Mạnh Hổ vừa thốt ra những lời này, chẳng những Ưng Phi biến sắc, Ngọc Hồ Vương và mười mấy nữ tướng Hồ tộc trong trướng cũng đều biến sắc. Tuy nhiên các nàng hoài nghi sự chân thật trong những lời của Mạnh Hổ, các nàng cho rằng hơn phân nửa là Mạnh Hổ chỉ muốn hư trương thanh thế mà thôi. Nếu như quả thật xảy ra xung đột với bộ lạc Hùng Ưng, chỗ dựa của Mạnh Hổ e rằng cũng chỉ có mỗi Hồ tộc của các nàng.
- Ngươi muốn đùa giỡn với ta hay sao? Hợp tác với ngươi, mang theo tộc nhân của ta vượt qua ngàn dặm đường trường di cư tới thế giới Trung Thổ?
Ưng Phi lạnh lùng hỏi lại:
- Lão tử dựa vào cái gì để tin ngươi? Lại nói ngươi là ai? Bất quá chỉ là một tên vô danh tiểu tốt tới từ thế giới Trung Thổ mà thôi, Hồ tộc thì không nói tới, có lẽ các nàng sẽ nghe theo lời ngươi, nhưng còn Báo tộc, Xà tộc đều là bộ tộc lớn trên Tử Vong Đại Sa Mạc, vì sao bọn họ phải nghe theo lời ngươi? Lại còn bộ lạc Hắc Hùng, Mãnh Hổ và Dã Lang, bọn họ đều là dũng sĩ trên đại hoang nguyên, hơn nữa đã từng bị người thế giới Trung Thổ các ngươi khinh khi đủ điều, bọn họ lại càng không thể nào nghe theo lời ngươi!
Mạnh Hổ lạnh lùng nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tin tưởng ta, bởi vì ngươi chỉ có cơ hội lựa chọn một lần duy nhất. Nếu như ngươi chọn đúng, chẳng những bộ lạc Hùng Ưng của ngươi có cơ hội thoát khỏi đại hoang nguyên nghèo nàn xơ xác, di cư tới ở trên thế giới Trung Thổ phì nhiêu, mà từ đây về sau, bộ lạc Hùng Ưng của ngươi còn có được cuộc sống ổn định giàu có giống như người ở thế giới Trung Thổ. Nhưng nếu như ngươi chọn sai đường, chẳng những ngươi phải chết, mà bộ lạc Hùng Ưng của ngươi còn bị liên quân của các bộ tộc trên Tử Vong Đại Sa Mạc và đại hoang nguyên kéo binh tiêu diệt. Lúc đó, tộc nhân của ngươi, thậm chí cả bộ lạc Hùng Ưng sẽ bị xoá sổ trên thế gian này!
Đồng tử Ưng Phi thoáng chốc co rút lại, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi muốn uy hiếp ta sao?
Mạnh Hổ lạnh nhạt đáp:
- Ta đã nói ngươi chỉ có cơ hội lựa chọn một lần duy nhất, bây giờ ngươi có thể đưa ra lựa chọn của ngươi!
Ánh mắt Ưng Phi thoáng chốc trở nên sắc bén lạ thường, tóm lại hắn cảm thấy rằng thanh niên Trung Thổ trước mắt này dường như không phải là một kẻ điên rồ. Nhưng những lời mà thanh niên ấy vừa nói Ưng Phi cũng không tin, bất quá chỉ là một tên vô danh tiểu tốt ở thế giới Trung Thổ mà thôi, làm sao hắn có thể thật sự liên hợp được cộng đồng các bộ lạc Hắc Hùng, Mãnh Hổ, Dã Lang, Báo tộc, Xà tộc mà thảo phạt bộ lạc Hùng Ưng được chứ?
Một lúc sau, Ưng Phi nghĩ rằng trước mắt hay là tạm thời tìm cách đối phó với tên Trung Thổ này cho ổn thoả cái đã, cho dù muốn đối nghịch với hắn cũng có thể giả vờ đáp ứng điều kiện của hắn, sau đó chờ đến khi về tới bộ lạc rồi nghĩ biện pháp đối phó cũng không muộn. Lập tức Ưng Phi nói:
- Nếu ta bằng lòng hợp tác với ngươi, ngươi có điều kiện gì?
- Xem ra Đại thủ lĩnh Ưng Phi là một người thông minh, không làm ta thất vọng.
