cực kỳ tức giận nói với Thượng Hảo Giai: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu muốn nói cái gì? Nói cho rõ ràng, đừng có vừa nhìn thấy tớ đã bắn ánh mắt phức tạp như thế tới, tớ biết cậu có một đống vấn đề muốn hỏi tớ."
Thượng Hảo Giai cũng biết hành động vừa rồi của mình rất khoa trương, rất mất mặt, điều đó làm cho Tăng Nhã Nhu cảm thấy rất mất mặt. Cô chỉ có thể đỏ mặt thận trọng nói với Tăng Nhã Nhu: "Vậy tớ hỏi, nhưng không cho phép cậu nói dối."
Tăng Nhã Nhu nhìn Thượng Hảo Giai, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Tớ không nói dối. Nhưng cậu trả lời tớ mấy vấn đề trước, rồi cậu bắt đầu hỏi tớ, được không?"
Thượng Hảo Giai gật đầu đáp: "Ừ, được."
Tăng Nhã Nhu đốt một điếu thuốc, cô muốn hỏi cái này, thật ra, cô chỉ là muốn biết cuối cùng người hỏi được đáp án."Giai Giai, cậu nói cho tớ biết, cậu biết cái gì?"
Thượng Hảo Giai suy nghĩ một chút, cân nhắc hơn thiệt, vẫn quyết định nói: "Tớ. . Tớ biết rõ kế hoạch của các cậu, tớ biết rõ Tiêu Minh Tuấn muốn Thành Dật ca ca làm gì."
Tăng Nhã Nhu từng bước từng bước ép sát, hỏi: " Có phải cậu âm thầm nghĩ tới việc ngăn cản hay không?"
Thượng Hảo Giai gật đầu một cái, nhỏ giọng đáp: "Tớ có nghĩ qua."
Tăng Nhã Nhu nhíu mày một cái, hỏi tiếp: "Cậu có cùng Thành Dật liên lạc không?"
Thượng Hảo Giai vẫn còn có chút do dự, nhưng vừa nghĩ, không phải bây giờ cô đang đánh cuộc hay sao, liền không đếm sỉa gì đến nói: "Có, vẫn có."
"Thành Dật vẫn biết kế hoạch của chúng ta đúng không, hoặc là nói không cần cậu nói anh ấy cũng biết?"
"Ừ, anh ấy biết. Là bởi tớ không ngừng nói với Thành Dật ca ca, anh ấy mới nói thật với tớ ."
"Bố của Minh Tuấn không có chết, cậu cũng biết?"
"Chết rồi, các cậu không biết , chỉ có tớ cùng thành Dật ca ca biết."
"Tại sao cậu vẫn không nói cho Minh Tuấn? Ngoại trừ sợ anh ấy đau lòng, sau đó trả thù Thành Dật, có phải cậu có tính toán khác hay không?"
"Ừ, chủ yếu vẫn là sợ anh ta trả thù Thành Dật, còn cái khác là tớ muốn dùng Thành Dật để kích thích Minh Tuấn."
" Bây giờ Thành Dật đang ở đâu?"
Thấy Thượng Hảo Giai đối với mình lắc đầu, Tăng Nhã Nhu lớn tiếng nói với cô: "Cậu biết, đừng có lắc đầu, nói cho tớ biết, tớ sẽ không nói cho Minh Tuấn."
Thượng Hảo Giai hoảng sợ nói: "Thật sự cậu sẽ không nói sao?" Thấy Tăng Nhã Nhu gật đầu một cái, Thượng Hảo Giai nói tiếp: "Ở chỗ này, anh ấy sống rất tốt, nhưng mà tớ vẫn không đi tìm anh ấy, tớ không muốn quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa."
" Rốt cuộc cậu đối với Thành Dật là cảm giác gì?"
Thượng Hảo Giai bị Tăng Nhã Nhu hỏi cái vấn đề này, kêu rên một tiếng, đáp: "Tớ đối với Thành Dật.., tớ đối với Thành Tật chỉ là anh em. Có lẽ lúc bố tớ chết, tớ coi anh ấy là anh trai của tớ. Cũng có lúc tớ không biết mình coi anh ấy là gì. Vốn dĩ tớ vẫn cho rằng tớ thích anh ấy, nhưng, có một ngày, anh ấy nói cho tớ biết anh ấy thích tớ, tớ lại do dự, khi đó tớ mới hoàn toàn khẳng định, tớ thích Tiêu Minh Tuấn."
Tăng Nhã Nhu nghe xong, nhíu mày, thì ra thật sự là cái bộ dạng này, một lúc lâu sau, cô nói: "Thôi được rồi , vấn đề của tớ đã hỏi xong, giờ đến cậu hỏi."
Thượng Hảo Giai nhún vai, làm vẻ mặt không sao cả, nói với Tăng Nhã Nhu: "Tớ muốn biết rốt cuộc kế hoạch của các cậu như thế nào? Bởi vì tớ tò mò, không biết Thành Dật ca ca có đoán chính xác hay không."
Đầu tiên Tăng Nhã Nhu là nhìn mặt của Thượng Hảo Giai hai phút, cô muốn biết rốt cuộc có phải thật sự nha đầu này không biết hay không, cuối cùng cô thở dài, vãn là nói ra." Minh Tuấn biết Thành Dật cùng chú Tiêu ở Australia, anh ấy cũng biết lần đó chú Tiêu làm ra một màn tai nạn máy bay đến cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ấy chính mắt thấy toàn bộ quá trình chú Tiêu giả chết. Sở dĩ anh ấy tìm được Vương Đào và tớ giúp, chỉ là bởi vì anh ấy biết tớ...tớ, tớ . . ." Nói đến đây, Tăng Nhã Nhu không dám nói tiếp, cô không biết nói thế nào, chẳng lẽ cô thật sự muốn nói với Thượng Hảo Giai rằng cô thích Tiêu Minh Tuấn?
