Tư Nhậm Hành từ khi hiểu chuyện đã chán ghét Tư Yến.
Khi còn bé, các cung nhân vì nghĩ hắn còn nhỏ nên nói chuyện không hề dè chừng, những nội dung đó rơi vào tai hắn không sót một chữ, trở thành cái gai trong lòng.
Mọi người đều nói Nhiếp Chính Vương tài giỏi hơn nhiều so với hoàng đế, nói hoàng đế không có tư cách ngồi trên long ỷ kia. Bất kể là uy phong hay thủ đoạn, mọi thứ của hoàng đế đều không bằng Nhiếp Chính Vương.
Nhưng trong cảm nhận của hắn, tính cách hiền hòa của phụ hoàng mới có thể dẫn dắt quốc gia thêm cường thịnh, để bá tánh an cư lạc nghiệp.
Về sau, mỗi khi thấy phụ hoàng nhân nhượng hoàng thúc, mà hắn ta không những không hề cảm kích mà còn càng thêm vô lễ, hắn liền không khỏi nghĩ vì sao phụ hoàng lại yếu đuối như vậy, rõ ràng ngôi vị hoàng đế đang bị uy hiếp mà vẫn ôn tồn với hoàng thúc như vậy?
Cảm xúc tích tụ lâu ngày khiến hắn bắt đầu nảy sinh ý định kéo Nhiếp Chính Vương xuống đài.
Vì thế hắn bồi dưỡng ra một nhóm quan lại có tham vọng, muốn dựa vào chính mình sáng lập một con đường, giữ vững ngôi vị cho phụ hoàng. Những trên triều thật sự có quá nhiều người của Tư Yến, hắn chỉ có thể âm thầm thu thập tin tức, chuẩn bị từng bước một, chỉ cầu một ngày kia có thể quang minh chính đại đứng bên quân vương thực hiện ý muốn tốt đẹp.
...... Nhưng hiện tại, hắn biết được chân tướng.Tư Nhậm Hành vẫn duy trì tư thế quỳ, lúc này đây, hắn cũng chỉ có thể cười khổ trước hai người đang xoay văn võ triều đình như chong chóng.
"Ta đây khổ tâm tính toán nhiều năm đến vậy, rốt cuộc là vì sao......" Hắn che mặt, không thể nhìn thẳng bọn họ.
"Việc ngươi làm cũng không phải vô ích, ít nhất ta thấy được sự sát phạt quyết đoán của ngươi, khá có tố chất." Tư Yến vừa nói vừa kéo tay áo Tư Ẩn hai lần, ý bảo hắn ngồi xuống.
Tư Ẩn cười khẽ, cũng ngồi xuống theo.
"Nhiều quan viên bị hại như vậy đều là do ngươi làm ra sao?" Thấy cảm xúc của Tư Nhậm Hành đã ổn định đôi chút, Tư Yến nói thẳng vào vấn đề.
Tư Nhậm Hành muốn nói lại thôi, cho đến khi Tư Yến ném ngọc bài của Hình Giới xuống trước mặt hắn.
"Ngươi muốn công kích người của ta, muốn lung lay vị trí của ta trong triều. Vừa hay lúc này hắn chủ động tìm tới ngươi, vì cùng một mục tiêu cho nên ngươi liền hợp tác cùng hắn."
Thấy sắc mặt Tư Nhậm Hành trắng bệch, Tư Yến nói tiếp: "Nhưng người này dã tâm quá lớn, ngươi lại không thể chống lại hắn, cuối cùng hiện giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không biết nên giải quyết như thế nào."
"Trong khoảng lúc ngươi đang hỗn loạn, ta lại để ý đến Hồng Anh, trở thành cọng rơm cuối cùng bóp chết cảm xúc của ngươi, vì thế mới có một màn hôm nay."
"Nhậm Hành, ta nói đúng không?" Cuối cùng, Tư Yến hỏi một câu.
Tư Nhậm Hành cắn răng nói: "Nếu hoàng thúc đã biết hết, vậy hà tất còn hỏi lại cháu trai làm gì? Ngài ngại ta chưa đủ mất mặt sao?"
Câu trả lời của hắn khiến Tư Yến lắc đầu: "Xem ra con đường trở thành đế vương xuất chúng của ngươi vẫn còn rất dài."
Lời nói cứ thay đổi liên tục thực sự khiến Tư Nhậm Hành không khỏi bối rối.
"Hành nhi, con có biết rằng ngũ hoàng thúc vừa rồi chỉ là nghi ngờ, nhưng thái độ của con đã khiến hắn xác nhận phỏng đoán rồi không?" Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của con trai, Tư Ẩn không khỏi bật cười.
Lời nói của Tư Ẩn đánh thức Tư Nhậm Hành. Hắn ta nhìn khuôn mặt không biểu hiện vui buồn của Nhiếp Chính Vương và nụ cười nhạt của đế vương bên cạnh, đột nhiên hắn ta nhớ tới cuốn sách thuật đế vương bị Tư Yến ép đọc hơn một nghìn lần từ nhỏ đến lớn.
Vua của một nước nên đa nghi, duy trì sự cảnh giác, lẩn tránh nguy hiểm. Cách điều khiển thuộc hạ là ban cho cả sự nhân từ và quyền lực, vừa phải tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng cần mềm mỏng khoan dung.
Hai người trước mặt đều hiểu quyền mưu, nhưng một người không thể nhẫn tâm, một người không thể khoan dung. Nếu đem quốc gia hoàn toàn giao cho một trong hai người sẽ dẫn tới diệt vong, cho nên minh hoàng ám đế là lẽ dĩ nhiên.
Nói mấy câu, hắn cũng hiểu vì sao Tư Yến biết rõ hắn có dã tâm, nhưng lại lựa chọn đến bây giờ mới tố giác.
Thế cục trong triều hay thay đổi, bây giờ nếu có thêm một người tiến vào khuấy động, sẽ hiệu quả hơn trong việc răn đe những người có tư tưởng khác.
Tóm lại một câu, Tư Yến có tầm nhìn lâu dài hơn so với hắn ta, luôn đặt xã tắc lên hàng đầu.
Tư Nhậm Hành tâm phục, sau khi sửa soạn lại dung nhan, mới quỳ gối dập đầu hành lễ với Tư Yến.
Ba lần, âm thanh vang vọng khắp đại điện.