Mạnh Hổ cười lạnh nhạt, nói tiếp:
- Điều kiện đối với bộ lạc Hùng Ưng các ngươi cũng giống như điều kiện với Hồ tộc, ta chỉ muốn các dũng sĩ của bộ lạc Hùng Ưng các ngươi nghe theo sự sai khiến của ta dưới điều kiện không tổn hại gì đến lợi ích của bộ lạc Hùng Ưng các ngươi! Đương nhiên, để đáp lại…
- Nghe theo sự sai khiến của ngươi?
Ưng Phi bỗng nhiên biến sắc:
- Ngươi cảm thấy chuyện này có thể được sao? Các dũng sĩ bộ lạc Hùng Ưng chúng ta tuyệt đối sẽ không nghe theo sự sai khiến của bọn người Trung Thổ nhu nhược!
- Nhu nhược?
Mông Nghiên ngồi cạnh Mạnh Hổ nghe vậy tức giận lên tiếng:
- Vậy ngươi thua dưới tay người của thế giới Trung Thổ, lại còn bị bắt làm tù binh, vậy phải nói như thế nào? Chẳng phải là ngươi không bằng cả người nhu nhược hay sao?
- Ha ha!
Ưng Phi bật cười hăng hắc, liếc nhìn Mông Nghiên:
- Lão tử không có hứng thú đấu võ mồm với nữ nhân!
- Ngươi…
Mông Nghiên thoáng chốc tức giận tới mức mặt hoa xanh mét, đang muốn cất tiếng tranh luận tiếp, lại bị Mạnh Hổ nhẹ nhàng kéo tay ngăn lại.
Mạnh Hổ ngăn cản Mông Nghiên, cũng không để ý tới sự nghi ngờ của Ưng Phi, mà vẫn tiếp tục nói:
- Trước khi đặt chân lên đại hoang nguyên, ta cũng đã tìm hiểu rất tường tận tình hình của các bộ lạc trên đại hoang nguyên. Bao gồm cả bộ lạc Hùng Ưng của các ngươi, các bộ lạc trên đại hoang nguyên thiếu thốn binh khí trầm trọng, hơn nữa vì công nghệ chế tạo cung tên lạc hậu, cho nên cũng thiếu thốn lực lượng kỵ binh cỡi ngựa bắn cung hùng mạnh. Đây không phải là nhược điểm chí mạng duy nhất, nhược điểm chí mạng nhất chính là cho tới bây giờ kỵ binh của các bộ lạc trên đại hoang nguyên các ngươi vẫn không biết cách hiệp đồng tác chiến, mỗi lần ra trận chỉ biết ùa lên một lượt như ong vỡ tổ, vô cùng hỗn loạn, cho nên lần nào đối mặt với quân đội trên thế giới Trung Thổ, các bộ lạc đại hoang nguyên các ngươi đều thất bại thảm hại!
Sắc mặt Ưng Phi rốt cục cũng đã thay đổi, đương nhiên hắn hiểu rõ những lời của Mạnh Hổ đều là sự thật. Không nói đâu xa, chỉ riêng bộ lạc Hùng Ưng của hắn, dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến quả thật không ít, tuy rằng không nhiều tới con số hai mươi vạn kỵ binh, nhưng tuyệt đối cũng có được ít nhất mười vạn. Nhưng số dũng sĩ thật sự có được loan đao làm bằng sắt cũng chỉ có chừng hai vạn mà thôi, còn phần các dũng sĩ sử dụng cung tên, phần lớn chỉ là dùng cung làm bằng gỗ cây dương và xương, gân thú, thô sơ không chịu nổi, uy lực vô cùng thấp kém. Nếu như cung ấy dùng để săn thú thì còn tạm được, còn muốn dùng để bắn xuyên qua trọng thuẫn của trọng trang bộ binh thế giới Trung Thổ chỉ là vọng tưởng mà thôi!
Ánh mắt Mạnh Hổ đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng, giọng như băng giá:
- Những lời vừa rồi của ta cũng không phải chỉ là phô trương thanh thế, trong tay ta đích xác đã nắm được ba đại bộ lạc Hắc Hùng, Mãnh Hổ và Dã Lang, còn tộc trưởng của Báo tộc và Xà tộc trên Tử Vong Đại Sa Mạc cũng có giao tình vô cùng thâm hậu với ta. Chỉ cần ta viết một phong thư, trong đó hứa hẹn ích lợi cho bọn họ, hai bộ tộc này chắc chắn sẽ bằng lòng xuất binh, diệt gọn bộ lạc Hùng Ưng của các ngươi!
