Nhìn theo bóng Ưng Phi cho đến khi hắn đã đi thật xa, Ngọc Hồ Vương và mười mấy nữ tướng Hồ tộc trong trướng mới thôi khiếp sợ. Ngọc Hồ Vương nói với vẻ lo lắng:
- Đại nguyên thủ, ngài không nên thả hắn đi, Ưng Phi vốn vô cùng xảo trá, là tên nổi danh hung tàn hiếu sát trên đại hoang nguyên, hắn không thể nào hết lòng tuân thủ giao ước.
Mạnh Hổ hờ hững khoát tay:
- Không lo chuyện này, cho dù Ưng Phi hung tàn giả dối đến mức nào cũng tuyệt đối sẽ không lo lắng cho ích lợi của bộ lạc Hùng Ưng. Chỉ cần hắn không phải là kẻ ngu ngốc, vậy sẽ tuyệt không làm chuyện phản bội giao ước, bởi vì giao ước này đối với bộ lạc Hùng Ưng bọn chúng chỉ có lợi mà không hề có hại.
- Đúng vậy!
Ngọc Hồ Vương chợt thoải mái nói:
- Cho dù Ưng Phi có hung tàn giả dối đến đâu, hắn cũng phải e sợ Đại nguyên thủ sẽ dẫn theo liên quân sáu tộc đi chinh phạt hắn. Tuy rằng bộ lạc Hùng Ưng hùng mạnh, nhưng nếu một mình đối mặt với sáu bộ tộc vây công, vậy thì tất bại chẳng nghi. Huống chi ở phía Bắc bộ lạc Hùng Ưng vẫn còn kẻ thù không đội trời chung của bọn chúng là bộ lạc Thiên Lang lúc nào cũng lăm le chờ cơ hội.
Mạnh Hổ uống một hơi cạn hết chén rượu, bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Nữ vương bệ hạ, rượu ngon cũng đã uống, thức ăn ngon cũng đã ăn xong, bản Đại nguyên thủ cũng nên cáo từ. Sắp tới ta còn phải đi tới lãnh địa Báo tộc và Xà tộc để thuyết phục hai bộ tộc trên đại hoang nguyên này tham gia kết minh, nên thật sự là không có nhiều thời gian ở lại nơi đây.
- Đại nguyên thủ phải đi rồi sao?
Ngọc Hồ Vương chậm rãi đứng dậy, giọng đầy lưu luyến:
- Không thể ở lại đây thêm vài đêm sao?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Sau khi liên lạc được với Báo tộc và Xà tộc, bản Đại nguyên thủ tự nhiên sẽ trở lại Nguyệt Lượng châu, lúc đó sẽ đoàn tụ cùng nữ vương bệ hạ cũng không muộn, ha ha!
- Tốt lắm, Hồ Ngọc Nô xin ở tại Nguyệt Lượng châu chờ đợi Đại nguyên thủ thành công trở về, lúc đó sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho Đại nguyên thủ.
Ngọc Hồ Vương như chợt nhớ đến chuyện gì, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng lên, quay đầu lại nói với một nữ tướng Hồ tộc phía sau:
- Hương Nô, lần này Đại nguyên thủ đi đến lãnh thổ của Báo tộc, ngươi hãy suất lĩnh hai trăm tinh binh dẫn đường cho Đại nguyên thủ.
Nữ tướng Hồ tộc có tên là Hương Nô liền khom người đáp:
- Cẩn tuân vương mệnh.
Mạnh Hổ vui vẻ nói:
- Được rồi, bản Đại nguyên thủ cáo từ tại đây.
- Ôi, xin tướng quân Mạnh Hổ chờ cho giây lát!
Mạnh Hổ vừa dứt lời, Tiêu Định Sách bên cạnh nãy giờ vẫn trầm ngâm không nói bất chợt lên tiếng:
- Tại hạ còn có chuyện muốn nói với tướng quân.
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Xin tiên sinh cứ nói.
Tiêu Định Sách nhìn những mỹ nữ Hồ tộc trong trướng mặt lộ vẻ khó xử:
- Chuyện này… có thể nói ở nơi khác hay không?
- Cũng tốt, vậy chúng ta ra ngoài trướng nói chuyện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nói xong, Mạnh Hổ liền dẫn bọn ba người Tiêu Định Sách, Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất bước ra ngoài vương trướng của Ngọc Hồ Vương, sau khi thấy xung quanh không còn ai khác mới thấp giọng nói:
- Tiêu tiên sinh, suốt trên đường đi ít nhiều gì cũng được thương đội các ngươi chiếu cố, bản tướng quân vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với tiên sinh.
