Tư Nhậm Hành nộp lên bản thỏa thuận giữa hắn và Hình Giới.
Đầu tiên hắn vì muốn người của mình đảm nhiệm những chức vị quan trọng, cho nên bắt đầu xuống tay với các quan viên, dù sao đã tham nhũng thì người chết cũng chưa hết tội, có giết cũng chẳng tiếc. Mà động cơ của Hình Giới không rõ, từ đầu đến cuối chỉ yêu cầu hắn một điều.
"Hắn nói muốn gặp Hình hộ vệ." Tư Nhậm Hành vừa nói vừa trộm liếc Tư Yến.
Thần sắc Tư Yến không đổi, dường như không hề kinh ngạc: "Sau khi gặp rồi thì có yêu cầu khác không?"
Tư Nhậm Hành do dự một lúc, thấp giọng nói: "Hắn không có yêu cầu khác, chỉ hỏi ta đã từng trồng hoa bao giờ chưa?"
Trồng hoa?
Tư Yến và Tư Ẩn rơi vào trầm tư.
Đến khi nhóm người Tư Yến trở lại yến tiệc thì đã là một canh giờ sau.
Đến tối trời bắt đầu nổi gió, Tư Ẩn viện lý do không khỏe rời đi trước, chỉ còn lại Nhiếp Chính Vương cùng Thái Tử.Biểu hiện vừa rồi của Tư Nhậm Hành khiến một vài quan viên coi trọng, cũng bởi trước đó không ai nghĩ tới Thái Tử ăn chơi ưa nhàn hạ lại có thể gan dạ sáng suốt như thế, dám đối đầu với Nhiếp Chính Vương ở trước mắt bao người.
Chúng thần ngoài mặt thì bình tĩnh, kỳ thực bên trong đã sóng ngầm mãnh liệt. Tư Nhậm Hành nhìn ánh mắt đánh giá của mọi người, nghĩ tới Tư Yến hồi nãy nói với hắn cứ cư xử như trước đây, môi mỏng nhếch lên, bắt đầu lôi kéo mọi người uống rượu.
...... Diễn kịch chứ gì? Cái này là nghề của hắn ta rồi.
Tư Ẩn rời đi không bao lâu, Tư Nhậm Hành liền thấy Tư Yến nhỏ giọng nói bên tai Hình Chiến mấy câu, sau đó hai người nhìn về phía hắn. Tiếng người ầm ĩ tứ phía, hắn không nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng có thể thấy rõ ràng ánh mắt phức tạp của Hình Chiến.
Lúc sau, một mình Tư Yến trở về vương phủ.
"Không ngờ hoàng thúc lại để ý đến an nguy của ta như vậy, tình nguyện bảo ngươi ở lại bảo vệ ta." Tư Nhậm Hành cảm động mở miệng.
Hình Chiến im lặng, không có hứng nói chuyện với hắn ta.
*iasjdasdjiadakjdajkendksjzxn,zhdskkdncxcnjxjhsdgjsdhssjzxz
Trên đường từ hoàng cung về vương phủ, Tư Yến gặp phải mai phục.
Vệ binh và ám vệ nhanhinhẹn rút ra đao kiếm ngăn địch, âm thanh vũ khí va nhau trong bóng đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng và lạnh ,
Ngồi ở trong xe ngựa, Tư Yến bình tĩnh ngước mắt lên, ánh mắt dán chặt vào hoa văn rèm hhkdssadjszk
"Tại hạ chờ đã lâu, muốn mời Nhiếp Chính Vương một mình đến hàn phủ tán gẫu vài câu."
Giọng nói bên ngoài bức mànirất xa lạ, nhưngiTư Yến biết người đến là ai. Mà hắn tìm mọi cách tạo ra lỗ hổng, chính là vì muốn dẫn người này đến.
"Các hạ dẫn đường đi." Hắn đáp lại.
Người đàn ông bên ngoài bức màn khẽ cười một tiếng, trong chớp chắc, một bóng hình đen kịt nhảy xuống thành một vòng cung, mà cơ thể người đánh xe cứng đờ ngã sang một bên.
"Nhiếp Chính Vương chớ trách, tại hạ chỉ là muốn tự mình đánh xe, coi như tỏ lòng hiếu khách."
Lần này thanh âm gần hơn rất nhiều, Tư Yến cách tấm màn mỏng ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc bên ngoài, có chút không vui nhíu mày. "...... Hình Giới, bảo người của ngươi dừng tay."
"Mấy năm nay, sư muội vì ngươi chắc đã giết không ít người nhỉ?" Hình Giới phớt lờ yêu cầu của hắn, bắt đầu mở đề tài. Lần này hắn bỏ hẳn kính ngữ và từ ngữ khiêm tốn, như thể chịu không nổi cái cách nói chuyện này.
Bên ngoài có tiếng vó ngựa hí vang, xe ngựa lại tiếp tục hành trình.
Nghe hắn ta chủ động nhắc tới Hình Chiến, giọng điệu Tư Yến trở nên sắc bén: "Nghe Phù Dẫn nói ngươi dịu dàng hiền lành, là ánh mặt trời của nàng. Hôm nay được diện kiến mới thấy, có vẻ nàng đã hiểu lầm về ngươi rồi."
Không chỉ ra tay tàn nhẫn, giết người vô tội, mà sau khi giết người còn có thể chuyện trò vui vẻ, rõ ràng là một kẻ máu lạnh.
Hình Giới không đáp lời, đến khi nói thì giọng điệu mang theo thất vọng cùng hờn giận.
"...... Không thể ngờ được, nàngilại nhắc đến chuyện của ta với người khác."