Thấy Mạnh Hổ nói với dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị, rốt cục Ưng Phi đã trở nên nửa tin nửa ngờ, lại có những điểm mà hắn thấy là rất đáng tin cậy. Hắn cũng không dám không tin, bởi vì thanh niên Trung Thổ trước mặt đem lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, thật sự là rất cao thâm khó lường. Hắn cũng đã từng gặp qua không ít người Trung Thổ đến đại hoang nguyên giao dịch mua bán, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua nhân vật nào như vậy.
Hít sâu một hơi, Ưng Phi trầm giọng nói:
- Nếu như các dũng sĩ bộ lạc Hùng Ưng chúng ta nghe theo sự sai khiến của ngươi dưới điều kiện không tổn hại gì tới lợi ích của bộ lạc chúng ta, vậy ngươi sẽ báo đáp lại bằng cái gì?
Mạnh Hổ vung cao tay, đáp không cần suy nghĩ:
- Đầy đủ binh khí rèn bằng sắt, đầy đủ cung tên loại tốt, còn có rất nhiều quan quân Trung Thổ sở trường về huấn luyện chiến thuật đội ngũ sẽ thay ngươi huấn luyện các dũng sĩ trong bộ tộc của ngươi. Không tới ba năm, bộ lạc Hùng Ưng sẽ có hai mươi vạn đại quân thiết kỵ thật sự tinh nhuệ, một cánh quân thiết kỵ đủ để tung hoành khắp thế giới Trung Thổ!
Đôi mắt Ưng Phi thoáng chốc sáng lên, ngưng giọng hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Lời ngươi là thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Mạnh Hổ mỉm cười nói:
- Nếu như ta không làm được, bộ lạc Hùng Ưng cũng không cần nghe theo sự sai khiến của ta.
Trong lúc nhất thời Ưng Phi chưa dám tin ngay, trầm giọng hỏi lại:
- Chỉ cần các dũng sĩ bộ lạc Hùng Ưng chúng ta nghe theo sự sai khiến của ngươi dưới điều kiện không tổn hại gì tới lợi ích của bộ lạc chúng ta, sau đó có thể đổi lấy rất nhiều binh khí rèn bằng sắt, đầy đủ cung tên loại tốt, còn có rất nhiều quan quân Trung Thổ sở trường về huấn luyện chiến thuật đội ngũ sẽ huấn luyện các dũng sĩ trong bộ tộc của ta? Người Trung Thổ kia, ngươi có dám bẻ tên lập thệ với bản Đại thủ lĩnh không?
- Có gì mà không dám!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Lấy tên ra đây!
Lập tức có một tên nữ binh cận vệ Hồ tộc đem một mũi Điêu Linh tiễn tinh xảo tới. Mạnh Hổ nhận lấy mũi Điêu Linh tiễn ngửa mặt lên trời cất giọng thề:
- Thánh nữ Quang Minh và thần Hùng Ưng trên cao, ta, Đại nguyên thủ lãnh thổ tự trị thế giới Trung Thổ Mạnh Hổ, cùng Đại thủ lĩnh Ưng Phi của bộ lạc Hùng Ưng lập giao ước như sau…. Nếu như vi phạm, sẽ giống như mũi tên này!
- Ngươi là Mạnh Hổ sao?
Ưng Phi đột nhiên biến sắc:
- Hoá ra ngươi là Mạnh Hổ?
Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi cau mày, trầm giọng hỏi:
- Đại thủ lĩnh Ưng Phi có nghi vấn gì sao?
- Không có, không có nghi vấn gì?
Sắc mặt Ưng Phi nhanh chóng trở lại bình thường, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi thật sự là Mạnh Hổ, vậy bản Đại thủ lĩnh tin tưởng những lời vừa rồi của ngươi đều là sự thật. Một tướng quân chỉ dựa vào hơn hai vạn tàn binh có thể đánh tới đế đô của đế quốc Minh Nguyệt, hơn nữa bắt được hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh, trên thế giới này không có chuyện gì mà hắn không làm được!
Sau khi nghe Ưng Phi nói những lời này, Ngọc Hồ Vương và mười mấy nữ tướng trong vương trướng ai nấy đều biến sắc.