- Tướng quân nói gì vậy?
Tiêu Định Sách xua tay liên tục:
- Dọc đường đi nếu không nhờ tướng quân, đừng nói hàng hoá của bọn tại hạ chưa chắc giữ được, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ này cũng đã nằm lại trên Tử Vong Đại Sa Mạc. Chuyện khác không nói, chuyện lần này bộ lạc Hùng Ưng đánh tới Nguyệt Lượng châu, nếu không nhờ tướng quân đại phát thần uy ngăn cơn sóng dữ, cho dù bọn tại hạ có may mắn đến đâu cũng chỉ có thể làm nô lệ trên đại hoang nguyên mà thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất cũng liên tục gật đầu phụ hoạ:
- Chặng đường vừa qua đúng là cực khổ cho tướng quân nhiều…
- Bất quá…
Tiêu Định Sách đổi giọng, thở dài cảm khái:
- E rằng chúng ta không thể nào trở về đế quốc Quang Huy được nữa, chỉ riêng tội yểm hộ tướng quân thoát khỏi đế quốc, vậy cũng đủ cho chúng ta bị triều đình tru diệt toàn gia. Lúc này ba người chúng ta cũng không còn đường nào có thể đi, hy vọng tướng quân khi nào khởi binh ở Trung thổ, thu nạp chúng ta làm thuộc hạ, cho chúng ta một chân sai vặt cũng đã đủ rồi!
Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi mừng thầm, hiện tại dưới tay hắn không thiếu võ tướng, không thiếu công nhân, cũng không thiếu quân đội dũng mãnh thiện chiến, Mạnh Hổ đang thiếu chính là khâu hậu cần, thiếu người xử lý công việc nội bộ tài ba. Bọn ba người Tiêu Định Sách, Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất có lẽ không được coi là cao thủ về công việc hậu cần nội bộ, nhưng dù sao bọn chúng vẫn có tiếng là quý tộc uy tín ở hành tỉnh Đông Bộ của đế quốc Quang Huy. Bọn chúng cũng đã từng quản lý qua sản nghiệp khổng lồ của gia tộc, ít ra cũng đã có kinh nghiệm về phương diện này. Với kinh nghiệm của bọn chúng, đối với Man nhân trên đại hoang nguyên và các bộ tộc trên Tử Vong Đại Sa Mạc chính là của cải quý giá.
Thấy Mạnh Hổ lặng im không nói, ba người bọn Tiêu Định Sách còn tưởng rằng hắn đang do dự trong lòng, không khỏi cảm thấy buồn rầu lo lắng.
Thật ra, vì sao bọn ba người Tiêu Định Sách lại tự nguyện đi theo Mạnh Hổ? Vì sao ba người bọn họ lại tự nguyện ở lại nơi hoang dã như Tử Vong Đại Sa Mạc, đại hoang nguyên? Thật sự là do tình thế bức bách, là vì bất đắc dĩ, chuyện Mạnh Hổ trà trộn vào thương đội của bọn chúng bất kể thế nào đều không có khả năng giấu được tai mắt của đế quốc. Cho dù bọn chúng có giết sạch hai trăm tên lính đánh thuê, cũng khó bảo đảm không tiết lộ chân tướng, vì thế cho nên con đường sống duy nhất của bọn chúng chính là ở lại Tử Vong Đại Sa Mạc, đi theo Mạnh Hổ. Nếu như Mạnh Hổ không muốn thu nhận bọn chúng, vậy bọn họ thật sự là không còn con đường nào có thể đi, chỉ có thể lưu lạc trên Tử Vong Đại Sa Mạc làm cướp mà thôi.
Ngay khi bọn Tiêu Định Sách đang tưởng rằng Mạnh Hổ sẽ từ chối, Mạnh Hổ đột nhiên nói:
- Nhưng không biết ba vị tiên sinh có nghĩ tới chuyện này không, nếu như các ngươi cứ như vậy mà ở lại đại hoang nguyên, vậy còn người nhà các ngươi thì sao? Nếu chuyện các ngươi theo bản tướng quân truyền đến triều đình đế quốc Quang Huy, e rằng người nhà các ngươi sẽ lập tức gặp hoạ sát thân!
Ba người bọn Tiêu Định Sách không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bọn họ thật sự không ngờ sở dĩ Mạnh Hổ không lập tức bằng lòng thu nhận bọn họ là vì lo lắng cho người nhà bọn họ. Lập tức Tiêu Định Sách nói:
- Chỉ cần tướng quân cho phép, chúng ta lập tức sẽ phái người tâm phúc trở về đế quốc, mang tất cả người nhà chúng ta chạy đến Nguyệt Lượng châu.