Thượng Hảo Giai khẽ khổ sở cười một tiếng, thay Tăng Nhã Nhu nói tiếp: "Chỉ là biết cậu thích anh ta?"
Nghe Thượng Hảo Giai nói, lần này, đến phiên Tăng Nhã Nhu kinh ngạc. Nhưng mà Tăng Nhã Nhu dù sao cũng là người có thể khống chế rất tốt bản thân mình, cô chỉ là hơi cao giọng hỏi "Cậu biết?"
Thượng Hảo Giai bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Tớ vẫn biết, Nhã Nhu, bây giờ cậu thế nào? Cậu còn thích. . . Thương anh ta sao?"
Tăng Nhã Nhu nhìn Thượng Hảo Giai lộ ra một vẻ dịu dàng, mỉm cười đáp: "Không, Giai Giai, cậu biết, tớ là người mắt cao hơn đầu, kiêu căng tự phụ. Cậu luôn luôn hiểu rõ tớ, tớ đã từng hoài nghi cậu biết tâm ý của tớ đối với Tiêu Minh Tuấn, nhưng, mỗi lần cậu đều chân thành cười với tớ như vậy, khiến cho ta nghĩ cậu căn bản không biết. Lúc đó, cậu biết, trong lòng tớ oán hận chính mình, tự trách mình cỡ nào. Thậm chí tớ đã từng có ý nghĩ tranh giành anh ấy, nhưng Giai Giai, chính cậu, cậu giúp tớ bỏ đi ý nghĩ này, cậu cho tớ biết, có những thứ nhất định không phải là của mình, vô luận mình muốn phải có cỡ nào, cũng không thay đổi được gì. Giai Giai, cậu phải tin tưởng tớ, tớ nói cho cậu biết, Tiêu Minh Tuấn đối với tớ, bây giờ anh ấy đối với tớ vẫn như cũ. Nhưng, tớ sẽ không có suy nghĩ tranh giành nữa đâu, dù sao, trong lòng anh ấy chỉ có cậu." Cô biết, cô gái Thượng Hảo Giai này sẽ không để ý , cô biết giờ khắc này cô vì thái độ của Thượng Hảo Giai mà hoàn toàn buông tay, đối với Tiêu Minh Tuấn, đối với tâm ý của cô, cô đều buông tay.
Trong mắt Thượng Hảo Giai tràn đầy chân thành, giọng nói của cô rất nặng nề, rồi lại nghiêm túc: "Nhã Nhu, tớ tin cậu, nếu như không tin, tớ sẽ không bao giờ còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu, hoặc là để cho cậu xuất hiện trong cuộc sống của "chúng tớ". Vậy anh ta coi trọng Vương Đào, nguyên nhân là bởi tài trí cùng tài lực của Vương Đào sao?" Cô biết, nhiều hơn Điềm Điềm trong lòng một mực đều nghiêng về phía cô ,cho nên Điềm Điềm đang âm thầm chú ý Tăng Nhã Nhu cùng Tiêu Minh Tuấn.
Tăng Nhã Nhu cởi bỏ khúc mắc, nói chuyện rất dễ dàng, cô đáp lời Thượng Tốt Giai: "Ừ, đoán đúng một nửa. Quả thật anh ấy coi trọng Vương Đào ở hai điểm này, điều đó trợ giúp anh ấy rất nhiều trong việc hồi phục công ty sụp đổ của chú Tiêu. Nhưng, người như Vương Đào, bên cạnh Minh Tuấn có rất nhiều. Thật ra anh ấy lựa chọn Vương Đào, chủ yếu là do Vương Đào là người một tay mẹ cậu mang ra ngoài. Bây giờ Vương Đào có thể đi tới cái trình độ này, có lien quan rất lớn với mẹ cậu. Hiện tại Vương Đào dưới danh nghĩa mẹ cậu là cổ đông lớn thứ hai trong công ty là. Nghĩa là lúc Vương Đào khởi điểm, mẹ cậu cho anh ta tiền bạc để thành lập cái công ty này, cho nên mẹ cậu muốn đưa cậu tới cái trường học đó, chủ yếu là bởi vì Vương Đào ở đó, có thể âm thầm chăm sóc cậu."
Thượng Hảo Giai nghe xong đáp án có chút giật mình, cô đã từng hoài nghi thân phận của Vương Đào, hiện tại rốt cuộc biết rõ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô đã từng cảm thấy vô cùng hoài nghi người đàn ông đối với cô vô cùng tốt này, rõ ràng không biết, tại sao lại quan tâm mình như vậy, mà bây giờ, rốt cuộc có đáp án.
Thượng Hảo Giai cố ra vẻ nghiêm chỉnh nhìn về phía Tăng Nhã Nhu nói: "Tốt lắm, vấn đề của tớ đã hỏi xong, hiện tại tớ cần cậu giúp tớ một việc."
Tăng Nhã Nhu có chút cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn là khống chế được tâm trạng, cố bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
Thượng Hảo Giai đột nhiên nhếch môi, nói với Tăng Nhã Nhu: "Thanh toán bữa ăn này, tớ quên mang ví tiền rồi."
Tăng Nhã Nhu sửng sốt nhìn Thượng Hảo Giai trước mắt, không tiếng động đại biểu tất cả. . . . .