Hồ tộc vốn đã sinh sống qua nhiều thế hệ trên Tử Vong Đại Sa Mạc, tuy rằng rất ít lui tới với thế giới bên ngoài, nhưng chuyện này không có ý nghĩa là các nàng hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Trên thực tế, có rất nhiều thương đội từ các bộ lạc khác của Tử Vong Đại Sa Mạc, từ đại hoang nguyên, thậm chí từ thế giới Trung Thổ đi vào lãnh thổ của các nàng, nhờ đó mà mang theo tin tức của thế giới bên ngoài đến.
Đại danh của Mạnh Hổ, đương nhiên các nàng đã từng nghe qua.
Tuy rằng triều đình đế quốc Quang Huy phong toả tin tức đối với dân chúng trong nước, lại bẻ cong sự thật, nhưng đối với các quốc gia khác trên thế giới Trung Thổ, tin tức Mạnh Hổ đơn độc suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm Tây Kinh, bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt đã sớm truyền tới. Bất kể là Man nhân sinh sống trên Tử Vong Đại Sa Mạc, hay Man nhân sinh sống trên đại hoang nguyên, cho đến đám U Linh Hải tặc sinh sống trên quần đảo U Linh ở cực Tây, bọn họ đều đã được nghe danh Mạnh Hổ từ lâu. Thế giới này vốn tôn sùng vũ lực, thừa hành phép tắc kẻ mạnh là trên, nếu là kẻ mạnh thật sự, cho tới bây giờ vẫn không thiếu người sùng bái.
Gần như trong nháy mắt, Ngọc Hồ Vương liền làm ra một quyết định, quyết định này khiến cho gương mặt của nàng thoáng ửng hồng, nhìn qua càng hiển lộ vẻ đẹp diễm tuyệt của vưu vật trên đời hiếm có. Bọn ba tên thương nhân Tiêu Định Sách may mắn được tham dự buổi tiệc lập tức nhìn nàng ngây ngất không hề chớp mắt, ngay cả Ưng Phi cũng không nhịn được phải nuốt ực một ngụm nước bọt. Phải biết lần này Ưng Phi suất lĩnh kỵ binh bộ lạc Hùng Ưng đánh tới Nguyệt Lượng châu, mục đích chính là vì Ngọc Hồ Vương mà tới, thế nhưng hiện tại, Ưng Phi đã biết rõ rằng nữ nhân này tuyệt đối không thể nào thuộc về Ưng Phi hắn, nàng chỉ có thể thuộc về Mạnh Hổ mà thôi!
Đối diện với sự thật như vậy nhưng thật ra Ưng Phi cũng không cảm thấy không cam lòng, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
Cho tới bây giờ trên đại hoang nguyên cũng chỉ tôn trọng kẻ mạnh, người có thực lực hùng mạnh có được nữ nhân đẹp nhất trong bộ lạc cũng là chuyện hợp với lẽ thường tình. Không phải trong trướng Ưng Phi hắn cũng tập trung hơn ba trăm nữ nhân xinh đẹp rung động lòng người trong bộ lạc Hùng Ưng hay sao? Mỗi ngày ngủ với một nàng, phải suốt một năm mới quay trở lại nàng đầu tiên!
Mạnh Hổ không thèm để ý tới lời khen tặng của Ưng Phi, chỉ thản nhiên nói:
- Đại thủ lĩnh Ưng Phi, hiện tại ngươi có thể đi rồi!
Ưng Phi nghe vậy không chút do dự đứng dậy, sải bước đi thẳng ra ngoài trướng. Khi vừa đến cửa trướng, bỗng nhiên hắn dừng bước quay đầu lại, cất cao giọng nói:
- Đại nguyên thủ, Ưng Phi chờ ngài đến bộ lạc Hùng Ưng, ta sẽ đem ra những con dê béo nhất, những thứ pho mát ngon ngọt nhất, những mỹ nữ xinh đẹp nhất trong bộ lạc để khoản đãi ngài.
Mạnh Hổ vui vẻ đáp:
- Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, bản Đại nguyên thủ nhất định sẽ đến bộ lạc của các ngươi.
- Một lời đã định!
Ưng Phi dứt lời liền bắt chước lễ nghi của người Trung Thổ ôm quyền vái chào Mạnh Hổ, sau đó xoay người nghênh ngang mà đi.