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Ba vị tiên sinh có thể ở lại trợ giúp bản tướng quân, trong lòng bản tướng quân rất lấy làm cảm kích, nhưng các ngươi cũng biết mục tiêu cuối cùng của bản tướng quân là tiêu diệt đế quốc Quang Huy. Đế quốc Quang Huy hùng mạnh tới mức nào tin rằng không cần phải nói, trong lòng các ngươi cũng biết rất rõ ràng, đây là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, hơn nữa lúc nào cũng có thể binh bại thân vong, các ngươi… đã suy nghĩ cho thật kỹ chưa?
- Đã nghĩ kỹ rồi!
Tiêu Định Sách quay đầu lại trao đổi bằng mắt với Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất, giọng bùi ngùi:
- Chúng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.
- Tốt lắm!
Mạnh Hổ gật đầu:
- Nếu là như vậy, trước hết ba vị tiên sinh hãy ở lại đây, hết thảy chờ sau khi bản tướng quân liên lạc được với Báo tộc và Xà tộc rồi hãy nói. Nhiệm vụ tiêu diệt đế quốc Quang Huy tuy rằng gian khổ, nhưng cũng không phải là không thể làm nổi, chỉ cần chúng ta có thể liên hợp Man nhân trên đại hoang nguyên và các bộ tộc trên Tử Vong Đại Sa Mạc lại, trang bị đầy đủ vũ khí sắc bén cho bọn chúng, lại dạy cho bọn chúng chiến thuật tiên tiến, cho dù không thể trực tiếp diệt vong đế quốc Quang Huy, cũng đủ cho chúng phải cắt đất cầu hoà.
Ba người Tiêu Định Sách lại trao đổi với nhau bằng mắt, đồng loạt vái dài Mạnh Hổ, giọng cung kính:
- Bọn ty chức tham kiến tướng quân.
--------------
Trên một cồn cát khô ráo nóng bức, bốn, năm mươi kỵ binh đang cỡi chiến mã tiến lên có vẻ rất gian nan. Cái nắng chang chang làm cho bọn họ khát khô cổ, nhưng túi nước của bọn họ hai ngày trước đã uống cạn sạch, suốt hai ngày nay chưa được uống một giọt nước nào, bốn, năm mươi kỵ sĩ này đã sớm môi khô nứt, thần trí hôn mê.
Mắt thấy phía trước vẫn như cũ là cồn cát kéo dài liên miên không dứt, cho dù bốn, năm mươi kỵ binh này ý chí có làm bằng sắt, trong giờ phút này chắc cũng sắp sửa sụp đổ. Cứ như vậy mà đi tới, tên kỵ sĩ đi ở cuối đoàn đột nhiên ngã nhào xuống cát, không hề nhúc nhích.
Bốn mươi mấy kỵ binh còn lại ai nấy đều quay đầu nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, nhưng không ai quay trở lại đỡ người ấy dậy. Bởi vì bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, có đỡ hay không còn ý nghĩa gì nữa, vì tất cả mọi người ở đây đều không thể sống được quá hôm nay. Trước cái nóng kinh khủng trên Tử Vong Đại Sa Mạc, nếu không có nguồn nước thì tuyệt đối không thể nào cầm cự được lâu.
- Thiếu tộc trưởng, thuộc hạ… thuộc hạ thật sự đi không nổi nữa.
Lại một tên kỵ binh rơi từ trên lưng ngựa xuống…
Tên kỵ binh đi đầu tiên rốt cục dừng bước, sau đó chậm rãi quay đầu lại, đây là một tên tráng hán có một thân hình cường tráng như thiết tháp. Tuy rằng môi hắn cũng đã nứt nẻ vì mất nước, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ cương nghị tới cực điểm, dường như hắn là mình đồng da sắt, cho dù là bị đè dưới đáy tháp, hắn vẫn có thể dùng sức lực của chính mình mà đội tháp lên.
Nếu lúc này có mặt Mạnh Hổ ở đây, nhất định hắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tên kỵ sĩ này không phải ai xa lạ, chính là chiến hữu đã từng trải qua cuộc chạy trốn giữ mạng ở cảnh kỹ trường phía Nam thành Lạc Kinh ngày trước-Hoa Báo Tề Anh. Sau khi chạy thoát khỏi cảnh kỹ trường, vì muốn thoát khỏi truy binh của Sử Di Viễn, Mạnh Hổ, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ dưới sự tiếp ứng của Văn Vô Thành đã chia nhau ra chạy trốn. Dọc đường chạy trốn, Hoa Báo Tề Anh ngày đi đêm nghỉ, lại cải trang thành một tên tiểu thương, sau khi trải qua muôn ngàn gian khổ cũng trở về được tới lãnh địa của Báo tộc.
Vốn Hoa Báo Tề Anh là Thiếu tộc trưởng của Báo tộc, đáng tiếc là hắn rời khỏi Báo tộc đã hai năm, trong thời gian ấy Báo tộc đã xảy ra biến cố. Lão tộc trưởng cũng là phụ thân của Hoa Báo Tề Anh là Phi Thiên Báo Tề Chính Thái, trong một lần xung đột với Thiểm tộc đã không may tử trận sa trường. Đệ đệ của lão tộc trưởng cũng là chú của Hoa Báo Tề Anh là Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng kế thừa địa vị tộc trưởng.
Sau khi Hoa Báo Tề Anh trở về lãnh địa của Báo tộc, chiếu theo quy định do tổ tiên truyền xuống, Tề Chính Hùng nên trả lại địa vị tộc trưởng cho Tề Anh. Nhưng Tề Chính Hùng lại không muốn trả lại địa vị tộc trưởng cho cháu mình, ngược lại mở ra buổi tiệc muốn sát hại Hoa Báo Tề Anh, may nhờ có thị vệ tâm phúc của lão tộc trưởng cảnh báo, cuối cùng Hoa Báo Tề Anh tránh thoát được tai kiếp ấy, nhưng lại bị đội cận vệ thân tín của Tề Chính Hùng đuổi giết.
Sau nhiều lần chiến đấu trên đường chạy trốn, rốt cục Hoa Báo Tề Anh và đội cận vệ trung thành với hắn bị đuổi sâu vào trong Tử Vong Đại Sa Mạc.
Hít sâu một hơi không khí nóng rực, Hoa Báo Tề Anh cảm thấy trong đầu mình dường như có ngọn lửa đang rừng rực cháy, thiêu đốt đến mức đầu hắn muốn nứt ra, nhột nhạt khó chịu, muốn khóc cũng khóc không được, muốn rống cũng rống không được. Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã tiêu tan hết, chỉ còn lại thân thể khô kiệt.
Thật sự chỉ có thể chạy đến đây thôi sao? Hoa Báo Tề Anh thè lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô khốc, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác không cam lòng. Cuộc sống trong địa ngục trong cảnh kỹ trường ở đế quốc Quang Huy hai năm ròng rã cũng chưa thể đánh gục hắn, hắn vẫn còn có thể trốn thoát, giờ đây lại phải ngã xuống ở nơi này hay sao? Không cam tâm, bất kể thế nào cũng không cam tâm!
Keng keng keng…
Đúng lúc này, dường như Hoa Báo Tề Anh mơ hồ nghe được có tiếng lục lạc kêu vang, hắn còn tưởng chỉ là ảo giác, liền quay đầu lại hỏi tên thị vệ thân tín bên cạnh:
- Các ngươi có nghe thấy không? Vừa rồi dường như có tiếng lục lạc kêu….
- Thiếu tộc trưởng, nơi này là Tử Vong Đại Sa Mạc hoang vu, sao thể có đội lạc đà nào chứ?
Tên thị vệ lắc đầu cười khổ.
- Không, vừa rồi ta thật sự đã nghe thấy tiếng lục lạc.
Hoa Báo Tề Anh cố gắng vận dụng một chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, sử dụng cả tay lẫn chân bò lên trên đỉnh một cồn cát gần đó. Một cơn gió nóng rực thổi ngay vào mặt, Hoa Báo Tề Anh chịu không được phải nhắm nghiền hai mắt, thế nhưng bên tai lại mơ hồ nghe được một tràng tiếng lục lạc như trong giấc mộng.
Đúng vậy, đúng là tiếng lục lạc, thật sự có một đội lạc đà nào đó ở gần đây!
Hoa Báo Tề Anh đột ngột mở bừng hai mắt, cố gắng quan sát, chỉ thấy cách cồn cát xa xa có một đội lạc đà đang loáng thoáng đi qua. Trong luồng không khí nóng trên sa mạc, nhìn qua dường như cả đội lạc đà đều trở nên uốn éo vặn vẹo, giống như những ảo ảnh thường xuyên xuất hiện trong Tử Vong Đại Sa Mạc, có vẻ như không giống thật…